Biến cố xảy ra vào lễ quốc khánh năm thứ ba tôi mở tiệm.
Mãi mới có một kỳ nghỉ nên anh trai và chị dâu tôi muốn dắt cả nhà ra ngoài chơi, nhưng vì cửa tiệm bận quá nên tôi không thể đi cùng được.
Một giây trước vẫn còn trò chuyện vô cùng náo nhiệt trong nhóm chat, một giây sau họ đã gặp tai nạn trên đường, mất ngay tại chỗ.
Cháu gái tôi may mắn sống sót vì được chị dâu ôm chặt trong lòng, nhưng vẫn bị thương nặng.
Khoảnh khắc đó, tôi thật sự cảm nhận được cái gì gọi là nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục*. Tôi rất muốn làm bản thân mình bình tĩnh để giải quyết vấn đề, nhưng tôi vẫn không chịu đựng nổi mà ngất đi.
* Quan niệm trong Phật giáo, một ý niệm có thể đưa ta lên thiên đàng hoặc xuống địa ngục. Trong lòng không có chướng ngại, không nổi giận, mọi việc được êm xuôi chính là thiên đàng, ngược lại là địa ngục.
Tôi bất tỉnh trong cửa tiệm không bao lâu thì được Cố Hoàn Chi đến lấy bánh mì nhìn thấy. Hắn đưa tôi đến bệnh viện xong thì vẫn chờ ở bên cạnh cho đến khi tôi tỉnh.
Hắn nói trong lúc tôi bất tỉnh, hắn đã thay tôi nhận mấy cuộc điện thoại, có cảnh sát gọi đến, có bác sĩ gọi đến, có cả họ hàng gọi đến. Nhưng tôi hoàn toàn không hề nghe hắn đang nói gì, bởi vì tôi đã tự giam mình trong thế giới riêng.
Lát sau họ hàng đến, chúng tôi cùng nhau lo liệu ma chay, làm thủ tục nhập viện cho cháu gái.
Trong mấy ngày đó, tôi như sống trong địa ngục, điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của người vẫn luôn thuận buồm xuôi gió như tôi.
Chi phí nằm viện của cháu gái tôi rất đắt, còn không chắc là có thể chữa được hay không, tình huống tốt nhất cũng là đặt nội khí quản, sống đau đớn đến hết đời.
Người thân của chị dâu tôi lúc không còn khả năng chi trả cũng không muốn cứu con bé nữa, nhưng sao tôi đành lòng để con bé chết chứ. Con bé chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi.
Trong lúc tuyệt vọng nhất tôi đã nghĩ đến việc bán căn nhà của ba mẹ, cùng lắm thì sau này kiếm được tiền tôi sẽ mua lại, tôi đã tìm người môi giới rồi, đồng thời cũng rao bán luôn cửa tiệm nhỏ của mình.
Một ngày nọ, Cố Hoàn Chi đến lấy bánh mì thì nhìn thấy thông tin dán trước cửa tiệm, hắn cau mày, tôi chủ động bắt chuyện với hắn: “Anh muốn mua không? Tôi cần tiền gấp.”
“Nhỏ như vậy, mua để làm gì?” Đúng là khí phách của con nhà giàu, hy vọng mới nhen nhóm trong lòng tôi lại bị dập tắt.
Không tới mấy ngày, Cố Hoàn Chi mang đến cho tôi một cách kiếm tiền nhanh chóng, hắn nói: “Kết hôn giả với tôi, tiền viện phí của cháu gái em, tôi trả.”
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ từ chối ngay.
Nhưng hôm nay, với tôi mà nói không có gì quan trọng hơn mạng sống cả.
Dù sao thì cũng là kết hôn giả, mà cho dù hắn lừa tôi đi nữa thì tôi cũng nguyện ý.
Tôi không hiểu nổi quy tắc của nhà giàu, đại khái là, Cố Hoàn Chi phải kết hôn trước năm 32 tuổi thì mới lấy được phần quỹ kết hôn trong quỹ tín thác của dòng họ, còn không thì sẽ không bao giờ có được.
Dù là kết hôn giả nhưng giấy đăng ký kết hôn thì là thật. Ngoài ra, chúng tôi còn tổ chức một lễ cưới vô cùng hoành tráng. Trong hôn lễ, ông nội hắn gặp ai cũng khoe: “Cháu dâu của tôi ấy, tay nghề của con bé rất tốt.”
Khen đến nỗi tôi có chút ngượng ngùng.
Sau khi kết hôn với Cố Hoàn Chi, cuối cùng tôi cũng không phải lo lắng tiền viện phí của cháu gái nữa, con bé cũng được điều trị và chăm sóc tốt hơn nhiều.
Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi mình làm như vậy có đúng không, có phải là quá ích kỷ rồi không, chỉ vì không muốn phải cô đơn trên cõi đời này mà phải chật vật gắn bó với một người khác.
Có lần Cố Hoàn Chi hỏi vặn lại tôi: “Sao em lại cô đơn, không phải em còn có một ông chồng à?”
Tôi cũng không ngờ rằng hắn sẽ nói như vậy nên sững sờ không biết phải trả lời thế nào.
Sau đó hắn lại tự nhủ: “Mặc dù là giả…”
Từ đó, mỗi khi buồn bã cô đơn tôi luôn nhớ đến mấy lời bâng quơ này của hắn, trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp.
4
Sau khi kết hôn với Cố Hoàn Chi, người khiến tôi vui vẻ nhất chính là ông nội của hắn. Tôi hay tới nhà ông để nướng bánh cho ông, sau đó lại nghe ông kể chuyện thời trẻ.
Ông nói Cố Hoàn Chi và ba anh đều rất nghịch ngợm, khi còn nhỏ thì không nghe lời, nhưng khi lớn lên thì đều rất kỷ luật và xuất sắc.
Ông còn hỏi tôi thích điểm nào ở Cố Hoàn Chi nhất.
Tôi nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, thật sự không thể tìm được điểm tốt nào ở hắn cả, cuối cùng tôi chỉ có thể cắn răng nói: “Tốt bụng ạ.”
Vừa dứt lời, Cố Hoàn Chi từ cửa đi vào, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, muốn xấu hổ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Ông nội liếc nhìn Cố Hoàn Chi một cái rồi nói tiếp: “Đúng vậy, cháu đừng thấy bề ngoài nó lạnh lùng, trái tim nó vẫn rất ấm áp đấy.”
Cố Hoàn Chi đi tới ho khan mấy tiếng chuyển đề tài.
Để tôi có nhiều thời gian ở cùng ông nội hơn nên hắn đã đặc biệt thuê một đầu bếp bánh ngọt giỏi đến tiệm tôi làm, tôi không cần phải tự mình làm tất cả nữa, mà còn có nhiều thời gian để nghiên cứu món mới hơn.
Có tiền thật tốt, có thể làm tất cả những gì mình muốn.
Có lúc hắn cũng ở lại nhà ông nội, để không lộ chúng tôi đành phải ngủ chung một phòng.
Đây là một căn biệt thự rất cổ kính, diện tích mỗi phòng đều rất nhỏ, ngoài phòng tắm ra thì căn phòng nhỏ đến nỗi không thể kê thêm đệm hay ghế sofa nữa, tôi và Cố Hoàn Chi chỉ có thể ngủ chung một giường.
Ngày hôm đó, hệ thống sưởi trong biệt thự bị hỏng, chỉ có một chiếc chăn khiến tôi run cầm cập, cho nên trong lúc ngủ, tôi vô thức ôm lấy Cố Hoàn Chi như một con gấu túi.
Vậy mà tên gia hỏa không có tình người này lại đánh thức tôi: “Chu Ngưng Sơ, đừng có cọ qua cọ lại nữa.”
Tôi ngái ngủ đáng thương nhìn hắn: “Hơi lạnh.”
Hắn buồn bực lấy thêm một cái chăn từ phòng khác qua ném lên đầu tôi, tôi chui rúc trong chăn một lúc lâu mới thò được đầu ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành.
Bị Cố Hoàn Chi quấy rầy, tôi hoàn toàn tỉnh ngủ, muốn ngủ lại cũng chẳng dễ dàng, vì vậy chán nản nhìn mặt Cô Hoàn Chi.
Cuộc đời thật khó lường, ai có thể ngờ tôi sẽ mất hết người thân, sau đó lại nằm bên cạnh một người đàn ông xa lạ thế này?
Nghĩ đến đó, tôi bật khóc. Từ lặng lẽ rơi nước mắt đến nghẹn ngào thút thít, vô tình đánh thức Cố Hoàn Chi.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ trách mắng tôi, không ngờ hắn lại nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng dỗ như dỗ trẻ con: “Được rồi, không sao cả, đều đã qua cả rồi.”
Hắn không an ủi thì thôi, vừa an ủi tôi lại khóc to hơn.
Giày vò đến hơn nửa đêm, buổi sáng lúc người giúp việc tới gõ cửa gọi chúng tôi xuống ăn sáng, tôi vẫn đang say giấc trong lòng Cố Hoàn Chi.
Sau hôm đó, mỗi lần tôi nhìn thấy hắn đều có một chút ngượng ngùng, tôi luôn cảm thấy chúng tôi đã xảy ra chuyện thân mật của vợ chồng, trái lại Cố Hoàn Chi vẫn dửng dưng như trước vậy.
Sau đó mỗi lần chúng tôi buộc phải ngủ chung giường, hắn đều cảnh cáo tôi trước: “Buổi tối không được khóc, còn khóc nữa là tôi ném em ra ngoài đấy.”
Tôi dài giọng trả lời: “Được……”
Nói thật thì, có hắn ngủ bên cạnh, tôi luôn cảm thấy rất an tâm.
Lần đầu thất thố của tôi xảy ra vào đúng ngày giỗ đầu của ba mẹ. Sau khi từ nghĩa trang trở về, tôi đã uống rất nhiều rượu, khi về nhà liền ôm chầm lấy Cố Hoàn Chi vừa hôn vừa cắn.
Vừa giở trò đồi bại, vừa bắt hắn bảo đảm rằng với tôi: “Người thân của em đều bỏ em đi rồi, anh hứa là anh sẽ không bỏ rơi em đi.”
“Tôi là ai?”
“Anh là chồng giả của em, Cố Hoàn Chi!”