Một giấc mộng hoàng lương.
Bên ngoài bí cảnh là một cánh đồng hoa sắc màu rực rỡ bao la bát ngát, bên trên biển hoa là hàng ngàn hàng vạn con bướm tung tăng bay lượn, cảnh đẹp quá mức mỹ lệ vô tình tạo ra cảm giác quỷ dị không thể miêu tả thành lời.
Hai ngày qua đã có không ít tu sĩ tiến vào rồi lại đi ra, những người vào bên trong đều nói mình giống như đã ngủ một giấc mộng đẹp không muốn tỉnh lại, khiến mọi người đều tò mò muốn vào trung tâm bí cảnh.
Thịnh Tiêu đứng một mình trước lối vào.
Mấy con bướm lặng lẽ bay tới đậu trên vai hắn, bị ánh mắt lạnh băng của hắn quét qua, con bướm xinh đẹp đến không thật tựa như bị đóng băng, hóa thành bông tuyết rồi phiêu tán theo gió.
Cách đó không xa, Nhạc Chính Trấm đang hậm hực.
Một kẻ chướng ngại xã giao như hắn thật sự không muốn vào bí cảnh chật ních người chút nào, nhưng đêm hôm trước hắn vì uống say mà nhất thời kích động, đáp ứng Hoành Ngọc Độ đi chăm trẻ.
Đoàn trẻ mới lớn đi theo hắn toàn là hoạt bát sôi nổi, dọc đường tới đây chiêm chiếp líu lo không ngớt, đám thiếu niên nhìn hắn mặc một cây đen từ đầu đến chân trông thần bí cao lãnh, càng tỏ ra sùng bái bám dính lấy hắn.
“Nhạc Chính đại nhân! Tương văn của ngài là gì thế?”
“Bây giờ ta sợ quá, ngài sẽ bảo vệ ta chu toàn chứ?”
“Ngài có muốn ăn linh đan không? Ta thấy ngài có vẻ đang thầm sợ trong lòng thì phải?”
Nhạc Chính Trấm: “…”
Nhạc Chính Trấm cúi cái mặt vô cảm dưới mũ trùm lụp xụp của mình lườm cái đứa đang lải nhải kia, thầm nghĩ ta là đang bị nhóc quỷ nhiều chuyện là ngươi chọc tức á.
Phong Duật và Liễu Trường Hành hứng khởi quá trời, vui vẻ dẫn theo bầy con nít không vội vào trong bí cảnh, muốn ở trước mặt bọn trẻ hếch mũi khoe khoang bản lãnh của mình.
Còn Nhượng Trần lại dẫn theo bầy trẻ khá là yên tĩnh, ngoan ngoãn đi theo sát bên người hắn, hắn không hỏi là không lên tiếng, không cần phải bận tâm.
Thịnh Tiêu nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương chạy muốn sập đất tới bên cạnh hắn.
Tần Bàn Bàn mặc bộ váy mới, trên tóc còn đeo một cái chuông vàng lấp lánh, trông đáng yêu hoạt bát, không còn nhìn ra dáng vẻ cơ cực mười hai năm trước nữa, giống như đã hoàn toàn biến mất theo thời gian.
Nàng chớp mắt, không sợ khuôn mặt lạnh của Thịnh Tiêu, há miệng xởi lởi: “Chào chú, chú và Lan ca ca là bạn tốt cùng trường ạ?”
Chú Thịnh: “…”
Thịnh Tiêu nhíu mày, không hiểu tại sao hắn và Hề Tương Lan là bạn đồng trang lứa, nhưng một người được gọi tiếng ca thân mật, còn người kia lại bị gọi là chú?
Tần Bàn Bàn ngước đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.
Thịnh Tiêu không thích để ý tới người mà mình không quen, không nói gì phất tay áo bước vào bí cảnh, mang theo gió thổi đám bướm bay bên cạnh biến thành từng miếng bông tuyết rơi lả tả.
Tần Bàn Bàn bán bánh ngọt từ nhỏ, từng gặp nhiều vị khách nết kì nên không nổi giận.
Nàng mỉm cười chạy theo, đàn bướm bay lượn xung quanh người nàng, tiểu cô nương cảm thấy rất đẹp, xách váy xoay mấy vòng, chuông vàng trên tóc kêu leng keng vui tai làm nàng cười khanh khách.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nghiêng đầu nhìn sang, môi không mở nhưng phát ra tiếng: “Đi thôi.”
Tần Bàn Bàn ‘dạ’ một tiếng rồi theo sát.
Mặc dù Tương văn là ‘Tuyết Canh Ba’, nhưng Tần Bàn Bàn nhiệt tình giống như mặt trời nhỏ sôi nổi, dù Thịnh Tiêu không quan tâm nhưng nàng vẫn có thể tự vui một mình, miệng nghêu ngao câu hát bước vào bí cảnh.
Bí cảnh ‘Mộng Hoàng Lương’ chỉ là một vùng đất ảo cảnh, không khác gì những bí cảnh bình thường khác, chỉ là linh thú và rừng rậm chiếm đa số.
Cho dù đụng phải ác thú thì bọn chúng chưa có sinh ra thần trí, thấy người tới liền sợ hãi gào rống, dắt nhau chạy tóe khói, một đứa trẻ tới Trúc cơ kỳ có thể dư sức đánh thắng.
Tần Bàn Bàn nhìn xung quanh hồi lâu, dần dần cảm thấy nhàm chán, tò mò hỏi: “Chú ơi, Hoành chưởng viện nói chúng ta phải ở bí cảnh tận nửa ngày, không lẽ cứ đi loanh quanh ở đây hoài sao?”
Thịnh Tiêu rũ mắt nhìn nàng.
Tần Bàn Bàn giơ tay chỉ cây đại thụ che trời ở trung tâm bí cảnh ‘Mộng Hoàng Lương’.
“Chúng ta không thể tới đó ạ?”
Cái cây đó đã khô héo, nhưng cành cây rậm rạp chỉa thẳng lên trời, bóng cây to lớn đến độ có thể bao phủ toàn bộ ảo cảnh, có điều vừa nhìn vào liền khiến người ta sinh ra nỗi sợ không tên.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn thiếu nữ gan to bằng trời, thờ ơ nói: “Ngươi là học sinh bên Ly Tương Trai?”
Tần Bàn Bàn hiếu kỳ hỏi: “Sao chú biết?”
Thịnh Tiêu không đáp.
Chỉ có người của Ly Tương Trai mới có thể tuổi còn trẻ mà đã sinh ra máu phản nghịch, không chịu nghe dạy dỗ.
Trong khoảng thời gian trước, hắn thấy Tần Bàn Bàn và Hề Tương Lan làm hàng xóm của nhau ở Vô Ngân Thành, lúc đó hắn chỉ thấy nàng là một tiểu cô nương tội nghiệp và khờ dại, chứ chưa từng nghĩ bản tính của nàng lại to gan như vậy, giống như không biết sợ là gì.
Nghĩ đến cũng phải, hồi còn là phàm nhân, nàng đã dám ra tay với Hoành Ngọc Độ, tất nhiên không phải loại người ngoan ngoãn nghe lời.
Nếu không gai góc, sợ là nàng khó mà sống ở một nơi vắng vẻ nhiều tội phạm như Vô Ngân Thành đến tận bây giờ.
“Không cho phép.”
Thịnh Tiêu không nói nhiều, đủ súc tích đánh tan vọng tưởng của tiểu cô nương.
Tần Bàn Bàn đành phải gật đầu từ bỏ.
Thịnh Tiêu dẫn Tần Bàn Bàn đi xung quanh một lúc, nhíu mày cảm thấy thật ồn ào.
Tuy Tần Bàn Bàn không phải lúc nào cũng nói nhưng mỗi lần thấy thứ gì mới mẻ là nàng vui vẻ la lên chia sẻ với Thịnh Tiêu, ríu rít không ngớt giống như tiếng chim sơn ca, nghe rất êm tai— Rõ ràng từ nhỏ đến lớn Hề Tương Lan đều tía lia cái miệng chọc người phiền chán, nhưng Thịnh Tiêu cảm thấy không ồn ào chút nào.
Vô cùng tiêu chuẩn kép.
Thịnh Tiêu nhíu mày nhìn chuông vàng đươc cột trên tóc của thiếu nữ, không hiểu sao thấy bực bội.
Leng keng.
Tiếng chuông ngân vang.
Leng keng leng keng.
Ở một nơi khác trong bí cảnh, Hề Tương Lan lười biếng khều chuông vàng trên cổ tay, để gần bên tai lắng nghe hồi lâu, khi chắc chắn chỉ nghe thấy tiếng chuông nhỏ xíu mới mỉm cười hài lòng.
Ứng Trác không hiểu hỏi: “Sư huynh cười gì thế?”
“Nghe tiếng chuông đáp lại.” Hề Tương Lan cười he he: “Một cái chuông khác đang cách ta ngày càng gần, tiếng chuông sẽ vang rõ hơn.”
Cái này giúp một kẻ luôn xúi quẩy như y có thể tránh mặt Thịnh Tiêu trong bí cảnh, đỡ cho bị ăn đòn.
Lúc này tiếng chuông rất nhỏ, chứng tỏ Thịnh Tiêu và Tần Bàn Bàn cách bọn họ một quãng rất xa, có thể để y yên tâm tìm chỗ chết hợp phong thủy.
Hề Tương Lan và Ứng Trác sóng vai nhau đi tới chỗ cây khô chọc trời.
Ứng gia vì Tương văn cấp Thiên của Ứng Trác mà trở nên hưng thịnh, tất nhiên không tham gia với các thế gia Trung Châu làm chuyện xấu xa với ‘Kham Thiên Diễn’ năm đó.
“Ta nhớ, trước khi ngươi thức tỉnh Tương văn, nhà ngươi chỉ là một gia đình bình thường ở Trung Châu?” Hề Tương Lan rảnh rỗi nói chuyện phiếm với Ứng Trác.
Ứng Trác gật đầu: “Đúng, hồi đó khi ta thức tỉnh Tương văn cấp Thiên, cha ta vừa lo lắng vừa vui mừng khôn xiết, ông ấy nói may mà ta là cấp Thiên chứ không phải cấp Linh, nếu không sợ là Ứng gia chúng ta sẽ phải chịu tai ương.”
Một gia đình bình thường không có đại thế gia che chở, nếu thức tỉnh Tương văn cấp Linh, bình thường sẽ rơi vào kết cục bị cưỡng ép cướp mất Tương văn, bi thảm hơn là cả nhà bị tàn sát.
Mấy trăm năm trước cũng đã có Tương văn cấp Linh gặp phải chuyện này.
Hề Tương Lan bật cười: “Đúng vậy, may mà ngươi là cấp Thiên.”
Những năm qua Ứng Trác tốn nhiều tâm tư để nghiên cứu ý nghĩa từng lời nói hành động của Hề Tương Lan, nhạy bén nhận ra trong lời nói của y có ẩn ý, nghi ngờ nói: “Sư huynh?”
“Xảo Nhi.” Hề Tương Lan vỗ vai hắn, nói: “Hay là ngươi về trước đi.”
Ứng Trác nhíu mày: “Không biết trong bí cảnh này có nhiều nguy hiểm rình rập không, tu vi của sư huynh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, không có ta đi theo sẽ rất nguy hiểm.”
Hề Tương Lan cười nói: “Ngươi từng được Ôn chưởng tôn dạy dỗ, lần này ta và hắn là địch, ngươi sẽ không sợ khó xử sao?”
Ứng Trác nhíu mày nói: “Sư huynh… Muốn giết Ôn chưởng tôn?”
Hề Tương Lan giống như đang nói về một chuyện vặt vãnh thường ngày, hời hợt gật đầu: “Ừ.”
Ứng Trác: “…”
Ứng Trác chỉ suy tính trong thoáng chốc, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Ta đi chung với sư huynh.”
Người của Ly Tương Trai từ trước đến nay luôn miệt thị luân thường đạo lý, tình cảm bạc bẽo, huống chi đối với Ứng Trác, Ôn Cô Bạch chỉ là dạy học cho hắn mấy năm mà thôi, vốn không sánh bằng giao tình của hắn và sư huynh.
Hề Tương Lan thâm sâu liếc hắn.
Y thật sự không hiểu nổi mị lực của bản thân lớn đến chừng nào, mà có thể khiến Ứng Trác vì y mà không màng nguy hiểm.
Ứng Trác thấy Hề Tương Lan không đuổi hắn đi, đôi mắt cong cong vẫy đuổi chạy theo, đột nhiên nghĩ tới gì đó.
“Sư huynh, khi ta ở chợ đen mua Tương văn của Hề Thanh Phong, trong đó có cả Tương văn của mẫu thân sư huynh.”
Tương văn của Túng phu nhân?
Đàn bướm trong bí cảnh tung tăng bay lượn xung quanh, Hề Tương Lan chợt ngẩng đầu lên, thuận miệng nói: “Hửm?”
Nhưng mấy ngày trước Ứng Trác đã biết được kí ức của Hề Minh Hoài…
Tương văn của Túng phu nhân đã bị ‘Hề Tuyệt’ nghiền nát thành bã, không thể nào bị người róc ra nguyên vẹn như vậy được.
Ứng Trác do dự một hồi, cuối cùng cười xòa một tiếng, không tiếp tục nói chuyện này nữa.
“Không có gì— Hình như càng đi vào sâu trong ảo cảnh, bướm xung quanh càng nhiều lên thì phải.”
Hề Tương Lan nhấc tay lên để một con bướm nhẹ nhàng đậu trên ngón tay của mình, y nhìn cánh bướm vỗ nhẹ hai cái, thản nhiên nói: “Nhìn như mộng mà không phải mộng, có lẽ ngươi và ta đã lạc vào mộng mà không hay biết?”
Ứng Trác hơi sửng sốt.
Vừa nói xong, con ngươi của Hề Tương Lan đột nhiên co rụt lại, đốm linh lực mỏng manh nơi đầu ngón tay bỗng chốc ngưng tụ biến thành từng mũi tên màu vàng, lặng lẽ xiên thủng đàn bướm bay ngập trời trước mắt, vạch ra khung cảnh bị che khuất.
“Tuyệt Nhi.” Đàn bướm bay tán loạn, có người mỉm cười nói: “Xa cách gặp lại mà ra tay với người thầy dạy dỗ mình nên người, không khỏi quá không tôn sư trọng đạo.”
Trên tóc Hề Tương Lan rơi đầy xác bươm bướm, giống như đặt mình vào trung tâm của một bức vẽ tuyệt đẹp.
Đàn bướm thoáng cái nhường ra một lối đi, lộ ra một người đang đứng phía trước.
Ôn Cô Bạch mặc một thân áo trắng, dây cột tóc màu tuyết trắng bị mấy con bướm làm đung đưa, nụ cười khi gặp lại của hắn trông giống một vị tiên quân đắc đạo đã lâu.
Ứng Trác ngạc nhiên.
Mới nãy hắn không nhận ra sự hiện diện Ôn Cô Bạch, không phải Hề Tương Lan vẫn chưa khôi phục linh lực sao?
Hề Tương Lan kéo Ứng Trác ra sau lưng mình, đi tới đạp lên xác bướm rơi đầy đất, thoáng cái xác bướm hóa thành hoa quế rơi vụn khắp xung quanh, mùi thơm nức mũi.
“Không dám nhận.” Hề Tương Lan cười tủm tỉm, nhưng trong mắt toàn là sát khí lạnh lẽo: “Năm đó Ôn chưởng tôn tàn sát Hề gia, có từng nghĩ ngài là thầy không?”
Cách nói chuyện và ứng xử của Ôn Cô Bạch luôn khiến người ta thoải mái, lúc này lại càng giống như vậy, hắn nở nụ cười dịu dàng: “Ta cho là ngươi sẽ cảm kích ta, dù sao…”
Hắn đang nói giữa chừng thì hơi ngừng, làm ra vẻ như giờ mới phát hiện Ứng Trác cũng có mặt ở đây, khẽ mỉm cười.
Ứng Trác còn chưa kịp phản ứng, Hề Tương Lan đột nhiên đẩy hắn ra sau, linh lực Thiên Diễn kết thành tầng kết giới bao bọc xung quanh Ứng Trác.
Ngay sau đó vang lên một tiếng ‘keng’ ngân vang.
Ôn Cô Bạch tung ra một luồng linh lực sắc bén như mũi tên đâm xuyên qua kết giới, cố gắng ghim sâu vào bên trong, mũi nhọn đoạt mạng chỉ cách mi tâm của Ứng Trác khoảng một đốt ngón tay, suýt chút nữa là đâm thẳng vào làm nổ tung cả đầu hắn.
Sau khi kết giới được dựng lên, Tương văn ‘Diêm Hạ Chức’ thiên Cấp của hắn giờ mới lò mò hóa thành mạng nhện trắng tuyết, giương nanh múa vuốt quanh người hắn.
Ứng Trác chưa kịp hoàn hồn, mở to mắt kinh ngạc.
Hề Tương Lan đứng chặn trước mặt hắn, thong thả buông tay xuống, cười nói: “Ôn chưởng tôn, còn chưa bắt đầu đánh cờ mà, đừng lật đổ bàn cờ thế chứ.”
Ánh mắt của Ôn Cô Bạch hoàn toàn trở nên u ám.
“Tương văn của ngươi…”
Đàn bướm xung quanh giống như bị một cơn gió mạnh thổi qua, tạo thành làn sóng bướm cuồn cuộn.
Tiếng vỗ cánh của một con bướm rất nhỏ, nhưng khi cả đàn bướm cùng vỗ cánh thì có thể tạo ra tiếng gió chói tai.
Phút chốc, tất cả con bướm chợt đứng hình giữa không trung, giống như thời gian bị đóng băng.
Cây khô to lớn bị mây mù che phủ ở phía xa cuối cùng cũng lộ ra dáng vẻ chân thật sau trận cuồng phong— Đó là ‘cái cây’ cao chục trượng được tạo thành từ muôn vàn con bướm.
Ngọc Đồi Sơn lười biếng ngồi vắt vẻo trên cành cây bướm, cầm mấy miếng bánh ăn như hổ đói.
‘Mộng Hoàng Lương’ là do ‘Kham Thiên Diễn’ của hắn ngụy tạo mà ra, mặc dù không giống hệt hoàn toàn với ‘Mộng Hoàng Lương’ hàng thật, nhưng có thể cho hắn sử dụng trong thời gian ngắn.
Ngọc Đồi Sơn ăn xong bánh ngọt, vỗ tay phủi sạch vụn bánh, sau đó cởi mặt nạ đầu lâu xuống, cười hì hì nhìn xuống bên dưới.
Theo linh lực ‘Kham Thiên Diễn’ tỏa ra từ đầu ngón tay của hắn, cây khô chọc trời đứng sừng sững trong hai ngày qua lập tức sụp đổ, vô vàn con bướm đếm không xuể tràn tới như sóng thần, cuốn phăng mọi thứ trong bí cảnh.
Nó tràn tới đâu, các tu sĩ ở đó đều bị dẫn vào mộng cảnh.
Trong đàn bướm bay lượn xung quanh, mái tóc đen nhánh của Hề Tương Lan cũng tán loạn bay phấp phới theo, trên khuôn mặt tuyệt diễm nở nụ cười yêu dã.
“Ôn chưởng tôn.”
Mủi chân của Hề Tương Lan nhẹ nhàng đạp lên con bướm đang bay, ở giây phút trước khi đàn bướm cuốn hai người họ rơi vào mộng cảnh, y nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói ẩn trong tiếng bướm vỗ cánh.
“…Chỉ khi ngươi chết, ta mới có thể trong sạch.”
===Hết chương 69===