Tiên Đạo Cầu Tác
Quyển 3 - Chương 63: Trương Hư Thánh (1)
Ánh tà dương cuối chiều đang dần phủ xuống. Trương Hoa Lăng cùng Trương Hư Thánh hai người đứng đầu hai phương thế lực, lấy tia tàn dương của mặt trời đang lững lờ ngả về phía tây làm trung tâm cho hai bên giành co hiện thời.
Chỉ là thần sắc của đoàn người phía sau Trương Hư Thánh thì khoan thai tự đắc, còn chúng trưởng lão phía sau Trương Hoa Lăng lại mang sắc mặt ngưng trọng, thậm chí có vài trưởng lão nhìn về Trương Hư Thánh trong mắt vẫn mang theo sự sợ hãi, tâm tư hiện rõ lên trên mặt. Mà từ vẻ mặt của song phương, từ phương diện nào đó có thể thấy tình thế Cửu Hoa Sơn hiện giờ rất bất lợi.
Trên mặt đất, Từ Thanh Phàm đứng lẫn trong hàng nghìn đệ tử trẻ tuổi của Cửu Hoa Môn, thần sắc phức tạp nhìn Trương Hư Thánh trên bầu trời. Rõ ràng trước mắt y là một gã nam nhân, nhưng phong độ lẫn khí chất đó , hết lần này tới lần khác làm cho Từ Thanh Phàm có một cảm giác đó là một loại phong thái hào hoa tuyệt thế.
Sau khi phát giác Trương Hư Thánh dĩ nhiên chính là tôn giả Huyền Ma Đạt của Khổ Tu Cốc mà ở Nam Hoang mình đã có “bán duyên chi ngộ”, phản ứng đầu tiên của Từ Thanh Phàm chính là cảm giác được suy nghĩ của bản thân hẳn đã sai lầm rồi. Bởi hắn không thể nào tưởng tượng được Huyền Ma Đạt và Trương Hư Thánh là cùng một người.
Nhưng kết hợp tình thế mấy ngày nay trên Cửu Hoa Môn cùng đủ loại chuyện quỷ dị đã phát sinh trên Hoàn Đảo, rồi phát hiện ra thân phận của Trương Hư Thánh chính là Huyền Ma Đạt thì hết thảy mọi nghi vấn mới được giải thích một cách thông suốt.
Mặc dù lần nọ Từ Thanh Phàm ở Nam Hoang chỉ nghe qua thanh âm của Huyền Ma Đạt, nhưng không chút nào nhìn thấy được khuôn mặt của hắn, càng không muốn nói là thập phần hiểu rõ. Nhưng cho tới bây giờ thì đó là vị tông sư Đại Thừa Kỳ duy nhất mà Từ Thanh Phàm từng tiếp xúc qua, vì vậy ấn tượng đối với Huyền Ma Đạt không thể nói là không sâu sắc được. Mặt khác, ấn tượng tốt đẹp đối với tu sĩ Khổ Tu Cốc của Từ Thanh Phàm có một phần rất lớn nguyên nhân là từ Huyền Ma Đạt. Cho dù lúc trước đã nghe Trương Hoa Lăng nhắc nhở qua, đối với tu sĩ Khổ Tu Cốc hắn cũng sinh ra chút hoài nghi, nhưng thật sự không thể ngờ được Huyền Ma Đạt dĩ nhiên là chủ sự ở phía sau sắp đặt tất cả mọi sự việc.
Trong thâm tâm của mình, Từ Thanh Phàm vốn nghĩ Huyền Ma Đạt hẳn là một lão giả hiền hòa, là một vị trưởng bối tính tình rộng rãi trời sinh, là một tu sĩ tuy chuyên tâm hướng đạo nhưng lại mang theo chút ngạo khí bất cần đời của một tiến bối cao nhân, và là nhất đại tông sư có nhân cách mị lực cường đại được người người tôn kính.
Trong khi đó Trương Hư Thánh lại càng giống như là một truyền thuyết xa xôi hơn. Một gã tu sĩ cho đến nay vẫn là kẻ phản đồ kinh khủng của Cửu Hoa Môn, một kẻ có tâm kế thâm trầm vì kết quả mà không từ bất cứ thủ đoạn âm mưu nào, một ma đầu tâm ngoan thủ lạt bất cận nhân tình, một đại nhân vật kiêu hùng xem thiên địa vạn vật như chó rơm cỏ rác.
Hai người đó trong thâm tâm của Từ Thanh Phàm, có thể nói là một nam một bắc, hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng thật không ngờ là hiện tại Từ Thanh Phàm lại phát hiện ra, hai người rất khác biệt nhau này dĩ nhiên đều là cùng một người.
Từ Thanh Phàm vẫn còn nhớ rõ hoàn toàn, ở Nam Hoang khi bản thân mình khổ đấu với Na Hưu cùng đám ma binh dẫn theo mà thiếu chút nữa thân tử, chính là Huyền Ma Đạt dẫn theo chúng tu sĩ Khổ Tu Cốc kịp thời đến cứu viện. Từ Thanh Phàm cũng nhớ kĩ, lúc mà toàn bộ giới tu sĩ đều cho rằng phải đem Đình Nhi giam cầm suốt đời, cũng là Huyền Ma Đạt một mình gạt đi, thu xếp với đồng đạo để đồng ý cho Từ Thanh Phàm thu dưỡng Đình Nhi. Cho nên khi nhắc tới Huyền Ma Đạt, Từ Thanh Phàm đều mang theo tâm tư, cảm giác tri ơn.
Cũng khó trách sau khi Từ Thanh Phàm phát hiện Huyền Ma Đạt chính là Trương Hư Thánh, trong lòng tràn đầy nỗi khó tin, thoáng như ở trong mộng cảnh.
Cũng không biết là Huyền Ma Đạt và Trương Hư Thánh, hai người tựa hồ như tồn tại độc lập với nhau trên thế gian này, người nào mới là tính cách chân thật của trung niên văn sĩ trên bầu trời kia chứ? Đến cùng Huyền Ma Đạt là lớp vỏ ngụy trang của Trương Hư Thánh? Hay Trương Hư Thánh là phân thân của Huyền Ma Đạt lộ ra ngoài? Hay đơn giản hơn, hai người đó chỉ là hai mặt tính cách của một thiên tài tuyệt thế?
Từ Thanh Phàm không biết, có lẽ, đáp án của vấn đề này đến cả gã trung niên văn sĩ đó cũng không thể minh bạch về chính mình được?
Chứng kiến thần sắc của Từ Thanh Phàm biến hóa bất định. Kim Thanh Hàn ân cần hỏi:
-Từ sư huynh, huynh làm sao vậy?
Ở bên cạnh, Lữ Thanh Thượng cũng chú ý tới vẻ dị thường của Từ Thanh Phàm mà quan tâm nhìn chằm chằm vào y, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Từ Thanh Phàm nhìn thoáng qua Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng, tỏ vẻ ngưng trọng thấp giọng nói ra:
-Nếu như ta đoán không lầm, Trương Hư Thánh hẳn là Huyền Ma Đạt của Khổ Tu Cốc.
-Cái gì?
Mặc dù biết Từ Thanh Phàm không phải là loại người thích nói hươu nói vượn, nhưng sau khi nghe y nói Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng vẫn không thể tin nổi, chỉ là hỏi một cách khó tin.
Trên bầu trời xa xa, Trương Hư Thánh phảng phất như nghe thấy lời nói của Từ Thanh Phàm, trên mặt mang theo vẻ tươi cười khó lường. Sâu kín hướng về phía đám người Từ Thanh Phàm lặng lẽ nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu về hướng Trương Hoa Lăng tiếp tục nói:
-Ngươi dĩ nhiên biết chuyện thân ta có tàn tật, vậy hẳn cũng biết là lần này ta đến Cửu Hoa Sơn là để làm gì chứ?
Trương Hư Thánh hơi thở dài một tiếng, chỉ tránh né không đáp, rồi hỏi ngược lại:
-Ta nghĩ sư thúc ngài lần này trở về Cửu Hoa Sơn sau hơn hai trăm năm, sợ rằng không chỉ có mỗi một việc thu hồi kiện đồ vật kia thôi chứ?
Trương Hư Thánh mỉm cười, nhàn nhạt nói:
-Đương nhiên không phải vậy. Cửu Hoa Môn tại tu tiên giới lập phái và xưng hùng đã có hơn ba nghìn năm rồi, lúc hưng lúc suy vốn là quy luật của thiên đạo. Mà ở Cửu Hoa Sơn này đã phong quang nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc số mệnh kết thúc rồi.
Khi Trương Hư Thánh nói những lời này, ngữ khí vẫn giữ vẻ bình tĩnh tự nhiên, tựa hồ việc tiêu diệt Cửu Hoa Môn đối với hắn đơn giản, dễ dàng như nhấc tay nâng chân mà thôi. Chúng trưởng lão Cửu Hoa Môn sau khi nghe lời nói của Trương Hư Thánh mặc dù rất tức giận, nhưng khi nhìn vào tên phản đồ đã gây nên cơn ác mộng cho Cửu Hoa Môn tám trăm năm qua lại căn bản không có chút dũng khí nào dám phản bác, chỉ có thể dùng ánh mắt bất mãn nhìn vào hắn. Tiêu Hoa Triết cùng Úy Trì trưởng lão ở bên cạnh Trương Hoa Lăng cũng bất mãn hừ lạnh một tiếng.
Thân là chưởng môn Cửu Hoa Môn, Trương Hoa Lăng lại không tức giận, chỉ là vẫn bình tĩnh như trước mà hỏi:
-Nói như vậy, vô luận là chuyện trên Hoàn Đảo hay việc Chu sư đệ làm phản, đều là do một tay sư thúc bày ra?
Trương Hư Thánh gật đầu, vừa cười vừa nói:
-Cửu Hoa Môn không phải luôn chú trọng thanh danh hay sao? Lúc đầu chẳng phải vì hai chữ thanh danh này mà đem ta ra hi sinh dễ dàng như thế ư? Nhu vậy lần này ta làm cho thanh danh Cửu Hoa Môn trở nên rách nát tồi tệ, hẳn là rất thú vị rồi.
Trương Hoa Lăng đối với lời châm chọc của Trương Hư Thánh vẫn bất động thanh sắc, chỉ chậm rãi phân tích:
-Những năm gần đây, sư thúc người sở dĩ không vội tập kích Cửu Hoa Môn chúng ta chính là do ba kiện đồ vật nọ làm cho người không thể không chú ý đến. Trên đời này thứ có khả năng uy hiếp đến sư thúc người cũng không nhiều lắm, mà Cửu Hoa Sơn này đã có được ba thứ. Một là Cửu Cực Trận, khi rơi vào giữa trận này, cho dù với công lực của sư thúc người muốn phá trận chỉ sợ cũng phải chịu đại thương nguyên khí. Thứ hai là Chu Tước Hoàn, phối hợp với Cửu Cung Trận, ta thậm chí có thể có thực lực cùng sư thúc người đối đầu trực tiếp. Thứ ba là Huyền Vũ Lệnh, có nó ta có thể dễ dàng triệu hoán ngũ đại thánh địa đến đây trợ giúp, đối mặt với sự liên hợp mạnh mẽ của ngũ đại thánh địa, sợ rằng sư thúc người trong lòng cũng phải lo nghĩ đấy chứ?
Trương Hư Thánh cười gật đầu thừa nhận:
-Ba kiện đồ vật này đích thực rất đáng ghét, nếu như không có chúng, năm trăm năm trước sau khi lão gia hỏa Lý Hư Hán kia chết đi, ta đã tự mình đem Cửu Hoa nhất mạch tiêu diệt toàn bộ rồi.
Trương Hoa Lăng ngẩng đầu nhìn vào đỉnh Cửu Hoa Sơn một cái, tiếp tục phân tích:
-Vì vậy sư thúc ngài đầu tiên là lợi dụng cuộc tân nhân tỉ thí. Trên Hoàn Đảo đã bày ra một cái khốn cục ép buộc Cửu Hoa Môn ta rơi vào tình cảnh bị cô lập, tức khắc sẽ bị môn phái khác thu lấy Huyền Vũ Lệnh. Cứ như thế, không chỉ Cửu Hoa Sơn bị mang tiếng xấu, sư thúc ngài cũng mất đi một kiện đồ phải cố kị. Tiếp theo, ngài lợi dụng Chu sư đệ vốn đã bất mãn với ta từ lâu, đầu độc hắn phản bội ta, kết quả ngay khi ta vừa về tới Cửu Hoa Sơn đã phải tranh đấu với hắn một hồi, Cửu Cực Trận cũng vì điều khiển bất lợi đã bị hủy đi. Mặt khác Chu Tước Hoàn cũng vì ta linh khí tổn hao nên vô lực khống chế được nữa, trước sau đối với ngài đã mất đi hết uy hiếp, thậm chí chúng trưởng lão Cửu Hoa Môn ta vì liên tiếp chiến đấu đã khiến cho thực lực bị tổn hại. Cứ như vậy, các nhân tố ở Cửu Hoa Sơn có thể gây uy hiếp đến ngài bất tri bất giác đều mất đi tác dụng. Ngài muốn tiêu diệt Cửu Hoa Môn lúc này hiển nhiên là điều dễ dàng. Đợt liên hoàn kế này đích thực là xảo diệu, sư điệt ta mặc dù tự phụ có chút mưu lược, nhưng vẫn cảm thấy mặc cảm, không sánh bằng.
Ánh mắt Trương Hư Thánh lộ ra một tia tán thưởng, thản nhiên nói:
-Tuy có vài chỗ không khớp, nhưng đại khái những gì ngươi đoán đều không sai. Kì thật, dưới bố cục của ta mà ngươi có thể đi đến bước này đã là không tệ rồi. Đáng tiếc, lúc ngươi hiểu ra thì đã muộn.
Trương Hoa Lăng nhìn thẳng vào Trương Hư Thánh, thanh âm ngưng trọng hỏi tới:
-Nói thật, sư điệt ta đối với chuyện sư thúc ngài liên hợp cùng Chu sư đệ đã sớm biết, nhưng bởi vì không rõ kế hoạch cụ thể nên không dám coi thường vọng động. Lần này ngài lợi dụng tân nhân tỉ thí, ta tuy có nhiều phòng bị nhưng lại bất tri bất giác lâm vào khốn cục do sư thúc ngài bày ra. Tất cả đều là vì sư điệt ta thật không thể ngờ rất nhiều tu sĩ Khổ Tu Cốc vốn luôn sống lạnh nhạt vô cầu, lại dĩ nhiên tham dự vào cái vòng xoáy này, thẳng đến sau đó mới phát giác ra được. Cũng không biết sư thúc ngài làm cách nào để có thể sử dụng được bọn họ? Hiện tại, hết thảy những việc sư thúc gây ra vãn bối đã hiểu rõ, duy chỉ có điểm này là trong lòng đầy nghi hoặc. Vẫn thỉnh sư thúc ngài chỉ ra!
Một lần nữa Trương Hư Thánh hướng về phía Từ Thanh Phàm nhìn thoáng qua, miển cưỡng nói:
-Về vấn đề này, kì thật một gã sư điệt của ngươi đã biết được đáp án rồi đấy. Một tiểu tử rất có ý tứ a.
Nghe được lời của Trương Hư Thánh, thân thể của Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng liền chấn động mạnh. Bởi Trương Hư Thánh nói như thế chẳng khác nào thừa nhận suy đoán của Từ Thanh Phàm. Tuy Trương Hoa Lăng không rõ Trương Hư Thánh ám chỉ người đó là ai, nhưng theo tiềm thức lão vẫn hướng về Từ Thanh Phàm nhìn lại. Môi của Từ Thanh Phàm khẽ nhúc nhích, truyền âm nói với lão:
-Chưởng môn sư thúc, nếu như ta đoán không sai, hắn chính là Huyền Ma Đạt, một trong hai gã tu sĩ cấp tông sư duy nhất của Khổ Tu Cốc. Trước đây sư điệt đã từng nghe qua giọng của hắn.
Nghe Từ Thanh Phàm nói, thân thể Trương Hoa Lăng liền chấn động. Mặc dù biết bên trong tất có nguyên nhân kinh người nhưng không nghĩ rằng cái đáp án lại như vậy. Huyền Ma Đạt tại tu tiên giới này thành danh đã có nghìn năm, so với thanh danh của Trương Hư Thánh còn muốn sớm hơn nhiều. Nhưng không biết khi nào đã bị Trương Hư Thánh thay thế, dĩ nhiên là các tu sĩ Khổ Tu Cốc khác cũng không phát giác ra.
Trương Hư Thánh cười nhẹ liếc nhìn Trương Hoa Lăng một cái, sau đó mới nói tiếp:
-Về phần ngươi nói tu sĩ Khổ Tu Cốc vô dục vô cầu, càng là một điều chê cười. Thế gian tất cả các đồ vật này nọ, một khi có linh trí, nhất định đều có lòng tham, tùy ngươi có muốn phát hiện ra không hay thôi. Mà đối với đám tu sĩ Khổ Tu Cốc, lòng tham của chúng chính là mục đích theo đuổi con đường trường sinh, so với chúng tu sĩ khác còn muốn mãnh liệt hơn nhiều. Mà nghiên cứu của ta những năm gần đây đã trợ giúp cho bọn họ rất nhiều, tự nhiên dễ dàng có được một bộ phận tu sĩ thuần phục.
Trong lòng Trương Hoa Lăng dậy sóng, thần sắc lúc này càng thêm ngưng trọng. Lão vẫn tưởng rằng Trương Hư Thánh người này mặc dù kinh khủng nhưng dù sao chỉ lẻ loi một mình, thân thể lại bị tàn tật, cho nên tuy có thực lực mạnh mẽ nhưng cũng không đối với Cửu Hoa Sơn tạo thành uy hiếp chí mạng . Hơn nữa bởi vì Trương Hoa Lăng đối với tu vi “người kia” cực kì tin tưởng, còn có “Huyền Vũ Lệnh”, “Chu Tước Hoàn”, “Cửu Cực Trận” lão cho rằng muốn diệt trừ hắn hẳn không thành vấn đề gì.
Nhưng Trương Hoa Lăng lại không nghĩ đến những năm gần đây thực lực của Trương Hư Thánh đã tăng trưởng tới mức này, tâm trí càng vượt xa người bên ngoài, bố trí một cái kế trong kế, khiến người khác biết rõ đó là một cái bẫy nhưng không thể nào trốn thoát được. Hiện tại, hắn sử dụng yêu thuật từ nghiên cứu của bản thân mà chế tạo ra số lượng lớn yêu ma đến vây công, cùng với một bộ phận tu sĩ Khổ Tu Cốc đã thuần phục, thực lực của hắn bất trí bất giác vượt qua hẳn Cửu Hoa Sơn, khó trách “người kia” vì diệt trừ Trương Hư Thánh lại dĩ nhiên phải làm như vậy.
Buồn cười ở chỗ là Trương Hoa Lăng vẫn cho rằng đối phó với Trương Hư Thánh hẳn là không khó lắm, nguy cơ lớn nhất của Cửu Hoa Sơn hẳn là phản loạn Chu Hoa Hải kia. Xem ra lão và Chu Hoa Hải đã bị sự việc hai trăm năm trước lừa gạt rồi. Cứ nghĩ Trương Hư Thánh chỉ là một kẻ không có thực lực cường đại lại không có nhiều tâm trí, nên mới coi thường cái gã tại tám trăm năm trước từng đem Cửu Hoa nhất mạch suýt nữa rơi vào tuyệt cảnh. Cho tới bây giờ mới rốt cuộc giật mình, trong nội tâm không khỏi sinh ra cảm giác tự trách bản thân.
Một lúc lâu sau, Trương Hoa Lăng rốt cuộc khôi phục lại vẻ bình tĩnh, chậm rãi nói ra:
– Quá mức cố chấp đối với việc theo đuổi con đường trường sinh đúng là khuyết điểm của đám tu sĩ Khổ Tu Cốc. Nhưng sư thúc ngài có thể phát hiện ra và triệt để lợi dụng khuyết điểm này. Vãn bối chỉ có thể than thở sư thúc ngài thủ đoạn quá giỏi mà thôi.
Trương Hư Thánh cười lắc đầu, nhẹ giọng nói:
– Là người tất có khuyết điểm, mà có khuyết điểm ắt hẳn sẽ bị lợi dụng. Nếu như một ngày ngươi phát hiện ra khuyết điểm của một người rồi lợi dụng nó thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Tỉ như mấu chốt trong bố cục lần này của ta làm cho ngươi cùng Chu Hoa Hải tự giết lẫn nhau chính là ở điểm Chu Hoa Hải coi trọng quyền lợi quá mức mà thôi.
Nghe Trương Hư Thánh nói như vậy, trong mắt Trương Hoa Lăng hiện lên một tia ảm đạm, chậm rãi nói:
– Đáng tiếc Chu sư đệ một đời thanh danh rạng rỡ, cuối cùng lại bị ngươi dụ hoặc.
Ánh mắt Trương Hư Thánh hiện lên vẻ trào phúng, nói:
– Trương Hoa Lăng, ngươi còn chưa hiểu sao?
– Chuyện gì?
– Một người lòng dạ hẹp hòi, chịu đựng oán hận đối với kẻ khác đến mấy trăm năm lớn đến mức nào thì ngươi cũng không bao giờ có thể hiểu rõ được. Về chuyện này, ngay từ đầu chính là Chu Hoa Hải chủ động liên lạc với ta, mà không phải ta lôi kéo hắn. Chu Hoa Hải vốn được coi như là một nhân vật thành danh, đáng tiếc trong lòng hắn đã bị oán hận làm lu mờ lý trí. Dĩ nhiên là hắn muốn lợi dụng ta, nhưng cuối cùng đã bị ta lợi dụng ngược lại mà không biết. Nói về tâm cơ, bởi vì tâm tính bất đồng , hắn đúng là không bằng được ngươi.
Trương Hư Thánh lắc đầu thở dài, tựa hồ đối với Chu Hoa Hải hết sức tiếc hận.
Trương Hoa Lăng nghe Trương Hư Thánh nói, trong mắt vẻ ảm đảm ngày càng rõ lên, biết Chu Hoa Hải cũng như bản thân mình đều khinh thị Trương Hư Thánh bèn nói:
– Đúng vậy, hắn ngu ngốc như vậy mới bị ngài điều khiển mà quyết cùng ta tranh chấp, cuối cùng nguyên khí đại thương nên đã làm cho sư thúc ngài chiếm được cơ hội tốt để tiêu diệt Cửu Hoa Môn hay sao.
Trên mặt Trương Hư Thánh vẻ trao phúng ngày càng nhiều, nói:
– Việc ngu xuẩn hắn làm ra không chỉ có mỗi việc này không đâu!
Nghe Trương Hư Thánh nói như thế, Trương Hoa Lăng trong lòng cả kinh. Ngưng trọng nói ra:
– Vẫn thỉnh sư thúc chỉ giáo cho.
– Ở trong lòng ta. Chu Hoa Hải này tuy được coi là một nhân vật xuất sắc, nhưng dù sao cũng không bằng ngươi. Vì phòng ngừa âm mưu của hắn bị ngươi dễ dàng phá hủy, thậm chí không có cấp cho Cửu Hoa Sơn bất cứ hao tổn gì, làm cho mọi mưu kế của ta thành hư không. Cho nên trong kế hoạch của ta đã chuẩn bị một hậu chiêu.
Chứng kiến nét mặt ngưng trọng của Trương Hoa Lăng, vẻ châm chọc của hắn càng gia tăng, nhẹ nhàng cười nói:
– Trong lúc hắn đang phiền não về vấn đề khống chế Cửu Hoa Sơn sau khi ngươi đi, ta đã cho hắn một ít Thiên Linh Đan.
Trương Hư Thánh nói những lời này với thanh âm êm ái hòa hoãn, tựa như thì thầm bên tai tình nhân vậy, nhưng chúng trưởng lão Cửu Hoa Sơn sau khi nghe xong hết thảy đều hoảng sợ thất sắc, cảm giác như có một cỗ hàn khí xâm lấn trong lòng .
Vì để khống chế Cửu Hoa Sơn về mặt hình thức, Chu Hoa Hải trước sau đã cấp cho hơn mười vị trưởng lão cùng hơn ba mươi đệ tử tinh anh phục dụng loại “Thiên Linh Đan” này. Về sau căn cứ theo lời Chu Hoa Hải, loại “Thiên Linh Đan” này có thể trong chốc lát tăng cường thực lực của tu sĩ, là một kiện pháp bảo giúp hắn xưng bá Tu tiên giới. Nhưng phải liên tiếp sử dụng, nếu không linh khí trong cơ thể người phục dụng chúng sẽ không khống chế được mà dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Trước đó, đám trưởng lão cùng đệ tử này đều tưởng rằng “Thiên Linh Đan” này là do Chu Hoa Hải luyện chế ra, cho nên tuy biết bên trong có thể có hại nhưng không phải lo lắng chuyện cung ứng liên tục, tự nhiên là lợi nhiều hơn hại. Trong lòng băn khoăn nhưng không bận tâm nhiều.
Nhưng hiện tại lại kinh hãi phát giác ra sự thật, “Thiên Linh Đan” này dĩ nhiên là Trương Hư Thánh cấp cho Chu Hoa Hải. Cứ như vậy, cho dù hôm nay Trương Hư Thánh không ra tay tiêu diệt Cửu Hoa Sơn, nhưng không có “Thiên Linh Đan” cung ứng, Cửu Hoa Sơn cũng sẽ có một nửa trưởng lão và một phần ba đám đệ tử tinh anh cùng lâm vào khốn cảnh tùy thời bị tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì công lực tiêu thất, nặng thì rơi vào vòng luân hồi, thực lực Cửu Hoa nhất mạch sẽ bị tổn hại lớn.
Nhắc đến đó, đám trưởng lão đệ tử đi theo Chu Hoa Hải như thế nào mà không sợ hãi? Trong thâm tâm đều hiện lên sự hối hận về quyết định ban đầu của mình. Bên kia, các trưởng lão cùng đệ tử trung thành theo Trương Hoa lăng lúc này cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Thế nhưng Trương Hoa Lăng lại không có bộ dáng giật mình, chỉ cười khẽ nói:
– Chu sư đệ mặc dù lần này bị oán hận làm cho thần trí mê muội, nhưng còn không có ngu xuẩn đến mức đó. Theo như ta biết , sau khi sư thúc ngài đưa Thiên Linh Đan cho Chu sư đệ, hắn lập tức tìm một vị cao thủ đan dược của Dược Vương Cốc, nghiên cứu ra cách điều chế của Thiên Linh Đan. Mà khi nãy, ta mới vừa tìm được đan phương đó trên người Chu sư đệ.
Sau khi nghe được thanh âm của Trương Hoa Lăng, một trận thở phào nhẹ nhõm phát ra từ chúng trưởng lão Cửu Hoa Sơn. Nếu như âm mưu của Trương Hư Thánh thực hiện được, Cửu Hoa Môn sẽ phải tổn thất gần nửa lực lượng. Mà đám trưởng lão có hơn một nửa nguy cơ bị đi vào luân hồi.
Nhưng nét châm chọc trên mặt Trương Hư Thánh vẫn chưa giảm bớt, vẫn kiểu giọng nói như bàn luận chuyện xưa: – Vô dụng thôi! Thiên Linh Đan này nguyên danh gọi là Sinh Linh Đan, là một sản phẩm thất bại trong một lần thí nghiệm trăm năm trước của ta. Tác dụng có thể gia tăng mạnh mẽ tu vi cùng cảnh giới của người sử dụng, hiệu quả hết sức rõ ràng. Nhưng sở dĩ gọi nó là thất bại phẩm bởi vì nó có hai khuyết điểm, trong đó có một điểm các ngươi cũng biết rồi, đó là bắt buộc phải sử dụng liên tiếp, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma. Nhưng điểm thứ hai chỉ sợ các ngươi lại không hiểu rõ cho lắm!
Nói tới đây, Trương Hư Thánh hơi dừng lại một chút, còn mọi người đương trường theo lời hắn nói dừng lại mà trong lòng bất ngờ sinh ra một dự cảm bất minh cực kì mãnh liệt.
Trương Hư Thánh hứng thú thưởng thức một phen khiếp sợ của chúng trưởng lão Cửu Hoa Môn, một lúc lâu sau nói tiếp:
– Điểm thứ hai chính là, công lực của người dùng sẽ tăng trưởng nhưng phải lấy tiêu hao đại lượng thọ nguyên của chính mình để trao đổi. Nói cách khác, Thiên Linh Đan có thể nói là một loại độc dược mãn tính, chỉ cần phục dụng một lần, lần sau dùng tiếp sẽ chết rất nhanh, mà không dùng tiếp lại càng chết nhanh hơn. Lúc trước, ta tưởng rằng nó chỉ là một kiện bại phẩm, nhưng không ngờ là có một ngày nó lại kiến tạo công lao to lớn đến vậy.
Sau khi nói xong, Trương Hư Thánh hướng về chúng trưởng lão Cửu Hoa mỉm cười, vui tươi như thể vô cùng thân thiết vậy. Nhưng khi thấy loại tươi cười này, chúng trưởng lão lại cảm thấy trong lòng phát lạnh một trận. Nhất là các trưởng lão sử dụng “Thiên Linh Đan” thì tâm tàn như đã chết, biết công sức mấy trăm năm tu luyện của mình hôm nay lại bị hủy trong chốc lát.
Tuy tâm tình xúc động cùng phẫn nộ, hận không thể dùng thiên đao vạn quả đem Trương Hư Thánh chém nát. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt tưởng chừng như vô hại đó, chúng trưởng lão cảm thấy một cỗ khí tức so với tử vong càng đáng sợ hơn đập thẳng vào mặt, vô luận như thế nào cũng không có dũng khí gượng dậy liều mạng, chỉ có thể ngây người ra một chỗ, trơ mắt nhìn Trương Hư Thánh, biểu tình quái dị.
Nghe Trương Hư Thánh nói thế, thân thể Trương Hoa Lăng chợt rung mạnh một cái, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, ánh mắt ban đầu vốn bình thản nhất thời tràn ngập nỗi khiếp sợ cùng tuyệt vọng, trong một khoảng thời gian đều không thể nói nên lời. Hiển nhiên lần xếp đặt này của Trương Hư Thánh, thật sự là nằm ngoài dự liệu của lão. Cửu Hoa Sơn vốn là vùng đất Trương Hoa Lăng quyết đem cả đời để thủ hộ. Mà hiện tại, Cửu Hoa Sơn liền một lúc đã bị tổn thất cực kì nghiêm trọng như thế rồi, cơ hồ có thể nói là đã đánh mất một nửa thực lực trong một thời gian ngắn. Đối với lão mà nói, tâm trạng như đã chết hiện tại nếu đem so với chúng trưởng lão đệ tử phục dụng “Thiên Linh Đan” kia sợ rằng muốn vượt xa hơn nhiều.
Trông thấy tình cảnh Trương Hoa Lăng như vậy, trên mặt Trương Hư Thánh liền hiện lên một tia thỏa mãn, ôn nhu nói:
– Kì thật, ngươi không cần vì điều này mà thương tâm, dù sao Thiên Linh Đan chỉ là thủ đoạn ta dùng để ngừa vạn nhất thôi. Hiện tại, điều ta muốn là hủy diệt toàn bộ Cửu Hoa Sơn này, Thiên Linh Đan tất nhiên sẽ không có cơ hội phát tác trên người bọn chúng. Mà ngươi cũng không phải vì việc Cửu Hoa Môn nhất mạch sẽ bị suy bại mà đau lòng đâu.
Theo âm thanh dần hạ xuống của Trương Hư Thánh, đám yêu ma phía sau hắn đều cười rộ lên. Chúng tu sĩ Cửu Hoa Sơn sắc mặt đều xám xịt như tro tàn, đối với việc sinh tử của Cửu Hoa Sơn trước mắt nhất thời dĩ nhiên không còn có lòng muốn phản kháng.
Tuy nghe rõ những lời châm biếm của Trương Hư Thánh, nhưng Trương Hoa Lăng lại không có chút phản bác, trên mặt thần sắc xám trắng gần như đến trong suốt, hiển nhiên vì chuyện “Thiên Linh Đan” vừa rồi mà thương tâm. Một lúc lâu sau, lão rốt cuộc có phản ứng, tựa hồ từ trong đả kích mà khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có. Nhưng không giống như suy nghĩ của mọi người là Trương Hoa Lăng sẽ tiến hành công kích hay thóa mạ Trương Hư Thánh, mà lão lại chậm rãi móc từ bên hông ra một cái tẩu thuốc cùng đá lửa, tự mình châm lấy một điếu, hít một hơi thật sâu rồi phun ra vòng khói nồng đậm, sau đó mới từ từ nói:
-Xem ra trong lòng ngươi đối với chuyện tám trăm năm về trước vẫn là canh cánh a! Năm đó, sư tôn làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, ngươi cần gì phải thù hận đến nỗi đuổi tận giết tuyệt Cửu Hoa nhất mạch chứ?
Thấy Trương Hoa Lăng nhắc về chuyện của tám trăm năm trước, trên mặt Trương Hư Thánh bất ngờ xuất hiện một tia thần sắc phức tạp, giống như hoài niệm, rồi giống như oán hận. Nhưng chỉ thoáng qua chốc lát hắn liền lắc đầu lạnh nhạt nói:
– Sự việc nọ đã trải qua tám trăm năm, thời gian dài như vậy mọi chuyện đều muốn quên mất rồi, ta sao còn cố chấp như vậy để làm gì?
Trương Hoa Lăng hơi sửng sốt, vừa định nói gì đó, thì lại nghe Trương Hư Thánh nói tiếp:
– Hôm nay, sở dĩ ta muốn tiêu diệt Cửu Hoa Sơn, ngoại trừ việc ta quay về lấy đi kiện đồ vật thuộc về mình, còn có một nguyên nhân khác nữa. Nguyên nhân này nếu so với ân oán với Cửu Hoa nhất mạch còn muốn lớn hơn rất nhiều.
Sau khí nói xong, chứng kiến ánh mắt Trương Hoa Lăng còn nghi vấn nhìn về phía mình, Trương Hư Thánh chỉ cười mỉm, không có nói tiếp nữa, quay lại hỏi:
– Được rồi, ta đã trả lời ngươi nhiều vấn đề như vậy, nhưng vấn đề của ta ngươi vẫn chưa đáp lại. Các kiện đồ vật lúc trước thuộc về ta, ngươi hẳn là nên trả về chủ của nó chứ?
Trương Hoa Lăng hỏi ngược lại:
– Nếu như vãn bối đem các kiện đồ vật đó trả lại cho sư thúc ngài, ngài sẽ bỏ qua cho Cửu Hoa nhất mạch chúng ta sao?
Trương Hư Thánh khẽ lắc đầu:
– Sẽ không, ta nói rồi, sở dĩ hôm nay ta muốn tiêu diệt hoàn toàn Cửu Hoa nhất mạch còn có nguyên nhân khác.
Trên mặt Trương Hoa Lăng lộ ra vẻ châm chọc tương tự như Trương Hư Thánh nói:
– Đã như vậy, ta cần gì phải đem kiện đồ vật này nọ trả cho ngài chứ? Ta nghĩ, nếu không có kiện đồ vật này nọ như ngài nói, thí nghiệm của ngài chỉ cần làm đi làm lại thêm nhiều lần một chút chứ đâu có sao?
Thanh âm Trương Hoa Lăng vừa hạ xuống, hơn mười danh quái vật khác người lập tức nhao nhao phóng xuất khí tức, hiển nhiên tức giận vì lời nói của lão. Chỉ đợi Trương Hư Thánh ra lệnh một tiếng, ngay tức khắc chúng sẽ ra tay phanh thây xé xác Trương Hoa Lăng. Trong đó, có một tên yêu ma đầu rồng đuôi chuột ra vẻ hừ lạnh, nói:
– Đợi sau khi ta tiêu diệt xong Cửu Hoa Sơn, tự nhiên sẽ tìm ra kiện đồ vật đó đưa cho chủ nhân.
Nhưng Trương Hoa Lăng lại căn bản không nhìn đến gã yêu ma này hay là đám tu sĩ đang ra sức uy hiếp, chỉ dửng dưng không chút nào lùi bước, nhìn thẳng vào ánh mắt Trương Hư Thánh. Nguyên bổn ánh mắt lão tràn đầy vẻ bình thản bây giờ đã nồng đậm sát ý cùng oán hận.
Trương Hư Thánh không vì thế mà tức giận, nhìn vào Trương Hoa Lăng mà ánh mắt toát lên một tia thưởng thức, cười nói:
– Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Trương Hoa Lang thản nhiên hỏi lại:
– Ngài chịu tiếp nhận uy hiếp của ta sao?
– Sẽ không, sau khi diệt trừ xong Cửu Hoa Sơn ta tự nhiên có thể tìm được, Chu Hoa Hải đã nói với ta vị trí đại khái của kiện đồ vật nọ.
– Nếu như vậy, ta đây sẽ không uy hiếp ngài. Bất quá ta có thể cam đoan với ngài kiện đồ vật đó đã không còn ở đây nữa.
– Xem ra chúng ta không thể đàm phán với nhau được nhỉ?
Dáng vẻ Trương Hư Thánh tựa hồ tin tưởng thập phần, đối với câu nói của Trương Hoa Lăng không them để ý tới.
– Sư thúc, ngay từ đầu nói chuyện với nhau ngài chỉ muốn hân thưởng biểu tình phẫn nộ tuyệt vọng của đám vãn bối chúng ta, từ đó lấy được khoái cảm thôi. Nhưng ngài thật muốn thông qua việc đàm phán mà thu hồi kiện đồ vật nọ hay sao?
Trương Hoa Lăng cười lạnh nói.
– Bị ngươi nhìn thấu rồi, nhưng tại sao ngươi còn muốn tốn nhiều thời gian để nói chuyện với ta chứ? Theo ta biết, ngươi không phải là hạng người nói nhiều.
Trương Hư Thánh hơi sửng sốt, tỏ vẻ hứng thú hỏi.
Trương Hoa Lăng trầm mặc không nói.
– Xem ra là ngươi cố ý trì hoãn thời gian a?
Trương Hư Thánh quan sát Trương Hoa Lăng một chút rồi tỏ vẻ kinh ngạc, thốt lên:
– Chẳng lẽ ngươi chuẩn bị trả lại cho ta một niềm kinh hỉ nào đó?
Trương Hoa Lăng tiếp tục im lặng, hiển nhiên là ngầm thừa nhận.
Trương Hư Thánh gật gù:
– Xem ra sự chuẩn bị của ngươi đã sắp hoàn thành! Như vậy hãy để ta coi một chút, xem ngươi có thể mang tới cho ta cái dạng kinh hỉ gì?
Vừa nói những lời này, tay phải Trương Hư Thánh hơi vung lên. Phía sau hắn, đám yêu ma sôi nổi rít gào lên một hồi, lần nữa hướng về đám đệ tử trẻ tuổi Cửu Hoa Sơn cuồng sát. Có điều, tình thế lần này so với lúc trước có bất đồng, bởi vì không còn trở ngại, đám thủ hạ yêu ma dưới trướng Trương Hư Thánh toàn bộ đều đã tiến nhập vào Cửu Hoa Sơn, cho nên tổng cộng có hơn một ngàn yêu ma công kích vào nhóm người Từ Thanh Phàm.
Số lượng yêu ma tính ra cũng không ít hơn chúng đệ tử Cửu Hoa Môn bao nhiêu, nhưng thực lực gã yêu ma thấp nhất cũng tương đương với tu tiên giả Tích Cốc hậu kỳ, thực lực chỉnh thể vượt xa so với đệ tử Cửu Hoa Môn. Hơn nữa bản tính chúng lại hung hãn không sợ chết cùng các loại dị năng kì lạ, trong nhất thời đám đệ tử cấp thấp rơi xuống thế hạ phong. Cho dù Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng ba người dùng hết tất cả sức lực vốn có cũng không có cách nào ngăn cản đệ tử Cửu Hoa Môn không ngừng bị giết. Trong nhất thời tình thế của đệ tử Cửu Hoa Môn cực kì bất lợi.
Đám hộ vệ bên người Trương Hư Thánh gồm hơn mười gã yêu ma lẫn tu sĩ, nhanh chóng hướng về đám trưởng lão Cửu Hoa trên không trung mà tấn công tới. Mặc dù số lượng yêu ma lẫn tu sĩ ít hơn không ít so với chúng trưởng lão Cửu Hoa, nhưng tinh lực bọn chúng còn dư thừa, thực lực mạnh hơn nhiều lần so với yêu ma bình thường. Còn chúng trưởng lão Cửu Hoa Môn trong trận chiến trước không chỉ đã tiêu hao rất nhiều linh khí mà đa phần đều bị thương nhẹ hoặc trọng thương. Cho nên trong lúc nhất thời chỉ có thể đấu ngang tay một chọi một.
Chứng kiến chúng đệ tử Cửu Hoa Môn rơi vào tình huống nguy cấp, trong lòng Trương Hoa Lăng khẩn trương lên, vừa định mang theo Tiêu Hoa Triết cùng Úy Trì trưởng lão đến chi viện, nhưng lại phát hiện Trương Hư Thánh không biết lúc nào đã xuất hiện trước mặt ba người bọn họ, biểu tình lạnh nhạt, tươi cười nói:
– Đối thủ của ba người các ngươi chính là ta!
Đồng thời cùng lúc, ba gã yêu ma mang bộ dáng xà nhân giống như Nam Cung Thanh Sơn hướng về ba người Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng rất nhanh đánh tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!