Edit by: Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Dày vò hơn nửa đêm, ba cung nữ kia cũng không dọa được Vân Thanh Thanh khóc, Triệu Triệt thoạt nhìn rất thất vọng.
Vì sao những người khác đều sợ hắn, sợ cả cái Nam Cung này, chỉ có nàng là không sợ?
“Được! Tiểu cung nữ ngươi hay lắm!” Khóe miệng Triệu Triệt giật giật, nặng nề phủi tay áo, phẫn nộ rời khỏi.
Vân Thanh Thanh nhìn đôi chân trắng như ngọc của hắn, thế nhưng lại đi trên mặt đất thô ráp lạnh như băng thì có chút đau lòng, tự lẩm bẩm: “Đôi chân xinh đẹp như vậy lại bị cóng đến đỏ hoe, thật đáng tiếc.”
“Ký chủ. . . . . . Ta phát hiện gần đây sở thích của cô có chút kỳ quái.” Tiểu hệ thống ngượng ngùng che hai má.
Gió trong đình quá lớn, Vân Thanh Thanh sợ mình bị cảm mạo nên lần nữa trở lại đại điện, yên lặng đóng cửa.
Sợ quấy rầy đến Triệu Triệt nghỉ ngơi, cô nhẹ chân nhẹ tay ngồi xuống, cả người co lại trên mặt đất mà ngủ.
Ban đêm, cô cảm giác mình được một người cẩn thận ôm lên, sau đó nhét vào trong ổ chăn.
Ổ chăn rất ấm, trong chăn còn lưu lại một mùi hương quen thuộc khiến Vân Thanh Thanh thập phần có cảm giác an toàn, cô cứ như vậy mà ngủ một giấc, một giấc này liền ngủ thẳng cẳng đến hừng đông.
Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn che, khi Vân Thanh Thanh tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc ghế dài làm bằng gỗ lê được chạm khắc tinh xảo, cô sờ sờ đám hoa văn phức tạp trên ghế, thầm đánh giá chiếc ghế dài này chắc hẳn rất đáng tiền.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện đây là một gian phòng rất rộng. Xà, cột trong phòng đều được chạm trổ tinh xảo nhưng bài trí lại đơn giản khiến kẻ khác phải tức giận, trên bàn bày biện không phù hợp cho lắm, ngay cả một cây bút lông cũng không có, trong góc bàn có một chiếc bình men ngọc lớn, bên trong cắm một nhành cây héo rũ, bên khác là một bộ tách trà màu trắng mộc mạc, không biết có phải ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy căn phòng này vốn dĩ không phải như thế này, làm sao có thể quạnh quẽ giống một cái động hàn băng như vậy được?
Từ bản đồ mà xem thì gian phòng này là phòng của Triệu Triệt .
Vân Thanh Thanh thầm nghĩ, ở trong một căn phòng lạnh lẽo như thế, có là cô thì tinh thần cũng sẽ suy sụp, huống chi là Triệu Triệt còn bị giam lỏng nhiều năm như vậy.
Cô tỉ mỉ nhìn chung quanh một lần, hạ quyết tâm sau này phải giúp hắn trang trí lại một phen, con người chỉ có ở trong một môi trường tốt thì tâm tình mới tốt được, Triệu Triệt cả ngày ở trong cái động lạnh lẽo này mà tâm tình tốt thì mới có quỷ.
Sau khi cô rời giường, gọi vài tiếng ở đại điện nhưng vẫn như cũ không thấy Triệu Triệt đâu.
“Chúng ta phải đi thôi.” Vân Thanh Thanh cầm theo hộp thức ăn, định đi ra ngoài trước thì ngay lúc này cửa Nam Cung vốn dĩ đang khóa được mở ra.
Trước mắt thì cô đã gặp được nhân vật phản diện, đồng thời cũng hiểu được đại khái tình huống của Nam Cung, bước tiếp theo phải làm chính là tìm ra rốt cuộc là ai đã hạ độc, còn phải mời một thái y đến trị bệnh cho Triệu Triệt.
Tiếc là lúc này không có cách nào có thể mời thái y cho Triệu Triệt được, Vân Thanh Thanh nhờ tiểu hệ thống tìm một số đơn thuốc an thần, cô định trước cứ đi kiếm tới một ít dược liệu để hoãn lại bệnh nóng nảy của Triệu Triệt cái đã.
Vân Thanh Thanh trình lệnh bài ở cửa Nam Cung, đi theo chỉ dẫn của tiểu hệ thống, về tới nơi làm việc của cô — Ngự Thiện Phòng.
“Ký chủ, công việc của cô là làm phụ bếp, cấp trên là một gã họ Chu, mỗi ngày hắn đều sẽ đến rất sớm, theo như trong báo cáo thì cô đã đến muộn hai canh giờ.” Tiểu hệ thống hướng dẫn công việc của cô.
Nghe nói vị Chu trưởng quản là một người nghiện công việc, Vân Thanh Thanh sửng sốt la lên: “Hai canh giờ? Chẳng lẽ hắn mới năm giờ đã bắt đầu làm việc rồi sao!”
“Đúng vậy, vị trưởng quản này rất coi trọng nguyên liệu dùng để nấu ăn, hơn nữa còn rất bảo thủ, cô nhớ thu liễm cảm xúc lại một chút.” Tiểu hệ thống hữu tình nhắc nhở cô, bình thường Vân Thanh Thanh nhìn như hoạt bát vui vẻ, kỳ thật là một người ngoài miệng thì cười hì hì nhưng trong lòng thì cmn đang tức đến điên rồi.
Ở thế giới trước cô dường như không phải chịu quá nhiều ủy khuất, bây giờ để cô xuyên qua cổ đại vào hoàng cung làm một tiểu cung nữ cấp thấp, tiểu hệ thống sợ cô nhịn không được sẽ đi làm mấy cái việc của nhân vật phản diện, chẳng hạn như nói. . . . . . phóng hỏa thiêu rụi cả Ngự Thiện Phòng.
Quả nhiên, Vân Thanh Thanh lập tức sụp đổ: “Ta ghét nhất là phải làm nô bộc! Hơn nữa còn là một nộ bộc phải bắt đầu làm việc từ lúc năm giờ!”
Chẳng biết vì cái gì mà Vân Thanh Thanh cực kỳ chán ghét cuộc sống của nô bộc, cô nghĩ trước khi chết có thể cô chính là một nô bộc, bằng không thì tại sao cô lại ghét làm việc đến thế.
Tiểu hệ thống: “. . . . . . Ký chủ, vì hoàn thành nhiệm vụ, trước hết cô nhịn một chút đi.”
Do rằng đây là lần đầu tiên vào Ngự Thiện Phòng, Vân Thanh Thanh cẩn thận đi vào phòng bếp, vừa hay trong phòng bếp đang giáo huấn.
Người giáo huấn là một gã mập mạp, người bị giáo huấn rất nhiều, ước chừng có khoảng mười thái giám và cung nữ.
“Cái đám ngu ngốc bọn ngươi! Bảo các ngươi xử lý da heo, bò, dê, các ngươi lại đem tất cả đi đốt hết, đến lúc bên trên quở trách, các ngươi tự chịu trách nhiệm đi!” Mập mạp ưỡn bụng, mắng chửi nước miếng văng tứ tung.
Vân Thanh Thanh vừa ló đầu ra khỏi cửa, đang định yên lặng chuồn đi thì lúc này, một người mắt sắc nhìn thấy cô, với ra ngoài cửa kêu: “Chu trưởng quản! Vân Thanh Thanh đến muộn kìa!”
Heo pháo nổ?
Vân Thanh Thanh suy nghĩ một hồi mới nhận ra là đối phương đang gọi cấp trên của cô — Chu trưởng quản.
(*) Là do 3 chữ này đọc nghe giống nhau á!
Trong lòng cô lộp bộp một cái, đã đi muộn còn bị bắt tại trận, xong rồi.
Đang khi cô ở trong tình thế tiến thối lưỡng nan, Chu trưởng quản kia thế mà lại giống như không nhìn thấy cô, quát lớn với người nọ: “Ngươi, cút ra ngoài tự tát mười cái cho ta! Ai bảo ngươi không lo làm việc, cả ngày xen vào việc người khác!”
Vân Thanh Thanh: “. . . . . .”
Cho nên, là cô có quan hệ sao?
Chu trưởng quản giáo huấn mọi người xong, ai nấy đều tản ra tự phân công nhau làm việc, Vân Thanh Thanh bất an tiến đến chỗ hắn, khách khí chào hỏi.
“Hôm qua ngươi vất vả rồi, hôm nay không cần phải làm việc, trở về nghỉ ngơi đi.” Chu trưởng quản mới vừa nãy còn đang tức giận, vậy mà lại vui vẻ hòa nhã nói chuyện với cô.
Vân Thanh Thanh hỏi tiểu hệ thống: “Ta quả nhiên là có quen biết sao? Hay ta là biểu muội của con gái của dì ba hắn?”
Tiểu hệ thống tra cứu tất cả họ hàng thân thích của Chu trưởng quản, nói với cô: “Không có, các người không có quan hệ huyết thống .”
Vân Thanh Thanh từng xem qua thân phận của mình, “Vân Thanh Thanh” này không cha không mẹ, là một tiểu cung nữ hết sức bình thường.
Vậy tại sao Chu trưởng quản kia lại khách khí với cô như vậy?
“Không vất vả không vất vả, hôm nay tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, ta có lẽ vẫn nên ở lại đây.” Vân Thanh Thanh muốn ở lại Ngự Thiện Phòng để hỏi thăm tin tức, không chịu rời đi.
“Vậy ngươi nhớ đừng đụng đến dao, cũng đừng đụng gì đến lửa, nước giếng hôm nay lạnh sẽ cóng chết ngươi. . . . . . Thôi bỏ đi, hay là ngươi đi nhặt rau đi.” Chu trưởng quản đi dạo một vòng trong phòng bếp, sắp xếp cho cô một công việc hết sức nhẹ nhàng.
Lòng Vân Thanh Thanh ngập tràn dấu chấm hỏi đi nhặt rau.
Mấy cung nhân khác thấy cô ở lại đều lộ ra vẻ mặt khác thường, dưới ánh mắt kỳ quái của bọn họ, Vân Thanh Thanh tìm được một góc, ngồi chồm hổm xuống.
Xem ra, quan hệ của nguyên chủ cũng không tốt.
Cô qua loa nhặt rau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chén canh cách đó không xa, một bên hỏi tiểu hệ thống: “Ngươi nói xem, người hạ độc là ai đây?”
Ngự Thiện Phòng phụ trách thức ăn cho cả hoàng cung, món canh trong Nam Cung cũng là do nơi này làm ra, chén canh vịt hôm qua bị hạ kịch độc kia, Vân Thanh Thanh muốn ở Ngự Thiện Phòng chờ một hồi để tìm ra hung thủ phía sau.
Kết quả, sau khi canh được đặt vào hộp, cô cũng không thấy được người hạ độc Triệu Triệt, tiểu hệ thống nói với cô: “Đã kiểm tra qua, lần này trong canh không có độc.”
Vân Thanh Thanh có chút tiếc nuối, xem ra lần sau cô phải ngồi xa xa ra một chút, để tiểu hệ thống giúp cô trông chừng.
Giờ Ngọ, lại đến thời gian đưa cơm và thức ăn đến các cung, Chu trưởng quản lớn tiếng phân phó đám thái giám và cung nữ đến các cung.
Đến phiên Vân Thanh Thanh, Chu trưởng quản cố ý dừng lại, nói: “Vân Thanh Thanh, sau này ngươi đưa cơm đến Càn Thanh cung, Tiểu Lục, ngươi đưa đến Nam Cung . . . . . .”
Kết quả hắn còn chưa nói xong, Tiểu Lục bị điểm danh đột nhiên khóc lên.
Vân Thanh Thanh nhận ra tiểu thái giám này, đây là tiểu thái giám ngày hôm qua ở ngoài Nam Cung chỉ dẫn cho cô.
“Khóc cái gì mà khóc! Thật là, không có khí phách gì cả!” Chu trưởng quản gầm lên một tiếng.
“Hu Hu Hu. . . . . . Vâng.” Nước mắt Tiểu Lục rơi như mưa, khóc sướt mướt, một hồi vẫn chưa dừng được.
Phế thái tử trong Nam Cung kia chính là kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh chết người, nhiều cung nhân tiến vào Nam Cung như vậy nhưng không mấy kẻ có thể sống sót trở về.
Vừa nghĩ đến người còn sống sót, hắn đột nhiên dừng tiếng khóc, nhìn về phía Vân Thanh Thanh.
Gần đây, người duy nhất còn sống trở về cũng chỉ có tiểu cung nữ Vân Thanh Thanh này.
Tiểu Lục như bắt được phao cứu sinh, lòng đầy chờ mong, ra sức nhìn chằm chằm Vân Thanh Thanh.
“Ta giúp Tiểu Lục đưa cơm vậy, Tiểu Lục đưa đến Càn Thanh Cung đi.” Vân Thanh Thanh chủ động nói.
Thực ra cô cũng không sợ Triệu Triệt, thậm chí còn muốn ở trước mặt hắn nhiều nhiều để xoát độ hảo cảm, giúp hắn trị hết bệnh tâm thần.
Chu trưởng quản nhíu nhíu mày, để Vân Thanh Thanh đi Nam Cung thì không thành vấn đề, nhưng mà, vị kia ở Càn Thanh Cung hình như đã lâu rồi chưa thấy nàng . . . . . .
“Ngươi thật sự dám đi sao? !” Chu trưởng quản không thể tin nhìn cô, hắn nhớ rõ, ngày hôm qua Vân Thanh Thanh cũng thay người khác đi Nam Cung, vậy mà hôm nay còn muốn đi thay Tiểu Lục?
Tiểu cung nữ Vân Thanh Thanh này không chỉ có mạng lớn mà lá gan cũng đủ lớn!
Những người khác nghe được hai chữ “Nam Cung” thì đều tránh như rắn rết, chỉ có một mình nàng dám chủ động đi Nam Cung để tránh họa cho người khác.
Nói không chừng là do phế thái tử xem mặt mũi của người nọ nên không dám xuống tay với Vân Thanh Thanh.
Có điều, Vân Thanh Thanh nguyện ý đi cũng tốt, một người có thể sống sót ra khỏi Nam Cung dù sao cũng tốt hơn là đưa một người chết ra, gần đây niên yến cũng đang đến gần, thuộc hạ của hắn cũng có chút căng thẳng.
Sau khi nghĩ thông suốt, Chu trưởng quản liền đổi địa điểm đến của Vân Thanh Thanh và Tiểu Lục.
Ánh mắt của mọi người nhìn Vân Thanh Thanh đều thay đổi, trong mắt bọn họ không chỉ tràn ngập sự khâm phục đối với nữ anh hùng mà dường như còn đang đồng tình nhìn một kẻ ngốc.
Chậc chậc, Nam Cung, đó là nơi giam nhốt con quái vật khủng bố cuồng giết người phế thái tử. Vân Thanh Thanh không phải bị điên rồi chứ, lại dám chủ động qua đó đưa cơm và thức ăn?
Có điều nàng ta đi cũng tốt, nói không chừng mấy ngày sau sẽ mất tích trong hoàng cung, không thấy đâu nữa.
Phân chia xong hết thảy, mọi người tập hợp ở cửa, Tiểu Lục chủ động lại gần, nhỏ giọng nói cảm ơn với Vân Thanh Thanh.
Cô nhận lời cảm ơn của Tiểu Lục xong, kéo hắn qua một bên, thần thần bí bí hỏi: “Ngươi có biết làm thế nào để lấy được dược liệu không?”
Trong cung tuy rằng quy củ nghiêm khắc nhưng bọn thái giám cung nữ có con đường giao dịch riêng, chỉ cần trong tay có bạc, có thể hoàn thành rất nhiều việc.
Tiểu Lục sửng sốt một chút, nói: “Thái giám thái y viện có thể lấy được, nhưng mà cũng không lấy được nhiều lắm. . . . . . Ngươi muốn làm gì?”
Hắn mở miệng hỏi, là sợ Vân Thanh Thanh muốn lấy một ít dược liệu lậu.
“Gần đây ta có chút đau đầu, cần uống thuốc an thần bổ khí.” Vân Thanh Thanh nói với hắn, lại bồi thêm một câu, “Bạc không là vấn đề.”
Hôm nay cô phát hiện nguyên thân còn có rất nhiều tiền, trong túi có giấu vài khối bạc vụn, mua một ít dược bình thường chắc sẽ không tốn nhiều lắm.
“Được, ta giúp ngươi lấy, ngươi đem dược liệu ngươi cần nói cho ta biết.” Hiện tại Vân Thanh Thanh chính là ân nhân cứu mạng của Tiểu Lục, có kêu hắn lên núi đao xuống biển lửa cũng được.
“Được rồi, ngươi nhớ kỹ.”
Vân Thanh Thanh nói tên mấy dược liệu cho hắn, dược liệu này đều là toa thuốc tiểu hệ thống tra được, uống vào không những vô hại đối với cơ thể, mà còn có thể an thần, phụ trợ giấc ngủ hiệu quả.
Giữa trưa, Vân Thanh Thanh lại đến Nam Cung đưa cơm và đồ ăn, khác với hôm qua chính là, Triệu Triệt không thấy đâu cả, cũng không lại bắt cô ăn canh.
Cô không dám tiến vào trong điện quấy rầy hắn, sau khi đặt hộp thức ăn xuống, liền vội vã rời đi.
Liên tiếp ba ngày liền, cô vẫn chưa nhìn thấy Triệu Triệt.
Ngay ngày thứ tư, Tiểu Lục giúp Vân Thanh Thanh mua được dược liệu từ tay thái giám thái y viện.
Hôm nay, thời điểm cô đi đưa cơm thuận tay lấy đi một cái nồi đất nhỏ để sắc thuốc, Chu trưởng quản vẫn đối với cô nhắm một mắt mở một mắt, thấy cô lấy nồi đất đi cũng không hỏi một câu.
Vân Thanh Thanh vừa mang theo dược liệu và nguyên liệu nấu ăn, vừa vác theo nồi vào Nam Cung.
Triệu Triệt vẫn như cũ không có trong đại điện, sau khi Vân Thanh Thanh đặt hộp thức ăn lên bàn ở đại điện, lại một mình đi vào căn phòng sau điện.
Nơi này là khu vực bọn thái giám ở, lần trước lúc vào đây cô nhớ rõ nơi này có một gian bếp nhỏ.
Bếp nhỏ này củi lửa đầy đủ hết, Vân Thanh Thanh trước tiên nhóm lửa, đem nguyên liệu nấu ăn và dược liệu xử lý sạch sẽ, rồi lại đặt nồi đất nhỏ lên bếp.
Ở thế giới trước, Vân Thanh Thanh thường xuyên xuống bếp sắc thuốc, làm dược thiện (*), hiện giờ bởi vì cô và Triệu Triệt không quen biết, cô sợ hắn tính khí thất thường không chịu uống thuốc nên tính làm dược thiện cho hắn trước.
(*) Dược thiện 藥膳 / 药膳 là món ăn – bài thuốc.
Hiệu quả của dược thiện so với nước thuốc thì kém hơn một ít, Vân Thanh Thanh nghĩ chỉ cần hắn nguyện ý ăn thì cô cũng rất cao hứng rồi, về sau chờ cho hắn bằng lòng ăn dược thiện, cô sẽ làm canh dược cho hắn nữa.
Cô dựa theo trình tự tiểu hệ thống cung cấp từng bước một bỏ dược liệu và nguyên liệu nấu ăn vào nồi đất, chẳng mấy chốc, mùi thuốc của dược thiện đã truyền ra ngoài.
Vân Thanh Thanh cẩn thận canh lửa nhưng lại không chú ý tới bên cửa sổ đã bị kéo ra một khe hở nhỏ, lúc này, Triệu Triệt đang đứng ngoài cửa sổ, mày nhíu lại quan sát tiểu cung nữ trong phòng.
Trong phòng bếp âm u ẩm ướt, tiểu cung nữ dáng người nhỏ xinh tự mình ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một cây quạt nhỏ cũ nát, quạt nhẹ vào ngọn lửa dưới nồi đất.
Trên dưới toàn thân nàng đều dính đầy tro bụi, trên gương mặt gầy gò còn có ba dấu tay khiến nàng nhìn vô cùng chật vật.
Bộ dạng nàng chăm chú ngồi canh dược, lại hiện ra vài phần ngốc nghếch.
Nhưng mà, không biết vì sao, một con người không cách nào tìm ra ưu điểm như vậy nhưng Triệu Triệt lại không cách nào