Phục Ưng - Chương 78
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Phục Ưng


Chương 78


Tối hôm nay núi lửa sẽ lan xuống vành đai ngăn cách, từ dưới núi lên trên núi, đã biến thành một sợi dây xích tiếp sức do tình nguyện viên và lính cứu hỏa tạo nên, vận chuyển vật tư cần thiết lên núi.

Hai con đường mòn núi phân nhánh, một đường là núi lửa hừng hực kéo dài, một con đường khác là đường ngăn cách đèn đuốc sáng trưng.

Cuối cùng, 23 giờ đêm, dưới sự nỗ lực của tất cả mọi người, ngọn lửa trên núi đã được dập tắt hoàn toàn, tiếng hoan hô vang khắp dãy núi phía trước.

Nhưng điều khiến Tô Miểu cảm thấy kinh ngạc là, Trì Ưng vậy mà ngồi trên xe máy của Lộ Hưng Bắc xuống núi.

Điều này thật sự là… khiến người khác không nghĩ đến, lần gặp trước còn đánh nhau đến nỗi không thể hòa giải, lúc này lại cùng chung một đường.

“Sao các anh lại đi cùng nhau?”

Sắc mặt Lộ Hưng Bắc trầm xuống đến đáng sợ, liếc cảnh cáo Trì Ưng một cái.

Trì Ưng nhàn nhạt nói: “Không có gì, trên đường gặp nhau, tiện thể quá giang xe thôi.”

“Không phải chứ.” Tô Miểu vừa nhìn biểu cảm của Lộ Hưng Bắc liền biết có gì đó giấu diếm, lo lắng hai người trên núi đã phát sinh mâu thuẫn, thậm chí đánh nhau, kéo Trì Ưng muốn hỏi rõ ràng.

Lộ Hưng Bắc sợ anh nói ra điều gì đó, vội nói: “Thằng nhóc vùng khác này, mày hứa rồi đấy!”

Tô Miểu quay đầu nhìn anh, càng hiếu kỳ hơn: “Sao không nói với em?”

Trên mặt Lộ Hưng Bắc đầy vôi trát, giấu giấu diếm diếm, vò mũi, không thoải mái nói: “Đây là bí mật giữa đàn ông với nhau.”

“Gì cơ.”

Tô Miểu thật sự quá hiếu kỳ rồi, nhưng không biết làm sao, Trì Ưng thanh niên này thật sự rất cứng miệng, chuyện anh đã hứa sẽ không thất tín, vì thế bất luận có hỏi ra sao, anh đều sẽ không đáp.

Đương nhiên Tô Miểu cũng không ngốc, nhìn bộ dạng ngứa ngáy của Lộ Hưng Bắc, và cả đột ngột thay đổi thái độ đối với Trì Ưng.

Sau khi anh ta đi, cô hỏi anh: “Anh giúp Lộ Hưng Bắc sao.”

Anh chỉ là cười nhạt, không đáp, vươn vai một cái, biểu thị bản thân buồn ngủ rồi, chỉ muốn nhanh trở về nhà.

“Hay là anh cứu anh ta?” Tô Miểu vẫn đoán mò.

Trì Ưng thật sự bất lực, anh có thể giữ kín như bưng, nhưng Tiểu Ưng của anh thật sự quá thông minh.

“Trên đó phát sinh vài chuyện ngoài ý muốn, may là không có bị thương, đừng hỏi nữa.”

Tô Miểu nhìn bộ dạng qua loa của anh liền biết sự việc nhất định không đơn giản, anh càng làm bộ ung dung và lảng tránh, có thể tình huống càng nguy hiểm.

“Trì Ưng! Anh hứa với em cái gì!” Cô gái nhỏ tức giận, kéo tay áo anh, “Nếu như anh thế này, chúng ta sau này sao có thể tiếp tục chung sống!”

Trì Ưng kéo lấy eo của cô,  sống mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ vào mặt cô, vỗ về nói: “Ổn rồi.”

“Không ổn nổi.” Tô Miểu nổi trận, “Kêu anh tránh xa nguy hiểm! Anh còn chủ động nhảy vào, Lộ Hưng Bắc có lúc làm việc không nghĩ đến hậu quả, em cho rằng anh đủ bình tĩnh…”

“Đừng nói thế, anh chàng này thật sự vẫn là một hảo hán.” Trì Ưng không tiếc lời biểu thị sự cảm kích với anh ta, “Tình địch có thể liều mạng xông vào nơi nguy hiểm nhất, anh còn có thể tụt lại sau anh ta sao?”

“Anh hơn thua với cậu ấy làm gì!”

“Anh ta bên cạnh em lâu như vậy, bất luận khoảng cách bao lớn, anh đều xem anh ta là đối thủ xứng đáng được tôn trọng.”

“…”

Tô Miểu cạn lời, chỉ tức tối trừng anh, Trì Ưng vò đầu cô, kéo cô xuống núi: “Tiểu Ưng, anh mệt rồi, tối nay đổi lại là em chơi anh…”

“Đừng có mơ!”

Giữa đêm, xe buýt lớn chở tình nguyện viên về nhà mỗi người.

Trên xe có người nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng có không ít người sống sót sau tai nạn đang kể về quá trình dập tắt núi lửa, bao gồm tất cả những khoảnh khắc kích động nguy hiểm…

Trì Ưng yên tĩnh tựa đầu trên vai Tô Miểu, cùng cô nương tựa dựa sát vào nhau.

Cô biết lúc Trì Ưng mệt mỏi một câu cũng sẽ không nói, vì thế yên lặng nhét một bên tai nghe màu trắng vào tai anh, mở đài phát thanh đêm khuya.

Trong đài phát thanh âm thanh khàn khàn và êm dịu của Thái Cầm truyền đến, giống như nói mê, hát một ca khúc cũ những năm 80.

Vài phút sau, Tô Miểu ngáp một cái, Trì Ưng rất nhanh liền phản ứng, ôm cô vào lòng.

“Nghỉ ngơi một lát.”

“Em vẫn ổn.”

“Xin lỗi, anh vẫn chưa học được cách làm sao chăm sóc con gái.” Trì Ưng rất mạnh mẽ ấn đầu cô lên vai anh, “Em mệt rồi thì nên nói với anh.”

Tô Miểu biết thế giới của Trì Ưng rất phong phú, có lúc sẽ không thể quá để ý đến người xung quanh, nhưng anh thật sự rất nỗ lực mà dùng cách của mình để đối xử tốt với cô.

Cô cảm thấy rất mãn nguyện.

Trì Ưng như thế này, là người khiến cô nguyện ý đem hết chân tình mà đối đãi.

Tô Miểu mệt mỏi dựa vào bờ vai rộng của chàng trai, thì thầm: “Trì Ưng, chúng ta ở đây rất lâu rồi mà vẫn không có mưa.”

“Ừm.”

“Nếu như có mưa, em sẽ lên phố đi dạo, không che ô.”

“Anh đi với em.”

Tô Miểu cười, cạ cạ vào hõm cổ của anh: “Được.”

“Hà đương cộng tiễn tây song chúc, Khước thoại Ba San dạ vũ thì.” (*) Giọng nói ngọt ngào của chàng trai vang lên bên tai cô.

(*)何當共剪西窗燭, 卻話巴山夜雨時 (Dạ vũ kí bắc 夜雨寄北): Bao giờ cùng cắt nến bên cửa sổ phía tây, Lại được nói chuyện lúc mưa đêm trên núi Ba Sơn.

“Sao tự dưng lại đọc thơ?”

Trì Ưng mở to mắt, nhìn sắc đêm ngoài cửa sổ: “Anh chỉ là đột nhiên cảm thấy Lý Thương Ân đối với đêm mưa ở núi Ba Sơn, ngăn cách bởi ngàn sông vạn núi, nỗi nhớ vợ ở phương Bắc xa xôi, nhưng bạn gái của anh thì đang dựa trên vai anh, vậy mà anh vừa nhắm mắt đã bắt đầu nhớ cô ấy, nhớ đến ruột gan đứt đoạn.”

Trong xe tĩnh lặng, câu nói này bị chị gái tình nguyện viên ngồi ở hàng ghế sau nghe thấy, thật sự nhịn không nổi, cười khì khì một cái: “Mẹ ôi!”

Gò má Tô Miểu đều nóng đỏ cả lên, ngại ngùng giấu mặt đi, tiếng địa phương vô ý sổ ra: “Ui ui, anh đang nói gì thế hả!”

Trì Ưng cũng bị bộ dạng khốn cùng này của cô chọc cười, dùng sức xoa đầu cô.

Anh quá thích dáng vẻ này của cô rồi, dễ thương cực kỳ.

Buổi tối, Tô Miểu nằm sấp trên chiếc giường lớn, ôm lấy máy tính người ngoài hành tinh của Trì Ưng bắt đầu chỉnh sửa tư liệu ảnh.

Những bức ảnh được sửa này, cô tổng hợp tất cả gửi cho Lý Vũ Đường.

Vì để kịp tin mới, Lỹ Vũ Đường cũng đang thức đêm tăng ca, cô ấy nhận được ảnh của Tô Miểu gửi đến, chụp ảnh màn hình gửi cho cô——

“ Ôi trời! Thế mà em vậy chụp được đàn anh này!”

Trong bức ảnh là cảnh tượng Trì Ưng đứng trên miệng núi điều khiển máy bay không người lái.

Tư thế cao lớn, khuôn mặt sắc bén, và cơn gió lớn thổi mạnh xoay chuyển khi máy bay không người lái với trọng lượng nặng cất cánh, nơi xa là màn khói dày cuồn cuộn kinh người.

Vũ Vũ Vũ Vũ Đường: “Sao em có thể chụp được anh ấy thế?”

Miểu: “Bởi vì anh ấy cũng trong đội ngũ tình nguyện viên, giúp đỡ bên đội máy bay không người lái, kĩ thuật đường bay của anh ấy rất tốt, đàn chị, bản tin báo trường của chúng ta, có thể đưa Trì Ưng vào được không?”

Vũ Vũ Vũ Vũ Đường: “Cái này nhất định phải đưa lên,  những trang này đều dành cho tình nguyện viên của trường chúng ta, anh ấy nhất định có một chỗ! Còn em nữa, em có chụp cho mình tấm ảnh nào không? Em cũng luôn giúp đỡ mà.”

Miểu: “Đừng đưa tin em, em không quen, ngại lắm. [Biểu cảm ôm mặt]”

Vũ Vũ Vũ Vũ Đường: “Em đây là mắc chứng ngại ngùng. [Biểu cảm bất lực]”

Miểu: “Đàn chị, có một yêu cầu quá đáng…”

Vũ Vũ Vũ Vũ Đường: “ Ừm, nói!”

Miểu: “Nếu như muốn viết bản tin quần chúng, có thể… có thể để Trì Ưng lên đầu bản tin, không để lên đầu cũng không sao, hàng trước là được.”

Vũ Vũ Vũ Vũ Đường: “Tại sao”

Miểu: “Bởi vì em muốn… có thể để cho càng nhiều người nhìn thấy anh ấy hơn.”

Vũ Vũ Vũ Vũ Đường: “Này? Thành thật khai ra! Em và anh ta là mối quan hệ gì![Có mờ ám]”

Miểu: “Thật ra anh ấy là bạn trai em… [Thấp thỏm]”

Vũ Vũ Vũ Vũ Đường: “Aaaaaa! Rõ ràng đều là nam thần cùng nhau đi đón, làm sao, anh ta sao có thể trở thành bạn trai của em aaaaaaaa! Chị không tin! Chị không tin!”

Miểu: “Không phải, bọn em là bạn học cấp ba, chúng em sớm đã bên nhau rồi!”

Vũ Vũ Vũ Vũ Đường: “Em nói như thế, chị đỡ hơn nhiều rồi.  [Thở dài]”

Miểu: “Thế chuyện này…”

Vũ Vũ Vũ Vũ Đường: “Xem xét em là người đầu tiên chủ động cùng chị lên chiến tuyến, yên tâm đi, nhất định cho bạn trai em một chỗ tốt.”

Miểu: “Cảm ơn đàn chị! Em lập tức biên soạn bản thảo gửi chị.”

Sáu giờ sáng, dàn chị Lý Vũ Đường thức khuya biên tập bản tin cuối cùng cũng đã cập nhật fanpage báo tường, đồng thời gửi tin nhắn thông báo cho Tô Miểu——

“Đăng rồi đăng rồi, nhanh like, gửi vòng bạn bè!”

Tô Miểu bị âm báo tin nhắn làm tỉnh giấc, mắt lim dim buồn ngủ nhấn mở fanpage.

Quả nhiên đàn chị để hình ảnh Trì Ưng điều khiển máy bay không người lái với tải trọng nặng lên trang đầu, cũng đã giới thiệu rất đầy đủ, nội dung đoạn văn là do Tô Miểu đích thân biên tập, dưới nguyên tắc công bằng và khách quan nhất có thể, cô cũng sử dụng những ngôn từ mang tính chọn lọc về sự cổ vũ và động viên nồng nhiệt.

Cô nhìn đường nét dịu dàng khôi ngô của chàng trai ngủ say bên cạnh, khóe miệng nhếch lên, khẽ nói: “Trì Ưng, thứ anh muốn có, em sẽ cố gắng hết sức giúp anh đoạt lấy.”

Nói xong, cô nhấn mở Weibo, tìm trang Weibo chính thức của tập đoàn Bắc Côn, nhấn vào cột tin nhắn riêng, gửi bài báo đến trang.

Tập đoàn Bắc Côn là doanh nghiệp gia đình của gia đình Trì Ưng.

Tô Miểu trước kia nghe anh nói qua, ông nội rất thích “Tiêu diêu du” của Trang Tử, vì thế đặt tên công ty lấy từ “bắc minh hữu ngư, kì danh vi côn”.

Lo lắng trang Weibo căn bản không mở liên kết fanpage, cô còn đặc biệt cắt hình ảnh bài báo liên quan đến Trì Ưng gửi đi.

Không biết đoạn báo này sẽ được người quản lý Weibo của công ty thông qua hay không, cuối cùng chuyển đến nhân vật cốt lõi quan trọng nhất, cũng chính là trước mặt ông của Trì Ưng.

Nhưng Tô Miểu trong phạm vi giới hạn, chỉ có thể giúp anh tới đây.

Bài báo trên fanpage của trường có sức ảnh hưởng mãi mãi không bằng phương tiện truyền thông khác, nhưng Tô Miểu cảm thấy, sự mạnh yếu của phương tiện truyền thông không hề ảnh hưởng đến chuyện này… nó chính là một chuyện rất tốt.

Anh và tất cả những người đi ngược chiều đều giống nhau, đúng lúc cống hiến một phần sức lực của bản thân trong hiểm nguy, bất kể dù nhỏ đến đâu, đều là tận lực.

Tô Miểu hy vọng chuyện này có thể được ông của anh nhìn thấy, vì tương lai của anh thêm một lợi thế nhỏ.

Sau tất cả những chuyện đêm qua, Tô Miểu đặt điện thoại xuống, chuyên tâm ngắm nhìn anh.

Lúc chàng trai ngủ say, quản lý biểu cảm cũng dường như đạt đến sự hoàn mỹ, đôi môi mỏng mím nhẹ, hơi thở dài, mắt mày thanh tú bằng phẳng, trong hốc mắt sâu, lông mi của anh dài ra gần như che phủ toàn bộ mí mắt.

Tô Miểu vươn đầu ngón tay trơn mềm, nhẹ nhàng gẩy lông mi dài của anh——

“Em không muốn làm một con rùa nhỏ rụt đầu co rúm núp trong chiếc mai nữa.”

“Em không bảo vệ được mẹ, nhưng em muốn bảo vệ anh.”

“Anh muốn gì, em giúp anh lấy, không tiếc bất kì giá nào, em có chết cũng được.”

Cô nằm sấp trên ngực của anh, gần như  tuyệt vọng mà ôm lấy anh.

Tâm trạng lên xuống, dâng lên mãnh liệt.

Tình yêu cô dành cho anh, đạt đến bờ vực của một kiểu bệnh hoạn nào đó: “Mẹ đi rồi, Trì Ưng, anh là toàn bộ ý nghĩa trong cuộc sống của em.”

Trì Ưng bị bạn gái nhỏ hôn đến tỉnh ngủ, trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, bỗng nhiên giật mình thức giấc.

Đêm hôm qua anh chỉ là giỡn thôi…

“Tiểu Ưng…”  Anh nhìn lên trần nhà, một chút cũng không dám động đậy.

Không có kỹ năng, vụng về mới lạ lại… đong đầy tình ý.

Trì Ưng nhắm mắt lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN