Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ - Chương 16: 16: Tọa Soạn Bị Thu Mua
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ


Chương 16: 16: Tọa Soạn Bị Thu Mua


Sáng sớm hôm sau.
Tô Thư Nghi cố ý dậy sớm hơn một tiếng đồng hồ, dằn vặt mãi coi như làm xong được một bàn bữa sáng.
Đang định đi gọi Cố Mặc Ngôn xuống tầng, nhưng vừa đi ra khỏi phòng bếp đã thấy Cố Mặc Ngôn đi ra từ trong thang máy.
“Em có pin không?”
Tô Thư Nghi hơi sững sờ, lúc này mới nhận ra trong tay Cố Mặc Ngôn là một chiếc dao cạo râu bằng điện.
Tô Thư Nghi nhận lấy xem thử: “Cần pin cúc áo, trong nhà không có sao?”
“Không có.”
Tô Thư Nghi liếc Cố Mặc Ngôn một cái, cằm anh đã lún phún râu rồi, đúng thật là cần phải cạo: “Gần đây có cửa hàng tiện lợi hay siêu thị gì đó không?”
“Không có.”

Tô Thư Nghi chợt sững sờ: “Cái gì cũng không có luôn sao?”
Cố Mặc Ngôn lắc đầu.
Tô Thư Nghi lập tức quỳ gối trước cuộc sống của người giàu.
“Vậy giờ phải làm sao đấy?” Tô Thư Nghi có hơi bất lực: “Hay là anh bảo trợ lý kia của anh mua qua đây?”
“Cậu ấy đang trên đường rồi, hôm nay có một cuộc họp rất quan trọng, sợ là không kịp.” Đôi mày kiếm của Cố Mặc Ngôn khẽ nhíu lại: “Tôi hỏi chú Trương, chú có dao cạo râu mới nhưng không phải bằng diện, tôi không biết dùng lắm.”
Tô Thư Nghi sững sờ một lúc mới hiểu được rốt cuộc Cố Mặc Ngôn tới đây tìm mình để làm gì.

Anh muốn cô cạo râu giúp anh à?
“Ở đâu vậy?” Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy Cố Mặc Ngôn như thế này có hơi đáng yêu, mím khóe môi nói: “Tôi biết dùng, để tôi cạo giúp anh.”
“Ở trong tủ chứa đồ.”
Tô Thư Nghi nhanh chóng tìm được dao cạo râu, là loại cổ nhất, còn phải dùng kèm với chất làm trơn.

Sau khi Tô Thư Nghi cẩn thật xoa chất bôi trơn quanh cằm Cố Mặc Ngôn, mới cẩn thận cạo râu cho anh.
Khoảng cách giữa Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn bỗng trở nên rất gần nhau, thậm chí hơi thở của Tô Thư Nghi còn có thể phả lên má Cố Mặc Ngôn.
Cố Mặc Ngôn hơi ngước mắt lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Tô Thư Nghi, thậm chí còn có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên làn da trắng nõn của cô, giống như quả đào vậy.
“Sao thế?” Dường như chú ý tới cái nhìn chăm chú của Cố Mặc Ngôn, thần kinh vốn căng thẳng của Tô Thư Nghi đột nhiên càng căng thẳng hơn: “Tôi không cạo rách da anh đấy chứ.”
“Không.” Cố Mặc Ngôn cất lời, giọng nói lạnh nhạt như thường ngày: “Chỉ là cảm thấy em như thế này, như thể thực sự là vợ của tôi vậy.”

Tô Thư Nghi sững sờ, sau đó gò má hơi nóng lên.
Rõ ràng bọn họ là vợ chồng thật sự, Cố Mặc Ngôn lại dùng từ “như thể”.
Chứng minh thực ra anh cũng giống với mình, chẳng hề có chút tình cảm chân thật nào với cuộc kết hôn chớp nhoáng này.
“Được rồi.” Chẳng mấy chốc Tô Thư Nghi đã cạo xong râu cho Cố Mặc Ngôn.

Sau khi cẩn thận lau sạch chất bôi trơn đi, cô ngắm qua ngắm lại một lượt, khóe môi không nhịn được mà cong lên: “Sạch lắm rồi.”
“Cảm ơn.” Cố Mặc Ngôn hờ hững nói một câu rồi di chuyển xe lăn tới bên bàn ăn dùng bữa.
Bởi vì khi nãy tiếp xúc thân mật như vậy nên lúc hai người ăn cơm đều thấy hơi xấu hổ, thậm chí Tô Thư Nghi còn quên mất hỏi Cố Mặc Ngôn xem có hài lòng với tay nghề nấu nướng của mình không.
Sau khi ăn xong thì Dương Tùng Đức cũng đã tới.

Hôm nay Cố Mặc Ngôn vội việc, không thể đưa Tô Thư Nghi tới trạm tàu điện ngầm được, vậy là Tô Thư Nghi tự gọi một chiếc xe đưa mình tới thẳng tòa soạn.
Lúc tới tòa sạn, Tô Thư Nghi phát hiện bầu không khí hôm nay không vui vẻ giống như hôm qua mà lại hơi căng thẳng.

Tô Thư Nghi không khỏi kéo lấy Hiểu Khiết, nén giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chị Thư Nghi, chị chưa thấy gmail sáng nay à.” Hiểu Khiết trợn tròn mắt: “Hôm qua tòa soạn của chúng ta bị người khác thu mua rồi! Cán bộ cấp cao đều thay đổi cả!”
Tô Thư Nghi lập tức sững sờ.
Tuy tòa soạn của bọn họ không lớn lắm, nhưng dù sao thì cũng là tạp chí lâu đời mấy năm, sao đột nhiên lại bị thu mua chứ?
Cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy các đồng nghiệp ở cửa xôn xao.
“Tới rồi tới rồi! Tổng biên tập mới tới rồi!”
Tô Thư Nghi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một thân hình thon dài, đi vào trong tòa soạn giữa một đám người.
Khi nhìn rõ khuôn mặt của người kia, Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy mình như bị đấm vào đầu, máu toàn thân đều đông cứng lại!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN