Tô Thư Nghi chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét kinh hãi.
Cô vừa ngẩng đầu thì đã thấy Khương Dĩ Mai đang hoảng loạn chạy tới.
Khương Dĩ Mai vội vàng đỡ Lâm Bảo Châu trên đất dậy.
Lúc này Cố Gia Huy cũng đã đi tới đỡ Lâm Bảo Châu, nhìn thấy bộ dạng chật vật và khóe mắt ửng đỏ của cô ta, trong mắt Cố Gia Huy lập tức nổi lên lửa giận, quay đầu nhìn sang Tô Thư Nghi: “Tô Thư Nghi, cô đang làm cái gì vậy hả!”
Không ủy mị như Lâm Bảo Châu, dù bị rượu vang văng trúng trông rất lếch thếch nhưng Tô Thư Nghi vẫn mang vẻ mặt quật cường: “Cô ta cứ nói mấy lời khiêu khích tôi, tôi không cẩn thận lỡ tay đẩy cô ta một cái thôi, xin lỗi.”
“Không cẩn thận?” Giọng Khương Dĩ Mai bỗng cao ré lên, oán hận trừng mắt nhìn Tô Thư Nghi: “Không cẩn thận cái gì chứ? Tôi thấy cô cố ý thì có! Cô ghen tỵ với Bảo Châu nhà chúng tôi có thể gả cho một người tốt nên muốn hại nó xảy ra chuyện vào trước đám cưới! Sao nó có thể có người chị độc ác như cô được chứ!”
Những lời chỉ trích của Khương Dĩ Mai cứ như pháo hoa nổ liên tục, Tô Thư Nghi hoàn toàn không có cơ hội phản bác, cứ như thế bị gán tội.
Cô tức đến mức cả người hơi phát run: “Dì Khương, dì nghĩ nhiều quá rồi đấy, tại sao tôi lại phải ghen tỵ với Lâm Bảo Châu chứ?”
“Cô từ nhỏ đã ghen tỵ với Bảo Châu rồi, cô đừng tưởng tôi không biết chuyện này!” Giọng nói của Khương Dĩ Mai càng trở nên chói tai: “Mỗi lần mắc lỗi đều nhất quyết không nhận, đúng là mẹ nào con nấy, cô đúng là cùng một nết với bà mẹ hồ ly tinh không biết xấu hổ kia của cô!”
Cuối cùng Tô Thư Nghi cũng hoàn toàn nổi giận.
“Khương Dĩ Mai!” Cô lạnh giọng: “Tôi cảnh cáo bà, bà nói gì tôi cũng được, tôi nể tình bà là trưởng bối nên không so đo với bà, nhưng nếu nói đến mẹ tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Hai mắt Tô Thư Nghi đỏ ngầu khiến Khương Dĩ Mai sợ tới mức không nói nổi lời nào, nhanh chóng nhìn về phía Lâm Kim Minh đang đứng một bên.
Sắc mặt Lâm Kim Minh lúc này cũng vô cùng khó coi, tức giận trừng mắt nhìn Tô Thư Nghi mà mắng: “Tô Thư Nghi! Mày nói chuyện kiểu gì đấy hả, mau xin lỗi ngay!”
Tô Thư Nghi giận đến phát run, vừa định lên tiếng thì Cố Gia Huy đang đứng một bên đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
“Ông Lâm cũng nên chỉnh đốn lại việc trong nhà một chút đi.
Chỉ là một đứa con gái riêng mà cũng dám hô to gọi nhỏ với chính thất, còn có quy tắc gì nữa không.”
Cả người Tô Thư Nghi run lên, nhìn về phía Cố Gia Huy với vẻ kinh hãi.
Cố Gia Huy cũng nhìn cô, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ xem thường.
Cố Gia Huy đã biết chuyện Tô Thư Nghi là con gái riêng của nhà họ Lâm từ lúc hai người quen nhau.
Lúc biết được, anh ta quả thật cũng có chút để ý.
Dù sao chuyện này cũng có nghĩa là mẹ của Tô Thư Nghi là người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Nhưng Cố Gia Huy khi đó một mực cho rằng tuy Tô Thư Nghi có một người mẹ không trong sạch nhưng bản thân cô nhất định sẽ không giống như vậy.
Nhưng sau này anh ta mới biết, Tô Thư Nghi và bà mẹ không biết xấu hổ của mình là cùng một loại người.
Cho nên sau này anh ta càng chán ghét thân phận con gái riêng của Tô Thư Nghi hơn.
Lúc nói ra lời cay nghiệt như vậy, thay vì nói là trút giận thay Lâm Bảo Châu thì chẳng bằng nói là tức giận về sự ngu ngốc trước đây của bản thân thì đúng hơn.
Nhưng rất rõ ràng, người khác sẽ không biết được suy nghĩ của anh ta.
Nghe thấy Cố Gia Huy vì mình mà nói với Tô Thư Nghi như vậy, ban đầu Lâm Bảo Châu cũng kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng lộ ra vẻ cảm động và đắc ý: “Gia Huy…”
Còn Lâm Kim Minh tuy là trưởng bối nhưng địa vị nhà họ Cố rành rành ra đó, ông ta vẫn bị Cố Gia Huy trách móc đến trắng bệch cả mặt, thấp giọng nói: “Ngại quá, cậu Cố, để cậu chê cười rồi.”
Tô Thư Nghi vốn dĩ đang sững sờ tới thừ người lúc này mới kịp phản ứng lại, tức giận trừng mắt với Lâm Kim Minh!
“Ba! Ba có ý gì đây hả! Người khác không biết rõ chuyện, nhưng chẳng lẽ đến ba cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay sao! Năm đó rõ ràng là mẹ…”
Tô Thư Nghi còn chưa nói xong, Lâm Kim Minh đã tức giận trừng mắt nhìn cô, lớn tiếng quát: “Tô Thư Nghi! Mày câm miệng ngay! Mày nhớ cho rõ đây, mày họ Tô, không phải họ Lâm! Cho nên đừng có mà vênh váo ở nhà họ Lâm này.”
Mày họ Tô, không phải họ Lâm.
Lời nói của Lâm Kim Minh như một con dao sắc bén đâm mạnh vào tim Tô Thư Nghi.
Phút chốc, những lời biện bạch đến bên miệng đều trở nên bất lực.
Cô đột nhiên cảm thấy không còn hy vọng gì nữa, thực sự chẳng có chút ý nghĩa nào.
Tô Thư Nghi không muốn phản bác thêm gì nữa, cũng không muốn giải thích gì cả.
Bởi vì cô biết, đối với người trước nay đều chưa từng tin tưởng mình thì dù giải thích nhiều thế nào cùng đều là sai.
“Xin lỗi.”
Cô xin lỗi một cách vô cảm, trong giọng nói hoàn toàn không có chút hối lỗi nào.
Đối với lời xin lỗi không chút chân thành đó của cô, sắc mặt lạnh lùng của Cố Gia Huy càng tệ hơn.
Anh ta vừa định lên tiếng nói gì đó nhưng đã bị Lâm Bảo Châu đứng bên cạnh kéo tay áo lại, tội nghiệp đáng thương nói: “Gia Huy, thôi bỏ đi, chị cũng đã xin lỗi rồi, anh đừng so đo với chị nữa.”
Phải công nhận Lâm Bảo Châu thật sự quá hiểu đàn ông.
Tuy cô ta thật sự rất ghét Tô Thư Nghi, nhưng cô ta biết cho dù thế nào thì Tô Thư Nghi cũng là mối tình đầu của Cố Gia Huy, hơn nữa cũng không có người đàn ông nào thích kiểu phụ nữ quá hùng hổ dọa người, bọn họ đều thích người hiểu chuyện hào phóng, bởi vậy những lời này của cô ta càng trông có vẻ càng dịu dàng chu đáo, làm nổi bật sự không biết điều của Tô Thư Nghi.
Sao Tô Thư Nghi lại không rõ được chứ, cô chỉ cảm thấy trong ngực nghèn nghẹn, cuối cùng thật sự không kìm được, khẽ ho khan một tiếng.
“Ui cha.” Vừa nghe thấy tiếng ho khan, Khương Dĩ Mai vốn dĩ còn đang mang vẻ mặt tức giận lập tức chạy đến kéo Lâm Bảo Châu ra xa một chút: “Tô Thư Nghi, cô còn bị cảm nữa à? Cô đã bị cảm rồi còn tới ăn cơm cùng chúng tôi cái gì chứ, có phải là muốn lây bệnh cho cùng tôi không hả?”
Nghe lời chê cười hoang đường như vậy, Tô Thư Nghi càng cảm thấy trong lòng lạnh hơn.
Cô lạnh nhạt nói: “Dì Khương, dì nói đúng, tôi bị cảm không thích hợp ăn cơm với mọi người, mọi người cứ ăn đi, tôi về trước đây.”
Vừa dứt lời, Tô Thư Nghi đã bắt gặp dáng vẻ đắc thắng của Lâm Bảo Châu.
Cô cười nhạt một tiếng.
“Em gái à.” Cô đột nhiên lên tiếng, hiếm khi mới thấy kêu Lâm Bảo Châu là em gái: “Chúc em và đàn anh Cố tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc.”
Nói xong câu này, cô đã quay đầu đi mất, không hề quay đầu lại.
Lúc ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, cô mới phát hiện trời đã tối mịt.
Biệt thự nhà họ Lâm giống với nhà họ Cố, trong vòng mấy cây số xung quanh đều không có taxi hay trạm giao thông công cộng gì cả.
Tô Thư Nghi đành phải mở điện thoại ra, đang chuẩn bị dùng ứng dụng gọi xe thì di động lại đột nhiên đổ chuông.
Thấy thông báo hiển thị là Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi hơi sửng sốt, nhanh chóng bắt máy.
“Alo, là tôi đây.” Giọng nói trầm thấy dễ nghe của Cố Mặc Ngôn vang lên trong điện thoại: “Em đang ăn cơm ở nhà ba em à?”
Không biết tại sao, lúc này nghe thấy tiếng của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi bỗng dưng muốn khóc.
“Hình như ăn không được rồi.” Cô mở miệng nói, cố gắng khiến cho giọng của mình trở nên thoải mái một chút: “Bởi vì tôi bị cảm, không muốn lây bệnh cho người khác.”
Cố Mặc Ngôn ở trong điện thoại im lặng một chút, sau đó hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Tôi đang ở biệt thự Duyệt Hải.
Ờm… anh ăn cơm trước đi, nhờ má Trương chừa lại cho tôi một chén cháo là được rồi, tôi về ngay đây.”
Sau khi Tô Thư Nghi nói xong, đầu bên kia điện thoại bỗng chìm vào im lặng.
Cô không khỏi nhíu mày, đánh mắt nhìn thử mới thấy là điện thoại đã hết pin tắt nguồn mất rồi.
Tô Thư Nghi buồn bực ấn xuống điện thoại vài cái nhưng nó cũng không hề có phản ứng nào hết.
Cô bỗng chốc thấy hơi suy sụp.
Lúc này, phía trước cô đột nhiên có đèn xe nhấp nháy.
Cô còn chưa kịp nghĩ gì đã thấy chiếc xe kia chậm rãi chạy đến trước mặt mình rồi dừng lại….