Sáng hôm sau.
Lúc Tô Thư Nghi tỉnh dậy, Cố Mặc Ngôn đã vệ sinh cá nhân xong rồi, đang đứng trước gương sát đất cài cúc áo sơ mi.
Lúc này đa số cúc áo của anh vẫn còn để mở, lộ ra một chút lồng ngực, rắn chắc trắng nõn, đường nét cơ bắp rõ ràng, hoàn mỹ như một món đồ thủ công mỹ nghệ vậy.
Tô Thư Nghi không ngờ rằng vừa mới sáng sớm mà mình đã có phúc được nhìn như thế, lập tức ngây người ra.
Chú ý thấy ánh mắt ngây dại của Tô Thư Nghi từ trong gương, khóe miệng Cố Mặc Ngôn bỗng nở nụ cười khẽ đến mức không nhận ra, giọng nói trầm thấp vang lên: “Sao nào? Em hài lòng chứ?”
Lúc này Tô Thư Nghi mới hoàn hồn lại, sững sờ một lúc mới nhận ra hình như Cố Mặc Ngôn đang hỏi mình có hài lòng về thân hình của anh hay không?
Cô lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng đánh mắt đi.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt nhìn sang chỗ khác của cô gái, Cố Mặc Ngôn nhíu mày, đáy mắt lóe lên chút không vui.
Anh cũng không quan tâm mấy cái cúc vẫn còn mở trước ngực, quay người đi tới bên giường Tô Thư Nghi, khom người xuống bóp lấy cằm cô, ép cô phải đặt ánh mắt lên người mình lần nữa.
“Tô Thư Nghi.” Cố Mặc Ngôn nói khẽ, giọng nói trầm thấp từ tính: “Muốn nhìn thì cứ nhìn, anh đâu thu tiền của em.”
Tô Thư Nghi trợn tròn mắt.
Là ảo giác của cô phải không? Sao cô lại cảm thấy cái tên Cố Mặc Ngôn này nói chuyện càng ngày càng không biết xấu hổ vậy?
So độ mặt dày thì Tô Thư Nghi không thẳng nổi Cố Mặc Ngôn.
Nhìn lồng ngực rắn chắc hơi lộ ra của anh ở trước mắt, mặt cô càng đỏ hơn.
Sợ bị Cố Mặc Ngôn nhìn ra mình căng thẳng, cô chỉ đành hoảng loạn chuyển chủ đề: “Ờm… anh nói xem, có khi nào ông nội anh biết đêm qua chúng ta không làm chuyện đó không?”
Lông mày Cố Mặc Ngôn nhướng lên, cơ thể lại cúi thấp thêm một chút: “Có lẽ vậy, cho nên là?”
“Cho nên…” Tiếp xúc với khoảng cách gần như thế này khiến Tô Thư Nghi càng hoảng loạn hơn, nói năng cũng không suy nghĩ: “Cho nên chúng ta có bị mắng không vậy…”
Đuôi lông mày Cố Mặc Ngôn nhướng càng cao hơn: “Tô Thư Nghi, em đang ám chỉ anh đấy à?”
Tô Thư Nghi sững sờ, lúc nhận ra thì đúng là hận không thể cắn đứt lưỡi mình!
Cô bị ngốc à, tự dưng lại nói tới cái này làm gì!
“Em, em không có ý đó…” Cô hoảng loạn nói, sợ Cố Mặc Ngôn hiểu lầm.
“Không có ý đó, vậy ý em là gì?” Cố Mặc Ngôn cười khẽ một tiếng, hơi thở lúc nói chuyện phả lên đầu mũi Tô Thư Nghi: “Lẽ nào em không biết buổi sáng là lúc đàn ông có nhu cầu nhất sao?”
Bây giờ mặt của Tô Thư Nghi đã đỏ như quả cà chua rồi, nói chuyện càng lắp bắp hơn: “Em, em thực sự không phải…”
Vốn dĩ Cố Mặc Ngôn chỉ đang đùa thôi, không ngờ cô gái trước mặt lại coi là thật, còn lộ ra vẻ mặt hoảng loạn như vậy, nụ cười nơi khóe miệng anh không khỏi sâu thêm.
“Anh đùa thôi.” Anh nói khẽ, Tô Thư Nghi nghe xong câu này, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nửa câu sau của Cố Mặc Ngôn đã khiến thần kinh cả người cô căng chặt lần nữa: “Nhưng mà…!nỗi băn khoăn của em cũng khá có lý đấy, cho nên, tốt nhất là chúng ta vẫn nên làm chút gì đó.”
“Hả?” Tô Thư Nghi hoảng luôn rồi, còn chưa kịp hỏi Cố Mặc Ngôn muốn làm gì thì Cố Mặc Ngôn đột nhiên khom người xuống, vùi đầu giữa cần cổ trắng nõn của Tô Thư Nghi.
“A!” Tô Thư Nghi nhảy dựng lên, muốn giãy dụa, nhưng Cố Mặc Ngôn như thể đã biết trước vậy, một tay đan chặt hai tay cô lại, khiến cả người cô bị đè trong chăn, không động đậy được: “Cố, Cố Mặc Ngôn…!anh làm gì vậy! Anh, anh làm gì…”
Chỗ cổ truyền đến cảm giác ngứa ngáy ẩm ướt, Tô Thư Nghi bị dọa sợ, muốn kêu lên, nhưng cảm giác tê dại lan ra toàn thân, khi nói tới nửa câu sau, giọng nói của cô đã không nhịn được mà hơi run rẩy.
Mãi một lúc lâu sau, Cố Mặc Ngôn mới từ từ đứng thẳng người dậy, nhìn trên cổ trắng như tuyết của Tô Thư Nghi đã có dấu đỏ rõ ràng, khóe miệng nở nụ cười hài lòng.
“Chắc thế này là báo cáo được rồi.” Nhìn cô gái sắc mặt đỏ lựng trước mắt, Cố Mặc Ngôn nói khẽ.
Lúc này Tô Thư Nghi mới nhận ra điều gì, vội vàng đẩy Cố Mặc Ngôn ra, nhảy xuống khỏi giường, lao tới trước gương ở bên cạnh.
Nhìn bản thân trong giường, Tô Thư Nghi không khỏi sững sờ.
Cô thấy bản thân trong gương, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh, mặt mày còn có vẻ quyến rũ xa lạ.
Đây…!vẫn là cô đấy chứ?
Nhưng đây vẫn không phải chuyện quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là trên cổ cô có dấu hickey không thể nào rõ ràng hơn được nữa!
“Cố Mặc Ngôn!” Cô không khỏi tức giận: “Anh…!anh làm như vậy thì em ra ngoài gặp người khác kiểu gì đây!”
Lúc này Cố Mặc Ngôn cũng đi đã tới sau lưng Tô Thư Nghi, ôm lấy eo cô từ sau lưng rất tự nhiên, cười khẽ một tiếng: “Anh chỉ để lại dấu ấn của anh thôi mà.”
Tô Thư Nghi trừng Cố Mặc Ngôn một cái, nhưng lúc này cũng hết cách rồi, chỉ đành thay quần áo.
Tối qua lúc tới đây, má Vương có chuẩn bị quần áo quay về cho cô.
Thực ra sau khi gả cho Cố Mặc Ngôn, Cố Mặc Ngôn đã cho người mua thêm rất nhiều quần áo cho cô, nhưng những bộ quần áo kia quá đắt, Tô Thư Nghi thấy nổi bật quá nên cũng không dám mặc lắm.
Lần này quần áo về nhà mà má Vương chuẩn bị cho cô chính là một trong số đó, là một chiếc váy hai dây trông rất bình thường, nhưng đường may và chất liệu vô cùng tinh tế, mặc lên khiến cả người trông rất tự nhiên thoải mái.
Điều không tốt duy nhất chính là đây là một chiếc váy hai dây, cho nên dấu hôn trên cổ cô cũng lộ ra hết sạch.
Tô Thư Nghi cũng không mang theo kem che khuyết điểm, chỉ có thể bôi một ít kem nền lên để che đi, rồi căng da đầu đi xuống tầng cùng với Cố Mặc Ngôn.
Trong phòng ăn, ông cụ Cố, Cố Thành Vũ và Cố Gia Huy, Lâm Bảo Châu đã đang ăn sáng rồi.
Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn khoan thai tới muộn, sắc mặt Cố Thành Vũ âm trầm: “Cố Mặc Ngôn, cậu chậm chạp quá rồi đấy, còn để ông nội phải đợi cậu nữa?”
“Không phải ông nội đang ăn rồi sao?” Xe lăn của Cố Mặc Ngôn chậm rãi di chuyển tới bên cạnh bàn ăn, sắc mặt lạnh nhạt: “Tối qua hơi bận nên ngủ muộn một chút.”
Câu nói “tối qua hơi bận” khiến người ta không khỏi liên tưởng, mọi người trên bàn ăn đồng loạt nhìn sang Tô Thư Nghi ở bên cạnh.
Từ góc độ của ông cụ Cố, đúng lúc nhìn thấy được dấu vết trên cổ Tô Thư Nghi, đôi mắt ông cụ lập tức sáng lên, nói ngay với quản gia Tá ở bên cạnh: “Lão Tá, anh lấy tổ yến mà lần trước tôi đem về từ Ấn Độ ra đây, nấu lên cho nhóc Tô một bát.”
Tô Thư Nghi được quan tâm mà thấy hơi lo: “Cảm ơn ông nội ạ.”
Thấy ông cụ Cố lại quan tâm Tô Thư Nghi như vậy, mặt mấy người Cố Thành Vũ đều biến sắc, nhất là Lâm Bảo Châu, sự đố kị trong mắt gần như có thể bắn ra lửa tới nơi.
Cố Gia Huy cũng không nhịn được mà nhìn sang Tô Thư Nghi, anh ta cũng nhanh chóng nhìn thấy dấu đỏ rõ ràng trên cổ cô.
Ngay lúc đó, bàn tay để dưới bàn của anh ta không kìm được mà siết lại, cả người căng chặt!
Tuy rằng từ lâu anh ta đã cảm thấy Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn chắc chắn đã làm chuyện đó với nhau rồi, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy, anh ta vẫn cảm thấy lồng ngực mình như đang có một con quái vật đang gào rú!
Không những như vậy, nhìn gương mặt hơi đỏ của Tô Thư Nghi, rồi cả vẻ quyến rũ trên mặt, không biết vì sao anh ta lại không kìm được mà tưởng tượng tới tối qua cô và Cố Mặc Ngôn….