Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu - Chương 34: 34: Tặng Anh Một Chiếc Áo Len Trắng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu


Chương 34: 34: Tặng Anh Một Chiếc Áo Len Trắng


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Không biết vì sao, khi Cố Phóng Vi cúi đầu xuống, nghe thấy Lộc Hành Ngâm gọi tiếng mê hoặc như “anh ơi”, dường như có một chiếc lông vũ khẽ lướt qua lưng hắn, khiến hắn có chút run rẩy.
Giống như con gái.
Hay đúng hơn là…!Ở một số khía cạnh, cậu thậm chí còn mềm mại mê người hơn cả con gái.

Khi ý nghĩ này xuất hiện, Cố Phóng Vi cảm thấy ớn lạnh, lẩm bẩm bằng một giọng trầm thấp vô cảm: “Đệt.”
“Không thì từ đây đổi biệt danh cho em, không kêu Máy Tính Nhỏ nữa, mà kêu em là hoa khôi lớp.

Lớp chúng ta chưa có hoa khôi lớp đâu, chỉ có 17 nữ sinh.” Cố Phóng Vi nói, “Tuy tôi không nhận biệt danh bọn họ đặt, tôi là hoa khôi, thêm cái hoa khôi lớp nữa, vừa nghe là biết em trai tôi rồi.”
Lu Xing Yin vẫn không nhúc nhích, cậu có lẽ không nghe thấy những gì hắn đang nói.

Sau khi kiểm tra nhiệt độ của Lộc Hành Ngâm, hắn không tìm thấy bất kỳ kết quả nào — giống như hắn tự tin khi nấu ăn, Cố Phóng Vi nghiêm túc nghiên cứu nhiệt độ của cậu trong một thời gian dài, cuối cùng chạy xuống lầu mua một nhiệt kế để đo cho Lộc Hành Ngâm.

“38,2.”
Cố Phóng Vi báo kết quả, sau đó cúi người hỏi: “Máy Tính Nhỏ, em đo lúc ở phòng y tế lúc là bao nhiêu?”
Lộc Hành Ngâm lại nhắm mắt lại.

Toàn thân cậu dường như không quen với âm thanh và ánh sáng quá mức, giống như một con rùa nhỏ đang cố gắng thu mình vào trong.

Giường của Cố Phóng Vi dựa vào tường, cậu trốn rất lâu, lưng áp vào tường, mơ hồ cảm thấy không có chỗ co lại, nên muốn quay lưng lại phía ánh sáng với người nọ.

Cố Phóng Vi đưa tay giữ lấy vai cậu, dỗ dành người đang ngây ngốc: “Nói cho tôi biết, ở phòng y tế đo bao nhiêu rồi? Tôi đi gọi cô Tạ.

Nếu nghiêm trọng, tốt nhất em nên đến bệnh viện.”
“Ngoan, đừng ngủ.” Cố Phóng Vi tiếp tục kiên nhẫn quấy rầy, “Ban ngày bao nhiêu?”
Lộc Hành Ngâm lẩm bẩm: “Mười chín.”
Cố Phóng Vi: “…”
Xong, sốt tới ngu luôn rồi.
Bởi vì tay còn đang cầm nhiệt kế, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào vai, Lộc Hành Ngâm nói xong lời này, lại mở mắt ra, như lúc này mới tỉnh lại, khàn giọng nói: “Mười chín tệ, gói hàng của anh bị trả lại, trả chín tệ.

Lúc em nằm trong phòng y tế, 38,8 độ.”
“Không cần đến bệnh viện, em đã quen bị sốt rồi.” Lộc Hành Ngâm hiểu rõ trong lòng, nói kỹ càng cho hắn nghe, cậu luôn có thể trạng dễ mắc bệnh kể từ khi cậu còn nhỏ, mỗi khi chuyển mùa, thời tiết trở lạnh sẽ bị sốt, dấu hiệu đầu tiên khi sốt là đau đầu, thông thường sẽ là sốt nhẹ liên tục, sốt nhẹ rồi từ từ quay trở lại sốt cao, sốt cao vài lần rồi giảm, chậm rãi thành sốt nhẹ, cuối cùng khỏi hẳn.
Cố Phóng Vi ở đây lắng nghe hồi lâu, nhưng không nghe được nhiều chi tiết, hắn chỉ nhớ giọng nói khàn khàn mềm mại của Lộc Hành Ngâm thì thầm một nùi, hắn dứt khoát đưa tay —— bịt miệng cậu lại.
Giọng nói của Lộc Hành Ngâm bị cắt ngang, cậu chỉ có thể nhìn hắn bằng đôi mắt ngấn nước.
Cố Phóng Vi nói: “Được rồi, đừng nói nữa, em ốm tôi đưa em đến bệnh viện, chúng ta đi bệnh viện trước đi.”
Lộc Hành Ngâm liều mạng lắc đầu, lời nói mơ hồ, nhưng cậu vẫn biết sắp xếp cho ngày mai: “Sáng mai có lớp tự học nâng cao vật lý, sau tiết lỳ còn có tiết hóa, Mạnh Tòng Chu đã giúp em tiết nâng cao hôm nay, còn em phải giúp cậu ấy chép bài môn sinh lớp nâng cao ngày mai lớp…”
Cố Phóng Vi lại nghe thấy cậu bô bô một đống, không còn cách nào: “Em trai, chúng ta đến bệnh viện đi, tôi giúp em học những tiết đó, được không? Nếu em chết bệnh ở chỗ tôi, thì tôi sẽ cũng bị ông nội đánh chết, có biết không?”
Lộc Hành Ngâm lại nhìn hắn.
Cố Phóng Vi đưa tay véo mặt cậu, chuân bị trận địa đón địch.
“Không.” Lộc Hành Ngâm nhắm mắt lại, trở mình, càng ôm chặt hơn, từ chối dứt khoát.
Cố Phóng Vi đưa tay ra chọc, nhưng chọc như nào người ta cũng không thèm động đậy.
Cố Phóng Vi: “…”
Hắn hoàn toàn mất bình tĩnh.
Lần đầu tiên, anh phát hiện ra rằng Lộc Hành Ngâm, người đôi khi ngoan ngoãn, không quá bám lấy hắn, còn khó đối phó hơn so với Hoắc Tư Đốc và Hoắc Tư Liệt nghịch ngợm gây rối.
Lộc Hành Ngâm bị ốm, ngủ trong phòng khách nhà hắn, Cố Phóng Vi sợ cậu cảm thấy không thoải mái nên đã lấy chăn bông ngủ trên ghế sô pha.
Có hai bưu kiện trong phòng khách, một trong số đó đã được mở ra, cái còn lại còn nguyên vẹn.
Khi Cố Phóng Vi nhìn thấy chúng, động tác của hắn khựng lại trong giây lát, rồi hắn nhìn đi chỗ khác.

Có thứ gì đó mềm mại nhô ra khỏi đệm sofa, Cố Phóng Vi nghiêng người thì thấy đó là hai chiếc áo len.
Một chiếc màu đỏ và chiếc còn lại màu trắng, được bọc trong một chiếc túi dệt bằng vải kém chất lượng, trên túi dệt có dòng chữ “Hội người cao tuổi thành phố Đông Đồng”.

Chắc sợ thấm nước nên đã bọc ni lông bên trong.
Hắn nhìn chúng một lúc, cất chúng đi rồi gấp lại, sau đó tìm một hộp nước hoa cũ cho vào túi.
Điện thoại đã được sạc đến 6%, Cố Phóng Vi khởi động lại điện thoại, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn vẫn gọi cho nhà họ Hoắc.
Hắn không dỗ không được Lộc Hành Ngâm, nhưng vẫn cần phải thông báo cho nhà họ Hoắc.
Kể từ khi hắn đến trường Trung học số 7 Thanh Mặc, số điện thoại cũ hắn sử dụng đã đổi, nhà họ Hoắc vẫn chưa biết số điện thoại di động mới của hắn.

Mặc dù bây giờ đã muộn nhưng Cố Phóng Vi biết rõ các tập đoán như Cố thị, Hoắc thị có cơ chế thay đổi cố định đối với bảo mẫu, quản gia, luật sư và những người khác để đảm bảo rằng họ có thể giải quyết các trường hợp khẩn cấp 24 giờ một ngày.
Hắn tình cờ lật xem, tìm thấy một luật sư họ Quý trong danh bạ, hắn mơ hồ nhớ là người này luật sư mới nhất của nhà họ Hoắc.

Hắn đã nghe Hoắc Tư Liệt và Hoắc Tư Đốc nhắc đến người này vài lần, phàn nàn luật sư Quý nghiêm khắc hơn người trước kia.

Tuy nhiên, sau khi Cố Phóng Vi về nước, số lần hắn đến nhà mình rất ít, huống hồ là nhà họ Hoắc, hắn chưa từng gặp người này.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: “Xin chào, không biết cậu đang tìm ai vậy?”
Cố Phóng Vi viết nhiệt độ trên giấy và nói: “Lộc Hành Ngâm bị ốm sốt, nhiệt độ rất cao.

Báo cho các người biết, em ấy hiện đang ở trường học, anh xem tình huống có đưa em ấy đến bệnh viện không.”
Quý Băng Phong không nhận ra giọng nói của hắn nên do dự một lúc: “Xin chào, cậu có phải là bạn học của Lộc Hành Ngâm không?”
Cố Phóng Vi nói, “Đúng vậy, anh định mang em trở về trung tâm thành phố sao?” Hắn liếc nhìn con số trên sổ, “Sốt lên tới 38.”
Đầu bên kia dừng một chút, ngữ khí có chút lạnh lùng: “Bệnh viện trường học của cậu có mở cửa không?”
“Mở cửa, cũng đã đi tiêm rồi.” Cố Phóng Vi nói.

Quý Băng Phong nói: “Đã muộn như vậy, hiện tại tới đây bất tiện.

Nếu đã tiêm rồi, hẳn là không có vấn đề gì.

Đến trung tâm thành phố, thuốc cũng giống nhau, cũng dùng kháng sinh và nước muối sinh lý.”
Ngón tay đang viết của Cố Phóng Vi dừng lại.
Hắn biết hiệu quả công việc của nhà họ Hoắc, hai gia đình thân nhau, Cố Phóng Vi cũng hiểu rõ thái độ trân trọng của nhà họ Hoắc đối với con cái trong nhà —— đã có lần Hoắc Tư Liệt chơi đá bóng ở trường đứt dây chằng, mẹ Hoắc thiếu điều muốn mời chuyên gia tư vấn, cho dù là cảm lạnh thông thường, cũng sẽ đưa về nhà để chăm sóc.
Mặc dù chỉ là trợ lý luật sư nghe điện thoại, nhưng thái độ của Quý Băng Phong ít nhiều cũng là thái độ của chính nhà họ Hoắc.
Hán không phải là người thiếu nhạy cảm cẩn thận, nhưng vì trường Trung học số 7 Thanh Mặc cách xa khu vực trung tâm thành thị nên hắn không biết dáng vẻ Lộc Hành Ngâm khi cậu đến.

Trước đây, hắn chỉ để ý rằng Lộc Hành Ngâm không thích về nhà, cũng không nghĩ gì nhiều.
Cố Phóng Vi tùy ý ném bút lên bàn, khoanh chân, giọng nói lạnh xuống, nhưng hắn chỉ chậm rãi hỏi: “Chờ một chút, tôi không nghe rõ, anh vừa nói cái gì?
“Đưa câụ ấy đến bệnh viện trước đi, muộn như vậy bên tôi thật không tiện.” Quý Băng Phong nói.
Cố Phóng Vi mỉm cười: “Thì ra là vậy, vậy thôi, làm phiền rồi.”
Cúp điện thoại, nét mặt Cố Phóng Vi không thay đổi, lại gọi một cuộc.
Giọng nói của trợ lý mới của Cố Thanh Phong vang lên: “Alo thiếu gia? Cậu gọi cho tôi muộn như vậy, có chuyện gì vậy?
“Gọi vài bác sĩ tới chỗ tôi.”Cố Phóng Vi báo đại chỉ, “Không phải tôi cần, là Hoắc Tư Phong cần, em ấy bị bênh, bị sốt hơi năng.

Ngoài ra chuyển lời chú Hoắc với cô Hoắc dùm tôi, từ đây về sau cuối tuần Tư Phong ở chỗ tôi, trùng hợp cùng em ấy chung lớp, vừa lúc tiện chăm sóc.”

Trợ lý bên kia hoang mang: “Tư Phong thiếu gia bị bệnh sao?”
“Ừ, tôi vẫn đang quan sát tình hình, sáng mai để bác sĩ tới.” Cố Phóng Vi chậm rãi nói, “Gọi điện luật sư nhà bọn họ, thi nói đã quá muộn, lại xa, nên không đến đón.

Nếu không tới, vậy tôi nghĩ bọn họ không cần đón nữa, chúng ta tới chăm sóc em ấy.


Không lâu sau khi cúp máy, Cố Phóng Vi thấy Quý Băng Phong gọi lại, hiển thị một số cuộc gọi nhỡ.
Bên kia, Quý Băng Phong có lẽ cuối cùng đã hiểu ra —— nếu Lộc Hành Ngâm không tự mình tiết lộ, những học sinh bình thường thực sự sẽ không thể lấy được số điện thoại của nhà họ Hoắc.

Nhưng anh ta vừa gọi cho Lộc Hành Ngâm, nhưng Lộc Hành Ngâm không có bắt mát.
Cố Phóng Vi nhìn những cuộc gọi nhỡ liên tục xuất hiện, chế nhạo một tiếng, tắt tiếng điện thoại.
Hắn để một chiếc đèn ngủ nhỏ trong phòng Lộc Hành Ngâm, sợ nửa đêm Lộc Hành Ngâm lại sốt sẽ xảy ra chuyện, định một lát nữa sẽ vào xem.
Trong sự tĩnh lặng của màn đêm, chiếc đồng hồ điện tử bên giường từng nhịp từng nhịp, chiếc đồng hồ màu đỏ sẫm phát sáng trong đêm tối.
Cố Phóng Vi lấy trên bàn một tờ tạp chí định kỳ mà hắn chưa đọc bao giờ, chậm rãi đọc nó, đứng dậy đo nhiệt độ cho Lộc Hành Ngâm hai lần, một lần là 38,1 và một lần là 37,5.
Thấy nó đang từ từ hạ xuống, Cố Phóng Vi cũng thở phào nhẹ nhõm rất nhiều.

Lần thứ hai đứng dậy đo nhiệt độ, hắn liếc nhìn thời gian, đã hai giờ rưỡi sáng.
Lộc Hành Ngâm mặc dù bị ốm nhưng đồng hồ sinh học của cậu rất đúng giờ thức dậy lúc 5 giờ rưỡi sáng.
Sau khi tiêm xong, cậu cảm thấy nhẹ người hơn rất nhiều, ngoại trừ hơi nhức đầu thì không còn khó chịu như trước nữa.

Lộc Hành Ngâm bật đèn và ngồi dậy, di chuyển cơ thể thì tìm thấy một nhiệt kế nằm bên cạnh gối.
Khi bị sốt nửa mê nửa tỉnh, Lộc Hành Ngâm niết cây nhiệt kế, mơ hồ nhớ rằng Cố Phóng Vi hình đã ra vào, chăm sóc cậu cả đêm.
Cậu bò đến cuối giường nhìn ra bên ngoài, trong bóng tối, Cố Phóng Vi đang nằm trên ghế sô pha, tùy ý đắp chăn, trên tay cầm một cuốn tạp chí.
Sau khi im lặng một lúc, cậu bò trở lại, kiểm tra nhiệt độ của mình.
37.4
Tạm xem đã lui sốt.
Lộc Hành Ngâm đứng dậy thay quần áo, cởi ga trải giường của Cố Phóng Vi thay một tấm sạch.

Cậu đổ mồ hôi vào nửa đêm, thậm chí tóc cậu ướt sũng, cậu muốn giải quyết hậu quả mình làm.
Cậu cảm thấy mình không sao, nhìn thời gian liền thay giày đi ra ngoài, nhét tất cả giấy chuyển phát nhanh và thuốc mà phòng y tế kê vào túi.
Để lại lời nhắn cho Cố Phóng Vi: Cảm ơn anh, em vội đến lớp trước.
Rồi cậu nhẹ nhàng mở cửa, bắt đầu chạy vào trường sau khi ra khỏi cửa.
Cũng may cậu không đến muộn, trước đây cậu là một trong những người đầu tiên đến giảng đường, nhưng hôm nay cậu vào vừa kịp lúc.
Mấy ngày nay tâm trạng cậu không được tốt, hiệu quả học tập cũng không cao lắm.

Môn tiếng Anh, cậu từ từ nâng nó lên trên vạch trên trung bình, nếu may mắn bài thi dễ, thỉnh thoảng có thể được 108 điểm.

Sinh học đang phát triển vượt bậc dưới sự dạy dỗ của Tạ Điềm.

Tạ Điềm là giáo viên dạy sinh giỏi nhất mà cậu từng học.
Sau vài ngày, Lộc Hành Ngâm cảm thấy có lỗi với tiến độ và kế hoạch trước đây của mình, sau khi tan học, cậu chạy đến căn tin để mua bánh mì với sữa bò, sau khi mua được hai hoặc ba phút, cậu ăn nó trên đường rồi quay lại lớp viết đề trên bảng đen.
Cậu tìm thấy những ghi chú vật lý mà Mạnh Tòng Chu đã giúp cậu sao chép đêm qua trên bàn của mình.
Lúc này cả lớp đang ăn cơm, trong lớp không có ai.

Trời còn sớm, bầu trời bên ngoài vẫn còn ám khói lam, Lộc Hành Ngâm lấy phấn viết lên bảng đen, mở sổ ra, sửng sốt một chút.
Cậu biết chữ viết của Mạnh Tòng Chu, nhưng những ghi chép trong tiết học ngày hôm qua rõ ràng không phải của Mạnh Tòng Chu.
Nét chữ nhìn quen quen, nhưng trong lúc nhất thời cậu cũng không xác định được, khi cậu đang ngẩn người, cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người quen thuộc chợt lóe mà vào.
Cố Phóng Vi hơi thở hổn hển, có vẻ như hắn chạy tới.

Thiếu niên cao gầy một tay giữ khung cửa, híp lại đôi mắt đào hoa, vẻ mặt ngây ngốc: “Nhóc vô tâm, em cho rằng mình là ai? Người sắt à?”
Bác sĩ nhà họ Hoắc phái tới đã đến từ sớm, hắn bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Đón người vào nhà, thì chính chủ lại chạy mất.
Cố Phóng Vi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng phải thừa nhận đối với Lộc Hành Ngâm, lý do duy nhất khiến cậu biến mất khỏi ngôi nhà cho thuê: Đi học.
Lộc Hành Ngâm có chút lúng túng, cậu thì thầm: “Em có để lại mảnh giấy cho anh.”
“Tôi không nhìn thấy.” Cố Phóng Vi bước vào lớp phàn nàn, “Tôi đã tìm em cả ngày hôm qua, hôm nay em lại chạy đi tiếp, anh mỗi ngày cố gắng dỗ em? Còn em thì không nghe lời, mỗi ngày chạy đi đâu lung ta lung tung.”
Lộc Hành Ngâm mở miệng thở dốc, Cố Phóng Vi giơ ngón tay về phía cậu: “Tổ tông ơi, em đừng nói xin lỗi.”
Lộc Hành Ngâm rên rỉ một tiếng “Ồ”, cụp mắt xuống trầm mặc một hồi, sau đó quay đầu viết lên bảng đen.
Cố Phóng Vi chỉ khoanh tay nhìn cậu với đôi mắt rực lửa.
Lộc Hành Ngâm viết một lúc, biết hắn đang nhìn mình, đột nhiên đầu ngón tay cậu có chút nóng lên —— cậu biết hắn cố tình trêu chọc cậu sẽ có biểu cảm gì, trong mắt hiện lên ý cười, những lời phàn nàn nửa giả nửa thật, chỉ cần nhìn hắn, không đáp lại sẽ không bỏ qua.
Viên phấn quá dài, khi một từ được viết ra, nó bị gãy với tiếng cụp, Lộc Hành Ngâm ngay lập tức ngừng viết.
Cố Phóng Vi thấy cậu đứng đó một mình ngoan ngoãn nghiêm túc, như thể cậu đang lo lắng vì phấn bị vỡ —— theo sau, hắn thấy Lộc Hành Ngâm đột nhiên quay người, bước nhanh đến bàn của hắn, sau đó từ bên trong lấy ra…!một chiếc áo len.
Cố Phóng Vi đã đổi túi cho hai chiếc áo len đó vào ngày hôm qua, hắn không biết Lộc Hành Ngâm đã bỏ chúng vào lại chiếc túi nhựa rẻ tiền từ khi nào.
Lộc Hành Ngâm chạy đến bên hắn với chiếc áo len trắng trong tay, cụp mắt xuống nhẹ nhàng nói: “Em không nói xin lỗi nữa, vậy, cái áo này tặng anh.”
“Là bà em tự may.

Không đẹp lắm, nhưng rất ấm.” Lộc Hành Ngâm ngước mắt lên nhìn hắn, như có điều suy nghĩ, thấp giọng nói thêm: “Ừm…!Bà em làm một cái quá lớn, em mặc không vừa, nên đưa cho anh mặc.”
Hậu trường:
Mei: Khi họ Cố xưng “anh” là “ca” đó, chứ không phải tui type nhầm đâu.

Với lúc Nai Con trò chuyện với bạn cùng tuổi sẽ chỉ họ Cố bằng “cậu ấy” (chưa biết quan hệ anh em thế giao)..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN