Ban chiều thức dậy, trong lúc Vu Yên Nhi vẫn còn say giấc, Kiến Nhất xuống nhà để cô độc chiếm chiếc giường duy nhất của anh. Ngay khi Kiến Nhất vừa xuống nhà, đúng lúc bố anh cũng đi làm về tới, thuận tiện hỏi thăm vài câu ở khu huấn luyện.
Sau khi nói chuyện với bố xong Kiến Nhất đi thẳng vào bếp, xoắn tay áo nấu vài món cho bữa tối, mẹ Kiến và Kiến Nhật Nguyệt vừa nhìn thấy đã đoán được lý do khiến anh tự tay nấu ăn.
Ngồi ở bàn chuẩn bị đồ nấu bữa tối cùng mẹ, Kiến Nhật Nguyệt không cam tâm bức xúc lên tiếng đòi công bằng: “Yên Nhi không cần nấu, sao lại bắt con nấu?”
“Con không biết à?” Mẹ Kiến giọng điệu mỉa mai chính con gái ruột: “Tại vì Nhi Nhi có Kiến Nhất nấu cho, đổi lại là con thì không có ai nấu cho đâu mà ăn”
“Hồi đó mẹ nhặt con ở bãi rác phải không? Quá bất công!” Kiến Nhật Nguyệt kích động biểu tình.
“Không muốn nấu nữa thì đưa bạn trai về đây” Mẹ Kiến từ lâu đã mong có một chàng trai chịu rước Kiến Nhật Nguyệt đi, bà sẵn sàng cho của hồi môn thật nhiều chỉ cần người đó dám lấy con gái bà.
Nhắc đến chuyện yêu đương Kiến Nhật Nguyệt lại cảm thấy mất hứng, người hơn cô lại chảnh chọe, kẻ thấp hơn cô thấy không xứng, người ngang tầm vẫn chưa tìm ra. Kiến Nhật Nguyệt thở dài, lắc đầu ủ rũ: “Mẹ đừng hy vọng, không thì sẽ thất vọng thật nhiều”
“Biết ngay mà” Mẹ Kiến lên giọng châm biếm, bà đã sớm đoán được Kiến Nhật Nguyệt kén cá chọn canh, không chừng đến ba mươi tuổi vẫn chưa có người rước.
Buổi tối trên bàn ăn, Kiến Nhất đã đích thân nấu ăn vỗ béo Vu Yên Nhi, thế nên cô tuyệt đối thể từ chối. Cuộc đời cô chỉ cần làm hai việc, thứ nhất là ở bên cạnh Kiến Nhất, thứ hai là ăn đồ anh nấu, tất cả chỉ có bấy nhiêu.
Trong lúc ăn, bố Kiến vì lo Vu Yên Nhi đi bộ đến trường dù chỉ mất hơn năm phút nhưng sẽ mỏi chân, ông bỗng đề nghị: “Yên Nhi, bố mua xe để con đi học, con muốn xe nào?”
Nghe đến mua xe Kiến Nhật Nguyệt lập tức bất bình tố cáo: “Bố, sao bố không mua cho con?”
“Con bỏ tiền để dành ra mua đi, thiếu thì bố cho mượn thêm”
Đoạn đường Kiến Nhật Nguyệt đi làm xa hơn, quan trọng cô là con gái ruột lại chẳng bao giờ nghe bố mẹ nhắc đến việc mua xe cho cô, thậm chí chỉ cho mượn tiền mua chứ không cho luôn giống như Vu Yên Nhi.
Vu Yên Nhi cười đắc ý lên mặt với Kiến Nhật Nguyệt nhưng từ chối bố Kiến, không quên châm chọc chị chồng đang xị mặt ra kia: “Con thích đi bộ hơn, bố mua cho chị đi, không thì chị khó tìm bạn trai lắm”
Bố mẹ Kiến bật cười thành tiếng, ngay cả Kiến Nhất bình thường không thích đùa giỡn cũng phải cong môi cười. Nghe thấy thế bố Kiến liền đưa ra yêu cầu với Kiến Nhật Nguyệt: “Nếu Yên Nhi không cần bố sẽ trả cho con phân nửa giá xe”
“Bố cho Yên Nhi nguyên chiếc, con chỉ có nửa chiếc, chuyện này không chấp nhận được” Kiến Nhật Nguyệt thẫn thờ, không dám tin sự thật là bố ruột lại thương con dâu hơn con ruột.
“Vậy con tự mua đi” Bố Kiến xua tay đổi ý định.
“Đừng, đừng mà bố, một nửa cũng được” Kiến Nhật Nguyệt vội vã cầu xin, quan niệm thà có còn hơn không.
Tốn bao nhiêu nước bọt Kiến Nhật Nguyệt mới được bố tài trợ năm mươi phần trăm, vậy mà ông còn cố tình mua hẳn một chiếc khác để mẹ Kiến đi chợ hoặc khi Vu Yên Nhi không muốn đi bộ có thể đi xe.
Thấy Vu Yên Nhi có mọi thứ không cần tốn sức, Thanh Mai không giấu được nỗi ghen tỵ, nếu được làm dâu nhà Kiến Nhật Nguyệt thì những gì mà Vu Yên Nhi có sẽ thuộc về cô ta.
Sở dĩ gia đình Kiến Nhất luôn hạnh phúc đầm ấm vì đối với bố mẹ Kiến, tiền không quan trọng bằng tình thân. Không có tiền vẫn có thể kiếm lại, nhưng mất đi gia đình thì sẽ trở thành vết sẹo lớn không thể xóa được giống như hoàn cảnh Vu Yên Nhi đã trải qua. Kiến Nhất và bố mẹ anh luôn bảo bọc che chở cho cô vì họ biết, họ chính là gia đình mà cô cần.
Trên tivi dạo gần đây tối nào cũng chiếu phim Thái, đặc sản của phim Thái lại chính là giật chồng và đánh ghen. Bố Kiến hôm nào cũng bị mẹ Kiến lôi kéo xem chung để nghe bà bình luận về loại đàn ông lăng nhăng, những lúc đó bố Kiến chỉ muốn lén lút bỏ trốn bởi ông vốn là người đàn ông cực phẩm chung thủy.
Nghe riết rồi cũng thành thói quen, hiện tại khi mẹ Kiến mắng nhân vật trong phim, bố Kiến chỉ biết ngồi cười, đôi khi còn phối hợp chửi cùng bà.
Những đứa con ngồi nghe bố mẹ bàn phim, chỉ có thể đưa tay lên che miệng cười, có ai mà ngờ hai vợ chồng từng tốt nghiệp đại học loại xuất sắc lại có ngày vì phim mà như sắp đánh trận đến nơi.
Riêng Vu Yên Nhi xem những bộ phim đánh ghen của Thái, cô cảm thấy vẫn còn quá nhẹ, cũng có lẽ vì lên sóng truyền hình phải giảm bớt độ bạo lực.
“Nhi Nhi, lỡ mà gặp tiểu tam, con nhất định phải mạnh tay vào, mẹ sẽ giải quyết hậu sự thay con” Mẹ Kiến hùng hổ dặn dò, chuyện bà ghét nhất chính là có kẻ phá gia đình hạnh phúc của ngưòi khác.
“Mẹ” Kiến Nhất trầm giọng, biểu cảm phản đối lắc đầu.
“Mẹ nói thật mà” Mẹ Kiến bị con trai nhắc nhở liền thu lại dáng vẻ quá khích vừa rồi.
Cánh tay Vu Yên Nhi ôm lấy cánh tay Kiến Nhất, thư thả tựa đầu vào vai anh nháy mắt với mẹ Kiến.
Mẹ Kiến nhận được dấu hiệu của Vu Yên Nhi, bà cũng nháy mắt trao đổi, bắt gặp Kiến Nhất đang nhìn chằm chằm bà liền vờ quay đi tiếp tục xem phim như không có chuyện gì xảy ra.
Phải tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy Thanh Mai mới biết được lý do vì sao Kiến Nhật Nguyệt lúc ở Mỹ luôn tự hào mỗi khi nhắc về gia đình. Thanh Mai đưa mắt nhìn Vu Yên Nhi đang vui vẻ nói chuyện với Kiến Nhất, trong lòng cô ta liền nảy ra những cách đá Vu Yên Nhi ra khỏi vị trí đó.