Lật Trình Tịnh hai ngày liên tiếp về thăm Lật Thành Bạc đều tình cờ gặp được Sở Oải Lăng.
Sở Oải Lăng không nhịn được hỏi con gái vì sao lâu rồi không cùng Ngu Dịch về nhà ăn cơm, Lật Trình Tịnh nói thật với mẹ, Ngu Dịch gần đây thường cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm, đến tận khuya mới về.
Sở Oải Lăng nghe con gái nói vậy có chút không thoải mái, sau khi Lật Thành Bạc ngủ say, liền nói với cô: “Bây giờ cuộc sống của con đã thoải mái hơn rồi, còn không mau sinh một đứa con đi.”
Lật Trình Tịnh cười: “Ai nói con rảnh? Ngoài việc đi làm, ngày nào con về nhà cũng phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Sở Oải Lăng lắc đầu nói: “Mẹ không có ý đó, mẹ chỉ muốn nói, hai vợ chồng khi mới cưới thường có rất nhiều chuyện để nói, nhưng lâu dần sẽ cạn đề tài, ai làm việc nấy, lúc này rất cần một sự ràng buộc để củng cố gia đình.”
“Bọn con mới kết hôn không bao lâu, còn có rất nhiều chuyện muốn nói.”
Sở Oải Lăng nhìn con gái, chần chờ một chút mới nói: “Tịnh Tịnh, con cũng không còn nhỏ…”
“Mẹ, mẹ muốn nói con không còn trẻ bao nhiêu lần nữa?” Lật Trình Tịnh không khỏi đỡ trán, “Con nhớ mẹ đã bắt đầu nói từ sau sinh nhật thứ hai mươi lăm của con rồi, mẹ cứ tiếp tục đề tài này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Con người ai cũng phải già đi, nếu cứ lo sợ về tuổi tác thì cuộc sống sẽ rất khổ sở.”
Sở Oải Lăng sửng sốt, vội vàng tự giễu cười một tiếng, trong lòng biết chính mình đúng là quá lo hão huyền, có những việc bản thân mình không thể tự làm chủ.
Thế là hai mẹ con yên lặng ngồi bên cạnh Lật Thành Bạc, khoảng nửa tiếng sau thì cùng nhau bước ra khỏi bệnh viện phục hồi chức năng.
Lật Trình Tịnh tiễn mẹ về rồi mới về nhà, vừa vào cửa đã bật đèn phòng khách lên —— Ngu Dịch còn chưa về.
Cô kiểm tra điện thoại, nhưng anh cũng không gửi cho cô bất kỳ tin nhắn nào.
Cô khẽ thở dài trong lòng.
Suy cho cùng, Ngu Dịch là người thích náo nhiệt, còn cô lại là người thích ru rú trong nhà, tính cách khác biệt của hai người sẽ dần dần gây ra những mâu thuẫn trong cuộc sống.
Giống như việc anh không thể từ chối lời mời của bạn bè nên thường xuyên ra ngoài ăn uống, cũng giống như việc cô luôn từ chối cùng anh đến những bữa tiệc sinh nhật hay tiệc cưới.
Nhắc mới nhớ, họ đã bàn bạc trước khi cưới, sẽ không ép đối phương thay đổi vì mình.
Lật Trình Tịnh nghĩ như vậy, rất nhanh liền hiểu ra, dứt khoát pha cho mình một bình trà nóng, tìm một quyển sách đi ra ban công, vừa đọc sách vừa hóng gió đêm, chuyên chú vào tình tiết trong tiểu thuyết, không nghĩ đến chuyện khác nữa.
Ngu Dịch về đến nhà, ra ban công nhìn, phát hiện vợ đã ngủ say, cô ngủ rất yên tĩnh, hai tay đặt ở bụng dưới, anh cúi xuống nhìn, nghe nhịp thở đều đều của cô, không khỏi mỉm cười.
Anh không nỡ lòng quấy rầy cô, chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn, để cho bản thân tỉnh táo lại, mãi cho đến khi gió đêm càng lúc càng lớn, sợ cô bị cảm lạnh nên anh đặt tay lên vai cô, thì thầm gọi tên cô.
Lật Trình Tịnh mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn thấy Ngu Dịch, không khỏi cười nói: “Anh về rồi.”
“Ừ” Ánh mắt Ngu Dịch hơi giật mình, tựa hồ bị nụ cười của cô mê hoặc.
“Ngồi lâu, chân em có chút tê.” Lật Trình Tịnh vừa nói vừa đặt sách lên bàn nhỏ, toan đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích, anh ôm em về phòng.” Ngu Dịch vội vàng cúi người, một tay đặt lên lưng cô, một tay đặt lên đùi cô, nhẹ nhàng bế cô lên.
Lật Trình Tịnh vội vàng choàng tay qua cổ anh, cười nói: “Dạo này em nặng lắm đúng không?”
“Thật sao?” Ngu Dịch ôm vợ trong ngực, giễu cợt nói: “Cảm giác như đang ôm một đám mây vậy.”
Lật Trình Tịnh: “…”
Anh thoả mãn bế vợ trong tay, cô cũng yên tĩnh nằm trong lồ ng ngực chồng.
Sau khi Lật Trình Tịnh ngủ say, Ngu Dịch đi rửa mặt, trở về phòng liền nhanh chóng nằm xuống bên cạnh cô, thấy cô đột nhiên mở mắt liền hôn lên trán cô, vươn tay ôm cô vào lòng.
Lật Trình Tịnh dán vào cánh tay anh, ngửi được hơi thở của anh, cảm thấy vô cùng thoải mái, vòng tay qua eo anh, thì thầm: “Em buồn ngủ quá, ngủ đi.”
Ngu Dịch vốn định tối nay cùng cô bàn chút chuyện, nhưng thấy lúc này cô thật sự rất buồn ngủ, anh cũng không muốn quấy rầy cô, liền lặng lẽ làm gối ôm để cô thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Nhìn thấy khuôn mặt say ngủ đoan trang xinh đẹp của cô, anh rốt cuộc không kìm lòng được, cúi người hôn vào má và môi cô.
…
Sau một đêm ngon giấc, sáng hôm sau thức dậy tinh thần sảng khoái, hiệu quả công việc tự nhiên cũng cao hơn.
Buổi trưa khi ăn cơm ở căn tin, Như Như vô tình hỏi về tình hình của Lư Thiêm.
Nhắc đến Lư Thiêm, vẻ mặt Hình Tử Thuyên trở nên nghiêm túc, trầm tư một lúc mới nói: “Một bên mặt của anh ấy vẫn không cử động được, nói năng cũng trở nên khó khăn.
Bác sĩ nói hiện tại anh ấy chỉ có thể uống thuốc và tiếp tục theo dõi, hy vọng sẽ hồi phục càng sớm càng tốt.”
Như Như lo lắng hỏi: “Bố mẹ anh ấy không trách chị nữa phải không?”
Hình Tử Thuyên giả vờ bình tĩnh: “Họ trách chị cũng là bình thường, con trai mình đang khoẻ mạnh, chỉ vì cãi cọ với chị mà thành ra thế này.”
Điều cô không đề cập chính là, không chỉ cha mẹ của Lư Thiêm, mà thái độ của Lư Thiêm đối với cô rõ ràng cũng khác, anh trở nên cáu kỉnh, thường xuyên dùng nắm đấm mất kiểm soát đập vào lan can giường bệnh, rõ ràng là để trút giận, thật sự không ai có thể chấp nhận việc mình sẽ trở thành bệnh nhân cần được chăm sóc 24/24 khi còn rất trẻ.
Nghĩ đến đây, Hình Tử Thuyên đặt thìa trong tay xuống, chậm rãi lấy tay che mặt, nhẹ giọng nói: “Đều do tôi gây ra, nếu không anh ấy cũng không trở thành như bây giờ.”
Lật Trình Tịnh cũng đặt đũa xuống, sắc mặt trở nên khó xử, nhưng cô biết lúc này có nói gì cũng vô ích nên không an ủi gì thêm.
Như Như quay sang, nghẹn ngào nói: “Chị đừng khóc” rồi vươn tay ôm lấy vai cô.
Hiếm có một buổi chiều y tá trưởng khoa cấp cứu mua tráng miệng đãi đồng nghiệp, khi Lật Trình Tịnh đang ăn thì có người chạy vào: “Chị Lật, bên ngoài có người tìm chị.”
“Vâng” Lật Trình Tịnh lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa đi, cô vừa băn khoăn không biết ai đến tìm mình vào lúc này, vừa tới cửa liền nghe thấy trong hành lang truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Vợ của Ngu Dịch, bên này.”
Cô nhìn qua, thì ra là Hoắc Trạch Ngọc và Từ Hoặc Hủ.
Cặp đôi đang khoác tay nhau đứng ở góc hành lang, nhìn cô mỉm cười.
Lật Trình Tịnh vui vẻ bước tới, hỏi họ hôm nay sao lại đến bệnh viện.
Hoắc Trạch Ngọc thẳng thừng nói, mấy ngày trước cô cùng chồng đến bệnh viện khám sức khỏe, không lâu sau đã có kết quả, cả hai người đều không có vấn đề gì lớn, chỉ là cô hơi thiếu máu và thân thể bị lạnh, cho nên hôm nay đến bốc thuốc Đông y điều dưỡng cơ thể.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Lật Trình Tịnh đứng trò chuyện với họ một lúc.
Tuy nhiên, cô không ngờ lại nghe được từ họ, rằng Ngu Dịch lên kế hoạch lên tỉnh thành phát triển cơ sở kinh doanh.
“Cô còn chưa biết sao?” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của, Từ Hoặc Hủ đoán giờ phút này cô mới biết.
Lật Trình Tịnh sửng sốt một chút, sau đó nói: “Quả thật tôi không biết.”
“Anh cũng đi cùng Ngu Dịch à?” Hoắc Trạch Ngọc vội nắm tay chồng hỏi.
“Anh còn có việc ở đây, sao có thể đi cùng anh ấy?”
Lật Trình Tịnh tâm tình phức tạp một hồi khi nghe thấy việc Ngu Dịch sẽ phải lên tỉnh thành ở một thời gian.
Như vậy mỗi ngày cô sẽ không được gặp anh.
Nghĩ đến đây, cô bỗng có chút mất mát.
“Đúng vậy, anh còn có công việc của mình, không nên đi theo anh ấy.” Hoắc Trạch Ngọc tình, nói thêm: “Không sao, tôi tin Ngu Dịch sẽ chu toàn cho sự nghiệp và gia đình của mình.”
Lật Trình Tịnh gật đầu, nhất thời không nói thêm lời nào.
Sau khi bọn họ rời đi, Lật Trình Tịnh đứng một mình trong hành lang, đầu óc mơ hồ, suy nghĩ không rõ ràng.
Cô nên làm thế nào bây giờ?
Đến giờ tan sở, Lật Trình Tịnh chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện, liếc mắt liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
“Mau lên xe.” Ngu Dịch nhoài người ra ngoài cửa kính xe, cười gọi cô, “Anh đưa em đi ăn tối.”
Lật Trình Tịnh thuận thế lên xe, thắt dây an toàn, vừa quay đầu liền nhìn thấy một bó hoa hồng trên ghế sau.
Cô quay đầu nhìn anh, lướt qua “Anh mua hoa à?” Ngu Dịch cười nói: “Bó hoa cuối cùng ở cửa hàng đấy, anh và một người khác nhìn chúng, nhưng vì anh không kì kèo trả giá nên cuối cùng thuộc về anh.”
“Đẹp lắm, em rất thích.” Lật Trình Tịnh chân thành nói.
Cô nói xong thì im bặt.
“Hôm nay dẫn em đi ăn lẩu nhé?” Ngu Dịch đề nghị, “Có một nhà hàng mới mở ở phía đông thành phố, nghe nói rất ngon.”
“Anh quyết định là được.” Lật Trình Tịnh nói.
Thực ra cô rất muốn lập tức hỏi anh về kế hoạch công việc, nhưng xét đến việc còn đang trên xe, cô không muốn làm anh phân tâm quá nhiều.
Để sau rồi nói
Suốt đường đi, Lật Trình Tịnh rất ít nói, Ngu Dịch đi bên cạnh cô đương nhiên để ý, còn tưởng hôm nay cô đi làm quá mệt nên trong lúc chờ đèn đỏ, anh đưa tay nắm lấy tay cô, ân cần nói: “Bà xã vất vả rồi, lát nữa gọi thêm mấy món, đãi em ăn ngon.”
Lật Trình Tịnh nói “ừm”.
Đến quán lẩu, sau khi hai người gọi món, Lật Trình Tịnh hỏi anh: “Vợ chồng Hoắc Trạch Ngọc chiều nay đến bệnh viện bốc thuốc Đông y có nói với em một chuyện.
Ngu Dịch, anh có phải sắp lên tỉnh thành mở rộng kinh doanh?”
Ngũ Dịch nhướng mày cười: “Bọn họ đúng là nhanh miệng.”
“Có thật không?” Lật Trình Tịnh vội vàng xác nhận.
“Đúng vậy, kế hoạch này đã được đưa ra tại cuộc họp cổ đông hồi đầu năm.
Dữ liệu bán lẻ trực tuyến của Khả Sủng Giai luôn duy trì đà tăng trưởng mạnh mẽ, đặc biệt là trong năm ngoái liên tiếp lập nhiều kỷ lục, gần như là một kỳ tích, vì vậy các cổ đông quyết định mở rộng cửa hàng offline.” Ngu Dịch nói, “Ngoài ra, công ty cũng đang liên kết với các bệnh viện thú y để cung cấp các sản phẩm cho họ, bộ phận R&D cũng đã chuẩn bị xong kết hoạch phát triển sản phẩm.”
Lật Trình Tịnh nghe Ngu Dịch nói như vậy, lẽ ra cô nên vui mừng vì sự nghiệp của anh thăng tiến, nhưng lúc này cô lại có chút ích kỷ, hỏi anh: “Vậy chắc anh phải đến sống ở thành phố khác một thời gian đúng không? Thời gian tới chúng ta sẽ phải ở riêng rồi.”
Ngu Dịch nghe cô nói thẳng như vậy, nhẹ giọng hỏi cô: “Sao, em rất muốn sống riêng sao?”
“Ngu Dịch, em đang nghiêm túc hỏi anh.” Lật Trình Tịnh nhắc nhở.
“Bây giờ cũng khó nói, còn tùy vào tiến độ cụ thể, nhưng có lẽ thời gian đầu anh sẽ rất bận, phải ở lại tỉnh thành nhiều ngày.” Ngu Dịch khách quan nói.
Lật Trình Tịnh nhìn anh, cố nặn ra một nụ cười rồi vội vàng nhìn xuống chiếc bát sứ trắng trước mặt.
Ngu Dịch vươn tay nắm lấy tay cô, ôn nhu nói: “Nói là dài, nhưng chắc chắn không quá hai năm.”
Lật Trình Tịnh ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh thẳng thắn của anh, nói: “Ngu Dịch, em biết đây là công việc, nhưng chúng ta xa nhau lâu như vậy, liệu có ảnh hưởng gì đến quan hệ vợ chồng hay không?”
“Vậy nếu em có đề nghị gì cứ việc nói ra.” Ngu Dịch nghiêm túc nói: “Chỉ cần có thể làm được, anh nhất định sẽ làm.”
Lật Trình Tịnh hiện không có bất kỳ đề xuất nào.
Ngu Dịch đợi cô lên tiếng, thấy cô một lúc lâu không nói, anh biết Lật Trình Tịnh sẽ không ngăn cản anh phát triển sự nghiệp, anh như này là đang làm khó cô.
Không được gặp cô mỗi ngày là một sự dằn vặt đối với anh, nhưng hầu hết những người cấp trung và cấp cao ở Khả Sủng Giai cũng đều bận rộn với sự nghiệp hơn là gia đình riêng, đặt sự phát triển và mục tiêu của công ty lên trên hết.
Với tư cách là một trong những cổ đông kiêm giám đốc điều hành, khi công ty cần anh, chỉ cần anh có sức khỏe tốt thì không có lý do gì để từ chối.
Lúc bọn họ còn chưa nói chuyện xong, người phục vụ mang nồi nước lẩu cùng nguyên liệu tới, Lật Trình Tịnh nhìn các loại nguyên liệu, nhẹ giọng nói: “Ăn trước đi, ăn xong chúng ta lại nói.”
Một bữa lẩu ngon lành nhưng Lật Trình Tịnh lại ăn một cách lơ đãng, không hề để tâm món ăn có hương vị thế nào.
Về đến nhà, Lật Trình Tịnh như thường lệ cắt tỉa cành hoa hồng Ngu Dịch tặng rồi c ắm vào bình thuỷ tinh.
Ngu Dịch đi tới bên cạnh cô, búng hai ngón tay vào mặt cô, hỏi: “Em đã nghĩ ra chưa? Có đề nghị gì không?”
Lật Trình Tịnh quay người nói với anh: “Em không có đề nghị gì.
Ngu Dịch, bất luận thế nào, anh muốn làm gì thì nhất định em sẽ luôn ủng hộ anh.”
Ngũ Dịch nghe vậy trong lòng nóng lên, đưa tay kéo cô vào lòng: “Anh sẽ cố gắng dành nhiều thời gian nhất có thể để quay lại thăm em”.
Lật Trình Tịnh được anh ôm vào lòng, chấp nhận việc anh bận rộn với sự nghiệp, chấp nhận việc một năm thậm chí hai năm tới cô sẽ không thể gặp anh mỗi ngày.
Cô dùng ngón tay nắm lấy quần áo của anh, không nói một lời áp vào cánh tay anh, liền nghe anh nói tiếp: “Em cho rằng anh muốn sống xa em sao? Anh ước gì có thể treo em lên thắt lưng, đi tới đâu là mang em theo đó.”
Lật Trình Tịnh: “…”
Cô không nhịn được cười lên một tiếng, sau đó giương đôi mắt sáng ngời nhìn anh, nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh, áp tay lên tấm lưng nóng bỏng cường tráng của anh, ngón tay chậm rãi di chuyển xuống dưới, vuốt ve đến eo anh như một lời mời gọi thầm lặng.
Ngu Dịch không chịu nổi sự trêu chọc của cô, ngay sau đó liền bế cô lên, xoay người đi vài bước về phòng, cúi đầu dùng răng cắn mở cúc áo cô.
Anh cắn mạnh đến nỗi chiếc cúc áo văng ra, trước khi cô kịp thốt ra “Đừng gấp” thì anh đã cắn đứt chiếc cúc áo thứ hai của cô.
Khi trở lại phòng, anh đột nhiên nhìn người dưới thân mình, mái tóc đen phản chiếu làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong veo như những vì sao dưới hồ đêm, toả sáng lấp lánh, anh thẳng thắn và trực tiếp chiêm ngưỡng từng bộ phận trên cơ thể cô, thể xác và tinh thần hoàn toàn chìm đắm trong từng tấc da thịt như ngọc cốt của vợ.
Lúc này, anh gần như mất hết chí khí, bỏ xuống mọi tham vọng, chỉ muốn ở bên cạnh Tịnh Tịnh của anh, đêm ngày quấn quýt.
Lúc này, ngoài việc hôn cô, Ngu Dịch dường như không còn ý nghĩ nào khác.
“Ngu Dịch, em tin anh.” Lật Trình Tịnh chậm rãi thì thầm bên tai anh, “Em tin anh có thể làm cho sự nghiệp của mình ngày một tốt hơn, em cũng tin tưởng quan hệ của chúng ta sẽ ngày càng trưởng thành hơn.”
Cô không muốn dùng sự ích kỷ của bản thân để giữ anh lại, cô tin vào năng lực của anh, hiểu anh nên dành nhiều tâm sức cho sự nghiệp khi đang còn trẻ.
Bây giờ cô đã chọn anh, cô không nên lo được lo mất, cũng phải sẵn sàng cùng anh đối mặt với mọi thử thách dù là nhỏ nhất.
Nghĩ đến đây, cô dùng hai tay ôm chặt người đàn ông của mình, quay lại hôn nhẹ lên mặt anh..