Yêu Người Đắm Say - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Yêu Người Đắm Say


Chương 4


Editor: Mứt Chanh

Khoảnh khắc thấy hai vạch đỏ kia thì trong đầu Lâm Lạc Tang có một sợi dây bỗng căng ra, dư âm chấn động khiến cô không thể suy nghĩ, ngay cả tầm mắt cũng không khớp trong giây lát.

Một kết quả nhất định đã trở nên rõ ràng hơn nhưng cô vẫn không thể tin được, nghiêng người rối loạn mà tìm kiếm tờ giấy hướng dẫn, hy vọng rằng bản thân đã nhớ lầm cách sử dụng nó

Chạm vào tờ giấy trên bồn rửa mặt, tờ giấy hơi mỏng kia có vẻ nặng nề khiến người ta không có dũng khí nhặt lên. Tim cô đập hỗn loạn, cắn chặt răng và mở nó ra.

Biểu đồ giấy trắng mực đen rõ ràng viết hai vạch là có thai.

Cô quên rằng bản thân cuối cùng đã xác nhận bao nhiêu lần và xuất thần bao lâu, trời đất quay cuồng trong tích tắc, thậm chí không biết nên hô hấp như thế nào.

Không phải đều nói lần đầu tiên không thể trúng thưởng sao?

Lâm Lạc Tang chậm chạp mà rời khỏi nhà vệ sinh, đờ đẫn rửa sạch tay hơn mười phút cho đến khi Trịnh Nghiên trở về, cô mới như tỉnh lại từ trong giấc mơ mà tắt vòi nước đi.

Các cô vẫn luôn ở cùng một chỗ, gần đây tan rã mới chuẩn bị chuyển nhà.

Tuy rằng gần đây Trịnh Nghiên hình như không yêu đương nhưng vì xác nhận, cô vẫn giả vờ điềm tĩnh hỏi: “Nghiên Nghiên, cậu có bạn trai chưa?”

Trịnh Nghiên sửng sốt: “Hỏi cái này làm gì?”

“Tùy tiện hỏi thôi.”

“Không…… Không có á, mình nào có cơ hội yêu đương,” Trịnh Nghiên nghẹn lời tiện tay cầm lấy trái cây ăn, “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, không thể nào.”

Cô mất hồn mất vía mà gật đầu, vừa đi vào phòng được vài bước thì cảm thấy kỳ quái mà xoay người nhìn Trịnh Nghiên, “Không phải cậu không ăn sầu riêng sao?”

Lúc này Trịnh Nghiên mới nhận ra bản thân đã ăn cái gì nên lui về phía sau vài bước, chất vấn trợ lý tại sao lại mua sầu riêng về, một trận la hét ầm ĩ.

Ngoài cửa ầm ĩ lại tựa như không liên quan đến cô, Lâm Lạc Tang cuộn chân lại rồi xem sách hướng dẫn một lần nữa, nỗi lòng đã thắt nút lại.

Trước đây cô đã nghĩ nếu bản thân là một người mẹ thì phải dành rất nhiều rất nhiều tình cảm cho con cái, nhất định phải có trách nhiệm với con, nhất định khiến con cảm thấy một gia đình hạnh phúc.

Hiện tại đừng nói là kết hôn mà ngay cả bạn trai cô cũng chẳng có, lấy cái gì để lập gia đình? Huống chi cô mới vừa solo, đang hừng hực quyết tâm mà chuẩn bị mở ra quyền cước, rõ ràng đây không phải là lúc để bị phân tán tinh thần và thể lực bởi đứa trẻ.

Nhưng giết một sinh mạng nhỏ theo cách này là quá tàn nhẫn, cũng sẽ gây ra những tổn thương không thể phục hồi cho cơ thể.

Cô vò đầu, ma xui quỷ khiến mà mở máy tính lên, hình nền đập vào mắt cô chính là địa điểm tổ chức concert mà cô đã lưu lại trước đó. Mấy năm nay, mục tiêu tổ chức một buổi biểu diễn đã thôi thúc cô đấu tranh trong một thời gian dài, mà nay lại khiến người ta không biết làm sao cho phải.

Cô click mở trình duyệt rồi đưa vào ba chữ Bùi Hàn Chu.

Trước đây cô không biết nhiều về anh, tất cả đều đến từ những tin tức và những câu chuyện phiếm. Nếu không phải cái ngoài ý muốn này, có lẽ cô vĩnh viễn sẽ không muốn biết anh đến tột cùng là người như thế nào.

Nói đến cũng kỳ quái, tin tức truyền thông khắc nghiệt thế nhưng đều khen ngợi có thêm với anh, khen anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nói anh anh tuấn khôn khéo.

Anh có xuất thân rất tốt, các thế hệ trước đều là thương gia tiếng tăm lừng lẫy. Mẹ anh từng tạo ra loại nước hoa bán chạy nhất cho đến nay và là người nắm giữ huyết mạch của con đường nước hoa; còn ba anh từng là cá sấu lớn ở Wall Street, các công ty tài chính nổi tiếng trong và ngoài nước..

Càng kỳ quái hơn đó là Thái Tử gia Bùi Hàn Chu sinh ra đã ở vạch đích thế nhưng không trực tiếp kế thừa gia nghiệp ngồi mát ăn bát vàng mà lựa chọn ngành sản xuất thậm chí không có quan hệ gì với cha mẹ, hai mươi tuổi đã một mình sáng lập “Tại Chu”. Lúc này chỉ mới trôi qua 6 năm, anh mới 26, cũng đã đạt được một sự nghiệp thành công như vậy.

Trong đó có lẽ có rất nhiều bí mật nhưng đáng tiếc là không ai rõ ràng.

Tình thế giống như càng hiểu rõ chuyện càng khiến cho người ta không biết phải làm sao. Trong lòng rối rắm đủ thứ, cô quyết định đến bệnh viện tư nhân khám trước, sau đó mới đưa ra kết luận.

///

Trong phòng bệnh, La Tấn mới vừa đánh thạch cao rất không yên phận: “Tớ đã nói rằng đây không phải là chọc gái bị đánh lật xe mà!”

“Đều giống nhau,” Bùi Hàn Chu cụp mắt nhìn đồng hồ, “Đi đây.”

Hôm nay anh đến thành phố R có việc, tình cờ nghe tin La Tấn nằm viện nên thuận đường tới chúc mừng cái tên khởi xướng hại anh tạm thời tìm “vợ chưa cưới”.

“Vậy đã đi rồi hả?” La Tấn biết anh bận công việc nên chỉ kêu ở phía sau anh, “Lần sau khi nào tới thăm tớ vậy?”

“Khi cậu triệt sản.”

La Tấn: “……”

Bệnh viện tư nhân này thu phí xa xỉ nên dĩ nhiên cũng không có quá nhiều người, bên trong cực kỳ yên tĩnh.

Bùi Hàn Chu rời khỏi phòng bệnh thì vừa vặn tình cờ nhìn thấy một bóng người vụt qua như một tên trộm. Người nọ mặc áo khoác có mũ còn thủ sẵn mũ, mắt kính khẩu trang một cái cũng không rơi xuống, cúi đầu đi thẳng về phía trước còn đụng vào anh.

Lâm Lạc Tang hoàn toàn không ý thức được nên ôm đầu xin lỗi, lại vội vàng cúi đầu như là sợ bị người khác phát hiện.

Nhưng Bùi Hàn Chu xưa nay mẫn cảm với âm thanh, chất giọng của cô đặc biệt, trên người còn có một mùi hương linh lan rất dễ ngửi, rất dễ dàng mà khiến cho anh nghĩ tới ngày đó.

Người đàn ông nhíu mày, làm như nghĩ đến cái gì đó mà dặn dò thư ký bên cạnh: “Tra một chút xem cô ấy tới làm gì?”

Lâm Lạc Tang ngồi trên ghế một lúc lâu sau khi kiểm tra xong, những cô gái khác đang chờ kết quả đều có bạn trai hoặc chồng của họ hỏi han ân cần, chỉ có cô lẻ loi một mình, cái bóng bị kéo rất dài bởi ngọn đèn tường.

Cô đột nhiên không muốn ở lại đây một mình trước khi kết quả của tờ xét nghiệm sắp ra.

Lúc cô xoay người rời đi ngay lập tức thì cô nhận thấy được khác thường, ngẩng đầu lên mới phát hiện một người đàn ông đang đứng ở cuối hành lang trống trải.

Bùi Hàn Chu ở đối diện cô, ánh mắt nặng nề mà nhìn cô.

……

Ánh trăng dịu dàng như gấm, đung đưa nhẹ nhàng trên lòng bàn chân anh qua lớp kính thủy tinh.

Ở một góc độ nào đó còn có chút cảm giác thanh lịch tao nhã hái sao thưởng trăng như vậy.

Nhưng ngay sau đó, nghĩ đến mọi thứ đều do anh ban tặng nên tất cả suy nghĩ của Lâm Lạc Tang không còn sót lại chút gì.

Anh biết rõ còn cố hỏi: “Tới đây làm gì?”

Lâm Lạc Tang ra hiệu cho anh nhìn về phía tên khoa: “Anh cảm thấy sao?”

Bùi Hàn Chu di chuyển đôi chân dài của mình hai ba bước đến gần, lấy đi hóa đơn trên tay cô rồi xem một lần.

“…… Mang thai sao?”

Cô cũng không cam lòng yếu thế mà ném qua một câu hỏi: “Anh có làm biện pháp không?”

Quả nhiên, anh trầm ngâm một hồi, lúc này mới nói: “Tôi chưa chuẩn bị qua thứ này.”

Bệnh sạch sẽ về tinh thần và thể xác khiến anh khó có thể chịu đựng được những người phụ nữ xuất hiện trong bán kính một mét, đêm hôm đó làm bậy cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Cho nên người trước mặt này thực sự là người phụ nữ đầu tiên trong đời của anh..

Mà các phương tiện truyền thông chính thống hiếm khi đề cập đến vấn đề của Bùi Hàn Chu, Lâm Lạc Tang hiểu biết về anh rất hạn chế, giờ phút này cho nên đương nhiên là một phiên bản khác…

Đã biết Nhạc Huy phóng đoán sai lầm, Bùi Hàn Chu đều không phải không thích phụ nữ, như vậy dẫn đến kết quả: Hẳn cũng không phải là lần đầu vui sướng rong chơi với phụ nữ bên giường

Cho nên……

Khá lắm một gã cặn bã có một không hai, hoá ra anh vẫn luôn dùng súng thật đạn thật sau đó để phụ nữ đi phá thai ư?

Cô bị chấn động bởi sự thản nhiên của anh, ngẩng đầu nhìn thì thấy dãy số của mình hiện lên trên màn hình, biết là kết quả tới nên giọng điệu không tốt đưa tay về phía anh: “Trả hóa đơn cho tôi.”

Anh không nhúc nhích.

Lâm Lạc Tang muốn lấy nhưng anh giơ tay lên, nhẹ nhàng tránh thoát: “Nếu không phải tôi vừa khéo phát hiện thì cô không định nói cho tôi à?”

“Nói cho anh thì có biện pháp giải quyết à?”

Dựa theo kịch bản của bọn tư bản vô lương tâm, hoặc là cho tiền để cô xóa sạch đứa trẻ hoặc là trốn tránh trách nhiệm làm bộ không có việc gì xảy ra.

Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là cô hoàn toàn không biết cách liên lạc với anh. Hai bên đều say quắc cần câu, cô không muốn đặt mình vào thế bị động.

Bùi Hàn Chu cúi đầu nhìn cô thật lâu.

Thật ra sau hôm đó, anh có xem xét qua lý lịch của cô, kết quả rất ngoài ý muốn, lý lịch gần như xinh đẹp như khuôn mặt của cô: Mười sáu tuổi thi đậu Học viện âm nhạc Berkeley, mười chín tuổi đăng tải ba bài hát trên mạng, đột nhiên hot. C năm tham gia show tuyển chọn, cầm quán quân dưới tình huống ngày thường đi học, ngày nghỉ thì ghi hình chương trình, gần như là người cưỡi ngựa huyền thoại tuyệt trần năm đó.

Khi truyền thông nhắc tới cô luôn viết tiêu đề về sự ra đời và ngã xuống của thiên tài nhưng mà nguyên do trong đó chỉ có bản thân cô mới biết được.

Về phần gia đình…… Gia thế đãi ngộ bình thường, có khả năng cho cô vào các trường đại học hàng đầu, không tính thêm phân hạng nhưng cũng không giảm điểm. Từ trước đến nay anh không coi trọng cái này.

Lần trước nghe bác sĩ nói bà cố không đến mấy tháng, trước khi đi nếu có thể để cụ nhà nghe thấy tin vui thì cụ nhà hẳn sẽ rất viên mãn. Càng quan trọng hơn là anh đã côi cút đơn độc hơn hai mươi năm, tự xưng là người bắt bẻ, cô là người đầu tiên có thể khiến anh tiếp thu tiếp xúc thân mật. Tuy không phải thích nhưng nếu thả chạy thì không biết mất bao nhiêu lâu mới có thể gặp được người tiếp theo hay là sẽ không bao giờ đụng phải.

Anh không phải là trích tiên không nhiễm thế tục, anh là một người đàn ông có máu nóng bình thường. Sau khi biết mùi thì thỉnh thoảng không kiềm chế được mà nhớ tới những đoạn ngắn vụn vặt với cô, một ý nghĩ nào đó cũng bắt đầu xoay quanh trong não anh và nó từ từ lắng đọng vào giờ phút này.

“Quả thật có một cách cũng không tệ lắm,” âm điệu của anh vẫn như cũ không có cảm xúc nào, độ cung nơi khóe môi mơ hồ, “Kết hôn đi.”

Ba từ này thoát ra khỏi miệng anh rất tự nhiên, nhẹ nhàng và uyển chuyển, như thể đang nói “Hôm nay thời tiết không tồi không bằng chúng ta đi mua Coca đi”.

Đây là lần đầu tiên Lâm Lạc Tang đụng phải chuyện gặp mặt nhau lần thứ hai đã nhắc tới chuyện kết hôn, cô thậm chí muốn lắc đầu anh để nghe xem bên trong có tiếng nước chảy hay không.

“Kết hôn?”

“Mỗi tháng tôi sẽ chuyển cho cô đầy đủ phí sinh hoạt, đứa trẻ sinh ra có thể giao cho bảo mẫu nuôi nấng. Cô cần cái gì cũng có thể liên hệ với thư ký của tôi, không quá phận tôi đều có thể thỏa mãn.”

Điều gây sốc hơn việc cô mang thai là người đàn ông này có vẻ rất nghiêm túc.

Người đàn ông tiếp tục bổ sung: “Sau khi kết hôn không can thiệp vào chuyện của nhau, còn ý kiến gì thì cô cứ nói không sao cả.”

Thực chất cô ấy không phải là người quá tin vào tình yêu nhưng rồi lại ôm một chút may mắn chờ mong. Kế hoạch trước đó là nếu may mắn gặp được tình yêu thì sau khi tình cảm ổn định sẽ suy xét đến chuyện muốn có con hay không.

Nhưng trước mắt mọi thứ đã bị xáo trộn, xoá sạch sinh mệnh nhỏ bé vô tội quá mức tàn nhẫn, những gì anh đưa ra dường như là giải pháp đôi bên cùng có lợi nhất vào lúc này.

Mặc dù không hiểu tại sao người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn lại cưới một cô ca sĩ hết thời như cô nhưng với cô mà nói thì kết hôn có lẽ hại nhiều hơn lợi. Kết hôn với Bùi Hàn Chu thì khác.

Đầu tiên cô có thể thoát khỏi mọi quy tắc ngầm trong nghề, nhóm Vương Mạnh sẽ không dám lỗ mãng nữa; tiếp theo, làm âm nhạc đặc biệt đốt tiền, cô cần một cái ATM di động; cuối cùng là gả vào nhà quyền thế nghe rất ư là dữ dội, huống chi ông chồng giàu có cũng không phải đầu trọc, còn đẹp trai hơn đa số nam idol. Anh đi đến đâu cũng được chú ý, còn có thể vô hình nâng cô cho hấp thụ ánh sáng.

Nếu còn cứng rắn nói thêm một cái nữa thì chính là phương diện kia của anh tựa như còn…… Cũng không tệ lắm?

Căn cứ theo hồi ức rách nát mà xem, ngoại trừ lần đầu tiên giống như hơi nhanh ở ngoài ra thì mấy trận phía sau còn có ấn tượng. Tuyển thủ Bùi Hàn Chu biểu hiện đều biết tròn biết méo, có thể bắt được thành tích tốt 9.8 điểm.

Tuy nhiên, kinh nghiệm của cô tương đối cằn cõi, số điểm này được đưa ra dựa trên nhiều năm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết ngôn tình.

Bùi Hàn Chu phát hiện cô lâm vào suy tư và hồi ức không thể hiểu được, giống như còn có triệu chứng hơi đỏ mặt thì nhíu mày hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN