Kiều Thiếp - Chương 83: Vi thần Hướng Thanh Sư bái kiến Hoàng Hậu nương nương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Kiều Thiếp


Chương 83: Vi thần Hướng Thanh Sư bái kiến Hoàng Hậu nương nương


Biên tập: B3

Chi Chi tránh đi, nào ngờ Bùi Tín Phương còn leo lên giường, đến khi Chi Chi phải chảy nước mắt cầu xin thì cũng đã quá thời gian dùng điểm tâm.

Cung nhân bên ngoài không ai dám tới quấy rầy, chỉ có thể âm thầm cảm thán tình cảm của Đế Hậu thật là nồng nàn.

***

Lại mấy ngày nữa trôi qua, hôm đó Chi Chi vừa rời giường đã nghe Thải Linh nói, Bùi Tín Phương bế Giấm bảo đi khỏi chỗ của bà vú.

“Hắn bế đi làm cái gì?” Bây giờ Chi Chi cũng đã phát hiện ra rằng hai cha con này hết sức không hợp nhau, Giấm bảo thường xuyên chọc cho Bùi Tín Phương đen mặt.

Thải Linh hầu hạ Chi Chi rửa mặt, mặc dù hiện tại nàng ta đã là đại cung nữ, được gọi một tiếng Thải Linh cô cô, nhưng nàng ta vẫn đích thân hầu hạ Chi Chi, cuộc sống thường nhật của Chi Chi căn bản đều không để cho người khác nhúng tay vào: “Nô tỳ cũng không biết, nếu như nương nương không yên lòng, hay là tự mình đi một chuyến xem sao?”

Nàng vào cung lâu như vậy nhưng vẫn chưa từng chủ động đi tìm Bùi Tín Phương, đều là Bùi Tín Phương tới Cảnh Trinh Cung.

Đến bây giờ Chi Chi vẫn còn không biết tẩm cung của Bùi Tín Phương ở đâu nữa là.

“Chờ thêm lát nữa xem hắn có bế về không.” Chi Chi nói vậy.

***

Nào biết qua cả ngọ thiện (*) mà vẫn chưa thấy Giấm bảo quay về.

(*) Bữa trưa.

Chi Chi có chút bồn chồn lo lắng, nàng chỉ sợ Giấm bảo chọc giận Bùi Tín Phương, sau đó Bùi Tín Phương phạt Giấm bảo.

Dù Giấm bảo mới có ba tháng tuổi, hẳn sẽ không phạt đâu, nhưng Chi Chi vẫn cứ cảm thấy không yên lòng, luôn có cảm giác hai cha con ở chung một chỗ sẽ tương đối đáng sợ.

Chi Chi đứng ngồi không yên, Thải Linh lại một lần nữa đưa ra ý kiến bảo nàng chủ động đi tìm Bùi Tín Phương.

Chi Chi hơi do dự, rồi cũng chuẩn bị đi.

Nàng phái cung nữ đi mấy chuyến, cung nữ đều nói Hoàng Thượng và Thái Tử ở ngự thư phòng, hai cha con đều rất vui vẻ.

Tới gặp Hoàng Thượng, cũng coi như phi tần nên Chi Chi không thể cứ thế mà đi tay không, dù chính nàng không hề có ý nghĩ này, nhưng người bên dưới sẽ tự động chuẩn bị, cung nữ chuẩn bị cho nàng một bát cháo gà bồi bổ thân thể.

Chi Chi liền mang theo cháo gà tới ngự thư phòng.

Tới trước cửa ngự thư phòng, thái giám liền quỳ xuống.

“Nô tài bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”

Chi Chi cắn môi, nàng vẫn còn chưa quen với vai vế lớn như vậy.

“Hoàng Thượng có ở bên trong không?”

“Hồi bẩm nương nương, Hoàng Thượng đang ở bên trong.” Thái giám đứng đầu trả lời, hắn hơi ngừng lại: “Nhưng mà vẫn còn có một vị đại nhân ở bên trong, nếu nương nương không ngại thì có thể tới thiền điện chờ một lát hay không?”

“À, được.” Chi Chi được dẫn tới thiền điện, nàng có chút hiếu kỳ, Bùi Tín Phương mang Giấm bảo theo, sao còn tiếp hạ thần? Chẳng lẽ là Phò Mã ngày trước?

Một lát sau, có thái giám tới mời Chi Chi đến ngự thư phòng.

Lúc nàng đứng trước cửa ngự thư phòng thì nhìn thấy bên ngoài có một cỗ kiệu hình như vừa mới khởi hành, nàng không nhịn được mà hỏi nhiều thêm một câu: “Kia là cỗ kiệu của ai vậy?”

“Là của Tân Trạng Nguyên Lang.” Thái giám trả lời theo đúng sự thật.

Chi Chi cả kinh, là Hướng Thanh Sư sao.

Nhưng Chi Chi cũng chỉ nghĩ thoáng qua rồi bước vào ngự thư phòng.

Vừa vào đến nơi liền nghe thấy tiếng của Giấm bảo.

Bây giờ Giấm bảo sẽ ê ê a a.

Chi Chi vào nhìn nhưng lại giật mình, sau đó trừng mắt với Bùi Tín Phương.

Bùi Tín Phương bắt gặp ánh mắt của Chi Chi thì cúi đầu xuống nhìn nhi tử ruột đang bị mình đặt lên bàn, tấu chương kê lên trên người, hắn lẳng lặng lấy tấu chương ra, lại ôm nhi tử ruột vào trong ngực.

“Nó muốn trèo lên bàn chơi, trẫm không ngăn được.” Tiếp đó Bùi Tín Phương cho toàn bộ cung nhân lui xuống, bế Giấm bảo đi đến gần Chi Chi.

Thấy Chi Chi vẫn còn trừng hắn, hắn thò tay chọc chọc má Chi Chi: “Sao vậy? Lần đầu đến tìm ta chỉ để trừng mắt thôi sao?”

Chi Chi thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn Giấm bảo.

Giấm bảo nhìn thấy Chi Chi, không hiểu tại sao mới vừa rồi vẫn còn vui vẻ làm cái đệm kê tấu chương, vậy mà vừa nhìn thấy Chi Chi liền oà lên khóc, còn nhoài người về phía Chi Chi.

Chi Chi thấy nhi tử khóc thì vội vàng đưa tay bế Giấm bảo, vừa dỗ vừa hôn, thật lâu mới dỗ được.

Chờ khi nàng dỗ xong Giấm bảo, biểu tình của Bùi Tín Phương đã thành mười phần bất đắc dĩ.

“Sau này không cho phép người đối xử như vậy với Giấm bảo.” Chi Chi nói hờn dỗi.

Bùi Tín Phương lập tức nhận sai: “Được được được.”

“Giấm bảo là sinh sớm, thân thể vốn đã không tốt, người còn khi dễ nó.” Chi Chi tiếp tục hờn dỗi.

Bùi Tín Phương nhìn Giấm bảo mặt đỏ bừng, nhìn qua còn khoẻ hơn cả nghé con, chỉ đành yên lặng cười khan.

“Được, không khi dễ, Giấm bảo là nhi tử của ta, sao ta có thể khi dễ chứ?” Bùi Tín Phương vừa nói vừa đưa tay ra khẽ nhéo gương mặt nhỏ xíu của Giấm bảo, da thịt của tiểu tử này non mềm hệt như mẫu thân nó, giống như đậu hũ vậy.

Giấm bảo bị nhéo mặt lại một lần nữa khóc ầm lên.

Bùi Tín Phương nhìn tay mình vẫn còn giơ giữa không trung, có chút không biết làm sao.

Đến khi Giấm bảo ngừng khóc, Bùi Tín Phương cũng hết sức mệt mỏi, hắn quay lại ngồi lên long ỷ, vẫn cảm thấy ngồi phê tấu chương xem chừng thú vị hơn.

Lúc này Chi Chi cũng mới nhớ tới cháo gà mình mang đến, nhưng đã nguội mất rồi.

Bùi Tín Phương thấy cháo gà nguội lại chẳng thèm để ý chút nào, cứ vậy uống luôn, Chi Chi muốn ngăn cũng không ngăn được.

“Nguội rồi sao còn uống?” Thời tiết hiện tại vẫn chưa hoàn toàn ấm áp.

Bùi Tín Phương dùng khăn lụa lau miệng: “Không sao, không lạnh.”

Nhưng rõ ràng là nguội ngắt rồi mà.

Chi Chi nghĩ.

“Đúng rồi, hôm nay ta tìm cho Giấm bảo một sư phó.” Bùi Tín Phương bỗng nói: “Tài trí của Tân Trạng Nguyên Lang không tệ, ta chuẩn bị giao cho hắn chức Thái phó của Giấm bảo, Giấm bảo cũng sắp được bốn tháng tuổi rồi, không nên cứ mãi dính lấy nàng.”

Hắn quay đầu nhìn Chi Chi: “Sau này Giấm bảo sẽ làm Hoàng Đế, nàng không được quá nuông chiều nó. Khi còn bé nuôi thói hư tật xấu, lớn lên không sửa được nữa.”

Chi Chi nghĩ một hồi mới phản ứng được lời nói của Bùi Tín Phương.

Hướng Thanh Sư làm Thái phó cho Giấm bảo?

Cái này…

“Giấm bảo còn chưa được bốn tháng, sao đã phải mời Thái phó?” Chi Chi không hiểu lắm: “Ít nhất cũng phải chờ nó tròn một tuổi chứ.”

“Không, càng sớm càng tốt.” Bùi Tín Phương nhìn Giấm bảo đang vùi vào trong ngực Chi Chi.

***

Hướng Thanh Sư trở thành Thái phó của Giấm bảo, đối với Chi Chi mà nói thì tin tức này khiến nàng có chút lúng túng.

Nàng không biết chủ ý của Bùi Tín Phương là gì, một đứa trẻ sơ sinh mới mấy tháng tuổi thì có thể học được cái gì cơ chứ?

Nó có thể nghe hiểu lời người khác nói sao?

Nhưng Bùi Tín Phương đã ra lệnh, mỗi ngày Giấm bảo phải dành ra một canh giờ theo Hướng Thanh Sư học tập.

Ngày nào bà vú cũng bế đi, một canh giờ sau lại bế về.

Chi Chi nhìn Giấm bảo sau khi được học hành, thực sự chẳng cảm thấy đối phương thông minh hơn tí nào, chẳng qua là nói càng ngày càng nhiều.

Cậu bé không thích khóc, có nhu cầu gì chỉ ê ê a a, đồng thời khua khoắng đôi chân ngắn ngủn.

Tuy nhiên cứ lúc nào ở cạnh Bùi Tín Phương thì lại rất thích khóc.

***

Ngày hôm đó đã đến giờ Giấm bảo quay về, nhưng chờ mãi không thấy Giấm bảo đâu, Chi Chi suy nghĩ một lát, bèn sai một cung nữ đi hỏi.

Sau đó cung nữ kia vội vàng chạy về, nói Giấm bảo khóc rất thương tâm, nhất định không cho bà vú bế về.

Chi Chi luống cuống, cũng không để ý nhiều như vậy, cứ thế đến thẳng cung điện nơi Giấm bảo học tập.

Nàng vừa bước vào liền nghe được giọng một nam nhân.

“Được rồi, được rồi, Di Châu đừng khóc nữa.” Giọng hắn dịu dàng như mưa thu, giống như từng giọt từng giọt tí tách rơi vào trong lòng người: “Di Châu là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể khóc chứ?”

Chi Chi nhìn rõ một màn trước mắt.

Hướng Thanh Sư mặc bộ quan phục màu xanh đậm, rõ ràng là màu sắc cực kỳ khó coi, nhưng hắn mặc vào lại ngọc thụ lâm phong, thậm chí càng làm nổi bật lên vẻ tuấn mỹ của hắn.

Nếu như ví Hướng Thanh Sư là một viên ngọc, thì hai năm trôi qua, năm tháng đã mài dũa hắn từ một viên ngọc thô trở nên sáng bóng.

Hắn dịu dàng bế Giấm bảo vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Giấm bảo, sườn mặt bị ánh sáng chiếu vào cắt thành một độ cong hoàn mỹ.

Có lẽ là nghe được tiếng động, Hướng Thanh Sư ngẩng đầu lên nhìn về phía Chi Chi bên này, vừa nhìn, biểu tình của hắn liền có chút thay đổi.

Cũng coi như là cố nhân gặp nhau.

Chi Chi có chút bối rối, nhưng Hướng Thanh Sư đã đưa Giấm bảo cho cung nhân bên cạnh, còn mình thì vén quan bào, quỳ trên đất: “Vi thần Hướng Thanh Sư bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”

Hắn vừa quỳ vừa hành lễ với Chi Chi.

Chi Chi hơi nghiêng mặt đi: “Xin đại nhân đứng lên.”

“Tạ Hoàng Hậu nương nương.” Giọng nói của Hướng Thanh Sư tràn đầy xa cách, thậm chí từ khi Chi Chi tới, hắn liền cúi thấp đầu, không hề ngẩng lên.

Giấm bảo được Hướng Thanh Sư dỗ gần nín, đến khi được Chi Chi bế vào trong ngực thì hoàn toàn ngừng khóc.

Chi Chi cẩn thận bế Giấm bảo, suy nghĩ một chút mới nói: “Hôm nay Hướng đại nhân đã vất vả rồi, hay là về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Hướng Thanh Sư cúi đầu càng thấp hơn: “Tạ Hoàng Hậu nương nương.”

Chi Chi thầm thở dài, cũng không biết nói gì nữa, liền xoay người rời đi.

Đến khi Chi Chi dẫn theo cung nhân rời khỏi, Hướng Thanh Sư mới ngẩng đầu lên, hắn trầm mặc đứng ở hành lang, dường như đã trở thành một bù nhìn rơm.

“Nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong.” (**) Hắn lẩm bẩm ngâm một câu thơ cổ.

(**) Bê: Gương mặt người xưa ở chốn nao, hoa đào như cũ cười với gió xuân – Trích trong bài thơ “Đế đô thành Nam Trạng” của Thôi Hộ.

***

Trên đường Chi Chi bế Giấm bảo về cung lại gặp phải một người khiến nàng kinh ngạc, đối phương vừa thấy nàng liền quỳ xuống hành lễ.

“Duyệt Nhiêu bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”

Người này là hoàng thái tôn ngày trước.

Chi Chi bảo đối phương đứng lên, khi Bùi Duyệt Nhiêu đứng dậy, Chi Chi mới phát hiện đối phương đã cao hơn nàng nửa cái đầu, hơn nữa mặt mũi càng ngày càng giống Bùi Tín Phương.

“Hoàng Hậu nương nương, đây là Thái Tử điện hạ sao?” Bùi Duyệt Nhiêu nhìn Giấm bảo, đột nhiên hỏi.

Chi Chi gật đầu, nàng thấy sau lưng Bùi Duyệt Nhiêu có hai tiểu thái giám, không hiểu sao nàng không muốn để Bùi Duyệt Nhiêu và Giấm bảo tiếp xúc nhiều với nhau, vì vậy liền đổi chủ đề: “Ngươi đang đi đâu vậy?”

“Hoàng thúc nhân hậu, đối xử cực tốt với Duyệt Nhiêu, Duyệt Nhiêu muốn san sẻ với Hoàng thúc, cứ cho rằng đi tới đi lui sẽ tìm được đầu mối, có thể giúp Hoàng thúc một tay, nhưng mà vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào?” Bùi Duyệt Nhiêu rũ mắt, tựa hồ có chút khổ não.

Chi Chi nghe được lời nói của đối phương thì hỏi: “Ngươi muốn san sẻ chuyện gì với Hoàng Thượng?”

“Dạo gần đây quốc khố trống rỗng, các binh lính trên tiền tuyến đều không có cơm ăn. Nếu không có bạc, sợ là lần này Hoàng thúc sẽ bại trước tay Nhị hoàng thúc.” Bùi Duyệt Nhiêu nói xong liền thở dài.

Hết chương 83.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN