Yêu Người Đắm Say - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Yêu Người Đắm Say


Chương 19


Lúc này, ở phía bên kia thành phố G, Bùi Hàn Chu – người đã làm việc liên tục trong 16 giờ cuối cùng cũng kết thúc cuộc họp cuối cùng của dự án.

Anh nới lỏng cà vạt, mệt mỏi mà dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mười phút sau, thư ký thật cẩn thận mà tiến đến gõ cửa, nhẹ giọng nói: “Bà chủ vừa mới gửi tới tin nhắn mới.”

Trên mặt anh vẫn không gợn sóng như cũ, mí mắt cũng chưa nâng lên: “Nói cái gì?”

“Mời anh đi xem cô ấy biểu diễn.”

Người đàn ông giật giật mí mắt.

Thời gian anh nghỉ ngơi tương đối tráo trở, cho dù đặc biệt mỏi mệt thì cũng tuyệt đối ngủ không được cho đến đêm. Xem buổi biểu diễn hoặc không xem cũng không liên quan, chẳng qua đây hình như là lần đầu tiên cô gửi lời mời đến anh. Làm một người chồng đủ tư cách thì ít nhất mặt ngoài hẳn là đủ tư cách, anh không có lý do cự tuyệt.

Bùi Hàn Chu đứng dậy gỡ áo khoác xuống, lúc đi ra hai bước lại nghĩ đến cái gì, khóe môi nhếch lên một cái, xin lắng tai nghe: “Mời như thế nào?”

Không nghĩ tới cao ngạo như cô cũng sẽ gửi đến thứ như là thỉnh cầu vậy, không hiểu sao anh có loại sảng khoái được lấy lòng, bộ não bài tiết ra các hormone khoái cảm, dòng điện tựa như nổ tung trong xương tủy chờ đợi một sự thoải mái sâu sắc hơn.

Ực……” Thư ký nuốt nuốt nước miếng, càng thêm cẩn thận từng li từng tí chân thật thuật lại, “…… Thích tới hay không.”

“……”

Anh lại treo quần áo trở lại vị trí ban đầu.

Lâm Lạc Tang hoàn toàn không biết vì bốn chữ của mình mà mang đến cho lão chồng trải nghiệm tàu lượn siêu tốc, trên thực tế cô cũng hoàn toàn không có thời gian nhọc lòng về việc này. Đối mặt với quá trình khẩn trương của chương trình, cô đã sớm vứt ba chữ Bùi Hàn Chu ra sau đầu.

Hệ thống thi đấu hôm nay đã bố trí tuyển thủ battle, chương trình đến bây giờ còn chưa công bố ai là người battle nhưng nhìn thấy biểu cảm của Tưởng Mai sau sân khấu, Lâm Lạc Tang đoán hẳn là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ thực lực.

Tình ca của cô được sắp xếp biểu diễn ở vòng thứ nhất, người đầu tiên lên sân khấu, nhạc nhẹ còn được hát trước hết quả thực là một thể loại chết chóc.

Nhưng cũng may, Lâm Lạc Tang đã quen với việc nhắm mục tiêu của ê-kíp chương trình.

Vừa mới bắt đầu mọi thứ đều bình thường, ca khúc trữ tình hôm nay cô biểu diễn có tên là 《 Cắt bỏ 》, nghiêng về quan niệm nghệ thuật, lấy góc độ người đứng xem kể về quá trình trưởng thành của thiếu niên, không có kỹ năng chói lọi gì mà rất nhẹ nhàng. Lời bài hát và âm nhạc cộng hưởng hơi giống với ngâm thơ.

Kết quả lúc cô hát đến “Anh lung la lung lay lén cắt một đoạn tuổi xuân phơi phới”, tai nghe bỗng nhiên truyền đến tạp âm.

Tai nghe chính là loại tai nghe được ca sĩ đeo khi hát, bởi vì môi trường ồn ào, ca sĩ cần phải thông qua tai nghe mới có thể nghe được giọng của mình và nhạc đệm, nếu không vào sai nhịp và tìm sai cao độ đều sẽ khiến sân khấu trở thành hiện trường tai nạn xe cộ.

Lỗi của tai nghe trong buổi biểu diễn quả thực là sự cố to lớn, cả người Lâm Lạc Tang đều sửng sốt một chút, chợt nhanh chóng ổn định tinh thần, bắt đầu đếm nhịp ở trong lòng. May mắn bài hát này mới viết xong không lâu, cô vẫn chưa quên giai điệu.

Ồn ào mười giây sau tai nghe khôi phục bình thường, cô vào sớm nửa nhịp ở chỗ điệp khúc, khán giả hẳn là nghe không ra nhưng giám khảo thính tai nhất định sẽ phát hiện.

Phần còn lại của màn trình diễn cô hoàn thành suôn sẻ như không có chuyện gì xảy ra, không hề trộn lẫn bất cứ cảm xúc cá nhân khó chịu nào vào bài hát. Chỉ là lúc đi vào hậu trường, cả người tức đến mức suýt chút tự bế.

Cái dạng gì khác nhằm vào cô đều có thể chấp nhận được nhưng âm nhạc là điểm mấu chốt của cô.

Đối với sân khấu, cô là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, hoàn toàn không cho phép sân khấu chính thức của mình có loại sai lầm cấp thấp này. Huống hồ rõ ràng là người khác tham dự phá hư khiến cho ca khúc đáng lẽ có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất đột nhiên xảy ra chỗ sơ suất, tựa như trơ mắt nhìn quần áo đứa trẻ nhà mình bị xé hỏng.

Nhạc Huy thấy cảm xúc của cô không đúng lắm, lúc đưa ly nước đã hỏi nguyên nhân, sau khi biết được tình huống thì trực tiếp bó tay: “Gây chuyện nhỉ, phát sóng trực tiếp cũng có thể lấy tới giỡn chơi cơ à?!”

A Quái biết trình độ của Lâm Lạc Tang, giờ phút này cũng tiến lên hỏi bảng điều khiển xảy ra vấn đề gì hay không, thường xuyên qua lại. Người thì càng tụ càng nhiều, còn có người đi gọi điện thoại cho người đại diện.

Tổ đạo diễn bên kia không biết là vì nói sang chuyện khác hay là thật sự xảy ra tình huống mới mà kêu nghệ sĩ ở hậu trường khẩn cấp mở họp, nói là nói một chút về quy tắc mới vừa sửa.

Nghệ sĩ khác toàn xúm lại qua đó, chỉ có Lâm Lạc Tang còn đứng tại chỗ uống nước, sắc mặt mọi người cũng đều có vài phần khó xử không thể nói tới.

Đạo diễn vốn định bỏ qua Lâm Lạc Tang, bất đắc dĩ cô đứng ở cách đó không xa, trước mắt bao người lại không thể làm bộ không có việc gì xảy ra nên đành phải đi ra phía trước đưa kịch bản cho cô: “Lạc Tang cô nhìn xem, chúng tôi đã thay đổi quy tắc tạm thời.”

Lâm Lạc Tang bị động nhận lấy lại không mở ra, hạ tầm mắt im miệng không nói không rằng.

Đạo diễn mất mặt tại chỗ đành phải cười ngượng ngùng hai tiếng: “Sao không xem, xảy ra chuyện gì?”

“Đã xảy ra cái gì, không phải đạo diễn như ông là rõ ràng nhất sao?” Lâm Lạc Tang cũng không sợ, đối diện thẳng.

Ồ?” Đạo diễn giả vờ hiểu lại hồ đồ, lúc này mới vỗ đầu, “À, cô tức giận là vì chuyện tai nghe vừa nãy sao? Có thể có cái gì ngoài ý muốn, tôi sẽ phê bình bọn họ……”

Không chờ đối phương đường hoàng diễn xong, Lâm Lạc Tang thật sự nghe không nổi nữa: “Còn có thể có cái gì ngoài ý muốn, còn không phải là muốn cho tôi phát huy thất thường sau đó rớt đến đợt thứ hai, lại dùng người battle đá tôi rơi xuống sao?”

Trong phòng lập tức tĩnh mịch, các ca sĩ và nhà soạn nhạc đều hai mặt nhìn nhau.

“Tôi mặc kệ mấy người có cái ý tưởng gì, đừng đạp hư sân khấu của tôi, đây là điểm mấu chốt.”

Lâm Lạc Tang ném quyển sổ trong tay lên trên bàn, giọng trầm xuống: “Quy tắc phá lệ này ai thích xem thì xem đi, tôi không hầu đâu.”

Nói xong cô tự mình rời đi, đi vào phòng nghỉ của mình không ra nữa, chỉ còn đạo diễn bị phản bác đến mức không lời nào để nói, xanh mặt xấu hổ mà đứng ở tại chỗ.

A Quái nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Lạc Tang biến mất, cũng thở dài nhỏ giọng nói: “Tính tình chị Tang rất tốt, lần này thật sự là chọc tới chị ấy…… Chị ấy làm âm nhạc rất dụng tâm hơn nữa rất có lòng kính nể, động cái gì cũng đừng nên động vào nhạc của chị ấy.”

“Thực lực của em ấy xác thật rất mạnh, xuất hiện loại vấn đề này là ai cũng tức giận.” Làm đàn anh Hoa Hồng Triết cũng nói như thế.

Tòng Dĩnh Tuệ vẫn luôn rất thưởng thức Lâm Lạc Tang càng đồng cảm như bản thân mình cũng bị, “Ê-kíp chương trình đừng cảm thấy ai cũng đến nâng bọn họ, Lâm Lạc Tang người ta không thiếu tiền không thiếu tài hoa, dựa vào cái gì chịu cục tức này?”

……

Hậu trường rối loạn, làm người đại diện Nhạc Huy cũng hơi không chắc chắn tình huống. Anh ấy bồi hồi ở cửa phòng nghỉ vài lần, nghĩ đến khả năng đẩy cửa mà vào sau đó bị Lâm Lạc Tang giận chó đánh mèo.

Thật vất vả lấy hết can đảm, Nhạc Huy thuyết phục bản thân ở trong lòng “Hỏi xong tiết mục sau đó còn tham gia hay không anh sẽ lập tức đi ngay”, kết quả vừa mở cửa ra đã phát hiện Lâm Lạc Tang đang ngồi xếp bằng ở sô pha, ngón tay còn nhéo gác ở trên đùi tựa như tu tiên vừa nhắm mắt vừa lẩm bẩm.

Nhạc Huy cúi người gần hơn, nghe thấy cô nhỏ giọng linh tinh.

Người ta tức cuộc đời, mình không tức, tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe không ai thay thế.

Không nên tức giận, không nên tức giận, tức giận là chừa chỗ cho ma quỷ.

Cảnh tượng thật sự có chút đáng yêu tương phản, Nhạc Huy “Haha” cười phá lên: “Em đang tu luyện biểu tượng cảm xúc đấy à?”

Lâm Lạc Tang từ từ mở mắt ra rồi hít sâu vài lần: “Em hoài nghi không phải em tới tham gia chương trình mà là xuống dưới độ kiếp.”

Tay cô nhét vào túi áo khoác, sờ đến cái thứ gì, lấy ra mới phát hiện là cây kẹo mút.

…… Hình như là lần trước trộm ở trong xe Bùi Hàn Chu.

Đồ ngọt có trợ giúp làm dịu tâm tình, cô cũng không rảnh quản calorie là cái gì mà nhanh chóng xé mở đóng gói nghênh đón an ủi mà kẹo sữa vị xoài mang đến.

Một cây kẹo sữa xuống bụng, cuối cùng tâm trạng của cô cũng tốt lên rất nhiều. Cô cắn cây kẹo mút nghe Nhạc Huy hỏi: “Đợt thứ hai em còn vào hay không?”

“Này còn cần phải hỏi, nhất định vào,” Lâm Lạc Tang đứng dậy hoạt động, “Các fan đều có mặt tại trường quay, em không hát thì có lỗi với các bạn ấy nhiều hơn. Hơn nữa việc nào ra việc đó, là ê-kíp chương trình có sai, em hát có cái gì sai. Nếu chuẩn bị thì phải phụ trách nó, có thể hát thì phải hát.”

Vừa rồi còn sợ bị mắng Nhạc Huy cảm thấy mọi lo lắng của mình đều là dư thừa, cô nghệ sĩ trước mặt còn sáng suốt nhiều hơn mình nghĩ, anh ấy quả thực cảm động đến muốn rơi lệ: “Em nói hay quá! Hôm nay em chính là đạo sư của cuộc đời anh!!”

Lâm Lạc Tang đè ép chân, một lời trúng đích: “Là bởi vì em rời khỏi chương trình thì anh không lấy được tiền hửm.”

Nhạc Huy: “……”

Nói tiền làm gì, làm tổn thương tình cảm quá.

///

Kết thúc vòng hát đầu tiên, hai người đã bị loại ở tập trước, tập này còn lại sáu người.

Ba người đứng đầu sẽ vào trực tiếp mà không cần tham gia vào vòng thi thứ hai.

Chương trình này ngoại trừ Tưởng Mai thì gần như đều là thần tiên đánh nhau. Lâm Lạc Tang đương nhiên vô duyên top 3 do vô sai nhịp nhưng cũng may cô đã thuận lợi điều chỉnh tốt tâm trạng và trạng thái, tiếp tục chuẩn bị cho sân khấu tiếp theo với đầy nhiệt huyết.

Là hát nhảy, cô chuẩn bị thật lâu, với cường độ cao vừa hát vừa nhảy như cõi niết bàn.

Ca sĩ kiêm nhạc sĩ của trận thi đấu hôm nay là Chung Viễn, không chút nào ngoài ý muốn anh ấy lựa chọn Lâm Lạc Tang.

Hai ca sĩ và nhạc sĩ còn lại sẽ tự động hợp sức cho vòng PK thứ hai, người thua cuộc sẽ được xác định.

Vốn dĩ người thua của Lâm Lạc Tang và Chung Viễn cũng sẽ được xác định, kết quả ê-kíp chương trình mới vừa sửa lại quy tắc: một khi người đối đầu thắng lợi, khách mời trực tiếp bị loại; mà khách mời thắng lợi, người đối đầu sẽ rời đi.

Dù sao chính là chói lọi giải quyết dứt khoát, không có bất luận nguyên do gì đáng nói, thuần túy là bởi vì Lâm Lạc Tang quá bắt mắt, đều không muốn giữ cho cô chút khả năng sống lại nào.

Chung Viễn cũng coi như là một đối thủ mạnh, một khúc rock and roll rung chuyển cảnh rất hot, cuối cùng còn tới đoạn đàn ghi-ta solo, màn trình diễn đặc biệt xuất sắc, ngay cả Lâm Lạc Tang xem xong màn trình diễn cũng nhịn không được vỗ tay.

Trách không được ê-kíp chương trình chọn anh ấy tới loại trừ mình, khả năng thắng lợi xác thật rất cao.

Nhưng cô cũng không yếu là được.

Lâm Lạc Tang hắng giọng và bước lên sân khấu, ánh sáng đuổi theo tràn qua đầu cô. Cô đưa lưng về phía màn ảnh giơ tay và búng ngón tay thật vang…

Kế tiếp, là sân nhà của cô.

Cô rất tâm đắc với ca khúc《 Dập tắt ánh trăng 》này, âm thanh giai điệu rất phong phú và đa dạng, bao quát Trap, EDM, Synth-pop và có cả một loại cảm giác không sai lệch công nghiệp nặng xen lẫn với sự biến dạng của vũ trụ, không khí bùng nổ, chi tiết nhỏ cũng đặc biệt bắt tai, nhịp trống phải có khả năng huy động điểm cao của khán giả ở mức độ lớn nhất.

Khi khúc nhạc dạo mới vừa vang lên, khán giả còn đang đắm chìm trong bầu không khí của cảnh trước thì bên dưới đã có tiếng ồn ào náo nhiệt, thậm chí còn có người ở dưới sân khấu kêu: “Chung Viễn! Encore!”

Encore có nghĩa là “Hát hay quá hát nữa đi”, là lời khen ngợi ca sĩ rất cao nhưng để Chung Viễn encore ở sân khấu của Lâm Lạc Tang rõ ràng là coi thường cô và nâng Chung Viễn lên, còn có một chút hương vị của sự khinh bỉ trong đó.

Vốn dĩ âm thanh encore trong lòng khán giả càng lúc càng dồn dập, đến khi cô hát một câu có lực xuyên thấu cực mạnh “Ôm lấy ánh trăng lẻn vào đấu trường La Mã. Dải ngân hà vẩy mực nguy hiểm lêu lỏng”, cảm giác kim loại xen lẫn mộng ảo lập tức bắt được người, tiếng ồn ào nghi ngờ trong tai đã bình tĩnh dừng lại……

Khán giả bắt đầu phản chiến.

“Wow, bài hát này cũng rất hay!”

“Phía sau đừng hét nữa, liên tiếp kêu người khác có phiền hay không hả?”

“Đừng kéo anti cho Chung Viễn nữa, tôn trọng Lâm Lạc Tang một chút được không, người ta cũng rất trâu đấy.”

Nhịp điệu của 《 Dập tắt ánh trăng 》 đặc biệt mạnh mẽ, đi sâu vào giai điệu sức dãn lan rộng ra nhưng ít ỏi mười giây qua đi, cô cũng đã thành công mang đa số người xem vào thế giới của mình.

Vũ đạo của cô tuy rằng không ở trình độ của một bậc thầy nhưng bởi vì kinh nghiệm sân khấu phong phú nên khả năng cảm nhận ống kính của cô rất tuyệt vời. Microphone sẽ không hoàn toàn che khuất khuôn mặt và ảnh hưởng đến vẻ ngoài của cô, cũng biết khi nào nên dùng góc độ gì, toàn bộ sân khấu chỉ có bốn chữ: cảnh đẹp ý vui.

Tâm trạng của khán giả đều do cô kiểm soát, khán giả có thể lắc lư cánh tay theo nhịp, đung đưa thân thể phối hợp với tiết tấu, hưởng thụ bữa tiệc tai nghe mắt thấy lạnh lẽo mà nóng bỏng này, thoải mái mà hưởng thụ.

Lâm Lạc Tang vốn đắm chìm trong buổi biểu diễn mà không có cảm giác, cho đến khi đạt đến cao trào bùng nổ và rực lửa nhất của bài hát sau một tiếng “BOOM”, sau khi cô nhảy qua đạo cụ mặt trăng trong tiếng của dòng điện, khi vững vàng tiếp đất, ánh trăng lúc sáng lúc tối phía sau với ánh sáng rực rỡ vô cùng!

Khán giả đột nhiên lâm vào ồ lên, thỉnh thoảng có tiếng thét lớn chói tai dùng sức phát ra…

Sau đó Lâm Lạc Tang phát hiện ra rằng trời đang mưa rất lớn.

Những cơn mưa rào dữ dội và ào ạt trút xuống, những cơn mưa đá như đập tan nỗi đau cuộc đời, tiếng mưa rơi văng vẳng, lộn xộn bắn tung tóe tại sàn nhà và trên lan can, hiện trường ngay lập tức rơi vào hỗn loạn.

Nói thực ra, đầu óc không trống rỗng là không có khả năng.

Nhưng một khi sân khấu bắt đầu rồi thì không thể qua loa kết thúc hoặc tùy ý kêu ngừng, đây là tín ngưỡng nghề nghiệp của cô, cũng là trách nhiệm với mỗi khán giả.

Ban đầu, vẫn có rất nhiều người theo dõi màn trình diễn của cô dưới cơn mưa lớn, cơn mưa không dập tắt được sự cuồng nhiệt của người hâm mộ mà khiến khung cảnh trở nên kích thích và chấn động hơn, tiếng hoan hô từng đợt nối tiếp nhau. Lâm Lạc Tang nheo mắt vì nước mưa nhưng vẫn thong dong ném ra, tiếp tục chiến đấu.

Nhưng khi lời bài hát thứ hai chuẩn bị bắt đầu, có rất nhiều nhân viên công tác mặc áo mưa bước xuống và cầm loa thét to: “Hãy cẩn thận khi trời mưa! Vui lòng nhận áo mưa từ nhân viên một cách trật tự để đề phòng cảm lạnh và ốm đau! Lặp lại lần nữa, nhân viên công tác đang phát áo mưa…Này! Cô gái áo đỏ ở khu C đừng đứng lên! Rất nguy hiểm!”

Cô gái áo đỏ trực tiếp đối đáp: “Tôi không đứng lên còn xem biểu diễn cái búa gì nữa, mấy người có biết đang cản khán giả xem không?!”

Trong khán phòng tiếp tục tranh cãi không ngừng: “Con mẹ nó anh có bệnh không, người ta hát trên khấu ai bắt con mẹ anh cầm loa! Ồn muốn chết!!”

“Phát áo mưa nhất định phải tìm vệ sĩ cao như vậy, dùng nhiều người như vậy sao? Các người tới thêm phiền chứ gì?”

……

Mưa lớn mất hơn mười phút mới dứt, Lâm Lạc Tang đã nhảy dưới cơn mưa cực lạnh suốt 5 phút, một chút chậm trễ cũng không có. Lúc xuống sân khấu mới nhận ra cơ thể hơi không khoẻ, hẳn là do sức đề kháng yếu đi sau khi thức khuya để chuẩn bị lên sân khấu.

Trợ lý vội vã tới mặc áo khoác cho cô, Nhạc Huy đã chửi ầm lên khi đưa bình giữ ấm: “Cái ê-kíp chương trình ngu xuẩn này, vệ sĩ cao 1m9, lực lưỡng, lại ra tay chặn khán giả kín mít, quả thực mẹ nó vô sỉ. Vì muốn loại bỏ em ngay cả mặt cũng từ bỏ hả?”

Trợ lý tiếp lời: “Phải đấy, làm khó Tang Tang vừa hát vừa nhảy lâu như vậy, khán giả còn không nhìn thấy màn hình phát sóng.”

“Tổ đạo diễn nhất định vui chết đi được,” Giọng Lâm Lạc Tang có hơi run, “Lần này không phải là ngoài ý muốn do con người mà là do thời tiết.”

Ê-kíp chương trình tất nhiên cảm thấy trận mưa rào này như là trời giúp bọn họ vậy. Bọn họ đã không phá hư sân khấu của cô, lại vịn vào cớ phát áo mưa ngăn cản khán giả xem biểu diễn, không làm tổn hại đến tính toàn vẹn sân khấu của cô lại làm mất trải nghiệm của người xem, do đó có thể loại bỏ không ít phiếu hẳn là bầu cho Lâm Lạc Tang.

Trong toàn bộ quá trình, dường như chỉ có một chị masternim có thể chụp đến cô và tương tác với cô.

Kết quả bình chọn sẽ xuất hiện vào tối nay, bình chọn trực tuyến sẽ kết thúc vào trưa mai nên tổng kết quả sẽ được ra lò vào trưa mai.

Trước mắt mọi thứ vẫn đang ở trạng thái không rõ, cô không muốn nghĩ đến kết quả, uống xong mấy hớp nước ấm thì hơi choáng váng nên nhắm mắt: “Em cảm thấy trước tiên phải trở về tắm rửa một cái……”

Còn chưa nói xong, một câu hỏi vang lên từ phía sau: “Lạc Tang? Em còn ổn chứ?”

Giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, Lâm Lạc Tang quay đầu lại mới nhìn thấy khuôn mặt đã lâu không gặp của Đoàn Thanh. Đoàn Thanh là ca sĩ hát dân ca, năm trước cả hai đã cùng nhau ghi hình một số kỳ của chương trình tại trang viên nhưng đáng tiếc là chương trình không thể phát sóng vì lý do bất khả kháng nên cả hai hầu như không gặp nhau kể từ đó..

Cô hơi kinh ngạc: “Sao anh lại qua đây?”

“Cố ý tới xem em biểu diễn, em cũng biết anh rất thích nghe em hát mà.” Đoàn Thanh giơ giơ lá phiếu trên tay, “Vừa lúc có hoạt động gần đây, sau khi kết thúc thì tới đây.”

“Cảm ơn,” cô khịt mũi cười cười, “Đáng tiếc sân khấu hôm nay đã xảy ra sự cố.”

Nhưng em biểu diễn rất tốt,” anh ấy tán thưởng, “Tiến bộ hơn trước rất nhiều, bất luận là soạn nhạc hay lời.”

Sau một lúc khách sáo, cảm giác không khoẻ của cô càng thêm mãnh liệt, lại ngượng ngùng nói mình không nói chuyện được phải đi trước. Cô rút ra khăn giấy ấn chỗ nước trên tóc mai thì nghe được có tiếng kêu lên ở cách đó không xa: “Đệch, là Bùi Hàn Chu thật!”

Cô nhíu mày, ngay sau đó, một người đàn ông cao ráo rõ ràng xuất hiện trước mặt cô..

Quả thật là ông chồng “Trời đất tạo nên”của cô, ngay cả việc xem biểu diễn cũng có thể bỏ lỡ sự hoàn mỹ của cô.

Người đàn ông không có cảm xúc gì mà cụp mắt, sửa sang lại vạt áo: “Không phải tôi muốn tới…”

“Là tôi là tôi,” La Tấn phía sau anh giơ tay lên nói ra tình hình thực tế, “Tôi muốn xem biểu diễn, cho nên kéo anh ấy tới.”

“Tôi đã biểu diễn xong rồi, các anh có thể xem tiếp màn sau.”

Lâm Lạc Tang cố gắng giữ chặt bàn đứng dậy, cảm giác choáng váng bỗng nhiên càng mãnh liệt hơn mà đánh úp lại. Cô không đứng vững chút nào, lảo đảo hai bước.

Đoàn Thanh dựa gần, theo bản năng vươn tay muốn đỡ, ai ngờ La Tấn lập tức xông lên trước, làm động tác ngăn cản giữa hai người Đoàn Thanh: “Người anh em, không được không được, người ta đã kết hôn rôi.”

Bùi Hàn Chu: “……”

Rồi sau đó La Tấn bắt đầu điên cuồng đưa mắt ra hiệu cho anh: “Khụ khụ, Bùi, Bùi Hàn Chu, thất thần làm gì tới đỡ vợ cậu kìa!”

Bùi Hàn Chu nhìn La Tấn như một tên ngốc vài giây, không nói gì đi về phía trước, bắt được cánh tay mảnh khảnh của Lâm Lạc Tang.

La Tấn chấn động: “Tớ kêu cậu đỡ cậu thật sự còn dùng tay vịn??”

Anh nhíu mày, ngay cả lông mày cũng tẩm đủ “Bằng không thì sao”.

Tay tình trường già đời La Tấn ý đồ để bạn thân của mình thông suốt, cậu ấy nâng bàn tay lên làm động tác đẩy lên trên, ý bảo Bùi Hàn Chu nghĩ cách để cô không cần đi đường.

Lực lĩnh ngộ siêu quần của anh nhanh chóng đặt tay lên eo Lâm Lạc Tang, sau đó dùng sức……

Khiêng cô lên.

Lâm Lạc Tang:……

La Tấn:???

La Tấn từ bỏ: “Bùi Hàn Chu, tớ cảm thấy cậu có thể tìm được vợ thật sự là một điều kỳ tích của thế giới, ngày mai tớ sẽ dẫn cậu đi xin kỷ lục Guinness thế giới.”

Chân Lâm Lạc Tang vô lực đạp hai cái, tự cứu ôm lấy cổ anh để mình đừng rơi xuống chút nào nữa, tuy rằng rất muốn mắng anh nhưng giờ phút này thân thể ôm bệnh, lời nói ra mềm như bông.

“…… Bả vai anh chọc vào dạ dày tôi.”

Trai thẳng này mang cô đi ra ngoài như ba lô vài bước sau mới nghe rõ lời cô nói. Anh dừng lại, xem động tác hẳn là muốn đổi góc độ cõng cô.

Lâm Lạc Tang: “Không ai sẽ lựa chọn cõng một cô gái đang mặc váy lên, vậy sẽ lộ hàng, ông Bùi.”

“Vậy tôi phải làm gì?”

Anh hỏi đến rất thản nhiên, ngay cả Lâm Lạc Tang cũng chần chờ một lát. Cô ngước mắt lên, dùng ngón tay khoa tay múa chân một chút trước mặt anh: “Chặn ngang, ôm công chúa. Anh chưa xem qua phim truyền hình à? Cô gái mặc váy là công chúa, phải ôm công chúa!”

Bùi Hàn Chu: “……”

“Thuận tiện cởi áo khoác của anh ra đắp lên trên đùi tôi, bằng không dễ bị lộ hàng.”

“…………”

Buông cô từ trên vai xuống, Bùi Hàn Chu cởi áo khoác âu phục buộc chặt trên eo cho cô công chúa điện hạ yêu kiều này. Người đàn ông sấm rền gió cuốn như cũ làm chuyện này lại có mấy phần trúc trắc, sau đó anh tìm một góc độ, mặt không cảm xúc mà chặn ngang bế cô lên.

Chỗ cổ áo anh truyền đến hương gỗ bách thoang thoảng, không lý do mà thả lỏng thần kinh. Lâm Lạc Tang vừa lòng mà đung đưa chân, vô tình bật lên chế độ nói chuyện: “Cái này còn tạm được, không có người chồng nào sẽ dùng bả vai đỡ dạ dày vợ được chưa.”

Người đàn ông thờ ơ cụp mắt: “Cũng làm gì có người vợ nào sẽ dùng tay khóa cổ chồng.”

Vừa dứt lời, lúc này cô mới phát hiện tay mình còn đặt ở chỗ cổ họng anh, lúc ấy tình hình sốt ruột nên không tự giác dùng sức, quả thực có hơi giống muốn khóa cổ mưu sát.

Lâm Lạc Tang yên lặng thả móng vuốt của mình xuống dưới.

Anh hẳn là đang đem cô về phía gara, trời vừa mới có một cơn mưa, không khí bên ngoài rất trong lành, cô nhịn không được dùng sức hít vào, khi ngửa đầu lên thì có những hạt mưa từ chóp lá phả vào mũi, lành lạnh.

Có thể là cô hơi sốt nhẹ, giờ phút này chỉ muốn tìm được vật có thể hạ nhiệt. Cảm nhận được sự lạnh băng của giọt mưa nên nhịn không được cũng thoáng dò đầu lưỡi ra một chút.

Còn chưa kịp nhận được nửa giọt thì bỗng nhiên có bóng ma bao trùm xuống, người đàn ông vô tình cúi đầu xuống, che ở trước mặt cô.

Cô bất mãn cử động cơ thể vì chưa nhận được giọt mưa thì nghe anh nhỏ giọng đáp: “Dơ.”

“…… Nhưng tôi nóng quá.”

Người đàn ông lại đứng thẳng, không định quản nữa: “Tùy em.”

Lý trí cho phép anh nhìn về trước và bước đi nhưng ánh mắt lại không chịu khống chế mà lơ đễnh về người trong lồng ngực. Cô thật sự muốn chạm vào thứ gì đó, giờ phút này đầu lưỡi màu hồng nhạt dò ra khỏi môi một chút, còn có xu hướng hướng lên trên, hai mắt nhắm chặt, lông mi rơi xuống như cánh quạt soi bóng, bên má còn ửng hồng.

Cổ họng anh lăn lộn.

Lâm Lạc Tang quả thực rất thành tâm hứng mưa, bởi vì cô không chỉ nóng mà còn hơi khát.

Đèn đường rơi xuống ánh sáng nhỏ vụn trên mi mắt cô, trước mặt cô dường như lại có một bóng đen buông xuống cùng với hơi thở ấm áp. Cô chưa hoàn toàn cảm nhận được, chiếc lưỡi nhỏ bé kia đã bị thứ gì đó quấn lấy.

Băng băng, lạnh lạnh, mềm mại.

Môi anh?

Cô bỗng dưng mở mắt ra, vừa lúc bắt gặp Bùi Hàn Chu đang lui lại.

Lâm Lạc Tang nghĩ thầm lúc này anh chạy không thoát nhá, lập tức triển khai hỏi ba câu liên hoàn: “Anh đang làm gì? Được sự cho phép của tôi chưa? Anh có biết này tính là chiếm tiện nghi của người ta không?”

Ai ngờ anh chỉ nặng nề đáp lại một tiếng, biết nghe lời phải mà thản nhiên ngầm thừa nhận:

“Vốn dĩ tôi cũng chẳng phải người tốt gì.”

Lâm Lạc Tang:?

Quả là một ý tưởng mới lạ về giải quyết vấn đề.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN