Hơi thở của anh phả lên má cô hơi ấm áp và dồn dập.
Lâm Lạc Tang hoàn toàn không phản kháng được, ư ư a a kêu to đều bị đầu lưỡi của anh bọc nuốt hết vào trong môi răng, cổ tay bị ai kia giữ lấy đè lên vách tường lạnh lẽo, chân cũng bị chặn lại.
Bùi Hàn Chu khống chế cô từ mọi hướng, cắn xé đến mức môi dưới của cô đều đau đớn.
Cô càng giãy giụa thì kế hoạch đoạt lấy dưỡng khí của Bùi Hàn Chu càng kiêu ngạo hơn, mãi cho đến khi cô thật sự không thở nổi, dùng hết toàn lực phát ra mấy âm tiết rồi cắn lại anh vài cái, lúc này lý trí của anh mới tập trung rồi quay đầu lui lại.
Lâm Lạc Tang lập tức đứng không vững sẽ nhẹ nhàng rơi xuống, anh dùng một tay túm cô lên, cô nỗ lực muốn bẻ tay anh ra, chẳng hiểu sao một chút sức lực cũng không có.
Thế là đành phải từ bỏ, một tay thì mềm oặt túm cổ tay áo anh, một tay thì vỗ ngực mình cho thuận khí, gục đầu điên cuồng ho khan.
Nhà đầu tư vô lương tâm hung ác quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả tiết luyện thanh một buổi sáng và chạy bộ một giờ trên máy cũng chưa khiến cô thiếu oxy thành như vậy …
Nhưng anh có thể.
Vừa ho khan, còn vừa nói cái gì đó, xen lẫn với mấy từ ngữ mấu chốt “Em muốn”.
Bùi Hàn Chu bắt được trọng điểm nên nghiêng đầu đưa lỗ tai: “Em muốn cái gì?”
“Em muốn……” Cô thân tàn nhưng chí không tàn áp lên vành tai anh, hơi thở dồn dập chui vào lỗ tai, “…… Giết anh.”
“……”
Cô đang bình phục hơi thở thì con đường dưới hầm bất ngờ có một chiếc Audi màu đen lái đi.
Người lái chiếc Audi ngại hai người bọn họ dính nhau chiếm đường nên tựa vào tay lái đột nhiên bóp kèn vài cái, anh không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn, mày nhíu lại, bờ môi đỏ sẫm.
Gương mặt này của anh thực sự dễ nhận ra, đặc biệt là lúc nổi giận, bên trong xe lập tức truyền đến vài tiếng vang trầm: “Mẹ kiếp đó là Bùi Hàn Chu sao?!”
Cửa sổ xe bỗng nhiên được hạ xuống, ghế phụ nhô ra một cái đầu tròn bóng bẩy, vẫy tay thăm hỏi: “Ngại quá người anh em, tài xế này của tôi tính tình không tốt, anh, anh cứ tiếp tục, chúng ta đổi đường đi……”
Nói xong, người nọ lại rướn dài cổ muốn nhìn một chút xem người bên cạnh anh là ai, Lâm Lạc Tang cảm nhận được ánh mắt nên nâng tay lên che khuất gương mặt. Bùi Hàn Chu cũng kịp thời nghiêng người sang một bên, còn không quên quay đầu lại đưa tặng một cặp mắt hình viên đạn chuyên dùng để giết người.
Người nọ xem náo nhiệt bị rét lạnh run rẩy, vội vàng rụt đầu bị đèn dây tóc chiếu rọi lại: “Đi thôi…… Thất thần làm gì quay đầu xe!”
Một câu cuối cùng là nói với tài xế.
Sau khi rụt vào bên trong xe, người nọ lại tự lẩm bẩm: “Tuy rằng không nhìn rõ mặt nhưng tôi dám khẳng định người nọ tuyệt đối là Lâm Lạc Tang.”
Tài xế: “Tại sao?”
“Một bàn tay đã che mặt lại! Trừ Lâm Lạc Tang ra còn có ai có gương mặt nhỏ như vậy!!”
……
Lâm Lạc Tang – trung tâm của chủ đề – cuối cùng sau vài phút cũng tìm về tần suất hô hấp của mình, tinh thần trốn đi cũng bị lý trí kéo lại.
Cô treo một nửa trên cánh tay Bùi Hàn Chu, may mắn anh có đủ sức nên cô mới không đến mức ngã ngồi dưới đất.
Mặc dù vậy, cô vẫn không nhịn được ngước mắt, đôi mắt ướt át không hề có tính uy hiếp nhìn anh chằm chằm rồi nhỏ giọng nói: “Anh điên rồi! Anh biết đây là chỗ nào không!”
Anh giơ tay che kín đôi mắt cô.
Lâm Lạc Tang:?
Bùi Hàn Chu lạnh nhạt dường như đặc biệt có lý đáp lại: “Ai bảo em và Đoàn Thanh lại gặp mặt.”
“Vậy cũng kêu là gặp mặt sao……?” Cuối cùng cô cũng biết được động cơ gây án của anh, không còn lời nào ngập ngừng, “Kết thúc tiệc cuối năm mọi người ăn bữa cơm mà thôi, vốn dĩ anh ấy ở phòng cách vách, ai biết làm sao cũng phải đi ra chung với em, còn một hai phải diễn kịch bản nam hai thượng vị gì đó của Quỳnh Dao. Nếu em biết như vậy, lúc ấy tuyệt nhiên sẽ không đi.”
Anh vẫn lẩm bẩm như cũ: “Nhưng em còn để cậu ta chỉnh khăn quàng cổ cho em.”
“Em không có, em né tránh, anh ấy cũng chưa chạm vào sợi len nào,” cô ấn vào cổ tay của anh, “Đó là ảo giác do anh thấy á, anh không biết đóng phim cũng có một phương pháp là quay tá vị à?”
Nói xong cũng có mấy phần lý: “Ngược lại là anh đó, đường đường là boss của Tại Chu lại trốn ở bãi đậu xe nhìn lén……”
Cô chưa kịp nói xong thì đã có một bóng người trước mặt, dường như anh lại muốn nghiêng người chặn lại cái miệng lải nhải của cô, may mắn là Lâm Lạc Tang phản ứng kịp thời, hai tay chồng lên nhau che kín mít nửa khuôn mặt, không cho anh bất kỳ cơ hội nào.
Bùi Hàn Chu vươn tay, không thể nghi ngờ mà……kéo khăn quàng cổ của cô xuống và quấn lại vài lần.
Lâm Lạc Tang: “Có thể, anh mà kéo xuống nữa thì em sẽ bị anh siết chết.”
Sau khi hoàn toàn sờ mó chiếc khăn quàng cổ của cô thành hình dạng thuộc về mình, lúc này anh mới gật đầu: “Đi thôi, lên xe.”
Cô hỏi, “Vừa rồi hình như em nhìn thấy xe Nhạc Huy đã đi rồi, là anh bảo bọn họ đi sao?”
“Ừ, anh có xe.”
Anh kéo cửa xe ghế phụ cách đó không xa ra hiệu cho cô đi lên, Lâm Lạc Tang thấy ghế lái trống trơn thì quay đầu lại hỏi: “Tài xế đâu?”
Giọng nói của anh quanh quẩn và quay trở lại bên cạnh cô một lần nữa.
Bùi Hàn Chu khẽ nói: “Anh.”
“Anh lái xe ư,” cô nghiêng người tìm dây an toàn, “Trách không được vừa rồi càn rỡ như vậy, hoá ra là không có tài xế.”
“……”
Nghĩ ngợi một lúc, Lâm Lạc Tang lại tiếp tục nói: “Anh như vậy là phải bị trừ điểm, biết không?”
Bùi Hàn Chu nhíu mi: “Trừ điểm gì.”
“Thì là kiểu vừa nãy, cưỡng ép em…… cái gì đó.”
Cô nói ra tròn trịa mấy âm tiết, qua quýt kéo dây an toàn rồi sau đó hắng giọng, nói một cách nghiêm chỉnh: “Với tư cách là một thành viên dự bị chuyển chính thức, anh làm ra loại hành vi phạm quy này là phải bị trừ điểm.”
Bùi Hàn Chu lúc này mới nhớ đến mình còn đang trong quá trình theo đuổi người ta, quả thực còn chưa được chuyển chính thức.
“Vậy à,” anh thong thả ung dung, “Em trừ bao nhiêu?”
Cố vấn Lâm có năng lực chấm điểm đánh giá thứ hạng khá mạnh, lúc này không nhanh không chậm đáp: “60.”
Bùi Hàn Chu: “Sau khi trừ xong thì còn bao nhiêu?”
Lâm Lạc Tang tùy ý tính toán, lúc này mới công bằng công chính bảo: “Âm hai mươi điểm.”
Vì tránh cho anh hỏi tiếp, cô nói xong một hơi, rất có mùi vị còn đang ở phòng luyện tập chỉ điểm giang sơn…
“Một trăm mới có thể tốt nghiệp, điểm này bạn học Bùi đã biết chưa?”
“Bây giờ đã biết.”
Nói xong, anh cởi dây an toàn của mình, dường như giây tiếp theo sẽ chuẩn bị nghiêng người tới cởi của cô.
Trong lòng Lâm Lạc Tang nhảy dựng, mơ hồ có dự cảm không tốt nên khư khư giữ chặt khóa của mình: “Anh làm gì?”
Anh nói có sách mách có chứng, ngước mắt, ánh mắt tối tăm không rõ nhìn về phía cô, yết hầu trượt lên trượt xuống.
“Nếu đã âm điểm rồi thì không bằng anh bất chấp tất cả, dứt khoát ở chỗ này…”
Lâm Lạc Tang nuốt một ngụm nước miếng.
Anh thờ ơ nói, “Cho em……”
“Khoan đã…” Lâm Lạc Tang kịp thời ngắt ngang, lui về phía cửa sổ xe rồi cười ngượng ngùng, “Đừng, em thay đổi chủ ý, anh học tập và rèn luyện khóa học cũng rất không dễ dàng, ngẫu nhiên có tí xíu sai lầm là có thể thông cảm.”
Cô vươn hai ngón tay thật cẩn thận đẩy anh về chỗ: “Sáng sớm ngày mai em phải đi xem thực tập sinh, còn phải dạy các em ấy múa, tuyệt đối không thể mắc sai lầm khi làm mẫu, anh nên chuyên tâm lái xe cố gắng học tập khóa học đi”
Bùi Hàn Chu nhướng máy: “Thật sự không trừ?”
Cô lắc đầu cứ như trống bỏi: “Không trừ.”
Coi như mục đích đã đạt được, anh cúi đầu cười khẩy một tiếng, lúc này mới trầm tĩnh quay về chỗ.
Nhìn anh hài lòng cong lên khóe môi, Lâm Lạc Tang vốn còn chiếm thượng phong đột nhiên lại rơi xuống vị trí thấp. Sau khi xe chạy ra khỏi bãi đỗ thì cô mới dần dần nhận ra.
…… Có phải hình như là cô lại bị người ta chơi không??
Lâm Lạc Tang rút kinh nghiệm xương máu nghĩ đến kinh nghiệm và bài học mấy tháng nay, cảm thấy vẫn không thể trách mình, dù sao ông thương nhân bất lương này thật sự là…… Quá xảo quyệt.
Xe chạy khá chậm, có phần ý tứ hóng gió về đêm. Đêm nay bước sang năm mới, bên đường đèn đuốc sáng trưng, bên trong tụ điểm ăn chơi còn đang hứng thú dạt dào thét chói tai chúc mừng, khắp cửa ra vào tòa nhà lớn đều có thể thấy trai gái rải rác như quân cờ.
Cô hạ cửa kính xe xuống, nghiêng người ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm.
Cô cách xa đám đông, mọi người đều không nhìn rõ cô là ai, ánh mắt nghỉ chân đa phần cũng là vì Bùi Hàn Chu lái con xe này. Có chàng trai hiểu xe khoa trương xoay người khoa tay máu chân với bạn bè, cố gắng làm sáng tỏ chiếc xe này trông có vẻ đơn giản đấy kỳ thật đắt đến mức khiến linh hồn người ta xuất khiếu.
Ngẫu nhiên từng có người đi bộ qua đường đột nhiên chạy đến cửa xe, tùy tiện nhìn cô, lại dường như không có việc gì mà nhìn về phía đèn giao thông ở con đường đối diện. Sau khi đi ra ngoài vài giây hít hà một hơi mới nhận ra người mình nhìn thấy không phải người bình thường, chỉ tiếc lúc ngoảnh đầu lại đi tìm thì xe đã lẫn vào bên trong dòng xe cộ cuồn cuộn.
Lâm Lạc Tang ngước gò má lên dưới ánh trăng, mí mắt được bao trùm bởi những vì sao dịu dàng, bỗng nhiên cô cảm thấy được thả lỏng.
Cuộc sống nhỏ đơn giản như vậy quả thật là may mắn, mỗi một chỗ nằm ở ven đường tựa như giơ tay là có thể với tới là lấy được bất tận.
Xe dần dần chạy vào một con đường dòng người thưa thớt, Lâm Lạc Tang nhìn thấy ven đường có cửa tiệm bán hoa thì kêu Bùi Hàn Chu ngừng: “Chờ một lát, em đi một chút sẽ về.”
Xuống xe xong cô kéo khăn quàng cổ đi nhanh đến cửa tiệm bán hoa. Khi cô bước đến cửa lại che gần hết khuôn mặt, lúc này mới đi vào mua tầm mười nhánh hoa. Lúc cô đi ra khỏi cửa tiệm thì phát hiện anh cũng xuống xe, giờ phút này đang tựa vào bên cửa xe nhìn cô.
Anh có dáng người chuẩn, được ánh trăng như vậy soi sáng càng thêm cao gầy, đuôi áo gió được thổi lên dưới ánh trăng phẩy phẩy vào thân xe.
Cô đang muốn tiến lên thì bỗng nhiên nhìn thấy một đứa trẻ đang làm người tuyết trên bãi cỏ cách đó không xa, bởi vì tìm không thấy nhánh cây thứ hai nên vẫn luôn gọi mẹ, mà mẹ đang bắt chuyện vui vẻ với bạn, hoàn toàn không chút để ý.
Quân tử có giúp người hoàn thành ước vọng, Lâm Lạc Tang tạm thời thay đổi lối đi, đi đến bên cạnh đứa bé rồi rút ra một cành hoa cắm ở bên tay phải người tuyết.
“Cảm ơn chị!” Đứa bé cảm thấy hài lòng ngẩng đầu nhìn cô, “Chị có thể giúp em đắp cùng được không?!”
Nghĩ kỹ lại, hình như đã lâu rồi cô không đắp người tuyết, cấp 2 cấp 3 được bạn bè khuyến khích chơi vài lần, phần lớn ở nước ngoài đều vùi trong chung cư, sau đó debut thì càng không có thời gian.
May mắn ánh đèn ở bên này yếu ớt, cô dùng tóc che gần hết khuôn mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống, chọt chọt khuôn mặt mềm mại của đứa bé và hỏi: “Em còn muốn đắp cái gì?”
“Một ngôi nhà nhỏ.”
“Nhưng có người đang đợi chị……”
Tuyết dần dần rơi lớn hơn, phía sau bỗng dưng vang lên tiếng bước chân, là anh cầm chiếc dù đen lần thứ hai đi đến bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Đắp đi.”
Cô xoay người ngước mắt lên, tóc dài xoã trên vai: “Vậy anh chờ không phải sẽ nhàm chán lắm sao?”
“Sẽ không,” anh cúi người, ngón tay mảnh khảnh vén những mảnh bông tuyết dính trên đuôi tóc cô, “Anh sẽ ở bên em.”
Thật ra cô cũng chẳng có hứng thú gì với trận tuyết đêm nay, chỉ muốn trêu chọc đứa bé, tùy ý vươn tay lấy hai cây, cảm thụ một chút nhiệt độ của hạt tuyết.
Kết quả nhìn hạt tuyết trong lòng bàn tay, chứng ám ảnh cưỡng chế lại tái phát, nhiệt huyết làm hết sức mình trong mọi việc lại dâng lên. Lâm Lạc Tang lại gục đầu, nghiêm túc chế tác thật lâu, cuối cùng cũng vừa lòng gật đầu, cũng coi như có mấy phần cảm giác thành tựu.
Cô mở lòng bàn tay về phía anh: “Này.”
Bùi Hàn Chu cảm thấy thứ này rất quen thuộc nhưng tóm lại khó có thể xác nhận cảm nhận hoang đường kia của mình, cho nên chỉ nhíu mày hỏi: “Này là cái gì?”
“Ma Đoàn đó,” cô nói, “Con trai anh mà anh cũng không nhận ra?”
“……”
Ý nghĩ đã được xác nhận, chữ “xuyên” giữa mày anh càng sâu, không rõ vì sao bầu không khí tốt như vậy, cô lại muốn nặn một kẻ thứ ba.
Cô nhanh chóng nghe thấy anh hỏi: “Em bận rộn lâu như vậy, cũng chỉ vì Ma Đoàn ư?”
“Chỉ có thể nghĩ đến nó,” Lâm Lạc Tang lại tiện tay nắm lấy tuyết, bàn tay thoáng gập lại rồi mở ra, một cái gì đó tựa khối cầu xuất hiện ở trong tay, “Anh xem, liếc mắt xem có phải rất giống Ma Đoàn hay không?”
Bùi Hàn Chu cứng ngắc đáp lời: “Không giống.”
Lâm Lạc Tang bĩu môi, “Anh quá lạnh nhạt với con trai anh.”
“Cũng không phải con trai thật..
“…… Hửm?”
“Không có gì.” Anh kéo cô bằng một tay, ra hiệu hai người rời đi.
Bị anh lôi kéo đi về trước vài bước, lúc này Lâm Lạc Tang mới thỏa mãn quay đầu lại nhìn về phía người máy clone nằm trên tuyết: “Cứ đi như thế hả? Vậy Ma Đoàn thì sao?”
Ý của cô vốn định hỏi có muốn chụp tấm ảnh hay đặt trên xe chờ nó tan chảy hay không, kết quả anh trả lời một cách lạnh nhạt…
“Để nó tự sinh tự diệt.”
“……”
Lâm Lạc Tang cũng không còn tâm tư để ý thứ mình sáng tạo, dù sao bàn tay phơi ở trong gió lâu như vậy, lúc này ít nhiều gì cũng hơi lạnh run.
Cô đang đút tay vào trong túi sưởi ấm rồi sau đó lại chớp chớp mắt, một cái thắng gấp cũng kéo anh ngừng lại.
Cô đặt những đốt ngón tay ửng đỏ của mình dán lên chỗ cằm anh rồi nhẹ giọng hỏi: “Lạnh không?”
“…… Lạnh.”
Anh trầm giọng, kéo tay cô xuống dưới.
Hướng gió thay đổi trong nháy mắt không thể phỏng đoán, Lâm Lạc Tang nghiêng đầu về một bên nên bị tóc mái dính lên mắt, lúc vươn tay muốn đẩy tóc ra thì mới ý thức được tay mình đang bị Bùi Hàn Chu nắm.
Cô theo bản năng kéo kéo ra bên ngoài nhưng anh siết thật chặt, cô không rút ra được.
Nghĩ anh không nhận ra được, Lâm Lạc Tang cho anh một ít thời gian phản ứng rồi túm nó ra, nỗ lực tìm về quyền khống chế bàn tay của mình với đối thủ.
Anh không chỉ không buông tay mà còn kéo nhét vào chỗ sâu trong túi.
Lâm Lạc Tang dùng tình cảm để cảm hóa trái tim anh và dùng lý trí để khiến anh hiểu: “Tóc em bị rối.”
“Chẳng phải tay trái em còn có thể dùng sao?” Người nào đó đường hoàng, “Lấy ra anh sợ em lạnh.”
Cô nghẹn một lát, lúc này mới ngoài cười nhưng trong không cười thổi bay tóc mái.
“Cảm ơn nha, anh thật tốt.”
Không ngờ cô trang bị đầy đủ vẫn bị người ta chụp được ảnh, khi xem bức ảnh tuyết của cô và Bùi Hàn Chu ở trang đầu, cô thiếu chút nữa bị khiếp sợ.
Vừa nhấn vào xem, may mắn, blogger chỉ chụp bóng lưng, cũng không nhận ra bọn họ.
Trong ảnh chụp, cô đang ngồi xổm nặn Ma Đoàn, mà Bùi Hàn Chu đứng ở phía sau cô, chiếc dù trong tay không ngừng nghiêng về phía cô.
Cách đó không xa, ánh đèn vàng ấm áp của tiệm hoa mang tông màu nhẹ nhàng tràn ngập toàn bộ bức tranh, ngay cả những bông tuyết bay khắp bầu trời cũng có vẻ tĩnh mịch và ấm áp.
Chủ blog nói: 【 Lúc tăng ca về nhà thì chụp được một màn này ~ cảm giác thật ngọt ngào, chia sẻ cho mọi người. 】
Câu trả lời của mọi người rất lịch sự: 【Bạn ngắm phong cảnh trên tuyết, người ngắm phong cảnh ở phía sau đang nhìn bạn. Dập đầu, cảm ơn. 】
Còn có người hỏi chuyện tiếp: 【 Tuy rằng không có tiền căn hậu tố nhưng cảnh tượng không thể giải thích được có ma lực khiến người ta tràn đầy năng lượng. Có phần tiếp theo không, muốn xem cô gái nặn cái gì ~】
Chủ blog trả lời: 【 Tôi vốn định lên xem mặt nhưng cô gái đã nhanh chóng bị bạn trai kéo đi haha cô gái nặn một thứ rất nhỏ, nhìn không ra là cái gì [ hình ảnh ]】
Có mấy người ở lầu giữa nhận ra:
【 Mợ nó đây không phải là Ma Đoàn đi? 】
【 Lâm…… Lâm Lạc Tang và Bùi Hàn Chu? Má ơi có chết tôi cũng không dám đưa ra giả thiết như vậy, nhìn bóng lưng quả thật rất giống Bùi Hàn Chu, nhưng cầm dù thì tuyệt đối không phải đâu. Sếp Bùi chỉ biết tự mình cầm dù thôi, không để người ta che dù cho mình đã không tồi ( xin lỗi tổng giám đốc Bùi em thật sự là fan của anh) 】
【 Họ là cặp vợ chồng duy nhất tôi từng thấy rất có cảm giác cp nhưng hầu như chưa từng ở chung một khung hình, trước khi xem bức ảnh này, tôi cũng thuộc đảng hôn nhân hình thức, xem xong tôi dao động. 】
Mọi người đoán già đoán non, phân tích từ quần áo đến kiểu tóc, đáng tiếc là sau khi Lâm Lạc Tang lên xe thì đã thay một chiếc áo len thật dày, manh mối quá ít, giang cư mận không phân tích ra được.
Lâm Lạc Tang chỉ cười xem mọi người đoán tới đoán lui, sau đó lại tắt thông báo khác và không xem nữa, ai biết trước khi ngủ tiện tay lướt lướt thì phát hiện Weibo không có một ngọn cỏ của Bùi Hàn Chu đã nhấn like bức ảnh kia vào mười phút trước.
Ngày hôm sau thức dậy, Bùi Hàn Chu lập tức chất vấn cô: “Vì sao em không follow anh?”
“Follow cái gì?” Lâm Lạc Tang cắn miếng khoai lang tím, “Weibo? Em cho rằng anh không dùng Weibo đó nữa.”
Thấy Bùi Hàn Chu không nói chuyện, cô tiếp tục hỏi: “Sao vậy, gần đây định chơi chơi hả?”
“Ừm.”
“Bây giờ em không rảnh tay, tự anh lấy điện thoại em thêm đi.” Dừng một chút, Lâm Lạc Tang nói, “Sao bỗng nhiên dùng Weibo?”
Anh thản nhiên, “Thì cảm thấy…… phần mềm này cũng không tệ lắm.”
Gấp rút ăn cho xong, cô không có đủ thời gian để kiểm tra xem follow đã thêm xong hay chưa đã chạy tới Đinh Thành kiểm tra tiến độ của các thực tập sinh.
Trận công diễn đầu tiên sắp diễn ra, bọn họ chỉ có thời gian chuẩn bị mấy ngày.
Công diễn chính là biểu diễn công khai, có bán vé cho những người hâm mộ thực sự xem, các thực tập sinh vẫn sử dụng nhóm ban đầu như một đơn vị, sau khi được nhóm cố vấn hướng dẫn thì sẽ công khai PK trên sân khấu công diễn.
Tuy rằng là trận quyết chiến của các thực tập sinh nhưng cũng liên quan mật thiết đến trình độ của cố vấn.
Cô vừa đến phòng luyện tập thì trong phòng học lập tức sôi nổi đứng dậy.
“Cô Tang Tang! Năm mới vui vẻ!!”
“Cô ơi, màn trình diễn đêm giao thừa quá nhiều kiến thức (*), đặc biệt là nhặt mic cuối cùng kia ngầu bá cháyluôn, sao cô làm được ạ?!”
(*) 干货: Hoa quả khô có phần giá trị thường chỉ là những điểm kiến thức về một lĩnh vực nào đó. Hoa quả khô chủ yếu tham khảo một số khóa học hoặc chia sẻ kinh nghiệm mang tính thực tiễn rất mạnh, đa số bắt nguồn từ hành động tự thân tự mình hoặc trải nghiệm để tiến hành giảng giải. Không có nhiều trích dẫn về lịch sử hoặc tương lai hư cấu, chỉ nói về những điều thực tế để cho người ta nghe xong lập tức có thể tiến hành thao tác, cũng có hiệu quả về thành tựu, coi trọng tính thực tiễn là một trong những cách tốt nhất để thể hiện tính thực tiễn và thực tế. ()
“Cô ơi, biểu diễn cho bọn em một lần nữa đi ạ.”
“Khả năng ứng biến trong giai đoạn đó thật sự quá mạnh mẽ, ngay cả mẹ em cũng đổi giọng. Ngay từ đầu mẹ em không đồng ý để em tham gia chương trình này, tối hôm qua xem tiệc giao thừa xong thì gọi cho em cú điện thoại và nói rằng, bé con, mẹ thấy cố vấn của bọn con nhảy khá giỏi, hãy học tập chăm chỉ ở đó! Ha ha ha ha ha!”
Mọi người sôi nổi ồn ào, Lâm Lạc Tang chỉ có thể làm động tác tối hôm qua một lần nữa, lúc xoay người bắt lấy bộ đàm dứt khoát lưu loát, khi đứng dậy lại quản lý biểu cảm cũng không có buông lỏng chút nào, mái tóc dài theo động tác dạo qua một vòng, vừa thổi vèo vừa đẹp.
Lâm Lạc Tang quay về phía ánh mắt sùng bái trước mắt và hỏi: “Muốn biết bí quyết không?”
“Muốn ạ!!”
“Bất trắc trên sân khấu là điều không thể tránh được, nếu muốn thuận lợi giải quyết thì quan trọng nhất chính là quen thuộc với động tác, hơn nữa nhất định không thể hoảng loạn.”
“Làm thế nào để có thể không hoang mang ạ?”
“Luyện tập.” Cô nói, “Nói tới đây, sân khấu công diễn đầu tiên của bọn em luyện đến đâu rồi, để tôi xem xem.”
Nhiệm vụ của cố vấn xảy ra bất ngờ, rất có cảm giác lúc khai giảng còn chưa quen thuộc với giáo viên bộ môn xong thì giáo viên vô tình vỗ bàn biểu đạt nhiệm vụ: giao bài tập nghỉ đông lên.
Hầu hết các tổ đều luyện tập nghiêm túc, đặc biệt là học trò dưới trướng Lâm Lạc Tang, có lẽ là có sự động viên của Lâm Lạc Tang trên sân khấu nên bọn họ đều không lơi lỏng lười biếng, cho dù xếp hạng ban đầu không phải AB nhưng phần trình bày trên sân khấu cũng hoàn toàn không thua kém.
Nhưng vẫn có hai nhóm thực tập sinh ngày thường đùa vui ồn ào tương đối không tập trung, giữa chừng nhảy sai mấy nhịp, thậm chí còn có hai người đứng sai vị trí. Ở trước mặt Lâm Lạc Tang họ cũng lơi ra, một đám con gái cười gập cả người.
Lâm Lạc Tang cũng không ngắt ngang thực tập sinh, nhưng giờ phút này cũng không khỏi vỗ vỗ microphone và dò hỏi: “Buồn cười không?”
Phòng học lập tức yên tĩnh, mọi người đều ý thức được Lâm Lạc Tang đang nghiêm túc, khẩn trương mím chặt môi.
“Cho thời gian mấy ngày, ngay cả động tác mấy em cũng nhớ không nổi, còn lại mấy ngày hẳn là lúc cho giáo viên tìm lỗi sai mà không phải lúc các em học bước nhảy,” Lâm Lạc Tang bất đắc dĩ mà xoa giữa mày, “Nếu nhảy sai ở trên sân khấu, các em có xứng đáng để khán giả tiêu tiền tới xem không?”
“Trận công diễn đầu kết thúc thì phải dựa theo thứ hạng để loại trừ, 100 vào 60, gần như là một nửa tuyển thủ đều sẽ vô duyên với sân khấu tiếp theo, các em còn không giữ vững tinh thần, rốt cuộc suy nghĩ như thế nào? Các em có biết cơ hội hiếm đến cỡ nào không?”
Cô nhìn về phía ngay trung tâm, cô gái mới vừa rồi còn đang ồn ào hỏi cô “vì sao không hoang mang ạ”, từ từ nói: “Mao Ánh, em hỏi tôi vì sao lúc ngoài ý muốn không hoang mang, được, bây giờ tôi nói cho các em.”
“Sự điềm tĩnh của tôi đến từ sự tín nhiệm của tôi đối với bản thân, đến từ trí nhớ về tay chân của tôi sau vô số lần luyện tập, cho dù đầu óc trống rỗng thì âm nhạc vang lên tôi sẽ nhảy theo. Tôi biết khoảng thời gian giữa các động tác, bởi vì thuần thục, tôi có thể nhanh chóng tính toán ra khi nào tôi có thể tự mình vào động tác.”
“Không ai có thể có được điểm một cách tùy tiện, cho dù có thiên phú cũng không thể lý luận suông, trước kia lúc ở Bữa tiệc tai nghe mắt thấy, tôi dùng thời gian người ta nghỉ ngơi lên sân khấu luyện tập, tất cả khoảng thời gian nhỏ vụ cũng do tôi. Tất cả mọi người muốn trở thành người ngược gió trở mình, nhưng nếu kiến thức cơ bản không vững, mấy em không đợi được gió đến thì cũng đã bị sóng sau đánh dạt vào bờ cát.”
Trong phòng học yên tĩnh, tất cả thực tập sinh đều đang nghiêm túc lắng nghe kinh nghiệm của cô.
Qua thật lâu, mấy thực tập sinh vui cười lúc này mới nhỏ giọng nói: “Xin lỗi cô, chúng em không nên luôn đùa giỡn, sau này sẽ không.”
“Hiện tại cố gắng nỗ lực còn kịp, bây giờ tôi nghiêm khắc yêu cầu với các em là không hy vọng các em đến lúc đó đứng ở dưới sân khấu rơi nước mắt,” Lâm Lạc Tang nói, “Các em tiếp tục luyện đi, lần sau tôi kiểm tra.”
Suy cho cùng cô vẫn mềm lòng, khi nói mấy câu cuối cùng lại khôi phục dịu dàng như trước khiến mấy thực tập sinh càng thêm cảm thấy bản thân không hiểu chuyện, hốc mắt chua xót: “Bởi vì không ngờ hôm nay cô sẽ kiểm tra bọn em, cô Lưu Bình nói ngày mốt lại kiểm tra.”
Lưu Bình có thể biết được cái gì, nơi nào còn có cơ hội tìm tòi chi tiết vào ngày mốt.
Nhưng cuối cùng Lâm Lạc Tang cũng không vạch trần, chỉ nói câu ngày mai mình sẽ kiểm tra rồi đến lớp tiếp theo.
Sóng bình luận của phòng phát sóng trực tiếp vì đoạn lời nói kia của Lâm Lạc Tang kia điên cuồng cổ vũ:
【 Khán giả đáng yêu cũng có bướng bỉnh, đề cập đến chuyên nghiệp lại đặc biệt chăm chú và nghiêm túc, xinh đẹp tương phản đáng yêu, a a a chị dữ với em!! 】
【 Mấy nhóm này hoàn toàn không phải học viên của ẻm, thậm chí vẫn là nhóm đối thủ cạnh tranh của ẻm, ẻm thật sự cũng không cần quan tâm……】
【 Em ấy thật sự muốn tốt cho thực tập sinh này, ui là trời, dù sao bản thân cũng từng nếm quả đắng nên không muốn đàn em nếm tiếp. 】
Lâm Lạc Tang đã tuần tra xong từng lớp từng lớp tiếp theo, chỉ ra vấn đề tồn tại của mọi người, còn đưa ra rất nhiều ý kiến chỉ đạo.
Rất nhiều thực tập sinh đều đến từ các nhóm khác, cô biết, thậm chí còn sẽ trở thành đối tượng cạnh tranh của cô, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn tuân thủ khái niệm trở thành nhà sản xuất, trước tiên xem qua tất cả lựa chọn của nhóm, cũng tự mình suy nghĩ một lần trước hiệu quả sân khấu như thế nào sẽ tốt hơn.
Kiểm tra xong sân khấu của thực tập sinh, cô lại đi đến phòng luyện tập riêng dành cho mình, luyện nhảy vài giờ rồi bắt đầu chuẩn bị album.
Cuộc sống tập luyện luôn nhàm chán, ngẫu nhiên có thời khắc khẩn trương, mọi người cũng sẽ lơi lỏng nhưng lời nói của Lâm Lạc Tang khiến các thực tập sinh lại mau chóng lên dây cót, mọi người bắt đầu đọ sức.
Nhìn chằm chằm các thực tập sinh có điều chuyển biến tốt đẹp, lúc này cô mới trở về nhà sau khi kiểm tra vào sáng hôm sau, dù sao hôm nay Bùi Hàn Chu đã nói muốn dẫn cô đi ra ngoài, nói đến còn rất thần bí.
Anh về đến nhà sau cô mười phút, đêm đó anh dẫn cô đến công viên trước đó hai người đi qua.
Cô nhìn phong cảnh ven đường, không khỏi hỏi: “Đi đến đó làm gì?”
Anh thản nhiên đáp: “Trước đó không phải nói muốn dẫn em đi ngồi vòng đu quay sao?”
Xe vững vàng dừng lại, cô kéo cửa xe ra đi xuống, lúc này mới nói: “Nhưng công viên vào giờ này nhất định có nhiều người nha.”
Bùi Hàn Chu sớm có dự kiến trước: “Cho nên anh đặt bao hết.”
“……”
Cô quay đầu lại, công viên vốn dĩ náo nhiệt quả nhiên hiu quạnh, ngay cả nhân viên công tác cũng chẳng thừa mấy người.
Được thôi, là cô lo lắng nhiều rồi.
“Đi thôi, trực tiếp đi,” cô xoa xoa đầu, “Hai ngày này bị các thực tập sinh bào khủng khiếp, vừa lúc đi lên nơi cao thay đổi tâm trạng.”
Vòng đu quay từ từ xoay tròn bay lên cao, bóng đêm và cảnh sắc bao la hùng vĩ được thu hết vào đáy mắt, Lâm Lạc Tang bỗng nhiên nghĩ đến gì đấy, nghĩ đến cái gì nói cái đó: “Trước đó em từng xem một bộ phim Hàn.”
“Hửm?”
“Nói là, nếu người yêu ở trên vòng đu quay……”
Nói tới đây cô phát hiện gì đó, đứng dậy đè qua, chịu trách nhiệm với người đàn ông bên cạnh: “Nhắm mắt.”
Anh thuận theo nhắm mắt lại, cảm giác được một vật mềm mại ấn xuống trước mắt mình, chợt, Lâm Lạc Tang gỡ xuống một cọng lông mi từ trên mặt anh.
“Lông mi anh rớt.” Cô nói.
Nói xong lại ngồi về chỗ, tiếp tục thưởng thức ánh sáng và hồ nước.
Bùi Hàn Chu hé môi: “…… Cứ như vậy?”
Cô cũng không rõ nguyên do lắm mà nhìn lại, “Bằng không thì sao?”
Lại tìm tòi nghiên cứu: “Anh đang chờ mong cái gì? Bảo em khen anh lông mi thật dài hả?”
“……”
“Vậy vừa rồi em muốn nói gì?”
Cô suy nghĩ một hồi: “Bị lông mi anh cắt ngang, em quên mất.”
“……”
Ngồi vòng đu quay xong, cô một hai phải vào đêm hôm khuya khoắt ngồi cái gì mà tàu lượn siêu tốc giao long vào biển, ven đường bị nước bắn cả người, cô lại cảm thấy giảm stress, đề nghị còn muốn ngồi nữa.
Cứ như vậy ngồi vài vòng, anh cũng không sợ độ cao, chỉ là tàu lượn siêu tốc uốn lượn ngoằn ngoèo khiến đầu anh có hơi choáng váng.
Vào lúc cô đưa ra muốn ngồi lần thứ năm, anh hỏi: “Em không bị chóng mặt à?”
“Em không chóng mặt, luyện múa xoay vòng còn nhiều hơn cái này,” cô lập tức lĩnh ngộ lại đây cái gì, “Có phải anh không thể ngồi hay không?”
Sau một lúc lâu anh không lên tiếng, cô sốt ruột thúc giục, lại nhiều ra mấy phần ngạo mạn cảm giác về sự ưu việt xưng hùng xưng bá, hất cằm lên: “Anh rốt cuộc có được không?”
Rất hiển nhiên, anh đặc biệt mẫn cảm với ba chữ “có được không”, nghe vậy thì híp mắt, đối với ánh mắt hơi có chút khiêu khích của cô thì hạ giọng cảnh cáo:
“Cái này anh không ngồi được nhưng cái khác anh còn có thể làm một lần.”