Anh đứng ở trước mặt cô, ngăn cảm ý đồ tháo chạy của cô, lúc cúi người nói chuyện hơi thở bỗng dưng dựa sát vào, tuy giọng nói lạnh lùng đấy nhưng lại mang theo hơi thở nguy hiểm và mập mờ.
Da đầu cô tê dại.
Bùi Hàn Chu cứ cụp mắt như vậy nhìn cô, ngón tay thon dài vẫn đặt trên khoá cửa không buông ra, đuôi mắt mang theo một tầng uy hiếp hơi mỏng, hormone chém trời lấp đất quét sạch mọi thứ.
Thấy cô không nói lời nào, anh lại bất mãn liếm răng trên.
“Sao anh lại không biết em còn có sở thích chấm điểm cho người ta nhỉ?”
Nói xong, đầu ngón tay của anh di chuyển quanh khóa trái và xoay nhẹ, tiếng cùm cụp trong bầu không khí yên tĩnh có vẻ đặc biệt kiêu ngạo.
Cùng với tiếng khoá trái lanh lảnh cuối cùng, bắp đùi cô mềm nhũn mà không có dấu hiệu báo trước.
Lâm Lạc Tang nuốt nước miếng trong vô ích, muốn nói chút gì đó để mình đừng chết quá thảm nên hé đôi môi tái nhợt phát ra một tin tức vô ích trước: “Anh nghe em giải thích.”
Anh khoanh tay nhìn cô, nói với vẻ thờ ơ: “Giải thích.”
Cô làm công tác chuẩn bị nghĩ nát óc lặp đi lặp lại, cố gắng xếp một số từ ngữ, câu văn thuyết phục, đẹp đẽ trong kho từ ngữ của nhạc sĩ được hàng nghìn người khen ngợi.
Sau khi sắp xếp dài đến khoảng chừng nửa phút, cô khô quắt vô lực lui ra sau hai bước.
“…… Giải thích không ra.”
Bùi Hàn Chu: “……”
Nhìn thấy anh từng bước tới gần, nguy hiểm gần trong gang tấc, cô vội vã vươn tay che mặt mình lại, hệ thống tự cứu điên cuồng vận hành, cũng không biết nên nói cái gì dù sao nói cũng như không, hai mắt nhắm nghiền lại cam chịu…
“Chỉ là, cái kia cái gì, khi đó em uống say thật sự không nhớ rõ, nhớ rõ cũng không nhất định đúng. Thịnh Thiên Dạ một hai phải hỏi nên em mới bất đắc dĩ nói đại, em thì tính là gì, điểm em ghi được không mang tính chất tham khảo, em……”
Cô nói xong lại tìm được chút cảm giác, tự mình tán đồng: “Đúng vậy, có lẽ là do em nhớ lầm, có lẽ lần đầu tiên của anh cũng giống như vài lần sau, cũng không có cản trở, hơn nữa, lần đầu tiên ấy mà, cho dù hơi nhanh một tí……”
Nói xong thì ngước mắt lên.
Xong phim rồi.
Nét mặt của anh hình như càng âm u hơn.
…… Cô nói sai cái gì rồi sao?
Chẳng phải cô đang rất nỗ lực giảng hòa sao?
Giây tiếp theo, cánh tay cô bỗng dưng bị người ta nắm lấy, sức của anh cực lớn siết cô đau.
Cô bị ném lên trên một tấm đệm mềm mại, cả người còn bật lên hai lần, mái tóc dài đen nhánh rơi vãi một giường, cả người trông vô tội cực kỳ.
Trước khi anh muốn tử hình cô ngay tại chỗ, cô vươn một bàn tay ngăn cản: “Này… anh chờ một chút, em cảm thấy em còn có thể cứu vãn một chút, anh thật sự không nghe em nói hết sao, có lẽ em nói xong anh sẽ không tức giận ấy chứ? Chuyển giận sang vui?”
Bùi Hàn Chu lãnh đạm gỡ cà vạt trên vai, nhẹ nhàng ném xuống đất.
Tuy rằng anh không nói chuyện nhưng độ cong mím chặt của khóe môi giống như đang tỏ rõ sáu chữ…
Câm miệng.
Cùng với …
Em chết chắc rồi.
Lâm Lạc Tang: “……”
……
Một ngày kia, Lâm Lạc Tang lăn qua lộn lại chết khoảng mười hai lần,
Dạo chơi bảy điểm tham quan trong nhà bao gồm cầu thang, vườn hoa, bể bơi, mở khoá gần năm kiểu hoàn toàn mới đa dạng, ba lần ngất bên bờ vực thừ nghiệm điên cuồng.
Trích dẫn lời nói cô dùng nhiều nhất là:
Em xin lỗi, em sai rồi, sao còn chưa xong.
Hôm nay có lẽ là một ngày rất đặc biệt, lần đầu tiên cô thân thiết gặp gỡ ánh mặt trời ban trưa chói chang;
Ngày này, cô có thời gian ba tiếng.
Nước mắt lưng tròng, hai mắt đẫm lệ mê mang nhưng chẳng gọi được chút lương tri nào của chồng.
Cũng vào cuối cùng, cô bị bắt tăng thêm 0.2 điểm cho chồng.
…Điều trên được tạo ra từ 《 Báo cáo chấm điểm hằng năm của tôi 》của Lâm Lạc Tang.
*
Lúc Lâm Lạc Tang tỉnh lại đã hơn 8 giờ tối, giọng cô nghèn nghẹn miệng khô lưỡi khô, cũng quyết định sau khi mình khôi phục thì việc đầu tiên mình phải làm là phanh thây xé xác Thịnh Thiên Dạ cái đứa bạn xấu đáng chết này.
Cô phát ra một âm tiết khàn khàn, vươn tay sờ tủ đầu giường, vươn tay kia ra thì lập tức nhớ tới mình còn chưa đưa ly nước lên. Cô đang định rút lại thì bỗng nhiên sờ đến một thứ lạnh lẽo.
Là cái ly của cô.
Vặn ra, nhiệt độ của nước ấm bên trong vừa phải.
Xem ra Bùi Hàn Chu cũng chưa đánh mất toàn bộ lương tri, còn biết rót ly nước cho cô.
Cô cực kỳ thiếu nước, một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái thêm uống cạn ly nước, sau đó lại mệt mỏi, cứ như vậy bò ở mép giường xuất thần, trong đầu hiện lên câu chuyện xưa bi thảm: người nọ là dao thớt ta là thịt cá, thê thảm u sầu sụt sịt mũi.
Chấm điểm thì có lỗi gì đâu, không có tổng kết nhạy bén và sức phán đoán thì sao người khác có thể yên tâm để cô làm cố vấn cho một trăm thực tập sinh hả.
Than thân trách phận một lút, cô trở lại chỗ của mình, nghiêng người, nhìn thấy người đàn ông đang làm việc bên máy tính thì sợ tới mức thiếu chút nữa lại rớt xuống.
Bùi Hàn Chu: “Tỉnh rồi?”
Cô cười khan vài tiếng: “Đúng vậy, nhờ phúc của quý ông.”
Vì lòng hư vinh nông cạn của ông mà bức ép một thiếu nữ vô tội đã kết hôn tới tuyệt cảnh.
Bây giờ cô nhìn anh, thói quen trước kia còn chưa quay lại, chỉ cảm thấy đỉnh đầu anh trong chốc lát là 9.8, trong chốc lát là 10.0.
Nghĩ đến việc anh chiến đấu hăng hái mười mấy tiếng đồng hồ vì để chứng minh có sức thuyết phục bản thân hoàn mỹ không tì vết, Lâm Lạc Tang cứ nhìn anh như vậy, không hề dự đoán được thốt ra một câu.
“Anh có từng nghĩ đến chưa?”
Bùi Hàn Chu nhíu mày nhìn cô.
Lâm Lạc Tang: “Lỡ như max điểm là một trăm điểm thì sao?”
“……”
Anh khép máy tính lại, im lặng chuyển sang cô.
Cô lập tức ý thức được mình lại chán sống nói bậy gì rồi nên nhanh chóng chui vào trong chăn làm sáng tỏ:
“Em sai rồi, nói bậy nói bậy!!!”
…………
Một tuần sau, Lâm Lạc Tang đều không có một ngày nào sống yên ổn.
Cô cũng càng thêm sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là bệnh do ăn uống mà ra, họa là từ miệng mà ra.
Trong khoảng thời gian không có buổi sáng đó, cô không chỉ phải hoàn thành các cuộc phỏng vấn của các kênh tin tức giải trí lớn và quảng bá ca khúc tiếp theo của album mà còn phải tiếp tục chuẩn bị album thứ hai của mình.
Bởi vì có rất nhiều quá trình từ khi hoàn thành album đến khi phát hành, tốn thời gian cũng lâu hơn, bởi vậy rất nhiều ca sĩ đã bắt tay vào thực hiện album tiếp theo khi album trước được phát hành.
Lâm Lạc Tang cũng không ngoại lệ.
Chủ đề trong album thứ hai của cô là phê phán và tính thất thường, có rất nhiều yếu tố hiện thực, cô đặt tên là 《 Mất hiệu lực 》. Gom đủ ba album, buổi concert có thể được sắp xếp theo sát.
Trước mắt chỉ có ba bài hát cho album thứ hai, nhưng ca khúc chủ đề cùng tên đã hoàn thành.
Hồi《 Đón lửa 》 cô lắng nghe sự sắp xếp của thầy cô rất nhiều, nhưng album này, cô muốn bắt đầu thử tham dự nhiều phần hơn, thí dụ như kịch bản của MV lần này là do cô tự tay viết, sau khi viết xong thì giao cho biên kịch chuyên nghiệp trau chuốt một chút.
Ngoại trừ kịch bản, cô còn tham dự thu âm và hòa âm.
Bởi vì MV《 Mất hiệu lực 》 cần rất nhiều khâu hậu kỳ chế tác cho nên phải quay trước.
Cho nên mấy ca khúc khác tuy còn đang trong quá trình chuẩn bị nhưng Lâm Lạc Tang đã chọn một ngày cuối tuần thời tiết tốt cùng ê-kíp đến thảo nguyên lấy cảnh trước để quay MV 《 Mất hiệu lực 》.
Trước khi đi cô nói một tiếng với Bùi Hàn Chu, lúc đó có lẽ là anh đang bận nên không trả lời.
Lần quay phim này, cô tìm được nữ đạo diễn Trình Oánh, người đã sử dụng ngôn ngữ của ống kính một cách điêu luyện.
Trước khi quay có rất nhiều công tác chuẩn bị, Lâm Lạc Tang cũng không ngồi nghỉ ngơi trong xe RV mà xuống xe xem các trang thiết bị tại nơi trực tiếp sản xuất, đồng thời cũng đã thảo luận về ngôn ngữ ống kính của đạo diễn với Trình Oánh.
Ngày thường cô thích xem phim, cho nên rất nhiều thủ pháp quay phim đều có biết một vài, Trình Oánh cũng vui vẻ dạy cô, gợi ý cô có thể tự mình tiến hành quay một vài cảnh.
Tên ca khúc của cô là Mất hiệu lực, chuyện xưa cũng cùng một nhịp thở với tên bài hát. Nó kể về một chuyến đi phượt, một họa sĩ và một nhà thiết kế bị thu hút vào nhau và nhanh chóng rơi vào bể tình, họ giao ước tình yêu này chỉ có bảy ngày, một khi đến nơi cần đến thì hai người sẽ phải tách ra.
Đếm ngược cảm giác căng thẳng của những năm tháng yêu nhau và quá khứ thần bí của hai người khiến cho bọn họ bị thu hút bởi nhau đến điên cuồng. Sắp đến thời khắc chia tay, bọn họ thay đổi ý nghĩ chia tay trong bảy ngày, hẹn nhau cùng đến một thành phố khác để sống trong tình yêu. Một tháng không thể gặp mặt ấy, họa sĩ gửi cho cô gái rất nhiều bức tranh hoài niệm và bày tỏ tình yêu, nhà thiết kế cũng thiết kế rất nhiều Logo kỉ niệm và sổ tay cho hai người, ngọt ngào và dịu dàng.
Nhưng sau khi gặp lại, cuộc đời chẳng phải là một chuyến đi, thiếu thốn lãng mạn đã từng oanh oanh liệt liệt và khư khư cố chấp, trở về với củi gạo mắm muối vụn vặt, nhiệt tình ngày xưa bị hao mòn hết. Mà một khi hiểu biết về đối phương, cảm giác thần bí sẽ không còn sót lại chút gì, khuyết điểm có vẻ chướng mắt, rung động và tình yêu cũng nhanh chóng khô kiệt.
Kết cục đương nhiên là chia tay, chỉ là nhiều nằm sau nữ chính nhớ đến một đoạn này thì xúc động rất nhiều cũng như thổn thức. Lúc cô mở ra ghi chú muốn download những bức tranh nam chính từng gửi cho cô thì mới phát hiện sau tất cả các tệp đều là ba chữ nho nho “Mất hiệu lực”.
Thật ra người bọn họ thích cũng chẳng phải đối phương mà là sự bịa đặt hoàn mỹ trong lòng mình, đối phương càng thần bí thì càng có nhiều chỗ cho sự tự nhận thức.
Nhưng chẳng ai tồn tại để thỏa mãn hình tượng hoàn mỹ trong lòng người khác, lo bù đắp cho bản thân lúc thu hoạch được càng nhiều vui vẻ, lúc đối mặt với hiện thực sẽ càng rơi vào đau đớn hơn.
Mọi thứ trong ảo tưởng sớm hay muộn cũng sẽ có ngày mất đi hiệu lực.
Đây là ý nghĩa đằng sau việc Lâm Lạc Tang biên soạn cho MV này.
Trình Oánh và biên kịch phụ trách sửa chữa đều rất thích kịch bản này, cho nên họ chỉ thêm một số cảnh quay của ca sĩ trên cơ sở Lâm Lạc Tang cung cấp, mạch truyện lớn cũng không sửa lại.
Cô đương nhiên rất hạnh phúc khi có thể nhìn thấy những thứ của mình được công nhận và trình bày đầy đủ.
Nam nữ chính đóng trong MV 《 Mất hiệu lực 》là hai newbie trong công ty của Lâm Lạc Tang, tuy rằng mới vào nghề nhưng thắng ở kỹ thuật diễn không tệ, cảm xúc nhập vào rất nhanh, lần đầu gặp nhau trên màn ảnh đã có cảm giác gợn sóng và pháo hoa bắn tung tóe.
Nửa đầu MV cần sức dãn rất mạnh, khi Trình Oánh chỉ đạo diễn xuất đã cho không ít lối đi, Lâm Lạc Tang chỉ ở bên cạnh nhìn.
Một lúc sau sẽ đến cảnh của cô.
Cô cần quay một đoạn ca hát đặc tả, đến lúc đó xem tình huống rồi cắt nối biên tập thành MV.
Quay một hồi, đến một ít cảnh tương đối đơn giản, Trình Oánh cười vẫy tay với Lâm Lạc Tang: “Em muốn thử quay một đoạn hay không? Phần đặc tả trượt tay từ trên xuống dưới là được.”
Lâm Lạc Tang nóng lòng muốn thử nên nhận lấy camera, trong giờ nghỉ giải lao thì thích ứng trọng lượng một chút.
Quay phim nhanh chóng được bắt đầu.
Lúc này xe của Bùi Hàn Chu cũng đến, anh kéo cửa xe bước xuống, anh rất dễ dàng tìm thấy hai diễn viên đang quay ở giữa đám đông.
Anh chỉ có thể thấy bóng lưng, giờ phút này nữ chính đang tựa vào trên lưng nam chính, vừa đong đưa chân vừa đút nam chính ăn dâu tây.
Anh híp mắt, nghĩ đến trước đây Lâm Lạc Tang từng nói với anh mình sẽ tham gia diễn xuất, hơn nữa lúc ấy còn biểu hiện đặc biệt phấn khích…
Cho nên người đút dâu tây kia là cô? Cô phấn khích là bởi vì muốn quay một đoạn này ư??
Anh đi về trước hai bước, đến gần trung tâm quay phim mới phát hiện người bò trên lưng kia cũng có mái tóc xoăn dài màu đen.
Hơn nữa quét một vòng tại phim trường cũng không thấy được Lâm Lạc Tang ngồi bên lề.
Nhìn khoảng cách quay phim của diễn viên cực kỳ gần, trong một cái chớp mắt anh thậm chí dấy lên xúc động trực tiếp ném nam diễn viên kia xuống sông.
Tiểu Phạm phụ trách ánh sáng di chuyển theo máy quay, đột nhiên không kịp phòng ngừa đụng vào một cái gì đấy, ngẩng đầu đã nhìn thấy nhà đầu tư nào đó đang mím chặt môi và nét mặt không vui level max, một cơn ớn lạnh từ sau lưng luồn, anh ấy sợ đến mức đập tấm bảng đèn xuống đất.
Lâm Lạc Tang nghe thấy có tiếng động thì ló đầu ra khỏi phía sau camera: “…… Làm sao vậy?”
Nam nữ diễn viên chính cũng ngoảnh đầu lại vào lúc này.
Nhìn hai gương mặt hoàn toàn khác nhau, nét mặt của anh lúc này mới dịu đi.
Anh thản nhiên nói: “Không có gì, anh ấy trượt tay.”
Tiểu Phạm: “Ơ?”
Đối mặt với ánh mắt uy hiếp của anh, lúc này Tiểu Phạm mới dùng sức gật đầu vài cái: “Đúng vậy, tôi trượt tay.”
……
Sau khi bảng đèn được sắp xếp lại đúng vị trí, Lâm Lạc Tang quay một đoạn đặc tả, xem một lần, hiệu quả không thành vấn đề mới giao thiết bị cho bậc thầy chuyên nghiệp hơn.
“Hôm nay nam nữ chính quay đến đây đã gần xong rồi,” Trình Oánh chuyển sang Lâm Lạc Tang, “Sau nữa là một phân cảnh phụ.”
Lâm Lạc Tang gật đầu, đi đến một bên để chuyên viên trang điểm dặm phấn, khi chuẩn bị chuyển cảnh, Bùi Hàn Chu hỏi: “Chị quay cái gì vậy?”
Trình Oánh thay giải đáp ở một bên: “Cũng không có gì, chỉ cần đặt một ngọn đèn trước một mảnh vải mỏng. Đầu tiên là nữ chính và nam chính kéo tay nhau một tí, sau đó Tang Tang và nam chính cũng có quá trình đưa đẩy, bởi vì nhân vật của em ấy đảm đương thành người yêu hoàn mỹ trong tư tưởng của nam chính.”
Anh nhíu mà: “Em ấy và nam chính…… đưa đẩy?”
“Đúng vậy, cũng chỉ quay cái tay mà thôi,” Trình Oánh nắm lấy tay Lâm Lạc Tang làm mẫu một chút, “Cứ như vậy, trước hết đủ xa, sau đó chậm rãi đến gần, dắt một chút là được.”
Bùi Hàn Chu: “Ai đã viết vở diễn này?”
“Biên kịch thêm.” Trình Oánh bỗng nhiên ý thức được gì đó nên mỉm cười, “Nắm tay cậu cũng không tiếp thu được à?Cũng không hiện mặt, hai tay kéo một chút mà thôi.”
Lâm Lạc Tang gật đầu: “Anh cũng biết, biên kịch cũng là vì sự phong phú của hình ảnh……”
Anh hơi trầm ngâm, sau đó tiếp lời: “Nếu như không có mặt, vậy vì sao không thể quay tôi?”
Trình Oánh:?
Lâm Lạc Tang:?
Nam chính ở phía sau nghe xong đối thoại thì ngẩn cả người, lúc này mới hỏi thật sự cẩn thận: “Vậy nếu em không quay cảnh kia thì có bị trừ tiền không ạ?”
Bùi Hàn Chu quay đầu lại lườm cậu một cái, đáy mắt đen nhanh tựa như đang bảo “Thức thời chạy nhanh đi, kết toán cho cậu ấn gấp đôi cát-sê”.
Sau đó nam chính thức thời rời đi: “Vậy nếu đã nói như vậy em quả thật có chút việc nên đi trước, dù sao hình dáng cánh tay của hai chúng ta cũng không kém nhau nhiều, được rồi vậy cứ như thế em đi đây tạm biệt đạo diễn!”
Không đợi mọi người kịp phản ứng, nam chính đi nhờ xe nữ chính nhanh chóng rời khỏi nơi quay hình.
Nhìn bóng xe rời đi, Bùi Hàn Chu hệt như tiếc hận cụp mắt xuống: “Thật tiếc nuối.”
“Xem ra chỉ có thể chụp tay anh thôi.”
Lâm Lạc Tang: “……”
Sau khi Bùi Hàn Chu thay thế nam chính lên sân khấu tạm thời, diễn đàn buôn chuyện nào đó cũng nhanh chóng đăng tải dòng chia sẻ “Tôi hóng hớt ở nơi quay MV của Lâm Lạc Tang, hình như có cảnh thân mật Bùi Hàn Chu không cho cô quay, ba bên giằng co đang thương lượng biện pháp, kích thích quá đi”.
Theo thời gian trôi qua, chủ thớt cũng bắt đầu thông báo theo thời gian thực tế:
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha nam chính bị đá đi rồi, Bùi Hàn Chu lên sân khấu làm nam chính, Lâm Lạc Tang hết chỗ nói rồi. 】
【 Dàn dựng chuẩn bị quay, sẽ là kịch bản xích gà gì khiến tổng giám đốc Bùi không tiếc cống hiến góp mặt lần đầu tiên trên màn ảnh, cuống rốn! 】
【??? Quay xong kết thúc công việc?? 】
【? Chỉ cái này? Một cảnh ngây thơ bình tĩnh dắt tay nhau, hay là phác họa thôi? Tôi muốn cảnh ngố tàu nóng bỏng gì đó, quần đều cởi sạch nhé! 】
Những người theo dõi bài đăng cũng bị hoa cả mắt trước hoạt động xuất sắc của Bùi Hàn Chu:
【 Anh trai này thật sự cừ đấy, đầu tiên là dùng acc chính tranh top comment cho vợ, sau đó làm người máy cho vợ thành phúc lợi của album, bây giờ quay MV vì vợ # bàn về giấm tinh là trình độ của bản thân #】
【 Không phải giấm tinh, này là xô giấm, vẫn là ngàn năm có một. 】
【 Chủ thớt vừa nói thế mị càng chờ mong MV, cảm giác sẽ rất đẹp ~】
Một ngày trôi qua, số lượt hẹn xem trước MV của album trên một nền tảng video nhất định của Lâm Lạc Tang đang lập tức tăng gấp ba.
Ngay cả đến Đinh Thành dẫn dắt thực tập sinh, các thực tập sinh đều hỏi cô: “Cô ơi, nghe nói sư công quay MV cho cô ạ? Cô thuyết phục thầy như thế nào ạ, phía trước đến phòng luyện tập thầy đều không muốn lộ mặt ạ.”
Nói nói lại có người đùa bỡn Lộ Cẩm: “Tiểu Cẩm, lần này đề tài nói đến sư công, sao em không phấn khích?”
Lộ Cẩm thở dài một tiếng, thực tập sinh bên cạnh nói: “Ngày hôm qua nó xem xong bài đăng đứng đầu kia, đã hiểu sâu sắc trong mắt sư công chỉ có mình sư mẫu thôi.”
“Chị nói lời này cứ như là em có ý nghĩ gì đó không an phận với sư công vậy,” Lộ Cẩm chọt cô bạn, “Không có được chưa! Em rất tôn trọng cô giáo!!”
“Hiểu, nhưng lâu lắm chưa thấy được thầy mà ha……”
Trong phòng luyện tập cười đùa càng thêm dữ dội nhưng khi Lâm Lạc Tang mở giai điệu thì tất cả đều ngoan ngoãn ngậm miệng, về đến đội của mình.
Sau khi trải qua mấy trận thi đấu và hoạt động, nhóm thực tập sinh chỉ còn lại có 30 người, chẳng đến vài tuần nữa đã phải chọn ra nhóm debut cuối cùng.
Tình hình so tài tiến hành đến nơi đây càng thêm cháy bỏng, là sự cạnh tranh giữa các cường giả, họ càng không thể thiếu cảnh giác.
Màn biểu diễn sắp tới là sân khấu hợp tác với các cố vấn, mỗi cố vấn đều hợp tác biểu diễn trên một sân khấu với thành viên đội của mình.
Trong ý tưởng ban đầu của tổ đạo diễn, có gần 6 người trong một nhóm cộng với 5 cố vấn, vừa lúc là số người trong nhóm.
Kết quả không ngờ được học trò của Lâm Lạc Tang chiếm nửa giang sơn, dưới trướng của cô có tới 12 người trong số 30 người vô trận chung kết nên chỉ có thể chia một vài cho các cố vấn khác.
Cố vấn người ta chỉ dẫn dắt học sinh dưới trướng mình là được rồi, nhưng Lâm Lạc Tang không giống vậy, cô còn phải học múa ở các đội khác, dù sao có sáu học trò lưu lạc bên ngoài, cô cũng phải đến chỉ điểm.
Hơn nữa cô là cố vấn người chế tác, chăm sóc mỗi một học sinh là chức trách của cô.
Ngay cả tổ đạo diễn nhìn cô bôn ba qua lại đều nói với cô không cần khiến mình mệt như vậy, cô và các cố vấn khác cũng là mối quan hệ cạnh tranh, chỉ dẫn dắt học trò của mình là được.
Nhưng cô vẫn cảm thấy không thể cô phụ sự tín nhiệm của thực tập sinh nên kiên trì chỉ điểm cho mỗi một người.
Trước khi sắp bắt đầu buổi công diễn, ê-kíp chương trình đã tung rất nhiều spoil Lâm Lạc Tang chỉ điểm cho học trò khác, trong lúc nhất thời xung quanh vang lên tiếng nghị luận, ngoại trừ cảm động cô làm hết chức trách ra thì, khó tránh khỏi có thuyết âm mưu…
【 Giả vờ giả vịt, làm cứ như bản thân là thiên hạ đệ nhất, không phải chứ nhóm múa cổ phong thêm hí khúc của Mãn Lam cô ả có thể chỉ điểm cái gì, chẳng phải cô ta cũng chỉ là một vũ công pop dance thôi sao, vì hình tượng flop mù mắt chỉ điểm cho thực tập sinh, bị ả vạ lây thật sự quá thảm, sẽ không lui bước chứ? Hơn nữa trận này thế mà cô ta cũng nhảy cổ phong, không phải là bản thân không được cho nên đi gây họa cho đối thủ, khiến người ta cũng không được đó chứ? 】
Vì thế, một lầu đó lại trở thành nơi tụ tập của đám dân mạng ích kỉ “Tôi không nỗ lực cho nên người khác nỗ lực nhất định cũng có mưu đồ khác”, mọi người vui hết mình tới trăm comment, fan mặc kệ nhưng người qua đường đánh trúng một kích, lý trí nhắn nhủ lại:
【 Người nói cô nàng không làm được chỉ sợ là chưa từng lên mạng, mấy con giời đã quên 3-4 năm trước khúc 《 Dao chi 》hot hòn họt của cô ấy là khúc cổ phong sao? 】
Lập tức không có câu phản hồi mới, mà buổi công diễn hợp tác với cố vấn cũng đến đúng hẹn vào ngày hôm sau.
Trận so tài tuyển chọn thực tập sinh đã đến hồi kết, theo lý mà nói đến lúc này rồi, độ hot của chương trình tạp kỹ đã tăng cao, các thực tập sinh cũng có fan, người hâm mộ của thực tập sinh đến trường quay sẽ dần dần tăng lên, ai biết được đứng ở trên sân khấu nhìn xuống, nhiều nhất vẫn là biển tím của Lâm Lạc Tang.
Sóng comment thậm chí vì thế nổi lên cãi nhau, đều nói chị gái nhà mình vất vả như vậy, vì sao không thể mua vé đến trường quay ủng hộ chứ?!
Người hâm mộ cố gắng vượt qua cảnh này bất lực trả lời: 【 Mấy người có biết fan của Lâm Lạc Tang không chỉ nhiều mà còn có tiền không, chúng tôi không muốn đi sao, vé đều bị họ mua hết!! Vì sao mấy trận này mà mấy chị quả dâu còn chưa bị đào rỗng, sao mà fan của Lâm Lạc Tang đều giàu như vậy, like idol like fan có đúng không!! 】
(*) Chữ Tang có nghĩa là dâu nên fan Lâm Lạc Tang gọi là quả dâu.
Trong tiếng hoan hô ở trường quay, Lâm Lạc Tang đi ra với sáu thành viên được lựa chọn.
Các cô mặc Hán phục voan mỏng, cánh tay nhẵn nhụi mang theo vẻ đẹp như ẩn như hiện, giữa trán dán cái hoa điền màu đỏ, thực sự đẹp không gì sánh được.
Ngay lúc Lâm Lạc Tang thay mọi người chào hỏi thì mơ hồ nghe thấy dưới sân khấu truyền đến tiếng gào rống “Em tuyên bố nhóm này là bá chủ nhan sắc”.
Sau khi nhóm thực tập sinh chào hỏi từng người thì ánh đèn mờ đi.
Khán giả đều đang chờ đợi khúc nhạc dạo vang lên, âm thanh theo dự liệu lại không phải nhạc đệm mà là một tiếng đàn tranh hàm súc xa xăm.
“…… Ai còn biết chơi đàn tranh vậy, skill cá nhân tốt như vậy sao không thể hiện?”
Đèn chiếu sáng sáng lên một chiếc, tập trung xung quanh Lâm Lạc Tang, mà cánh tay cô được bao quanh bởi ánh sáng màu vàng nhạt dần dần kết hợp với dây đàn tranh với hai sợi tóc mềm buông xuống.
Môi mỏng, mày lá liễu, hơi nhướng mắt, khí chất hào phóng tự nhiên.
Đa số fan của thực tập sinh fan cũng là fan qua đường của cô, hơn nữa sân khấu của cô vẫn luôn hút fan như cũ, toàn khán đài nhìn thấy cô diễn tấu một màn này trong chốc lát thì tiếng cổ vũ gần như lấn át âm lượng của micro.
Nhưng cô cũng không phải là người đầu tiên lên sân khấu, cô đã ngồi ở đàng kia đệm gần một phút cho nhóm thực tập sinh, lúc này mới đứng dậy hát câu “Bóng chiều tà vượt khoảng cách / tâm nguyện hàng đêm hòa theo tiếng đàn”, rồi lại lui xuống.
Nhóm thực tập sinh của cô mỗi người đều có part solo, sắp đến cô thời gian cũng không dài, lúc đứng ở giữa, cô cũng chỉ ở giữa trong giây lát rồi biến ra một cây quạt ở phía sau, nhẹ nhàng quạt hai lần, sợi tóc theo đó nhẹ bay, uyển chuyển nhẹ nhàng mà giọng hát linh hoạt kỳ ảo truyền khắp khán đài, sau đó vòng quanh ghế lung lay hai vòng, mỉm cười với màn ảnh rồi ại nhường tiêu điểm cho thực tập sinh khác.
Cô không ngờ mình như vậy cũng có thể lên hot search.
Nếu không phải xác nhận nhiều lần với Nhạc Huy, cô thật sự cảm thấy là phòng làm việc của mình mua tuyên truyền.
Nhạc Huy tức giận quá độ: 【 Móa nó, em lên hot search chúng ta còn phải bỏ tiền mua sao, xin mời yên tĩnh nhìn thẳng vào thể chất hút fan của mình! 】
Tên của hot search cũng rất đơn giản thô bạo, sau tên cô là múa quạt, nhấp vào cũng đều đang thảo luận cái sân khấu cổ phong này không hề không hài lòng thật xinh đẹp…
【 Đã lâu chưa thấy qua múa cổ phong thoải mái không làm ra vẻ như vậy, nhóm chị bé nhảy đều rất nhẹ nhàng, giai điệu bắt tai, lời cũng không tồi, i. 】
【 Nói thật, mấy sân khấu hợp tác của cố vấn khác đều là lấy cố vấn làm chủ, chỉ có đội này của em ấy là thật sự cho các thực tập sinh nhiều thời gian để thể hiện. Lâm Lạc Tang chỉ có sáu giây cho cảnh cá nhân, nhưng em ấy cũng là người duy nhất tùy tiện quạt hai cái cũng có thể khiến cho người ta ký ức khó phai. Sau khi xem hai giờ cái gì tôi cũng không nhớ rõ, trong đầu chỉ có nụ cười của em ấy……】【 đúng, tôi cảm thấy em ấy đã thu mình lại không muốn tranh nổi bật, nhưng chỉ tùy tiện vài giây thôi, đó là điều tốt nhất trong lòng khán giả.】
【 Thế mà [không] ai phát hiện bài hát này viết lời soạn nhạc đều là cô ấy sao, cô ấy thật sự là một người cố vấn quá tốt, nhạc của bản thân nhường cho thực tập sinh hát, đề tên cả bảy người. Nếu là mị, bài hát của mị thì mị nhất định tự mình hát……】
【 Ngoái đầu nhìn hải đường với sức sống tro tàn, cành khô đến thời kỳ nở hoa: người đẹp viết lời, tôi sẽ tặng nó cho chính người đẹp một lần nữa, huhuhu. 】
【 Không ai nói chơi đàn tranh cũng thật xinh đẹp sao? Dám làm như vậy cũng là vì độ nổi tiếng đủ cao, lúc đệm nhạc cũng hơn một phút đồng hồ. 】
Sau khi Lâm Lạc Tang bận rộn xong, đang ngồi trên ghế sofa trong nhà dạo hot search, nhìn khán giả phản hồi, Kỷ Ninh lên mạng bên kia hẳn là cũng nhìn thấy nên chia sẻ sân khấu vào trong nhóm rồi khen ngợi: 【 Đẹp thật sự, bé Tang cổ trang hôm nay cũng sử dụng kỹ năng trái tim bạo kích đó nha. 】
Thịnh Thiên Dạ cũng theo đó tâng bốc, sau đó phát hiện Lâm Lạc Tang không trả lời thì trò chuyện riêng với cô:
【 May mắn là cưng không sinh ra ở cổ đại. 】
【Bằng không nhất định là hồng nhan họa thủy, sẽ bị sử quan nhớ cả đời. 】
……
Thấy cô không trả lời, Thịnh Thiên Dạ không còn cách nào: 【 Thật sự không rep tớ sao, cậu thật là tàn nhẫn. 】
【 Không phải chỉ vì tớ to tiếng hơn một chút để cho chồng cậu biết biệt danh đó nên hại cậu chịu khổ sao, đó không phải là điều tớ muốn, sao tớ biết biết ổng không vui với số điểm gần tuyệt đối mà là canh cánh trong lòng mình bị trừ 0.2! 】
【 Mạch não của nhà đầu tư vô lương tâm thật sự khiến người ta không biết đâu mà lần. 】
【 Huhuhuhu cậu đừng không trả lời tớ mà. 】
Lâm Lạc Tang đang chuẩn bị gửi qua một chuỗi dấu ba chấm, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng động ở phòng bếp, lúc này mới sực nhớ ra mình vừa đọc sách hướng dẫn thử món cháo hầm khổ qua, nghe nói tuyệt đối sẽ không làm sai phương pháp.
Khiến người thường xuyên gặp khó khăn như cô cũng có mong muốn trở thành một đầu bếp nữ.
Kết quả kiểm tra cháo trong nồi một chút, qua năm phút, cô lại nhận được tin nhắn đến của Thịnh Thiên Dạ…
【Vì sao lâu như vậy không trả lời tớ, tại sao lại như vậy, cậu không yêu tớ. 】
Sau đó Thịnh Thiên Dạ gọi điện thoại lại đây và thảo luận với cô mấy hiệp quay chung quanh chuyện yêu và không yêu, cũng bảo đảm lúc Bùi Hàn Chu ở bên cạnh thì bản thân tuyệt đối sẽ không nói chuyện lớn tiếng.
Lâm Lạc Tang thực sự cũng không trách cô ấy, hai người cho nhau vài câu lảm nhảm rồi cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, cô mở nắp nồi ra, phát hiện nấu gần xong rồi nên múc cho mình một chén.
Mới vừa đi đến phòng khách, Bùi Hàn Chu vừa lúc đã trở lại.
Anh nhìn thứ xanh trắng trong tay cô: “Em lại đang mân mê cái gì thế?”
“Tuyệt đối sẽ không làm sai món chính,” Lâm Lạc Tang long trọng nói, “Cháo hầm khổ qua, anh muốn thử xem hay không?”
Sau đó, chưa cho anh cơ hội từ chối, cô đẩy anh đến bên cạnh bàn rồi nhét cái muỗng vào trong tay anh.
Bùi Hàn Chu: “……”
Không khí cứ tĩnh lặng như vậy năm phút, nhìn sắc mặt của anh, Lâm Lạc Tang như suy tư gì đó, trong đầu lướt qua câu nói mới vừa rồi của Thịnh Thiên Dạ, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực gật đầu.
“Thôi được rồi, anh không yêu em.”
Bùi Hàn Chu: “Anh yêu em, nhưng cái này anh không thể ăn.”
“Cái này sao không…”
Nói được một nửa cô mới load kịp, kinh hãi quay đầu: “Anh nói cái gì?”
Anh dù bận vẫn ung dung: “Anh nói cái này anh không thể ăn.”
“Không phải,” cô đầy cõi lòng chờ mong hướng dẫn, “Trước cái này một câu.”
Anh suy tư sau một lúc lâu, dường như rốt cuộc cũng phản ứng kịp, yết hầu đột nhiên lên xuống, dời mắt ra chỗ khác ho khan hai tiếng: “Quên mất.”
“……”
Hơ, chó má anh.
Không ăn cháo của cô thì thôi đi, lời nói cũng không chịu nói!
Cũng may Lâm Lạc Tang cũng không phải là một người mang thù, nhanh chóng tự mình ăn xong chén cháo kia, hơn nữa không so đo hiềm khích trước đây mà giao lưu những chuyện gần đây xảy ra với anh.
Hôm nay cô biểu diễn trên sân khấu, cả người rất mệt, không bao lâu đã rút chiếc gối đứng thẳng lót ở sau đầu, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Mới vừa nhắm mắt lại nghĩ đến sân khấu của mình, trong đầu lại nhớ lại một lần, đại khái hơn một phút trôi qua, cô bỗng nhiên cảm giác được ánh đèn vàng ấm áp trước mặt bị một bóng đen che mất.
Ngọn đèn ngoài cửa sổ ồn ào náo động, anh giúp cô dém góc chăn.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói rất nhẹ rất nhẹ tựa lông chim dừng ở bên tai.
Anh nói, “Anh yêu em.”