Giọng của Lâm Lạc Tang xuyên thấu qua ống nghe truyền đến không nhanh không chậm, được bao bọc bởi vài tiếng sóng biển trống trải và ồn ào cách đó không xa, Bùi Hàn Chu hơi bình tĩnh vài giây, thu ngón tay sắp sửa cúp máy lại.
Anh nhỏ giọng nói: “Lặp lại lần nữa.”
Đoàn phù dâu bên kia đều đang chào hỏi Lâm Lạc Tang, âm thanh vừa ồn vừa loạn, cô nhất thời không nghe rõ Bùi Hàn Chu đang nói gì.
“Dạ?”
“Anh nói,” anh kéo lấy âm cuối và nói, “Anh không nghe rõ, em lặp lại lần nữa nhé.”
Lâm Lạc Tang ngẩng đầu, Dương Dương đã đứng ở trên mặt đất, tạo dáng với chú rể đứng ở đầu hàng rồi kêu lên: “Tang Tang mau tới đây, chúng ta chụp ảnh chung nè!”
Cô ra dấu ok, kéo điện thoạt đặt bên tai xuống để ở bên môi: “Yêu anh, cúp đây.”
Nói xong, cô cúp điện thoại với hiệu suất khá cao rồi chạy vội về đội ngũ.
Bùi Hàn Chu còn chưa kịp cẩn thận ấp ủ thì bên kia đã truyền đến một tiếng máy bận, cuộc trò chuyện kết thúc.
Gương mặt anh không cảm xúc cụp mắt, đầu lưỡi áp vào răng suy tính một lúc lâu, sau tất cả những điều quan trọng cần suy nghĩ vừa rồi, cẩn thận đọc lại mấy lần lời cô nói từ âm đến hình thể rồi đến nét bút.
La Tấn ngồi ở đối diện anh, nhìn người đàn ông này sau khi nghe điện thoại cũng không nhúc nhích, nghĩ đến mới nãy hình như anh gọi tên chị dâu, lại nghĩ đến kinh nghiệm và bài học của những lần đi công tác nước ngoài trước, cũng bắt đầu không chắc chắn và nhút nhát.
Cứ ngồi cứng đờ như vậy một lát, cậu phát hiện Bùi Hàn Chu…… Cười?
La Tấn càng cảm thấy hoảng sợ, lập tức đứng dậy làm sáng tỏ: “Tớ thanh minh trước, lần này cũng không phải là do tớ muốn đi công tác, là chính cậu!!”
“Tôi biết.”
Anh đậy nắp bút lại, thế nhưng có thể nghe ra được tâm trạng khá tốt.
La Tấn đánh cược với nguy hiểm tính mạng của mình và thử dò xét: “Lần này là chuyện tốt gì vậy?”
Bùi Hàn Chu không trả lời trực tiếp, chỉ thản nhiên nói: “Chứng minh lại lần nữa.”
La Tấn: “Cái gì cơ?”
“Chỉ cần cậu đề nghị đi công tác thì không có chuyện gì tốt.” Bùi Hàn Chu nói, “Sau này cậu không cần sắp xếp mấy thứ này, để tôi tự mình làm.”
La Tấn không thể hiểu được hình như lại bị công kích:?
……
Đêm đó, trong cuộc trò chuyện, Lâm Lạc Tang phát hiện anh đang cố gắng dụ dỗ mình nói ra ba chữ kia lần nữa.
Lúc cô nằm lỳ ở trên giường vắt chân viết nhạc, bỗng nhiên nghe thấy trong tai nghe đối diện hỏi: “Buổi chiều em nói cái gì vậy?”
Cô dùng cán bút gõ lên mặt giấy, giả vờ không hiểu.
“Khi nào? Cụ thể chút nào.”
Bùi Hàn Chu: “Trước khi cúp điện thoại.”
Lâm Lạc Tang đảo mắt, bỗng nhiên nghĩ đến cháo khổ qua lần đó, hình như mình cũng ép hỏi anh như thế này.
Vì thế không khỏi nhanh trí, vô thưởng vô phạt đáp lại rằng: “Em nói cúp máy á.”
Bùi Hàn Chu thay đổi mục đích nhỏ lần nữa: “Một câu trước.”
Cô ồ một hồi lâu, tính toán gậy ông đập lưng ông, trong lúc anh chờ đợi thì vô tội chớp chớp mắt: “…… Quên mất.”
Bùi Hàn Chu: “……”
*
Lúc hoàn thành hơn phân nửa ca khúc trong album thứ ba, Lâm Lạc Tang mất mười lăm ngày để đến phim trường quay 《 Thần tê truyện 》.
《 Thần tê truyện 》 là một bộ phim cổ trang tra án, đạo diễn là Trần Trà.
Trước đây Trần Trà từng gửi lời mời với cô khi cô giúp Thịnh Thiên Dạ làm khách mời, lúc đó cô nói sẽ suy nghĩ lại, muốn xem thành ý của đạo diễn đến tột cùng như thế nào. Chưa bao lâu đạo diễn đã gửi tới tuyến nhân vật tuyến chính và phần kịch bản, cũng nói chỉ cần cô đồng ý, thời gian quay có thể cố hết khả năng điều chỉnh theo cô.
Bộ phim kia là kịch bản đã được mài giũa hai ba năm, độ chú ý cũng đặc biệt cao, hơn nữa bên trong kịch bản cô chỉ cần đóng vai một ca cơ xinh đẹp, làm ánh trăng sáng của nam chính thúc đẩy phát triển chủ tuyến, yêu cầu không cao với kỹ thuật diễn, hơn nữa chỉ cần vào tổ mười lăm ngày thì sẽ có được suất diễn hơn mười phút trong bộ phim được người trong ngành dự đoán khởi đầu với doanh thu phòng vé một tỷ, ngồi vững ở vị trí nữ 1 khi tuyên truyền.
Mười lăm ngày ngắn ngủi cũng không làm chậm trễ việc cô viết nhạc, huống chi gần mấy tháng qua, ngoại trừ hoạt động chạy một đường ở hai điểm phòng luyện thanh và phòng ngủ thì cô cũng cần phải đổi một địa phương mới để kích thích linh cảm một tẹo nên đồng ý ký hợp đồng.
Đây là một trải nghiệm có tính khiêu chiến đối với cô, một đêm trước khi vào tổ, cô và Thịnh Thiên Dạ, Kỷ Ninh trò chuyện cho đến khuya, xin một số bài học về phương diện diễn xuất.
“Chúng ta có câu nói, một thân diễn xuất ở chỗ khuôn mặt, vẻ mặt diễn xuất ở chỗ đôi mắt,” Kỷ Ninh nói, “Phần mắtbiểu đạt rất quan trọng, đặc biệt là phần diễn bi tình cậu bị bắt đi ở phần sau, nhất định phải tập trung trọng điểm ở phần mắt, không thể trống rỗng.”
Thịnh Thiên Dạ cũng nói: “Cậu diễn nhân vật này là kiểu điềm tĩnh dịu dàng, cho nên biểu cảm rất ít, không thể khoa trương, biểu cảm hơi xử lý một chút thì tốt rồi. Không sao, thả lỏng tiến vào nhân vật là được, nhân vật này dễ diễn, khán giả cũng sẽ không quá bắt bẻ cậu.”
Nhắc tới cũng phải, công việc chính của cô là ca sĩ, khán giả sẽ không quá bắt bẻ nhưng cô cũng muốn diễn khiến mình vừa lòng mới được.
Lâm Lạc Tang vốn tưởng rằng đạo diễn sẽ nới lỏng chút yêu cầu với cô, nhưng tuyệt đối không ngờ được chỉ là một cảnh lần đầu gặp gỡ, cô lại có thể quay bảy ngày.
Cảnh quay trong phim chưa đầy một phút, cô lăn qua lộn lại quay suốt bảy ngày, từ cảm xúc đến biểu cảm mỗi một chỗ vi diệu biến hóa đều được đạo diễn chuẩn xác khống chế.
Tuy cảm thấy vất vả nhưng cũng yên tâm rất nhiều.
Cô có một số hành động đơn giản trong phim, đều là lấy nhu khắc cương tương đối nhẹ nhàng, tương đối thử thách cảm giác khả năng diễn viên, nhưng vũ đạo cơ sở của cô không tồi, cho nên đảm nhận diễn cũng rất đẹp.
Thật vất vả quay xong cảnh lần đầu gặp gỡ đưa dù, cô lên xe cầm điện thoại, mở cửa phòng ngủ xe RV lại phát hiện một bóng người đang gõ tài liệu.
Cô giật nảy mình, hỏi Bùi Hàn Chu: “Sao anh lại tới đây?”
“Đến xem,” anh ngừng động tác trong tay rồi hỏi cô, “Thế nào?”
“Cũng ổn, cũng xem như tương đối thuận lợi,” cô nghĩ ngợi, “Dù sao có vấn đề thì tìm đạo diễn.”
“Lát nữa em còn diễn hay không?”
“Có một cảnh, qua là có thể về khách sạn nghỉ ngơi.”
Sau đó, chưa nghỉ ngơi trong xe RV bao lâu, cô vào quay một suất diễn khác.
Bên ngoài thời tiết lạnh, cô để Bùi Hàn Chu chờ ở trong xe nhưng anh vẫn xuống xe với cô.
Trần Trà là đạo diễn rất giỏi trong việc tạo tính thẩm mỹ hình ảnh, cho nên rõ ràng có đôi khi Lâm Lạc Tang không có diễn, cô cũng sẽ xem ở một bên.
Dù sao có album thứ hai trải chăn, trong album thứ ba cô đã tham dự nhiều phân đoạn hơn, cô không chỉ viết lời soạn nhạc mà còn viết và hòa âm phối khí, thậm chí người sản xuất bài hát cũng là cô. Trong điều kiện như vậy, đối với MV, cô đương nhiên cũng muốn làm hết sức thêm vào ý tưởng của mình, để album thứ ba trở thành tác phẩm chủ đạo của mình… cho nên đề cập đến phần đạo diễn này cô vẫn luôn học tập và trải nghiệm.
Cho nên sau buổi quay ngày hôm đó, cô được biết đạo diễn muốn quay một cảnh diễn mấu chốt, cô cũng ở lại chờ một bên, muốn quan sát phương thức xử lý của đạo diễn với cốt truyện.
Trước khi bắt đầu quay cô nằm nghỉ ngơi ở trên ghế, chỉ đợi một câu “Chuẩn bị” của đạo diễn thì mình sẽ đứng dậy đến máy theo dõi bên kia xem.
Cô đang xuất thần thì đột nhiên nhìn thấy Bùi Hàn Chu đi đến bên cạnh mình, lúc này mới nhớ tới anh cũng đang ở đây.
Bùi Hàn Chu vặn bình giữ nhiệt ra đưa cho cô: “Không nóng.”
Cô không để ý đến chung quanh xôn xao không nhỏ vì sự xuất hiện của anh, cô giơ tay đang muốn nhận, bỗng nhiên phát hiện quần áo trên người mình có quá nhiều món, tay áo bị đè ở dưới thân khiến cho tay cũng không nhấc lên nổi.
Lâm Lạc Tang vặn vẹo người, muốn giải cứu quyền chi phối của đôi tay khỏi tầng tầng lớp lớp phức tạp, kết quả chỉ kịp cử động hai cái, tay áo còn chưa kéo ra thì anh đã lấy ống hút cắm vào cái ly bên cạnh rồi đưa tới bên môi cô.
“Đừng lộn xộn,” Bùi Hàn Chu nói, “Uống trước.”
Cô liếc mắt nhìn anh, không tiếp tục kéo tay áo nữa, theo tư thế của anh ngậm ống hút vào trong miệng nhấm nháp, cũng coi như ngoan ngoãn.
Chuyên gia trang điểm chờ ở một bên để trang điểm bất cứ lúc nào đang nhỏ giọng bàn tán.
“Em nói hai người bọn họ rốt cuộc là thật hay là giả?”
“Chị cảm thấy sao? Nghe nói Bùi Hàn Chu mới trở về từ nước ngoài đã chạy đến chỗ chúng ta, ngoại trừ gặp vợ còn có thể là gặp ai? Nếu em nói, giống những cặp vợ chồng doanh nhân đó kết hôn ngày kỷ niệm Lễ Tình Nhân tag tới tag lui cũng không bằng kiểu lén lút quan tâm chân thật này.”
“Có lý…… này em xem, Bùi Hàn Chu lại giơ cái ly đút cô ấy uống nước, mịa bà, tổng giám đốc Bùi không phải là người bị vợ quản nghiêm đó chứ?”
“Suy nghĩ nhiều rồi, người nọ người ta tự nguyện.”
……
Cảnh quay quan trọng Lâm Lạc Tang tâm tâm niệm niệm nhanh chóng bắt đầu quay trong tiếng tám chuyện, ban đầu cô còn có thể nhìn thấy rất nhiều nhân viên công tác chụp ảnh Bùi Hàn Chu, sau đó bởi vì đắm chìm với học tập, dần dần cô không để ý đến tiếng ồn ào xung quanh.
Sau khi lên một tiết hướng dẫn quay phim tràn đầy kinh nghiệm, cô cảm thấy hài lòng nên về khách sạn.
Bùi Hàn Chu lúc đầu cũng không đồng ý: “Sao em không về?”
“Quá phiền toái, 6 giờ sáng ngày mai có em diễn, về nhà sẽ phải rời giường lúc 3 giờ rưỡi,” Lâm Lạc Tang vỗ lên gối đầu, “Có thể ngủ nhiều thêm một giờ thì một giờ đi.”
Anh hơi suy tư rồi sau đó gật đầu tỏ vẻ hiểu, chưa nói gì đã đóng cửa rời đi.
Lâm Lạc Tang còn tưởng rằng anh đi về trước, không dự đoán được hai mươi phút sau, cửa phòng bị ai đó gõ vang, Bùi Hàn Chu xách theo vali đứng ở cửa ra vào.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Bùi Hàn Chu đã giống như nam chủ nhân đẩy cái vali vào góc tường rồi sau đó ngồi xuống bên ghế.
Lâm Lạc Tang tựa vào cửa phòng ngủ: “Anh làm gì đó?”
Anh tựa như tỏ vẻ không hiểu với vấn đề cô hỏi nên nhíu mày đáp: “Anh ở đây.”
Cô hỏi, “Anh không về sao?”
“Không,” Bùi Hàn Chu dường như nghĩ thông suốt trầm giọng nói, “Anh đã lâu không ở khách sạn, có hơi hoài niệm.”
Lâm Lạc Tang: “Vậy anh ở sân bay của nước Mỹ hả?”
“……”– —Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
“Nói sai rồi,” Mặt anh không đổi sắc mà sửa cho đúng, “Trở về ngày mai còn phải dậy sớm thăm em, phiền toái.”
Dừng một chút, anh lại nhìn về phía chiếc giường mềm mại to lớn, trong giọng nói trộn lẫn vài phần khàn khàn không tự hiểu và không rõ ý tứ.
“Em nói đúng, có thể ngủ nhiều thêm một tiếng…… thì coi như một tiếng.”
Lâm Lạc Tang không nói gì mà nhìn anh một hồi, lúc này mới chấp nhận bên gối mình đột nhiên nhiều thêm một người, cô xoay người vào phòng tắm rửa mặt.
Chờ sau khi cô tắm rửa tẩy trang skincare theo một dây chuyền xong, đứng ở trước gương trang điểm, bỗng nhiên nghĩ đến ngày mai phải quay một cảnh hộc máu, cô còn mang theo túi máu, chuẩn bị hôm nay trở về luyện tập một tí.
Nhân vật chính cô thủ vai là một ca cơ, lần đầu tiên gặp mặt đã giúp nam chính cầm chiếc ô giấy dầu mà chàng thích, sau đó tiến hành mấy màn diễn tấu đứt quãng muôn người đều đổ xô ra đường trên thành lâu, vừa lúc cũng bị nam chính trông thấy, nam chính cảm thấy nàng giống như người bạn chơi cùng mình đã đi lạc thuở nhỏ nên không thể tự khống chế sự rung động. Nhưng vào đêm trước khi nam chính chuẩn bị tỏ tình, nàng lại bị vai phụ ác độc bắt đi, do đó thúc đẩy tuyến chính nam chính điều tra vụ án với hai nam diễn viên khác.
Ngày mai cô phải diễn cảnh kia, là nữ chính bị bắt đi rồi lại bị hạ độc, vai phụ lợi dụng cơ hội cuộc gặp mặt giữa nàng và nam chính muốn để nam chính mềm lòng, thả lỏng đề phòng nhưng nàng tự biết mình sống không lâu nên che giấu hết thảy nói lời tuyệt tình với nam chính. Hy sinh bản thân nhưng tránh cho nam chính bị uy hiếp nữa, để chàng an tâm làm việc chính nghĩa trong thiên hạ với các huynh đệ.
Lâm Lạc Tang nhìn vào gương ấp ủ tình cảm, nhét một túi máu, lúc đang muốn cắn mở thì Bùi Hàn Chu đẩy cửa bước vào.
Anh bình tĩnh tự nhiên mà tiến hành rửa mặt ở bên cạnh cô, mới vừa buông bàn chải đánh răng thì thình lình nghe được âm gì đó. Anh hơi nghiêng đầu thì nhìn thấy cô hộc ra một búng máu.
Bùi Hàn Chu:?
Anh đang muốn mở miệng thì Lâm Lạc Tang bất đắc dĩ thương xót suy yếu bước về phía trước, chặn môi anh khẽ nói: “Xuỵt, đừng nói chuyện.”
“……”
“Ta vốn không quen biết công tử, gánh không nổi những lời ân cần sâu nặng đó. Sự xuất hiện thường xuyên của công tử khiến ta khó xử, ta muốn từ chối nhưng cũng không biết phải từ chối như thế nào mới phải.”
Lâm Lạc Tang dưới ánh mắt không còn gì để nói của anh uyển chuyển đọc lời thoại, mang theo năm phần diễn trò và năm phần cố tình trêu đùa, ấm ức nói: “Ta biết lần này chàng đến đây là muốn mang ta trở về.”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhưng ta đã có vướng bận mới, bất luận chàng nói cái gì thì ta cũng sẽ không theo chàng trở về.”
Sau khi nói xong, cô ngã vào bồn tắm khoan thai nằm yên với dáng vẻ khám phá hồng trần ngăn cách với thế nhân, quãng đời còn lại không chập trùng buồn vui.
Bùi Hàn Chu cứ như vậy thưởng thức vợ mình tiến hành một màn biểu diễn ngẫu hứng, thấy cô nằm một phút cũng chẳng nhúc nhích, lúc này mới sửa cổ tay áo thản nhiên nói: “Vậy ư, vậy nhạc bên trong ổ cứng của nàng……”
Cô gấp rút nhảy dựng lên khỏi bồn tắm, bưng cái ly súc miệng hai lần: “Thế không được.”
“……”
*
Có anh làm bạn, mười lăm ngày nhanh chóng kết thúc, cuối cùng cô còn hữu nghị tăng thêm hai ngày, tổng cộng quay mười bảy ngày mới đóng máy.
Ngày tháng kế tiếp được tiến hành đâu vào đấy, cô tiếp tục viết lời soạn nhạc, trù bị cho buổi biểu diễn, sau khi đoàn phim đóng máy thì bắt đầu tập trung tinh thần vào chế tác hậu kỳ, phim còn sẽ được chiếu dưới phiên bản 3D.
Kế hoạch cô sớm đặt ra là sau khi thông bố album thứ ba《 Hạ 》thì một tháng nữa sẽ công bố chuyện concert, vừa vặn, trước khi mở bán album thứ ba, 《 Thần tê truyện 》 cũng đã được lên kế hoạch phát hành.- —Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Khi bộ phim lần đầu tiên quảng bá về Lâm Lạc Tang, do mọi người từng xem series phim trước đó cho nên biết nữ chính sẽ không có quá nhiều suất diễn, hơn nữa Lâm Lạc Tang có thân phận ca sĩ nên đều chẳng được chú trọng, cảm thấy cô chỉ là chai nước tương có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Kết quả sau khi phát hành trailer, mọi người bỗng nhiên ý thức được dù cho suất diễn của nữ chính lần này không nhiều lắm nhưng tựa như cũng đáng xem.
Trailer chỉ cắt cảnh lần đầu gặp gỡ của Lâm Lạc Tang, nam chính mới vừa mua ô giấy dầu định trả tiền, đột nhiên bị người ta đụng phải, ô bay ra khỏi lồng ngực chàng. Vào lúc này Lâm Lạc Tang lên sân khấu, nàng chỉ đi ngang qua, trùng hợp ra tay tương trợ, cong mũi chân lên đỡ cán ô, ô lại bị nàng đá tung lên và nó bị thổi bay trong gió.
Chiếc ô vừa lăn qua sọt hoa ngập tràn cánh hoa, lúc vừa bung ô ra hoa rơi rực rỡ, nàng nhẹ nhàng ngước mắt lên ngay lúc cánh hoa phác họa ra màn che, nắm lấy cán ô, mỉm cười lấy lại ô đưa cho nam chính.
Tung ra trailer chưa đến mười phút, fan của Lâm Lạc Tang đã tự đăng topic ào ào lên # gây quỹ cộng đồng yêu cầu Lâm Lạc Tang đưa ô cho fan #, cống hiến không ít đề tài và độ hot vì bộ phim.
Sau khi bộ phim được công chiếu, những cảnh quay và cảnh khóc của Lâm Lạc Tang càng được khen ngợi vô số, càng có người nói rằng mặc dù suất diễn của cô chỉ có mười phút hai mươi giây nhưng mỗi một màn đều có thể nói là kinh điển. Khen ngợi suất diễn của cô tuy rằng không nhiều lắm nhưng quý ở tinh hoa.
Cuối cùng, không biết như thế nào, mọi người không hẹn mà cùng tiếc hận:
【 Nhân vật này ánh trăng sáng quá luôn, bản thân cổ cũng thật sự là ánh trăng sáng, vốn dĩ tôi cảm thấy kiểu ánh trăng sáng này tôi không lấy được coi như xong dù sao mọi người đều không chiếm được, nhưng vì sao mọi người phải nói với tôi là cổ và Bùi Hàn Chu kết hôn, tôi hận. 】
【# Bùi Hàn Chu mối thù đoạt vợ không đội trời chung #】
【 Bùi Hàn Chu đoạt vợ của tôi // Bùi Hàn Chu kình địch quốc dân // một quyền năm Bùi Hàn Chu //】
Cứ như vậy, sau người chồng quốc dân thì Bùi Hàn Chu cuối cùng cũng được nhắc đến danh hiệu quốc dân thứ hai:
Kẻ thù quốc dân.
Đương nhiên, dưới Weibo liên quan đến phim cũng vĩnh viễn không thể thiếu hình bóng fan bôn ba thông báo tuyên truyền:
【 Các ca khúc của nữ chính trong phim đều do Lâm Lạc Tang tự mình viết đó nha, nếu nói tới đây em đây sẽ thuận thế thét to một tiếng, album thứ ba của Lâm Lạc Tang 《 Hạ 》 sắp được tung ra trên tất cả các nền tảng, nhớ lắng nghe thần tiên ca hát nhé! 】- —Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Hai album trước có thành tích tốt như vậy, album thứ ba của cô tất nhiên cũng đón lấy vô số sự chú ý. Vào đêm trước khi mở bán, các diễn đàn lớn sôi nổi xây lên nhà cao tầng để dự đoán doanh số album này của cô.
Càng có người khởi xướng vote trên Weibo, dự đoán cô sẽ tiếp tục bán chạy hay sẽ im hơi lặng tiếng bị vùi dập giữa chợ dưới sự chú ý thật lớn.
Lần này các APP lớn đều muốn trộm gà (*) rất nhiều, cố ý mua cho cô một máy chủ trong một giờ, tải trọng có thể mang theo một lượng lớn lưu lượng truy cập.
(*) 鸡贼: Trộm gà là tiếng Quan Thoại chỉ hẹp hòi, keo kiệt, không ra gì; cũng chỉ đặc biệt tính toán, đặc biệt keo kiệt, ý tứ giấu giếm tư lợi; còn có một ý nghĩa khác là giảo hoạt, đùa nghịch khôn vặt, đồng thời còn mang theo chút hèn mọn.
Thành tích của cô cũng nhanh chóng được công bố, là người nào đó tính toán ra trước ở diễn đàn…
【 Báo, album thứ ba của Lâm Lạc Tang hai giây bán được 30 triệu, ha ha ha. 】
Có lẽ là “hahaha” đó có vẻ biểu đạt hơi không rõ ràng, chúa hề nào đó còn chưa kịp sắp xếp lại logic đã cho rằng là quân đội bạn, bắt đầu kỹ năng móc xỉa khởi động bàn phím công kích:
【 Đậu xanh? Đây là bị vùi dập giữa chợ rồi hả?? Chẳng qua rất được hoan nghênh, một mình tôi cười ầm lên ha ha ha. 】
【 Chậc, Lâm Lạc Tang cũng có ngày bị vùi dập, thậm chí còn không bán được số lượng album đầu tiên, quả nhiên sở hữu độ phổ biến phất lên kết cục cũng nhanh chóng bị áp đảo. 】
Cứ như vậy sau 5 lầu, dù cho coi bọn họ là kẻ não tàn cũng nhìn không nổi nữa:
【 Còn đang cười, nhóm bại não tụi bây thấy rõ ràng chưa, một cái là 35 triệu trong “Hai phút”, đây là 30 triệu trong “Hai giây”, phút và giây biết phân biệt không? Chữ Trung cũng không nhận ra còn một mình cười ầm lên, cười ầm lên mẹ mày sinh mày thiểu năng như vậy sao? Nhân gian mê hoặc. 】
【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha mấy người cảm thấy lấy tiêu chuẩn bây giờ của Lâm Lạc Tang thì album sẽ lùi lại hả ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đã lâu chưa gặp qua ngốc nghếch ngây thơ thế kia, cảm ơn, được cười đáp nè. 】
【 Tui không phải fan thật sự nhưng mấy tụi bây thật sự ngốk nghếck. 】
Đám chúa hề kia sau khi bị cười liên tiếp ba trang thì mới nhận ra mình nhớ lầm, liên hệ với admin muốn xóa bài, đáng tiếc fan sớm đã lưu “chứng cứ phạm tội” lại, ném cho các tài khoản blogger lớn khiến dân cư mạng thưởng thức chỉ số thông minh mở ra ánh sáng tuyệt đẹp của bọn họ.
Lâm Lạc Tang người đã tiếp tục vươn lên trong ba album liên tiếp thì nhận đủ loại mời đến rụng tay.
Người ta mở rộng phòng làm việc là để hợp tác, cô mở rộng phòng làm việc gia tăng nhân viên mới là bởi vì ngay cả từ chối cũng chẳng thể chối từ- —Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Một tháng sau, tour lưu diễn cá nhân mà cô mong đợi bấy lâu, chuẩn bị thật lâu cuối cùng cũng được thông báo.
Lần này chủ đề của tour diễn là “Đoàn tàu bao con nhộng”, cách nói rất mới mẻ độc đáo.
Đang lúc mọi người đều tò mò ý nghĩa phía sau thì Lâm Lạc Tang đưa ra khái niệm cũng đưa lời giải thích.
Mỗi địa điểm tổ chức concert đều giống như một bao con nhộng được khép kín, sau khi khép lại thì mọi người trở thành cá thể có được năng lực chữa trị. Mà sau khi mọi người gặp thoáng qua nhau tựa như đoàn tàu đến trạm rồi sắp sửa xuống xe, chia tay là chủ đề ai cũng phải đối mặt trong đời nhưng đoàn tàu vĩnh viễn ở trên đường, sau một trạm lại có một trạm, sau khi chào tạm biệt còn có cơ hội gặp nhau lần nữa.
Cứ như vậy, đoàn tàu vĩnh viễn chạy không ngừng, hướng tới một con đường tràn ngập hy vọng, tươi sáng phía trước.
Buổi biểu diễn vì để phối hợp với chủ đề này nên sẽ có rất nhiều chi tiết và logo, sân khấu cũng sẽ làm thành hình dạng đoàn tàu nhưng những điều này đều sẽ được tiết lộ khi nó chính thức được tổ chức.
Hiện tại, cô cần phải trình bày điểm sáng nhưng cũng phải giữ lại một chút thần bí.
Thông báo chính thức lần này khiến siêu thoại náo nhiệt sục sôi trở lại, các fan đã bắt đầu chờ mong và thét chói tai trước, thậm chí còn có rất nhiều người bắt đầu làm hoạt động rút thăm trúng thưởng chia sẻ vì tích góp nhân phẩm cho mình, hy vọng có thể cướp được vé của concert.
Tour lưu diễn cá nhân của cô sẽ có mười buổi biểu diễn ở trong nước, ba buổi ở nước ngoài để đảm bảo rằng tất cả người hâm mộ đều có cơ hội gặp gỡ cô ở mức độ lớn nhất.
Sau khi công bố chính thức, cô tập trung tinh thần khua chiêng gõ mõ chuẩn bị sân khấu chuyên sâu hơn.
Tất cả các trang thiết bị cho buổi biểu diễn của cô đều là tốt nhất, màn hình được vận chuyển từ nơi khác, dùng âm thanh cao cấp nhất, sân khấu ánh sáng là tối ưu, sân khấu được tùy chỉnh đặc biệt theo chủ đề, ngay cả vũ công cũng là những người đắt nhất trong số các vũ công.
So với tác phẩm, nó giống như là tâm huyết của cô hơn.
Trong đoạn thời gian này bất luận chỗ nào trong nhà cũng trở thành nơi tập luyện của cô nhưng cô vẫn thích tiến hành luyện tập nhất trong phòng tập thể dục với một chiếc gương khổng lồ ở tầng ngầm một.- —Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Cô và Bùi Hàn Chu luôn rất có ăn ý, khi một bên bắt đầu bận rộn thì một bên khác cũng sẽ không nhàn rỗi.
Cô vội vàng chuẩn bị cho buổi biểu diễn, Bùi Hàn Chu lại bay vòng quanh thế giới, công việc hạ cánh cuối cùng cho khách sạn không người.
Ngày đó cô thật vất vả mới rảnh rỗi, đi tìm Kỷ Ninh đang quay phim chơi. Do Thịnh Thiên Dạ ở thành phố khác không đuổi kịp nên mở video phát sóng trực tiếp, bảo bọn cô đặt điện thoại ở đối diện, như thể bản thân cũng ở bên cạnh bọn cô.
Các cô quay chung quanh nhiều câu chuyện phiếm mà cánh săn ảnh không thể khui ra, lúc đang muốn kết thúc thì cô nhận được cuộc gọi từ anh, hỏi cô sao không ở nhà.
“Em ra ngoài chơi,” cô nói, “Buổi tối trở về.”
Sau khi cúp điện thoại, bên kia Thịnh Thiên Dạ trêu: “Sao, trở về nộp bài tập à?”
Kỷ Ninh ngạc nhiên hỏi: “Bài tập gì?”
Thịnh Thiên Dạ từ từ ngước mắt đáp.
“Bài tập trên giường.”
“……”
Nếu không phải Thịnh Thiên Dạ không ở đây, cô thật sự muốn gọi cảnh sát bắt người này đi.
Lúc về đến nhà Lâm Lạc Tang bấm ngón tay tính toán hình như cả hai cũng có gần một tháng không gặp mặt.
Cô đi dạo một ngày bên ngoài, sau khi trở về thì tắm rửa một cái trước, lúc bước ra thì thay áo ngủ mình mới mua, chiếc mũ đằng sau còn mang hai lỗ tai thỏ, đáng yêu, xoay người vừa lúc bị anh nhìn thấy.
“Sau mũ là cái gì?” Anh tựa như rất có hứng thú với thứ này, ánh mắt nặng nề tiến lên trước, khàn giọng nói, “Mang lên cho anh xem.”
Cô xoay người, còn chưa kịp đối diện với ánh mắt thích thú không rõ của anh thì đã bị anh chặn lại, đáng thương vô cùng rúc vào góc tường.- —Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Cứ như thể sau kỳ nghỉ đông dài lâu mà ngắn ngủi, giáo viên của một bài tập về nhà nào đó đã thân thiết nói với cô rằng:
Bài tập được viết như thế nào? Sửa đổi một chút cho tôi nhé?