Ta là nhân tuyển cho vị trí thái tử phi được Định Quốc hầu phủ bồi dưỡng mười năm.
Thái tử đã đến mức không phải ta thì không cưới, hoàng đế cũng không còn cách nào.
Suy cho cùng, bất luận là gia thế, dung mạo hay tài thức, ta đều là tú nữ đứng đầu trong tất cả.
Vòng điện thí cuối cùng, chỉ có hoàng đế, hoàng hậu và thái tử có mặt.
*Điện thí (殿试): Dự thi trong cung điện. Đây là phương thức thi cử (thi Tiến sĩ) để tuyển dụng quan lại tại Trung Quốc trong thời khoa cử, do nhà vua đích thân khảo thí các sĩ tử ở cung điện.
Hoàng đế hỏi ta: “Nếu từ nay về sau ngươi vứt bỏ toàn bộ hầu phủ, chỉ vì được ở bên cạnh thái tử, ngươi có nguyện ý không?”
“Thần nữ nguyện ý.”
2
Đối với đáp án này của ta, Định Quốc hầu cực kỳ hài lòng.
Hầu gia tay cầm binh quyền, hoàng đế vô cùng kiêng kỵ.
Định Quốc hầu nhìn khuôn mặt này của ta, cao giọng cười nói: “Được, đẹp lắm, ông trời thương xót ta, ban con cho ta.”
Ta là người được Định Quốc hầu cứu khỏi đám nạn dân.
Định Quốc hầu thay ta an táng cho phụ mẫu huynh đệ, thu nhận ta làm dưỡng nữ, tuyên bố với bên ngoài ta là đích nữ của Định Quốc hầu phu nhân, mấy năm trước thân thể yếu nhược phải xuống nông thôn dưỡng bệnh.
Ta quỳ rạp xuống đất: “Là nữ nhi phải cảm tạ phụ thân, đã cho nữ nhi một cuộc đời mới.”
“Tốt, chúng ta mưu tính mười năm, chỉ chờ một mai kia.”
3
Ở yến tiệc mùa xuân, lần đầu tiên thái tử nhìn thấy ta.
Hắn nhìn chằm chằm ta hồi lâu, mới chậm rãi hỏi ta: “Nàng có biết đích nữ Chân Ngọc Đình của phủ bá tước không?”
Ta lắc đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
“Dung mạo hai người các nàng thật giống nhau, nhưng giữa lông mày nàng ấy có vết bớt, vừa vặn có hình dáng một đóa hoa sen, ngược lại thêm một phần ý vị.”
Ta hơi ngượng ngùng đáp: “Ta vừa mới trở về kinh thành không lâu. Hôm nay vị tỷ tỷ này không đến sao?”
Thái tử lắc đầu, có chút mất mát: “Nàng ấy tránh hiềm nghi, không muốn nhìn thấy ta.”
Ta cười nói: “Công tử tuấn lãng như vậy, ngay cả nữ nhân cũng chưa chắc có thể sánh được, sao lại có người không muốn nhìn thấy khuôn mặt này chứ? Quả nhiên là không biết quý trọng.”
Sau ngày hôm đó, thái tử liền nhớ kỹ ta.
Cố Hàn Ngọc – Đích nữ Định Quốc hầu rất giống với Chân Ngọc Đình.
4
Từ ngày đầu tiên ta đến Định Quốc hầu phủ ta đã biết, ta có thể được chọn, là vì có dung mạo giống Chân Ngọc Đình, thiên kim phủ bá tước từ nhỏ đã được thái tử đi theo phía sau hỏi han ân cần.
Định Quốc hầu không che giấu mục đích ông ta cứu ta, ta cũng không kiêng dè ta biết mục đích của ông ta.
Chúng ta vẫn dối trá gọi nhau là phụ thân nữ nhi, nhưng chỉ là đóng kịch cho người ngoài xem mà thôi.
Ông ta đảm bảo cho ta không phải lo lắng về ăn uống y phục, ta giúp ông ta hoàn thành đại nghiệp.
Định Quốc hầu mua chuộc người động tay động chân vào thuốc mà Chân Ngọc Đình uống mỗi ngày, Chân Ngọc Đình bị tiêu chảy hai ba ngày, bất đắc dĩ phải vắng mặt ở yến tiệc mùa xuân.
Thái tử si tâm chỉ cho rằng giai nhân tránh mặt hắn.
Có cô nương nhà nào mà không né tránh hắn, đến gần một cái, ngày mai liền có tin đồn bay đầy trời, sơ sẩy một chút còn liên lụy đến cả gia đình.
Nhưng ta thì không, ta cũng không biết hắn là thái tử, ta chỉ coi hắn là con cháu thế gia.
5
“Món gà hầm hạt dẻ này do ngự trù trong cung làm, nàng nếm thử đi.” Thái tử thân mật gắp một miếng thịt gà và một miếng hạt dẻ.
Ta khẽ cười nói: “Đa tạ hảo ý của công tử, nhưng ta thích gà hầm hạt dẻ không có hạt dẻ.”
Thái tử ngẩn người, lại thăm dò gắp món tôm kho, “Món này nhiều dầu mà không ngấy.”
Ta không từ chối, tao nhã ăn một con tôm rồi mới nói: “Hương vị thì ngon, nhưng ta cảm thấy tôm sống nên được hấp luộc để giữ lại hương vị ban đầu của tôm.”
Thái tử không còn che giấu sự kinh ngạc và vui sướng trên mặt hắn nữa.
“Nàng và nàng ấy ngay cả thói quen ăn uống cũng giống nhau.”
Đương nhiên là giống nhau, đây chính là tin tức mà Định Quốc hầu tốn một số tiền lớn mới mua được. Ta biết thói quen của nàng ta còn nhiều hơn bản thân mình.
“Vậy sao, quả nhiên ta cùng vị tỷ tỷ kia có duyên phận.” Vẻ mặt ta mừng rỡ nói.
Nói về kỹ năng diễn kịch, ta đều bội phục bản thân mình, dù sao mỗi ngày đều phải diễn kịch, rất khó mà luyện không tốt.
6
Sau yến tiệc mùa xuân, mọi người đều biết đích nữ nhà Định Quốc hầu có tám phần tương tự Chân Ngọc Đình, trò chuyện với thái tử thập phần hợp ý.
Đầu đường cuối ngõ đều đang cười nhạo ta bị thái tử xem là một Chân Ngọc Đình nghe lời ngoan ngoãn.
Định Quốc hầu vì thế mà phạt ta cấm túc, vì đã làm mất thể diện của Định Quốc hầu.
Trong lòng thái tử có thẹn, mua chuộc quản sự của hầu phủ, nhờ người tặng cho ta một đôi khuyên tai hoa ngọc lan.
Trong thọ yến của Anh Quốc công lão phu nhân, các tiểu thư thế gia đều đeo vàng bạc để biểu hiện thân phận, chỉ có ta đeo bộ khuyên tai ngọc thạch kia.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Chân Ngọc Đình, trong mắt nàng ta tràn đầy lạnh nhạt.
“Đây là thái tử tặng phải không? Ta thích nhất hoa ngọc lan, hắn từng đặc biệt sai người làm một bộ, đáng tiếc ta lại không thích.”
Nàng ta nói điều này bằng một giọng nhẹ nhàng mà mọi người đều có thể nghe thấy, mí mắt cũng không nâng một chút rồi rời đi.
7
Lần này, sự thật ta là thế thân của Chân Ngọc Đình dường như đã được xác thực.
Những ngày đó, các phu nhân tiểu thư sau khi trà dư tửu hậu, đều cười nhạo ta học đòi một cách vụng về, kẻ ngốc nằm mơ.
Định Quốc hầu và ta đang ngồi ở trong viện uống trà, nghe quản gia báo cáo chuyện này bây giờ đã lan truyền đến ồn ào huyên náo đến mức nào.
“Trong rừng có thêm một ít hươu nai, đã đến lúc săn bắn rồi.” Định Quốc hầu phân phó nói.
Hằng năm vào Lập hạ, các võ quan đều mang theo gia quyến đi đến bãi săn để săn bắn.
Khi tiểu thư nhà khác đang uống trà ngắm cảnh dưới lều, ta lại cưỡi ngựa kéo cung đuổi thỏ giành nai cùng các công tử thế gia.
“Nàng ấy thích yên tĩnh, bình thường phần lớn đều là đọc sách vẽ tranh.” Thái tử vừa cưỡi hãn huyết bảo mã của mình vừa nói.
Ta khẽ mỉm cười, “Ta lớn lên ở nông thôn, thích trời đất rộng lớn bao la, không giống với các tiểu thư thế gia kim tôn ngọc quý bình thường.”
Thái tử hơi sửng sốt, “Mấy tin bịa đặt đồn nhảm nàng không cần để trong lòng.”
Ta không nói gì nữa, siết chặt dây cương, giương cung hết cỡ, hướng về phía con nai kia mà đi, một mũi tên bắn trúng.
Ngày đó thái tử nhìn chằm chằm bóng lưng ta một hồi lâu.
8
Lần thứ hai ta nhìn thấy Chân Ngọc Đình là trong hội thơ của tỷ tỷ hoàng hậu – Bá Dương phu nhân.
Đây là lần đầu tiên ta tham gia hội thơ, phá vỡ kỷ lục bất bại mà Chân Ngọc Đình vẫn luôn duy trì, trở thành người đứng đầu.
Bá Dương phu nhân tán thưởng ta văn có thể ngâm thơ làm phú, võ có thể cưỡi ngựa giành nai, là nhân vật số một trong các tiểu thư quý tộc cùng trang lứa.
“Nhưng ăn mặc lại có chút thuần khiết mộc mạc, cũng không giống đích nữ hầu phủ.”
Ta cười nói: “Quý giá nhất chính là ân điển của hoàng thượng và thái tử. Thái tử thương xót tiểu nữ khi còn nhỏ đã nhiều bệnh, tặng khuyên tai hoa ngọc lan này để cầu phúc, tiểu nữ đương nhiên quý trọng. Chỉ là hoa ngọc lan tao nhã, càng xứng đôi với y phục màu trắng.”
Bá Dương phu nhân đương nhiên cũng đã nghe nói đến lai lịch của khuyên tai này, cười đáp: “Rất tốt, thanh nhã tinh khiết, rất hợp với ngươi. Người đâu, đi lấy trâm ngọc của ta đến đây.”
Bá Dương phu nhân gọi ta đến trước mặt, cài trâm lên tóc ta, trâm cài này bạch ngọc thanh nhã, thanh ngọc thuần túy, phối hợp với thạch ngọc hết thảy đều giống như một làn khói xanh, lại điểm xuyết mấy chiếc lá vàng làm nổi bật quý khí.
“Đây là thái hậu ban cho ta, thiên hạ chỉ có một cái như vậy, hôm nay nhìn lại rất hợp với khuyên tai này của ngươi, liền tặng cho ngươi.”
Lúc khách của hội thơ đã tan hết, đi ngang qua Chân Ngọc Đình, ta thấp giọng nói: “Hoa ngọc lan không chỉ cao khiết, mà còn có thể nghênh phúc.”
9
Thế gian này có một loại người như vậy, so với việc nhanh chóng bắt được con mồi, bọn họ càng hưởng thụ quá trình xem con mồi rơi vào bẫy hơn.
Chân Ngọc Đình chính là như thế.
Cho dù nàng ta tự cho mình thanh cao, cũng sẽ không phải không chút động tâm với vị trí thái tử phi. Nhưng nàng ta càng thích thái tử khiến cho nàng ta trở thành tâm điểm để mọi người hâm mộ thảo luận hơn.
Thái tử si tâm với Chân Ngọc Đình cảm động trời đất, mùa hạ hắn tặng khối băng đã được niêm phong tốt, mùa đông hắn tặng ấm lô cống nạp.
Chân Ngọc Đình nhận tất cả lễ vật, nhưng vẫn luôn khách khí xa cách đối với thái tử, như thể tránh hiềm nghi.
Nếu như không có ta xuất hiện, có lẽ thái tử sẽ bởi vì không chiếm được mà càng cảm thấy trân quý hơn.
Nhưng ta đã xuất hiện, ta còn giống nàng ta hơn cả nàng ta, Chân Ngọc Đình luôn giấu đi d*c vọng và tâm tư kia.
Ta biết làm thế nào để khiến cho người trong khu tập trung hoàng quyền vui vẻ, chẳng hạn như Bá Dương phu nhân.
Bất kể người khác có nghị luận về ta thế nào, chỉ cần Bá Dương phu nhân có thể cảm thấy ta cúi đầu trước hoàng quyền, cung thuận thần phục thái tử, lấy chuyện được thái tử ban thưởng làm vinh dự, vậy là đủ rồi.
Chỗ ngu xuẩn nhất của Chân Ngọc Đình chính là, tuy nàng ta có thể câu hồn thái tử, nhưng lại đ.ánh vào mặt những người hoàng gia khác.
10
Sau ngày đó, có Bá Dương phu nhân tọa trấn, ai cũng không dám khua môi múa mép lung tung.
Mà ta, trở thành người để mọi người tranh nhau mời tham gia các yến hội ở kinh thành.
Cho dù cưỡi ngựa đ.ánh bóng, hay làm thơ xen hoa, ta đều có thể đối phó hoàn hảo.
Ngày qua ngày, thứ không thay đổi là ân tứ hoàng quyền mà ta vững vàng củng cố – khuyên tai hoa ngọc lan và trâm ngọc.
Ta đeo từ mùa hạ đến ngày Lập thu – ngày mà những nữ quyến công huân thế tước đi thỉnh an hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn cách ăn mặc của ta, cười nói: “Hàn Ngọc xuất thân trong sạch, chỉ là cũng nên may một ít hoa phục để thể hiện quý khí hầu phủ.”
Ta cúi người, cung kính bái: “Phụ thân thường nói tiền tài là vật ngoài thân, tham lam vô ích, dạy chúng ta hiểu rõ thứ thích hợp hơn thứ quý giá. Hết thảy những gì hầu phủ nhận được đều là hoàng ân, hằng ngày luôn luôn ghi nhớ không dám vượt qua.”
Hoàng hậu rất hài lòng, “Quả thật hiểu chuyện như tỷ tỷ nói.”
Lúc rời cung, hoàng hậu ban cho ta một xe chở đầy trang sức y phục, lệnh chưởng sự cô cô truyền lời cho ta, “Cô nương hiện giờ chính là tuổi hoa, nên ăn mặc xinh đẹp một chút.”
Chân Ngọc Đình tất nhiên cũng có đi, chỉ là dựa theo phân vị gia tộc, ta ngồi phía trên nàng ta.
Hoàng hậu tâm lực có hạn, sẽ không muốn dành thời gian xem cùng một khuôn mặt lần thứ hai.
11
Sau khi vào thu, Bá Dương phu nhân thiết yến tại gia, mời quý tộc các nhà đến ăn cua ngắm cúc làm thơ.
Lần này thái tử cũng ở đây.
Lần trước ở hội thơ đã bị ta cướp đi danh tiếng, lần này Chân Ngọc Đình đổi thành vẽ tranh, hoa cúc được nàng ta vẽ cực kỳ thanh nhã.
Thái tử tán thưởng nói, “Tranh của Ngọc Đình cô nương cho dù so với quốc thủ cũng không kém.”
*Quốc thủ (国手): Danh thủ quốc gia; tuyển thủ quốc gia; người giỏi bậc nhất (người có tay nghề nổi tiếng trong nước như ngành y hoặc đ.ánh cờ).
Chân Ngọc Đình vừa khách khí đa tạ thái tử, vừa cao ngạo nhìn về phía ta, giống như đang nói: “Nhìn xem, ta chỉ động ngón tay thái tử liền vội vàng chạy tới.”
Theo ánh mắt của nàng ta, thái tử cũng nhìn về phía ta. Lần này ta không đeo khuyên tai hoa ngọc lan hắn tặng nữa, mà là đổi thành y phục trang sức hoàng hậu ban thưởng. Vẻ mặt của thái tử trong nháy mắt có chút cô đơn, dù sao hắn cũng biết ta rất coi trọng đôi khuyên tai kia.
“Hàn Ngọc cô nương, có biết vẽ không? Nghe di mẫu nói văn chương nàng rất tốt.” Thái tử chung quy không nhịn được mà hỏi.
Ta ngẩng đầu mỉm cười, “Không biết, ở trước mặt Ngọc Đình tỷ tỷ, ta chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ.”
Chân Ngọc Đình cực kỳ hài lòng, lúc khách tan thì ngẩng cao đầu bước lên xe ngựa, suýt chút nữa giẫm hụt.
(Còn tiếp)