Trước đó còn hấp tấp thiết lập hợp tác với Kiến Nghiệp của Bạch gia, sắp sửa khai triển một dự án đầy hứa hẹn.
Vậy mà qua một đêm, Mục Quốc Thừa trở thành người thực vật nằm trên giường bệnh, Mục Tuyết Y – người thừa kế duy nhất có thể đứng ra kiểm soát cục diện vào lúc này, lại đường đột bán công ty với quyền sở hữu cổ phiếu tuyệt đối ra ngoài.
Mà đối tượng nàng bán cho khiến người trố mắt ngoác mồm.
Chính là đối thủ lớn nhất của Mục thị, Chu thị.
Lại qua một tuần lễ, tin tức càng kinh hãi loan truyền trong giới kinh doanh.
Lần này Mục Tuyết Y bán luôn cả dinh thự Mục gia, chuyển vào nhà cũ của Chu gia ở, ngay hôm sau bất ngờ tuyên bố tin sẽ kết hôn với Chủ tịch Chu thị.
Chuỗi thao tác này làm người hoa cả mắt, từng cái từng cái khiến người ta không tưởng tượng nổi.
Chờ mọi người dần thích ứng, những tin đồn bịa đặt đã bắt đầu lên men mất khống chế.
Mọi người đều đồn đoán Nhị tiểu thư nhà họ Mục đã cấu kết với Chu Chẩm Nguyệt từ lâu, đầu tiên là lật đổ chị gái của mình, sau khi ngồi lên vị trí đó, lại dùng tốc độ ánh sáng lật đổ ba mình, cuối cùng là chia rẽ toàn bộ công ty.
Một nhân vật không có tiếng tăm gì trong giới kinh doanh lại có thủ đoạn và tâm cơ như vậy.
Mục Tuyết Y qua miệng nhiều người bỗng dưng trở thành loại phụ nữ đáng sợ như Medusa. Mọi người sôi nổi rỉ tai nhau, Chủ tịch Chu thị quá ngây thơ, đây nào phải nuôi vợ, nuôi rắn rết thì đúng hơn.
Người thân ruột thịt của mình mà cô ta cũng nuốt không nhả xương, bước kế tiếp không chừng là nuốt chửng cả Chu thị cầm đầu Ngạn Dương.
Ngày hôm sau Chu Chẩm Nguyệt xuất hiện ở công ty, ánh mắt mọi người nhìn cô đều tràn ngập thương hại.
Chu Chẩm Nguyệt hỏi Tiểu Ngải bên cạnh: “Tại sao bọn họ lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi?”
Tiểu Ngải lặng lẽ nói cho cô: “Bây giờ ai cũng nói chị bị điều khiển sau lưng, giống như vị hoàng đế nhỏ bị một thế lực khác buông rèm chấp chính vậy.”
Chu Chẩm Nguyệt: “Thế lực khác?”
Tiểu Ngải: “Chính là phu nhân.”
—— Từ khi Mục Tuyết Y trở về nhà cũ, Chu lão gia đã dặn dò toàn bộ mọi người, sau này nói chuyện hay nhắc tới Mục Tuyết Y, đều phải kính xưng “Phu nhân”.
Chu Chẩm Nguyệt nhớ lại buổi sáng lúc rời giường, Mục Tuyết Y híp mắt buồn ngủ lôi kéo góc áo cô, rầm rì đòi ôm một cái, không nhịn được bật cười.
Vốn dĩ cô hơi lo sợ Tuyết Y mất quyền khống chế trong tay, mất đi địa vị xã hội, sẽ không có cảm giác an toàn. Khuyên rất lâu, muốn để nàng làm phó tổng chỉ dưới bản thân mình một bậc.
Thế nhưng Mục Tuyết Y lại cầu xin cô:
“Xin chị đó, đừng coi trọng em, cứ để em làm phế vật đường đường chính chính đi.”
Chu Chẩm Nguyệt cũng không đành lòng khuyên tiếp.
Mấy năm qua, Mục Tuyết Y quả thật vất vả hết lòng, nên để em ấy nghỉ ngơi thật tốt.
Biết đâu rỗi rãi mấy năm, nhàm chán đến mức vô vị, em ấy muốn quay lại giới kinh doanh, đến lúc đó lại an bài cho em ấy một chức vị cũng không muộn.
Tan làm, Chu Chẩm Nguyệt thường ngày quen tăng ca lại nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, lên đường về nhà mà không chậm trễ bất kỳ một giây phút nào.
Ở nhà có người đang chờ cô.
Nghĩ đến điều này, 6 giờ tối mỗi ngày bỗng trở thành thời điểm được mong đợi nhất cả ngày.
Cát Vi Nùng hiện đang là tài xế của cô. Cát Vi Nùng đã giúp Tiểu Ngải chia hết một nửa lượng công việc, sau khi tan làm Tiểu Ngải có thể tự do, không cần kiêm luôn chức lái xe nữa.
“Làm việc ở đây quen chưa?” Chu Chẩm Nguyệt thuận miệng hỏi.
Cát Vi Nùng nhún nhún vai: “Cũng không tệ lắm. Nếu như cô có thể hòa nhã dễ gần như Tuyết Y, tôi sẽ làm việc thoải mái hơn.”
Chu Chẩm Nguyệt nói đùa: “Để cô làm việc chứ không phải để cô hưởng phúc, được đà lấn tới.”
Cát Vi Nùng lập tức phản bác: “Cô xem, Tuyết Y sẽ không bao giờ nói thế. Trước kia thấy cô ở bên Tuyết Y, còn tưởng rằng bản thân cô rất dịu dàng. Kết quả vừa rời khỏi Tuyết Y, cô giống hệt như Diêm Vương đòi mạng, lãnh khốc vô tình, ác ma giết người không chớp mắt…”
Chu Chẩm Nguyệt cười khẽ: “Đúng là cô ở bên em ấy quá lâu, lảm nhảm thật nhiều. Có phải cô quên mất, tính cách trước kia của cô còn nhạt nhẽo hơn cả tôi?”
Cát Vi Nùng đánh tay lái, nhớ về chuyện cũ, mỉm cười: “Đúng vậy, thật thần kỳ. Vợ cô làm cách nào làm tan chảy núi băng vậy?”
Chu Chẩm Nguyệt chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu một cái.
“Nhân tiện.” Thấy sắp về đến nhà, cô bèn nhắc nhở: “Đám cưới của chúng tôi diễn ra vào ngày 10 tháng sau, tôi sẽ gửi thiệp mời mẫu cho cô, nhớ phải in ra theo số lượng.”
Cát Vi Nùng: “Vội vã kết hôn vậy ư?”
Chu Chẩm Nguyệt bất đắc dĩ: “Tôi và em ấy quen nhau gần tám năm rồi, còn kéo dài thêm làm gì.”
Cát Vi Nùng cười: “Nói cũng đúng.”
Khi về đến nhà cũ, mặt trời đã ẩn mình một nửa phía sau núi, lấp ló cái mũ màu da cam.
Cát Vi Nùng đưa Chu Chẩm Nguyệt về nhà xong bèn nhanh chóng chạy về nhà với vợ của mình.
Chu Chẩm Nguyệt bước vào cửa, nói một tiếng: “Tôi về rồi.”
Nhưng tiền sảnh lại không có động tĩnh gì.
Có lẽ ở trong phòng?
Cô băng qua con đường nhỏ đầy lá rụng, mở cửa đi vào phòng khách, lại nói một câu: “Tôi về rồi.”
Người giúp việc lên tiếng chào hỏi.
Cô ngắm nhìn bốn phía, không thấy người thương tới chào đón, không nhịn được hỏi người giúp việc: “Phu nhân đâu?”
Người giúp việc đáp: “Phu nhân đã cùng lão gia đi thăm đồng đội cũ. Lão gia nói khoảng một tiếng sau mới về, kêu cô ở nhà chờ một chút.”
Chu Chẩm Nguyệt liếc nhìn đồng hồ treo tường, thở dài, ngồi xuống sofa.
Một tiếng thôi, chờ chút là được.
Cô cầm tờ báo của ông nội lên, muốn đọc giết thời gian.
Xem một lúc, chân trái gác lên đùi phải, lát sau chân phải lại gác lên đùi trái, cảm giác như một quãng thời gian rất dài đã vụt qua.
Cô lại liếc nhìn đồng hồ treo tường.
Hả…
Sao chỉ mới có 3 phút?
Lặng im một lúc.
Chu Chẩm Nguyệt đặt tờ báo xuống, cầm lấy chìa khóa xe trên khay trà, hỏi người giúp việc: “Hai người họ đi thăm ai?”
Người giúp việc: “Là bác Kim Bí thư.”
Chu Chẩm Nguyệt bước ra ngoài: “Ừm, biết rồi.”
Người giúp việc hỏi: “Cô không đợi sao?”
Chu Chẩm Nguyệt: “Không đợi nữa, tôi đi đón họ luôn.”
Nhìn Chu Chẩm Nguyệt ra cửa, đám người hầu che miệng líu ríu cười:
Chu tổng dạo này càng ngày càng không thể rời xa phu nhân.
* * *
Thăm lão Kim xong, Chu Phong Niên và Mục Tuyết Y nói lời tạm biệt.
Bí thư Kim nắm tay Chu Phong Niên, dặn đi dặn lại: “Đám cưới của Nguyệt Nha Nhi, nhất định nhớ phát thiệp mời cho tôi đấy.”
Khuôn mặt Chu Phong Niên có chút đắc ý cười: “Biết rồi, nhất định mà. Con trai ông cũng phải tranh thủ, nếu có đứa nào phù hợp thì mau mau dẫn về xem mắt.”
Ánh mắt của cậu con trai Bí thư Kim có mấy phần bất đắc dĩ do bị trưởng bối thúc giục kết hôn: “Bác Chu, đừng kích động ba con nữa.”
Chu Phong Niên nhún vai: “Ôi chao, ai bảo cháu gái nhà bác sắp kết hôn, lão già như bác khó tránh khỏi bận tâm lo nghĩ nhiều.”
Người nhà họ Kim cũng nhìn ra được Chu Phong Niên phấn chấn biết bao nhiêu đối với chuyện hôn sự lần này, cảm thấy vui mừng cho ông, lại thêm một phen chúc mừng và hàn huyên.
Sau khi từ biệt bọn họ, ông lão kéo tay Mục Tuyết Y, mặt mày hồng hào.
“Tuyết nha đầu, ngày mai lại đi thăm lão Tôn, ông ấy cũng là chiến hữu cũ của ông. Phải để ông ấy tận mắt nhìn thấy cháu dâu ông có bao nhiêu xinh đẹp, ha ha ha ha…”
Mục Tuyết Y ngoan ngoãn vâng lời: “Vâng, nghe theo ông nội.”
Hai người mới ra khỏi cổng, đang chuẩn bị lên xe thì chợt nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen quen thuộc khác đang đậu phía sau xe.
Chu Chẩm Nguyệt tựa ở cửa xe, hiển nhiên đã chờ ở chỗ này một khoảng thời gian.
“A Nguyệt!” Mục Tuyết Y vui vẻ hớn hở, vội vàng bước tới.
Chờ nàng đến gần, Chu Chẩm Nguyệt lập tức giữ tay nàng lại, cặp lông mày nhăn chặt giãn ra.
Chu Phong Niên thở dài, hỏi cháu gái mình: “Chẳng phải đã kêu người hầu dặn con, ông sẽ quay về ngay sao? Vậy mà cũng đợi không được? Nhất định phải xa xôi chạy tới?”
Chu Chẩm Nguyệt mím môi, đối với lời chất vấn của ông nội, cô cúi đầu, kính cẩn nghiêm túc đáp:
“Ông nội, con nhớ em ấy.”
Giọng điệu cực kỳ đứng đắn, nhưng nội dung lại cực kỳ “cảm động”.
Trái tim Mục Tuyết Y thoảng qua ấm áp, đan chặt mười ngón tay với cô.
Chu Phong Niên ngao ngán lắc đầu: “Được rồi, biết hai đứa cần thân mật khắng khít, lão già này cũng không làm kỳ đà cản mũi.”
Ông lão vỗ vai Mục Tuyết Y: “Tuyết nha đầu, ngồi xe nó đi.”
“Dạ.” Mục Tuyết Y chu đáo nói: “Không sao đâu ông nội, con chỉ đi cùng chị ấy một đoạn đường, lát nữa về nhà con sẽ xem phim kháng chiến chung với ông.”
Ông lão nói tiếp: “Thôi thôi, nhân lúc hôm nay con dành nhiều thời gian bên nó đi. Bắt đầu từ ngày mai hai đứa không thể chung phòng.”
Chu Chẩm Nguyệt: “…”
Mục Tuyết Y: “?”
Ông lão mỉm cười: “Nguyệt Nha Nhi chưa nói cho con biết à? Theo truyền thống nhà họ Chu, cặp đôi sắp cưới không thể gặp mặt một tháng trước khi kết hôn, không thể ngồi cùng bàn ăn cơm, cũng không thể ngủ cùng phòng. Đối với hai đứa, không gặp mặt có lẽ hơi khó khăn, nhưng không ngồi cùng bàn và không ngủ cùng phòng chung quy phải tuân thủ chứ? Ông đã chuẩn bị sẵn phòng ngủ mới cho con, ngày mai hai đứa nhất định phải chia phòng ngủ.”
Chu Chẩm Nguyệt thử mở miệng: “Ông nội…”
Ông lão giơ tay: “Đừng nói nữa. Chu gia từ trước đến giờ luôn tuân thủ nghiêm ngặt phép tắc của tổ tiên, tốt nhất con nên biết điều.”
Mục Tuyết Y chủ động nói: “Được rồi ông nội, bọn con đều nghe lời ông.”
Ông lão vô cùng hài lòng với sự khôn khéo ngoan ngoãn của Mục Tuyết Y, gật gù, ngồi lên xe của mình chạy đi.
Chờ xe của ông lão lái đi, Chu Chẩm Nguyệt mới khẽ thở dài: “… Làm sao mà lắm phép tắc cổ hủ như vậy.”
Đây là lần đầu tiên Mục Tuyết Y nghe thấy cô oán giận phép tắc trong nhà, không khỏi cười khúc khích: “Nhà chị nhiều phép tắc, đâu phải ngày đầu tiên chị biết.”
Chu Chẩm Nguyệt: “Chờ con của chúng ta kết hôn, tôi nhất định sẽ bãi bỏ điều này.”
Mặt Mục Tuyết Y đỏ bừng, xoay người đi.
“Ai muốn sinh con cho chị.”
Một tiếng oán trách cưỡi gió đêm xa xa bay tới.
“Tuyết Y.” Chu Chẩm Nguyệt vượt lên trước, vội giải thích: “Ý của tôi không phải muốn em sinh con, tôi chỉ muốn biểu đạt bất mãn của mình thôi. Không sao, chuyện đời sau, muốn sinh thì sinh, không muốn sinh thì không sinh. Em đừng mang gánh nặng trong lòng. Nếu như em muốn sống thế giới của hai người đến hết đời, chúng ta không cần sinh con…”
Mục Tuyết Y dừng lại, mỉm cười: “Được rồi, em không trách chị, phản ứng của chị thật lớn.”
Chu Chẩm Nguyệt nắm chặt tay nàng, thở phào một cái, nói: “Sinh con là chuyện rất quan trọng, tôi không muốn… tạo thành áp lực cho em.”
Mục Tuyết Y nghiêng đầu đi, nhìn đường phố vắng vẻ tít phía xa, hạ giọng.
“Chẳng qua nói chuyện này sớm quá, chúng ta còn chưa kết hôn…”
Tai Chu Chẩm Nguyệt bỗng trở nên đỏ thấu, dưới ánh đèn đường ửng màu cam sẫm giống như màu cam quýt.
Cô cũng ngoảnh mặt đi, nhìn về một con phố khác đằng xa, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Ừm…”