Trong góc tối yên tĩnh, trên mặt bàn, mấy vỏ chai rỗng đổ nghiêng đổ ngửa.
Lục Tứ không biết mình đã uống bao nhiêu, lúc này thần chí hắn hơi không rõ ràng, nhưng vẫn đổ rượu vào miệng như người máy.
Chuốc say chính mình, dùng cồn làm tê dại thần kinh của mình, quên hết đi những chuyện lông gà vỏ tỏi.
Có tiếng động nhỏ xíu truyền tới từ bên cạnh hắn, một người nào đó ngồi xuống, chắc là lại ai đó không có mắt, hắn nghĩ lung tung như vậy, ly rượu đầy sớm đã thấy đáy.
Đang lúc hắn chuẩn bị gọi phục vụ, một ly cocktail màu xanh lam bị người bên cạnh đẩy đến trước mặt hắn, cái tay cầm ly rượu thon dài trắng nõn.
Một giọng nói dễ nghe vang lên: “Ly này tôi mời anh uống.”
Tiếng nói nhẹ nhàng vừa lười biếng vừa đạm mạc, trong quán bar hỗn tạp đủ loại âm thanh giống như một dòng suốt trong vắt, Lục Tứ theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng nói ấy.
Cùng lúc đó, Tống Dữ Tinh rốt cuộc cũng thấy rõ mặt người đàn ông, con ngươi lãnh đạm thoáng qua một chút kinh ngạc, chính diện mặt người này cũng không hề kém góc nghiêng, ngũ quan thâm thúy thành thục, bén nhọn đến mức phách lối.
Người đàn ông cau mày nhìn cậu giống như một con chó sói ngỗ ngược, tính công kích lộ rõ, dù cho trong đôi mắt hẹp dài kia có mấy phần mê ly và men say thì cũng không thể nào làm suy yếu khí thế của hắn.
Có cái là, người này nhìn hơi quen, cậu gặp ở đâu rồi không biết? Một khuôn mặt như thế này, cậu hẳn là sẽ không quên được mới phải.
Tống Dữ Tinh không hề che giấu ánh mắt của mình, chống cằm nhìn người trước mặt, đang thầm nghi ngờ trong lòng thì một tiếng “Cút!” lạnh nhạt vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.
Người nói ra chữ này đương nhiên là Lục Tứ.
Tống Dữ Tinh sợ hãi chớp mắt, tiếp đó phải nghênh đón ánh mắt vừa lạnh lùng vừa chán ghét của người đàn ông, nếu là người khác có lẽ sẽ bị dọa chạy mất.
Có tình cảnh nào mà Tống Dữ Tinh chưa thấy qua.
Cậu nhếch mép một cái, đưa ngón trỏ ra chỉ chỉ vào mình, như không tin nổi rằng mình vừa nghe được câu nói kia, “Anh bảo tôi cút?”
Lục Tứ cau mày, “Không hiểu tiếng người à?”
Lúc này hắn đã quá say, bộ dáng người kia như thế nào hắn cũng không nhìn rõ, chỉ coi như giống những người đã từng vây lây hắn, hơn nữa tâm trạng hắn lúc này rất không tốt.
Thấy tên kia vẫn còn làm mình chướng mắt, hoàn toàn không có ý định rời đi, hắn phiền não khạc thêm một câu nữa: “Cậu làm tôi chướng mắt.”
Nhân viên pha chế hóng hớt còn ngại chuyện chưa đủ lớn, thêm dầu vào lửa, “Tôi mới vừa nói xong, không ai có thể bắt chuyện với anh ta.”
“Cậu nhóc đẹp trai, chi bằng cậu với tôi đi thuê phòng, kỹ thuật của tôi cũng tốt lắm, một đêm đại chiến tám trăm hiệp, sao hả? Cân nhắc chút xem nào?”
Ý cười trong mắt thanh niên gần như không còn, sắc mặt cậu dần dần trầm xuống, liếc nhân viên pha chế, lạnh nhạt bảo cút đi.
Nhân viên pha chế bị cậu đuổi nên chấn động, cậu bạn nhỏ này đẹp trai như vậy, nhưng lại không dễ chọc.
Gã hậm hực nhún vai một cái, cách xa cái xó xỉnh đầy thị phi này.
Việc bị người kia bảo cút tát thẳng vào mặt Tống Dữ Tinh, cậu nắm chặt tay, từ trước đến giờ cậu không phải hạng dễ chọc, không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm Lục Tứ, gằn từng chữ: “Tôi cho anh cơ hội lặp lại lần nữa.”
Lục Tứ hừ lạnh một tiếng, bưng ly cocktail màu xanh lên, chất lỏng xinh đẹp dội xuống từ đỉnh đầu Tống Dữ Tinh.
“Ông đây lặp lại lần nữa, cút.”
Tống Dữ Tinh: “…”
Chất lỏng lạnh như băng tưới trên đỉnh đầu khiến da đầu cậu tê dại, nhưng trong tâm Tống Dữ Tinh lúc này lại có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cậu nhắm hai mắt, đưa tay vuốt rượu trên mặt xuống.
Mẹ! Nó! Chứ! Đồ! Khốn! Này!.