Trên đường đi đến bãi đỗ xe, Tống Dự Tinh nhận được một cuộc gọi từ anh trai mình.
Cậu kề ngón trỏ thon dài lên môi, ra hiệu cho Hàn Dã đừng nói nữa.
Hàn Dã bá vai cậu, dáng vẻ cà lơ phất phơ, “Nếu anh cậu biết là cậu lại đi bar thì chắc sẽ ngay lập tức lôi cổ cậu về.
“
“Im miệng.
“
Tống Dữ Tinh không khách khí đẩy tay Hàn Dã ra rồi mới nhận điện thoại, gọi một tiếng anh, giọng điệu ngoan ngoãn khác hẳn với lúc vừa nãy mắng người.
Bên kia đầu dây truyền đến một giọng nói từ tính ôn hòa: “Bé cưng, em đang ở đâu vậy hả?”
“Em đang ở trường, có lớp.
” Mặt Tống Dữ Tinh không đổi sắc, “Anh tìm em có việc gì sao?”
Nghe lời này, Hàn Dã yên lặng giơ ngón tay cái cho cậu.
Người anh em, cậu không làm diễn viên thì thật là lãng phí tài năng, nếu không thì giải Oscar chắc chắn sẽ là của cậu.
Cậu ta nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được lại lén cười, cái cách gọi “bé cưng” này mỗi lần nghe là cậu đều thấy buồn cười, Tinh ca kiệt ngạo bất tuần, ngông cuồng dữ dằn của cậu sao lại có thể có cái biệt danh nghe buồn cười đến thế cơ chứ há há há há há!
Tống Dữ Tinh quét mắt nhìn đồ ngu kia một cái rồi đá một cước lên người cậu ta.
“Anh có chút việc tiện đường, định qua xem em thế nào.
” Tống Vân Tu không phát hiện ra cái gì không đúng, anh cười một tiếng, “Lúc nào em học xong? Anh đến đón em?”
“Không cần ạ.
” Tống Dữ Tinh đưa tay gẩy nhẹ một lọn tóc ướt rượt toàn rượu, cảm thấy rất sốt ruột, cậu cố chịu vết thương ở khóe miệng, vui vẻ cười nói: “Em vừa học xong, bây giờ đang trên đường về chung cư với Hàn Dã, không cần làm phiền anh.
“
Tống Vân Tu không hề nghi ngờ cậu, khoái trá quyết định, “Được, các em chú ý an toàn, sau khi xong việc anh sẽ đến chung cư của em, lát gặp.
“
“Vâng, lát gặp ạ.
“
Tống Dữ Tinh không nhanh không chậm cúp điện thoại, không nói hai lời bèn đoạt lấy chìa khóa xe trong tay Hàn Dã, dùng tốc độ lên đến trăm mét một phút lao ra bãi đỗ xe.
Hàn Dã chỉ cảm thấy bên người có một cơn gió thổi qua.
“! “
“Tống Dữ Tinh mẹ nó chờ tôi với!”
“Nhóc ngoan ngoãn cậu chạy chậm chút đi mà!”
Năm phút sau, Hàn Dã nắm chặt chỗ nắm tay trên mui xe, gió đêm điên cuồng thổi vào từ cửa sổ, tiếng kêu gào đầy hoảng sợ vang lên giữa thành phố lúc trời đêm.
“Tinh ca cậu lái chậm chút đi!”
“Mới lấy bằng đã lái như vậy, tôi không muốn chết đâu!”
Mười lăm phút sau, hai người bình an trở lại căn hộ.
Giữa tháng chín, sinh viên năm nhất của đại học Bắc Thành tựu trường được hai ngày, Tống Dữ Tinh và Hàn Dã là hai trong số đó.
Nhưng họ không ở ký túc xá của trường.
Tống Vân Tu không chấp nhận được việc cho em trai ở ký túc xá, trước khi họ khai giảng đã mua một căn hộ ở một tiểu khu cao cấp gần đó, còn tự mình bày trí sửa sang.
Từ căn chung cư này lái xe năm phút là đến trường.
Mười phút sau, Tống Vân Tu mới đỗ xe ở tầng hầm chung cư, điện thoại anh ném bên ghế phụ vang lên, tên người gọi hiển thị là Lục Tứ, anh tiện tay nhấn nghe.
“Có gì nói mau.
“
“Xin chào, xin hỏi anh có phải là Tống tiên sinh không?”
Bên kia điện thoại không phải âm thanh quen thuộc, Tống Vân Tu cau mày nghi ngờ, nghe người kia nói tiếp: “Chủ của chiếc điện thoại này uống say ở quán bar của chúng tôi, mới vừa nãy còn đánh nhau với người ta, tôi xem danh bạ của anh ta thì thấy số của anh! “
Tống Vân Tu nhẹ nhàng nhíu mày, “Vậy nên?”
“Nên anh là bạn của anh ta sao? Bây giờ anh có thể tới đây được không?”
Tống Vân Tu: “Không, tôi không quen anh ta.
“
Dứt lời, anh không do dự cúp điện thoại.
Người anh em Lục Tứ bị ủy khuất cũng đâu có quan trọng bằng mình đi thăm em trai chứ?
Làm sao, già rồi mà còn học bọn trẻ con đánh nhau?
Cũng không sợ bị trật khớp hông.
.