Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco - Chương 31: Tên Nhóc Hay Xấu Hổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco


Chương 31: Tên Nhóc Hay Xấu Hổ


“Tinh ca, sao tôi thấy gần đây cậu hơi kỳ quái nhỉ?”
Hàn Dã híp mắt, đánh giá Tống Dữ Tinh vừa mới trở về.
Tinh ca thật sự có bí mật nhỏ, lần trước không biết đi ra ngoài làm gì, đêm còn không về ngủ, mấy ngày nay còn thường xuyên nhắn tin cho ai đó, trước kia cũng không thấy cậu nói chuyện trên mạng bao giờ.
Có lần Hàn Dã thừa dịp Tống Dữ Tinh nhắn tin không chú ý, len lén liếc nhìn điện thoại của cậu, lại phát hiện avatar của cậu màu hồng nhạt, cậu còn gửi cho người ta một cái sticker chú mèo con đáng yêu, hơn nữa, cậu đang dùng acc clone Wechat!
Tuyệt đối là có vấn đề, đây mà là Tinh ca tự do buông thả của cậu sao? Không phải là bị cái gì nhập vào người chứ?
Ngoại hình của Tinh ca còn hơi lạ nữa, không giống trước kia…!Ừm, cũng không biết khác ở chỗ nào.
Hàn Dã híp mắt lần nữa như thám tử lừng danh Conan, giọng điệu chắc chắn: “Tinh ca, cậu có người yêu!”
“Cái gì? Tinh Tinh có người yêu?!” Chu Thắng đang gập bụng trên giường lập tức nhô đầu ra, đang vận động cũng không thể ngăn cản anh hóng hớt.
Cùng lúc đó, Lâm Đình đang phơi quần áo ngoài ban công chợt dừng tay, tròng mắt tĩnh lặng hơi gợn sóng, hắn trầm mặc nghe ngóng động tĩnh trong phòng.
“Không có.” Tống Dữ Tinh chối bỏ, bất đắc dĩ nói: “Hai người là con trai mà sao còn hóng chuyện hơn cả bác gái hàng xóm thế.”
Nghe lời này, Lâm Đình Hiên tiếp tục phơi quần áo như không có chuyện gì xảy ra.
Cũng không còn sớm, Tống Dữ Tinh mặc kệ họ, chuẩn bị đi tắm.
Đúng lúc này, Lâm Đình Hiên đi vào, cậu thuận miệng hỏi, “Đàn anh, vừa tắm xong à?”
Lâm Đình Hiên ừ một tiếng.
Đàn anh đẹp trai đúng là lạnh lùng mà.

Tống Dữ Tinh âm thầm mắng một câu trong lòng rồi cũng duy trì tư thái lạnh lùng như vậy, đi vào phòng tắm.
Tắm được một nửa, cậu phát hiện mình không mang theo quần áo mới, chỉ có thể gân giọng gào lên nhờ giúp đỡ: “Hàn Dã, lấy hộ tôi bộ quần áo trên giường với!”
Hàn Dã cợt nhả: “Gọi tôi là ba đi!”
Tống Dữ Tinh: “Gọi cậu là đại gia, mau lên!”
“Bé cưng không nghe lời gì cả, cậu trần truồng ra ngoài đi.” Mặc dù nói vậy, Hàn Dã vẫn chậm rãi đi lấy quần áo, lúc cậu chuẩn bị chạy vào phòng tắm, Lâm Đình Hiên đột nhiên tiến lên cầm lấy bộ quần áo, nói: “Để tôi làm cho.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung, “Tiện đường.”
“Được rồi, cảm ơn Hiên ca!” Hàn Dã không nghi ngờ hắn.
Lâm Đình Hiên ừ một tiếng, xoay người đi ra, phòng tắm ở ngay bên cạnh ban công, hắn gõ cửa một cái.
Người bên trong lập tức mở ra một khe hở, hơi nước lôi cuốn và mùi sữa tắm thoang thoảng bay vào mũi hắn, “Đồ con rùa kia cậu bảo ai gọi cậu là ba hả!”
Lâm Đình Hiên chưa kịp phản ứng liền bị Tống Dữ Tinh đạp cho một cái.
Tống Dữ Tinh nhìn đàn anh mặt lạnh đứng ngoài cửa, hơi lúng túng, “Xin lỗi đàn anh, tôi tưởng là Hàn Dã.”
“Không sao, quần áo đây.”
“Cảm ơn đàn anh.” Tống Dữ Tinh nhận quần áo rồi vội vàng đóng cửa lại.
Xấu hổ đến mức ngón chân cũng bấm chặt xuống sàn nhà.
Lâm Đình Hiên đứng tại chỗ, nắm tay hơi cuộn lại, gương mặt tuấn tú thoáng qua vẻ mất tự nhiên.
Vừa rồi qua khe cửa, hắn vô tình nhìn thấy bả vai trắng nõn và xương quai xanh của người kia.
Hắn cúi đầu nhìn bắp chân mới ăn một đá của mình, chân đối phương ướt, nên ống quần hắn cũng ướt một mảng nhỏ.

Sau khi tắm xong, đã 11 giờ, Tống Dữ Tinh nằm trên giường thuần thục đăng nhập acc clone Wechat, mở khung chat của Lục Tứ, soạn hai tin nhắn.
[Anh, ngủ ngon.]
[Mèo nhỏ đắp chăn.GIF]
Không đến hai giây, đối phương trả lời, chỉ có hai chữ: [Ngủ ngon.]
Tống Dữ Tinh trầm mặc giây lát, tên chó Lục này thay đổi rồi.
Trước kia hắn không trả lời tin nhắn, mấy lần hiếm có thì toàn “Ừ”.

Lần này hắn nhắn lại hẳn hai chữ, tiến bộ cực kì lớn rồi.
Tống Dữ Tinh bĩu môi một cái, không trả lời tin nhắn nữa, lại mở game ra chơi.
11 giờ vẫn còn sớm, cậu chưa ngủ được.
_
Ngày hôm sau, Tống Dữ Tinh đến phòng học liền thấy Lưu Phi mặt sưng vù ngồi đằng sau, Lưu Phi cũng nhìn thấy cậu, cậu cười cười, sắc mặt Lưu Phi thoáng chốc trở nên cực kì khó coi nhưng không làm gì mà dời mắt đi như không có chuyện gì xảy ra.
Chắc là tối qua bị Lục Tứ dọa sợ.
Tống Dữ Tinh cảm thấy không thú vị, bĩu bĩu môi, tìm một góc khuất ngồi xuống.

Buổi trưa, mới vừa tan học, cậu bất ngờ nhận được tin nhắn của Lục Tứ.
Lu: [Tôi ở cửa nam trường em.]
Vịt con Tiểu Tinh: [A?]
Lu: [Ra đi, đưa em đi ăn cơm.]
Nhắn tin xong, Lục Tứ lười biếng dựa vào ghế lái, ghé mắt nhìn ra mấy sinh viên đi lại bên ngoài, trong đầu nghĩ Tống Dữ Tinh chắc đã sớm đoán được ý hắn rồi, còn giả vờ không biết.
Bên kia, Tống Dữ Tinh cảm thấy lạ lùng, không biết có phải Lục Tứ uống nhầm thuốc hay không.
Tối qua hắn nói hôm nay dẫn cậu đi ăn cơm, nhưng cậu cũng không coi là thật, đã quên lâu rồi.
“Tinh Tinh, đi ăn cơm chung không, nghe nói nhà hàng lẩu Oden XX rất ngon.”
Tống Dữ Tinh cười một tiếng với bạn nữ kia, uyển chuyển từ chối, “Không được, hôm nay tôi có hẹn rồi, chúng ta hẹn hồm khác nhé?”
“Cũng được! Quyết định rồi nhé, không được đổi ý đâu!” Nữ sinh vui vẻ rời đi, có thể hẹn Tinh Tinh ăn cơm là rất tuyệt rồi!
Tống Dữ Tinh chậm rãi nhét bài thi văn vào balo rồi mới đứng dậy ra khỏi phòng học.
Hôm nay Lục Tứ lái một chiếc Mercedez màu đen, chiếc xe ngầu lòi rất thu hút sự chú ý của đám sinh viên đi ngang qua, có người còn lấy điện thoại ra chụp lại, đoán xem bên trong là thiếu gia nhà giàu nào.
Hai mươi phút trôi qua, Lục Tứ chờ có chút sốt ruột, trước giờ toàn là người ta chờ hắn, còn Tống Dữ Tinh thì…!Thật là có mặt mũi.
Đúng giữa trưa, người đàn ông không vui nhíu mày, nhìn từng tốp sinh viên ra ra vào vào, lát sau, một bóng người nhỏ gầy chạy từ trong ra, lẫn vào đám người, nhưng Lục Tứ liếc mắt một cái là nhận ra cậu.
Tống Dữ Tinh là kiểu người hạc giữa bầy gà điển hình.
Chiếc Mercedez thật sự quá nổi bật, Tống Dữ Tinh tăng tốc độ, trên gương mặt nhỏ là nụ cười sáng rỡ, cậu vẫy vẫy tay với người trong xe.
Phiền não trong lòng Lục Tứ đột nhiên giảm đi mấy phần.
Tống Dữ Tinh mở cửa bên ghế phó lái ngồi vào, đặt balo lên đùi, hơi áy náy sờ mũi, “Anh, xin lỗi, để anh chờ lâu rồi.”
Lục Tứ mới nhìn thấy cậu chạy tới là biết cậu cuống cuồng đến gặp hắn thế nào, hắn không có lý do để so đo với cậu.
“Không sao, lần sau tôi lái xe vào sân trường.”
Thực ra, Tống tiểu thiếu gia đi rất chậm rãi, còn vô tình gặp chú mèo hoang đi lạc trong trường, Hoa Hoa, chơi với nó một lúc lâu, cuối cùng thấy sắp đến cửa nam thì mới ra vẻ như vậy.
“Dây an toàn.”
“Vâng…” Tống Dữ Tinh cúi đầu cài dây an toàn rồi tò mò đánh giá nội thất xe như đứa nhóc nhà quê chưa thấu sự đời, “Anh, xe này đẹp quá!”
Lục Tứ: “Thích không?”
Tống Dữ Tinh nghiêm túc gật đầu, mong đợi nhìn Lục Tứ, “Thích ạ.”
Lục Tứ: “Vậy thì nhìn thêm nữa đi.”
Tống Dữ Tinh: “…”
Làm một bá tổng đủ tiêu chuẩn, lúc này không phải hắn nên nở một nụ cười tà mị rồi vô cùng hào phóng nói với cậu “Hôm khác tặng cậu một chiếc.” hay sao?
Quả nhiên không thể dùng suy nghĩ của người bình thường áp lên Lục cẩu.
“Anh, chúng ta ăn ở đâu?” Tống Dữ Tinh cố gắng nặn ra một nụ cười ngọt ngào.
Lục Tứ nghiêng người qua, hôn một cái lên đôi môi mềm mại của thanh niên, “Lát nữa sẽ biết.”

“Được…” Thanh niên xấu hổ rũ đầu xuống, che giấu ánh mắt như muốn chém người, cậu ôm chặt balo vào người, vì dùng sức nên gân xanh trên mu bàn tay trắng nõn hiện rõ, mặt căng lên, cậu âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Lục tổng không hề hay biết.
Chẳng qua chỉ hôn môi thôi mà đã xấu hổ như vậy, sau này mà làm chuyện thân mật hơn thì…!Khụ…
Người đàn ông che miệng ho nhẹ một tiếng, thoáng thấy vẻ mất tự nhiên trong mắt hắn.
Chiếc xe Mercedez lóa mắt hòa vào làn xe, chạy khá chậm rãi, thời gian này rất dễ bị tắc đường.
Họ bị chặn lại ở một ngã tư, đợi hết năm phút rồi.
Điều hòa trong xe mở đủ độ, Tống Dữ Tinh bắt đầu thấy mệt rã rời, tối qua chơi game đến 2 giờ sáng, hơn 7 giờ lại phải dạy lên lớp, giảng viên rất nghiêm khắc, cậu không dám đến muộn.
Tống Dữ Tinh không nhịn được mà ngáp một cái.
Lúc này vẫn đang tắc đường, Lục Tứ nhìn cậu mấy lần, thanh niên hơi rũ mắt, lười biếng dựa vào lưng ghế như con mèo đang sưởi nắng, da cậu trắng nên quầng thâm mắt nhàn nhạt lại thành ra rõ ràng.
Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, Tống Dữ Tinh vội vàng ngồi nghiêm chỉnh chút, đưa tay sờ gáy một cái, ánh mắt hơi xấu hổ, lấy bừa một lý do, “Tối qua tầng dưới hơi ồn, em ngủ không ngon.”
Lục Tứ dời mắt, lái xe tiến thêm được hai thước nữa, nhàn nhạt nói: “Không sao, vẫn tắc đường lắm, em có thể ngủ một lát.”
“Được.”
Nhất định là Tống Dữ Tinh quá kích động vì có thể yêu đương với hắn nên cả đêm không ngủ được, lại còn nói là tầng dưới ồn ào.
Lục Tứ cười nhẹ một cái, tên nhóc hay xấu hổ nên hắn sẽ không vạch trần cậu.
Hơn hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước cửa một nhà hàng cơm Tây sang trọng.
“Đến rồi.”
Tống Dữ Tinh không ngủ, sau khi xuống xe thì ngoan ngoãn đi theo người đàn ông vào trong.
Cậu bĩu môi một cái, không thích ăn cơm Tây lắm.

Không nói đến chuyện giá cả đắt đỏ, chất lượng cũng không thực sự tốt, chẳng qua nhìn đẹp mắt thôi.
Vẫn là câu nói cũ, heo núi không quen cám đắt.
Nhân viên phục vụ mặc comple đeo nơ nở nụ cười chuyên nghiệp, đưa họ tới phòng bao.
“Hai vị, xin mời vào.”
– —
Chốn: Chịu đấy, ông Tứ thì kiểu được yêu đương với tôi là phúc của em, còn em Tinh thì mồm ngọt ngào mà trong đầu chửi ông kia ngoa ngoắt ghê gớm =)))))).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN