Sau khi ăn một bữa sáng trong bầu không khí vô cùng kỳ quặc ở chỗ Lục Tứ, Tống Vân Tu dẫn Tống Dữ Tinh về nhà.
Hôm nay là thứ bảy, không cần đi học.
Tống Dữ Tinh ngồi ở ghế phụ, hơi nhíu mày đọc tin nhắn mà Hàn Dã gửi.
[Tinh ca, cậu nói thật đi, có phải cậu lại yêu đương với Lục tổng rồi đúng không?!]
[Tối qua anh ta cõng cậu về, cậu còn ngoan ngoãn ôm cổ anh ta như cô vợ nhỏ!]
[Tinh ca, tôi không nghĩ tới hóa ra cậu lại như vậy…]
[Anh ta đưa cậu về nhà à? Tối qua hai người đã làm gì? Thành thật khai báo!!]
Tống Dữ Tinh trả lời hai câu cho có rồi bỏ điện thoại sang một bên.
Cậu đưa tay nhéo mi tâm, ngồi yên nhìn cảnh đường phố bên ngoài, tâm tư không biết đã bay tới chỗ nào.
Chuyện sau khi uống say tối qua hiện lên trong đầu cậu, Lục Tứ cứu cậu khỏi tên biến thái, đưa cậu về nhà, sau đó…
“Bé cưng, em đang nghĩ gì thế?” Tống Vân Tu dừng đèn đỏ, vừa quay đầu sang đã nhìn thấy vành tai hơi đỏ của em trai.
Tống Dữ Tinh lập tức tỉnh táo lại, “Anh nói gì với em sao?”
“Mẹ bảo anh hỏi em, trưa nay muốn ăn gì, mẹ làm cho em ăn.” Tống Vân Tu thở dài một cái, nhìn em trai với ánh mắt phức tạp, có phải cải xanh nhà anh nguyện ý bị heo ủi không?
“Gì cũng được ạ, chỉ cần do mẹ làm thì em đều ăn…!Anh, sao anh lại nhìn em như vậy?”
Hừm…!nhìn với ánh mắt vô cùng đau lòng?
Tống Vân Tu cười một tiếng, nói không có gì.
Nửa giờ sau, Tống Dữ Tinh cẩn thận đếm, anh trai cậu đã nhìn lén cậu chín lần, muốn nói lại thôi mười lần.
“…”
Cậu sợ cứ như vậy thì một là đụng xe, hai là anh cậu sẽ hồi hộp phát điên.
“Anh, rốt cuộc anh muốn nói gì với em?”
“Không…” Tống Vân Tu yên lặng hai giây, lại nhanh chóng mở miệng: “Anh muốn hỏi một chút, em có ý gì với Lục Tứ?”
Há…!Nói ra là thoải mái hơn hẳn.
“Lần trước em nói với anh rồi mà, không có ý gì cả.”
Lúc Tống Dữ Tinh nói chuyện thì vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói cũng dửng dưng như không.
Sao cậu có thể vả mặt chính mình được?
Không! Tuyệt đối không thể!
“Thật chứ?” Tống Vân Tu tỏ ra nghi ngờ.
“Anh, anh lo lái xe đi, cứ như vậy thì rất dễ có chuyện đó.”
Tống Vân Tu thở dài, cảm giác ưu thương bộc phát mạnh mẽ.
– —
Hai ngày sau, Tống Dữ Tinh đầy máu sống lại.
Cậu nằm trên giường ký túc xá, ý chí sôi sục chơi game hai tiếng đồng hồ, cảm xúc cực kỳ mạnh mẽ, mắng người ta đến mức sắp khản cả tiếng luôn.
Cậu chán nản đặt điện thoại xuống, cảm thấy thanh xuân của mình đã bị đám đồng đội heo kia lãng phí.
Vì thế, Tống tiểu thiếu gia cầm quyển sách chuyên ngành ở đầu giường lên đọc, hai phút sau, cậu lười biếng ngáp một cái, “Tiểu Dã Tử, rót cho cha ly nước.”
Chốc lát sau, một ly nước ấm được đưa đến trước mặt cậu, bàn tay cầm ly trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Cậu kinh ngạc nâng mắt nhìn sang, nghĩ thầm tay Hàn Dã đẹp như vậy từ lúc nào không biết.
“Đàn anh, sao lại là anh?” Khi thấy rõ người đứng bên mép giường là ai, cậu run tay một cái, suýt thì làm đổ nước lên giường.
Lâm Đình Hiên mặt không cảm xúc nhìn cậu, bình thản nói: “Hàn Dã đi ra ngoài, vừa lúc tôi về.”
Tống Dữ Tinh lúng túng cảm ơn, lại nghĩ nhiệt độ của nước rất vừa, không lạnh cũng không nóng, đàn anh mặt lạnh tỉ mỉ quá.
Lâm Đình Hiên nói không sao, nhưng vẫn đứng đó không rời đi, có vẻ muốn nói lại thôi.
Tống Dữ Tinh không thể không ngồi thẳng người lại, “Đàn anh, có chuyện gì sao?”
“Đúng là có chuyện.” Gương mặt anh tuấn của Lâm Đình Hiên có chút không tự nhiên, nhưng giọng hắn vẫn luôn lãnh đạm: “Tối mai cậu có rảnh không?”
Tống Dữ Tinh kinh ngạc gật đầu một cái.
“Gần đây có một bộ phim mới, tôi thấy hơi hứng thú, nhưng không tìm được người đi cùng…”
“Anh muốn tôi đi cùng phải không, không thành vấn đề!” Tống Dữ Tinh sảng khoái ngắt lời đối phương.
Đàn anh Lâm này mặc dù rất đẹp trai, nhưng tính cách lạnh nhạt, không thích nói chuyện, bình thường bạn cũng không có mấy người.
Bây giờ người đi xem phim cùng cũng không có, quá buồn.
Mọi khi đàn anh giúp đỡ cậu rất nhiều, đi xem phim cùng cũng không sao.
Tống Dữ Tinh nghĩ vậy.
Lâm Đình Hiên không đọc được ý nghĩ của cậu, thấy cậu đồng ý nhanh như vậy thì không kìm được mà hơi nhếch môi, rồi lại cố gắng hạ xuống, “Vậy tôi sẽ mua vé.”
Tống Dữ Tinh: “Được!”
Lâm Đình Hiên xoay người ngồi xuống chỗ mình, cầm điện thoại mua vé xem phim.
Cùng lúc đó, điện thoại của Tống Dữ Tinh đột nhiên sáng lên.
Người có biệt danh “Lục lão cẩu” liên tục gửi mấy tin nhắn Wechat cho cậu.
Lục lão cẩu: [hình ảnh.]
Lục lão cẩu: [hình ảnh.]
Lục lão cẩu: [hình ảnh.]
Mỗi ảnh đều là Dâu Tây Nhỏ, hoặc là đánh nhau với Oreo, hoặc là ôm con cá đồ chơi đi ngủ, hoặc là đứng trong chậu cát gọi người.
Hai ngày trước ra khỏi nhà Lục Tứ, tài khoản Wechat chính thức của cậu có thêm Lục Tứ, biệt danh là “Hôn hôn chồng”.
Nếu không phải nhận ra avatar nai con của đối phương, cậu suýt cho rằng mình làm chuyện gì kì cục khi say rượu, dụ dỗ người đàn ông nào đó.
Chắc chắn là Lục Tứ lén cầm điện thoại của cậu khi cậu say, còn dùng vân tay của cậu để mở khóa.
Hôn cái đồ điên mà hôn!
Phải block thôi!
Nhưng bình thường Lục Tứ cũng không quấy rầy cậu, chỉ thỉnh thoảng gửi ảnh của Dâu Tây Nhỏ và Oreo sang.
Nể mặt hai con thú cưng nhỏ bé đáng yêu này, thôi vậy…
Nhưng “Hôn hôn chồng” thì không thể tồn tại, cậu nghiến răng nghiến lợi đổi biệt danh thành “Lục lão cẩu.”
Tống Dữ Tinh tiếp tục nhìn xuống hình ảnh mới nhất, trong màn hình đột nhiên lại xuất hiện mặt của Lục Tứ.
Nửa người trên của người đàn ông nằm trong khung hình, ôm một con mèo nhỏ đang gặm cá đồ chơi trong lòng, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, đôi môi mỏng khẽ nhếch, tròng mắt thâm thúy, cực kì phách lối.
Mấu chốt là, hắn để trần thân trên, đường cong bắp thịt lưu loát bị phơi bày trước ống kính, vai rộng eo thon, cơ bụng tám múi rất rõ ràng, tràn trề sức mạnh, mấy giọt mồ hôi vẫn đọng trên người hắn.
Nhìn rất muốn sờ một cái.
“…”
Tống tiểu thiếu gia theo bản năng nuốt nước miếng, rồi rất giấu đầu lòi đuôi mà đưa tay che mắt, nhanh chóng nhắn tin trả lời, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Tống Dữ Tinh: [???]
Tống Dữ Tinh: [Tôi khuyên anh thu hồi ảnh trong vòng ba giây!]
Làm cái gì thế, công khai tuyên truyền văn hóa phẩm đồi trụy mà không bị bắt à?
Chẳng lẽ Lục cẩu muốn dùng sắc đẹp để cám dỗ cậu?
Sao có thể chứ, cậu mà dễ bị cám dỗ như thế ư? Cậu là người nông cạn như thế ư? Có cái gì mà cậu chưa từng thấy chứ?
Há, ngây thơ.
Chê.
Không lâu sau, Lục Tứ liền gửi tin nhắn thoại tới.
Tống Dữ Tinh hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm cái tin nhắn thoại kia, hừ lạnh đầy vẻ khinh thường rồi mở ra nghe.
Giọng người đàn ông truyền vào tai cậu: “Sao vậy, em xấu hổ à? Tống cục cưng?”
Giọng nói trầm thấp từ tính mang ý cười, nhất là tiếng “Tống cục cưng” kia, rất thấp rất ấm, có vẻ dịu dàng chiều chuộng.
Tống Dữ Tinh giật mình, suýt thì làm rơi điện thoại, da gà nổi đầy người.
Mịa!
Cố ý, chắc chắn là Lục cẩu cố ý!
Trong phòng rất yên tĩnh, hơn nữa âm lượng điện thoại của cậu không hề nhỏ…!Trong lòng Tống Dữ Tinh lộp bộp một tiếng, vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Đình Hiên nhìn mình với ánh mắt phức tạp, tuy rằng mặt hắn chẳng có biểu cảm gì.
Quả nhiên, đàn anh nghe được rồi.
“Bạn tôi đang đùa chút thôi ha ha ha…” Cậu cười khan, rồi dùng lực gõ chữ, coi màn hình điện thoại như đầu Lục Tứ mà gõ.
Lâm Đình Hiên thu hồi tầm mắt, rũ mi che đi suy nghĩ trong mắt mình.
Tống Dữ Tinh: [Còn nói linh tinh là tôi vặn cổ anh!]
Lục lão cẩu: [Á, sợ quá đi à]
Lục lão cẩu: [Tối mai có rảnh không, chúng ta đi ăn nhé?]
Tống Dữ Tinh: [Cảm ơn vì đã mời, không rảnh.]
Dừng một chút, cậu nhếch môi đầy bất hảo, nhắn thêm một tin: [Đàn anh đẹp trai mời tôi đi xem phim.]
Tin nhắn vừa được gửi, Lục Tứ lập tức gọi điện thoại tới, Tống Dữ Tinh từ chối không chút do dự.
Lục tổng nóng nảy, gửi tin nhắn liên tục:
[Đàn anh? Đàn anh nào?]
[Có phải cái người ở cùng phòng với em không? Tôi biết là cậu ta có ý gì đó với em mà!]
[Tống Dữ Tinh em không thể ra ngoài với cậu ta, có nghe không?]
[Bây giờ em giỏi rồi hả? Mặc kệ chồng con ở nhà, mình thì đi hẹn hò với người đàn ông khác đúng không?]
[Tống Dữ Tinh, nếu em dám hẹn hò với cậu ta, tôi sẽ lập tức ôm Dâu Tây Nhỏ đi nhảy sông tự tử cho em coi!]
[Để em thành góa phụ luôn!]
…
Tống Dữ Tinh nhìn tin nhắn mới không ngừng hiện trên màn hình, im lặng hồi lâu.
Được lắm, nói chuyện nghe rất giống tiếng người.
Cậu mà không phải người trong cuộc thì có lẽ đã tin hắn rồi.
Mắt không thấy tâm không phiền, Tống Dữ Tinh lập tức tắt mạng, ném điện thoại sang một bên.
Cậu lại cầm sách chuyên ngành lên, yên lặng được hai phút thì úp sách vào mặt, bật cười phì một tiếng, suýt thì cười phá lên như ngỗng kêu.
Hàn Dã vừa về, cứ tưởng mình vào nhầm phòng.
“Hiên ca, Tinh ca bị điên rồi sao?”
“Không biết.”
Bên này Tống Dữ Tinh vui sướng hỉ hả, bên kia Lục Tứ tức đến mức đầu cũng sắp bốc khói.
Hắn cứ nhìn Wechat mãi vẫn chưa có tin nhắn mới, sắc mặt cực kì âm trầm.
Không nhắn tin lại đúng không, đi hẹn hò với đàn anh đúng không, được lắm!
Lục tổng cảm thấy đầu mình hình như có thêm cái sừng.
Hắn giận đến mức đi đi lại lại trong phòng khách hàng chục vòng, lại sà vào chỗ Dâu Tây Nhỏ đang ngủ, nắm lấy hai cái móng nho nhỏ của nó rồi lắc lắc, lại ôm đầu nó và mắng:
“Bây giờ mày còn ngủ được à? Sao mày có thể ngủ được cơ chứ? Mẹ mày sắp đi với người ta rồi mày có biết không hả?!”.