Trụ sở tập đoàn Lục Thị.
Hôm nay, có một chuyện đã làm náo động toàn bộ công ty.
Nhóm chat của công ty bùng nổ, mỗi giây có thêm 99 tin nhắn mới.
[Đù má đù má đù má á á á!!]
[Lục tổng đi làm còn dắt theo một em trai nhỏ cực kì dễ nhìn!]
[Á á á Lục tổng còn cười với em trai kia, cười cực kỳ dịu dàng chiều chuộng]
[Quan hệ của bọn họ không hề đơn thuần!!]
[Hôm nay tăng ca thật là bổ ích, có thể hóng hớt ngay tại hiện trường]
[???]
[Có chuyện gì vậy?]
[Bây giờ tôi quay lại tăng ca có kịp không?]
Năm phút trước, hai nhân vật chính của tin đồn một trước một sau đi vào công ty.
Thời tiết ở Bắc Thành đang lạnh dần lên, Tống Dữ Tinh mặc một chiếc hoodie dài tay xám tro với quần túi hộp màu đen.
Cậu đội mũ áo lên đầu, hai tay nhét trong túi, gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn đầy vẻ không tình nguyện, chậm rãi đi sau lưng Lục Tứ.
Cách ăn mặc và vẻ ngoài như vậy làm cậu nhìn vừa trẻ con lại vừa ngầu.
Lục Tứ đi đằng trước đột nhiên dừng lại, cười như không cười nhìn thanh niên đứng cách hắn mấy mét, “Đi chậm như vậy là muốn tôi dắt em ư?”
Lục Tứ nhìn không khác mọi khi là mấy, âu phục màu xám mặc ngoài áo sơ mi trắng, cổ áo sơ mi hơi mở ra, tăng thêm chút cảm giác cấm dục.
Gương mặt và vóc dáng kia đúng là hợp nhau, như một bình hormone di động.
Tống Dữ Tinh chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt mình nhìn như con công đang xòe đuôi, cậu bất đắc dĩ đi đến bên cạnh hắn, “Tôi nói rồi, chỉ ở đây đến trưa thôi.”
“Dĩ nhiên.” Lục Tứ đưa tay khoác vai Tống Dữ Tinh, lại nhéo nhéo vành tai cậu, cười cười, “Tống cục cưng, em là phu nhân tương lai của Lục Thị, đừng cau có, đi, đưa em đến thăm phòng làm việc của tôi một chút.”
Tống Dữ Tinh không khách khí đẩy tay hắn ra, phu nhân cái đầu anh, nhiều người nhìn thấy hết cả rồi.
Đừng tưởng rằng cậu không chú ý đến những ánh mắt khiếp sợ kia.
Bây giờ cậu rất hối hận, vô cùng hối hận, tại sao hôm đó lại lái xe của Lục Tứ ra đường! Nếu cậu không lái, cũng sẽ không đâm hỏng xe, sẽ không bị Lục Tứ uy hiếp thì sẽ không đáp ứng điều kiện của đối phương, sẽ không xuất hiện ở đây!
Điều kiện mà Lục Tứ đưa ra là: Trong khoảng thời gian sống chung với hắn, Tống Dữ Tinh không thể lêu lổng bên ngoài cùng đám hồ bằng cẩu hữu, nếu không có việc thì phải có mặt ở nhà trước 8 giờ tối.
Nếu cậu không đồng ý thì hắn sẽ nói chuyện đâm xe cho Tống Vân Tu.
Tống tiểu thiếu gia tức điên người, lại sợ anh trai sẽ biết chuyện, đành phải chịu thua.
Hôm nay là thứ bảy, sáng sớm cậu cứ tưởng sẽ chuồn ra ngoài chơi được, ai ngờ lại bị Lục Tứ bắt lại rồi đưa đến công ty.
Đờ mờ!
Lục Tứ điên này cuối tuần mà tăng ca cái gì!
Vì không phải ngày làm việc nên ở công ty không có nhiều nhân viên, nhưng Tống Dữ Tinh và Lục Tứ vừa xuất hiện đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người, hình ảnh quá mức chấn động.
Lục tổng mang người đến công ty thì cũng không có gì lạ, nhưng trước giờ hắn không thân mật với ai như vậy, không chỉ cười với em đẹp trai kia, còn ôm vai sờ tai.
Hai người cùng giới bình thường sẽ làm vậy sao? Quan Vũ sẽ làm vậy với Trương Phi sao?!
Chẳng lẽ…
[Các chị em, tôi có một suy đoán to gan, không biết có nên nói hay không…]
[+1]
[Tiểu kiều thê mà Lục tổng theo đuổi không phải là em đẹp trai kia đó chứ?]
[Đồng ý]
[Iêm cũng nghĩ vậy á]
[Hỏi thật nè, bây giờ tôi chạy đến công ty để tăng ca thì còn kịp không?!]
…
Trợ lý Diệp ngồi trong phòng làm việc của mình, nhìn tin nhắn hóng chuyện trong group chat, cảm khái thở dài, đôi mắt của hắn đã nhìn thấu quá nhiều.
Mấy người này cập nhật thông tin chậm quá, cậu mới là người đầu tiên hóng hớt đây.
Cậu biết, nhưng cậu không được nói.
Buồn ghê.
Một giây sau, điện thoại của cậu vang lên.
Chờ hết ba hồi chuông, trợ lý Diệp dè dặt nghe máy.
Trong loa truyền đến giọng nói lãnh khốc vô tình của sếp nhà cậu: “Đến phòng tôi một chuyến.”
“Phòng làm việc của anh không tệ nha.” Tống Dữ Tinh tò mò đánh giá phòng tổng giám đốc rộng rãi sáng ngời, nhìn một lúc thì hết hứng thú, thu hồi tầm mắt, đặt mông ngồi lên ghế salon.
Lục Tứ ngồi xuống cạnh cậu, đưa tay khoác vai cậu, nhẹ nhàng sờ cằm cậu một cái, “Ở đây còn có phòng nghỉ, giường bên trong cũng không tệ, có muốn thử một chút không?”
Tống Dữ Tinh lạnh lùng liếc hắn một cái, “Cút.”
Lục cẩu đúng là không biết xấu hổ.
Đúng lúc này, trợ lý Diệp gõ cửa đi vào, cậu cảm thấy mình đến rất không đúng lúc, hơn nữa trong lòng cậu còn có dự cảm không lành, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Tống tiểu thiếu gia.
“Đây không phải là anh trợ lý sao, đã lâu không gặp.” Tống Dữ Tinh ngoắc ngoắc môi, cười cực kỳ hữu hảo với trợ lý Diệp, còn thân thiết hỏi thăm sức khỏe cậu: “Dạo này có khỏe không?”
Trợ lý Diệp: Im fine, thanks.
Trợ lý Diệp đáng thương không có chỗ dựa lo lắng nơm nớp nhìn sắc mặt Lục Tứ, cố gắng mỉm cười với Tống Dữ Tinh, “Ừ…!Như này không ổn lắm đâu.”
Tống Dữ Tinh nhìn sắc mặt không tốt của Lục Tứ, cười, “Lục tổng, không quấy rầy ngài làm việc nữa, cho tôi mượn trợ lý Diệp nhé, để anh ấy dẫn tôi đi tham quan công ty của anh được không?”
Lục Tứ lạnh lùng nhìn trợ lý Diệp, nhếch mép một cái, nói: “Dĩ nhiên là được.”
“Trợ lý Diệp, cậu biết phải làm gì rồi đó, chiếu cố Tống thiếu gia thật tốt.”
“Được, Lục tổng.” Trợ lý Diệp cố nén nước mắt.
Tại sao những người có tiền các anh yêu nhau mà lại làm khổ một nhân viên làm công ăn lương hèn mọn như tôi chứ, có hợp lý không hả?!
Lục Tứ thật sự có việc phải làm, kéo Tống Dữ Tinh đến công ty cũng chỉ vì không muốn cậu ra ngoài lêu lổng thôi.
Trợ lý Diệp dẫn Tống Dữ Tinh ra ngoài, cung kính nói: “Tống thiếu, cậu muốn bắt đầu từ đâu?”
Tống Dữ Tinh: “Không đi tham quan, tìm một chỗ an tĩnh, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
“Vậy tôi đưa cậu đến phòng nghỉ nhân viên.”
Hôm nay là ngày nghỉ nên trong phòng không có người mấy, rất yên lặng.
Đồ ăn thức uống gì cũng có, các loại phương tiện giải trí cũng đầy đủ.
Trợ lý Diệp dẫn Tống Dữ Tinh đến ngồi ở salon, “Cậu muốn uống gì không? Nước ép hay cà phê?”
“Có bia không?”
Trợ lý Diệp: “…”
Tống thiếu, cậu đúng là không theo lẽ thường, sáng sớm đã uống bia.
Trợ lý Diệp quả quyết lắc đầu, nói không có.
Sao mà cậu có thể để cho tâm can bảo bối của sếp uống rượu chứ, nếu không thì cậu không thể bảo vệ được tiền thưởng của mình đâu.
“Tống thiếu gia, cậu uống sữa tươi đi, có thể tăng chiều cao.”
Tống Dữ Tinh: “…”
Cậu bưng ly sữa lên uống một ngụm rồi nghiêm túc nhìn trợ lý Diệp, “Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh, hy vọng anh có thể trả lời nghiêm túc.”
Trợ lý Diệp thấy trong lòng chấn động, lập tức ngồi thẳng người, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, “Cậu nói đi!”
Tống Dữ Tinh: “Nói cho tôi nghe, Lục tổng nhà anh ghét nhất là loại người như thế nào?”
Trợ lý Diệp nghi hoặc à một tiếng, hiển nhiên là không nghĩ rằng cậu sẽ hỏi chuyện này.
Lục tổng ghét người thế nào sao…!Sao Tống thiếu lại hỏi như vậy nhỉ…
Ở nhà Lục Tứ mấy ngày, Tống Dữ Tinh cảm thấy mình đã hoàn toàn mất đi tự do.
Lục Tứ còn trẻ mà như bà mẹ già, cái gì cũng quản, cái gì cũng không cho cậu làm, ăn kem nhiều một chút cũng không cho!
Mấu chốt là, Lục Tứ còn hạn chế tự do thân thể của cậu, không cho cậu ra ngoài chơi thì thôi, bây giờ còn có cái luật sinh viên phải về nhà trước 8 giờ tối, cậu không phải học sinh tiểu học đâu!
Tống Dữ Tinh cảm thấy như vậy không được, rất không được, cậu là Tinh ca tiêu sái phóng túng không ai có thể kiềm chế cơ mà.
Cậu phải nghĩ cách làm cho Lục Tứ ghét mình.
“Ừm…!Để tôi nghĩ chút đã.”
Trợ lý Diệp nghiêm túc xem xét, “Đầu tiên, Lục tổng ưa sạch sẽ, chắc chắn sẽ không thích người lôi thôi luộm thuộm.”
“Còn nữa, sếp không thích mấy kẻ ra vẻ kệch cỡm.”
Cậu nhớ trước đây trong công ty có một chiếc bot luôn thích cố ý ra vẻ mềm mại đáng yêu, nũng nịu ngượng ngùng trước mặt Lục tổng, lúc nói chuyện còn bóp giọng nghe buồn nôn gần chết.
Lục tổng không thèm liếc nhìn cậu ta một cái, sau đó…!Không có sau đó, hôm sau cậu ta bị đuổi việc.
“Với cả, Lục tổng đặc biệt ghét những người hay làm nũng và dính người, không có việc gì cũng kêu ca ỏn ẻn, đi đâu cũng bám theo, cậu hiểu mà phải không?”
Tống Dữ Tinh vuốt cằm, mắt đối mắt với trợ lý Diệp rồi gật đầu trịnh trọng, hiểu.
Cậu nghiêm túc mở ghi chú trong điện thoại ra, ghi chép rất kỹ lưỡng:
1.
Lôi thôi luộm thuộm, không sạch sẽ.
2.
Hay ra vẻ.
3.
Ỏn ẻn nũng nịu dính người.
Đã xong!
Tống Dữ Tinh ngẩng đầu, cười đầy hữu hảo với trợ lý Diệp, “Chúng ta add Wechat đi, sau này nếu có gì cần bổ sung thì anh cứ nói với tôi.”
Trợ lý Diệp nhanh chóng lấy điện thoại ra, “Cậu quét tôi hay tôi quét cậu?”
Tống Dữ Tinh: “Tôi quét anh.”
Sau đó hai người vui vẻ add Wechat.
“Nhưng mà, Tống thiếu, sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này?”
“Hừm…!Để tránh mìn mà.” Tống Dữ Tinh ngượng ngùng mím môi cười, nhỏ giọng nói: “Dù sao tôi cũng không muốn anh ấy ghét tôi.”
Sai, để đạp trúng mìn đó!
“Lục tổng thích cậu còn không đủ, sao lại ghét được.” Trợ lý Diệp nở một nụ cười chuyện gì cũng biết, nghĩa khí nói: “Sau này Tống thiếu cần gì thì cứ tìm tôi.”
“Được, trợ lý Diệp đi làm việc đi, tôi đợi ở đây là được rồi.”
Bước tiếp theo là phải lên kế hoạch tác chiến, không thể có sai sót gì..