Edit & beta: MeanChan
(Truyện đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Hôm nay tổng bộ tập đoàn MR cử hành hội đón người mới, lối vào công ty lắp đặt máy quẹt thẻ chấm công, lúc tiến vào có hơi đông đúc.
Khâu Ninh đỗ xe xong, đồng hồ cũng chỉ 8:26, chỉ còn cách hội đón người mới có 4 phút ngắn ngủi.
Di động đã bị chú Tống gọi cho nát bươm, Khâu Ninh khóa xe xong đanh định gọi lại thì bên kia đã gọi tới, tiếng chuông dồn dập vang lên trong bãi đỗ xe trống vắng nghe cực kỳ vang dội, không cần nhận cũng có thể cảm nhận được tâm tình nôn nóng của người gọi tới.
“Giám đốc Tống.”
“Ồ, cái tốc độ 2G của cậu rốt cuộc cũng lên mạng được rồi hả?” Thanh âm Tống Quốc Tài từ đầu kia di động truyền tới, phía bên chú có hơi ồn ào, hẳn là đã tới hội trường rồi, “Người chủ trì lên đài luôn rồi, cậu tới cũng vừa vặn làm nghiệp vụ 5G, mau chân chạy tới đây nhanh lên.”
Giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Khâu Ninh đã theo Tống Quốc Tài nhiều năm như vậy, đã sớm hiểu rõ tính tình của chú.
Người này khi gấp gáp sắp điên đến nơi thì nói chuyện có vẻ như không hề hoảng hốt, chứ thật ra đã hận không thể dùng đao chém người luôn rồi.
Anh vừa nhanh chóng tìm chỉ dẫn tới thang máy từ bãi đỗ xe dưới mặt đất để lên trên, vừa bất đắc dĩ nói: “Trên đường gặp phải một vụ tai nạn giao thông liên hoàn, em bị kẹt giữa đường không ra không vào được…”
Có một trận mưa to kéo dài từ nửa đêm tới rạng sáng, Khâu Ninh sợ tắc đường nên mới 6 giờ đã ra khỏi nhà, không nghĩ tới kế hoạch không theo kịp biến cố, vừa ra khỏi nhà đã đụng tới chuyện như vậy.
Vốn dĩ chỉ là hai chiếc xe hơi sượt vào nhau một chút, kết quả không biết sao hai chủ xe chạy xuống lý luận lại ầm ĩ lên, vị tài xế đi ngang qua bận hóng hớt không chú ý liền đụng vào chiếc xe buýt phía trước, theo sau là mấy chiếc xe cứ như anh em hồ lô đi cứu ông nội mà “phanh phanh phanh” đâm vào nhau.
Khâu Ninh lúc ấy đang đi trên đường, xung quanh bị vây chặt như nêm cối, chờ cảnh sát giao thông chạy tới xử lý xong cũng qua hơn một giờ rồi.
Đầu kia điện thoại im lặng vài giây, Tống Quốc tài lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Khâu Ninh nhanh chân chạy, giọng nói còn mang theo hơi thở gấp: “Em tới dưới lầu công ty rồi, bãi đỗ xe ngầm lớn quá, em vẫn chưa tìm được thang máy…”
“Cậu không sao là được rồi…” Tống Quốc Tài thở phào nhẹ nhõm: “Cậu nhanh tay nhanh chân lên, vừa rồi nghe được mà hãi hết cả người, Tất tổng cũng muốn tới hiện trường nên cậu ngàn vạn lần đừng phạm sai lầm ngay dưới mí mắt ông chủ.”
Đại não Khâu Ninh dừng khoảng chừng là hai giây mới phản ứng được Tất tổng là ai.
Tất Dục Cẩn, CEO tập đoàn MR, một kỳ tài có thể đem MR phát triển thành xí nghiệp lớn nhất cả nước khi tuổi còn trẻ, là sếp lớn của sếp anh.
Sao đại thần lại phải tới một cái hội đón người mới bình thường như vậy chứ.
Khâu Ninh thầm mắng ông chủ này không phải người, người trông thế mà bị bệnh hình thức nhưng tốc độ chân lại không khỏi nhanh hơn một chút, ngay cả vào khúc ngoặt cũng không dừng lại: “Em biết rồi, treo máy trước ——”
Cơ thể không kịp phòng ngừa mà va vào một bức tường thịt.
Cái trán trơn bóng vừa vặn đập vào cằm đối phương, đập cho mấy lời chưa nói xong của anh lui cả về.
Trong chớp nhoáng, anh tựa như còn nghe thấy tiếng “lạch cạch” của vật cứng rơi xuống đất.
Theo kinh nghiệm nhiều năm của Khâu Ninh, anh đoán nó là di động.
Đối phương cũng không hề chuẩn bị trước, theo quán tính là lui một bước về sau, nhưng rất nhanh đã ổn định lại thân hình.
Trong lúc nhìn thoáng qua, Khâu Ninh quét tới cặp chân dài của đối phương, dù cách một lớp quần tây vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của cơ bắp.
Anh thấy có lỗi bằng cả tấm lòng, ngẩng đầu nhìn về phía người xui xẻo bị anh đâm trúng kia: “Xin lỗi người anh em nhé…”
Sau đó ngây ngẩn cả người.
Trước giờ khắc này, Khâu Ninh chưa từng nghĩ bản thân sẽ bị nhan sắc của người khác làm cho kinh ngạc đến độ không thốt nên lời.
Người đàn ông đứng đối diện có vóc dáng rất cao, phải tầm 1m9 trở ra, đầu tóc được chải chuốt chỉnh tề làm lộ ra cái trán no đủ, mũi cũng rất cao, mắt sâu hơn người bình thường một chút, trông hơi giống con lai.
Lúc này hắn cũng đang rũ mắt nhìn Khâu Ninh cao 1m78, môi mỏng hơi mím tạo ra một độ cung lạnh lẽo.
Đối phương còn chưa nói một chữ mà Khâu Ninh đã có thể cảm nhận được sự uy hiếp.
Đó là tư thái bễ nghễ của một người đứng ở vị trí cao.
“Di động.”
Giọng điệu lạnh lùng có chút quen tai nhưng Khâu Ninh không nhớ đã nghe qua ở đâu.
Anh không kịp tự hỏi, ánh mắt chúi xuống tìm tòi trên mặt đất, rốt cuộc phát hiện một chiếc di động màu đen ở chân tường khúc ngoặt.
Theo kiểu dáng thì đây là sản phẩm mới nhất do thương hiệu điện tử của tập đoàn họ nghiên cứu ra, còn chưa đưa ra thị trường, giá bán dự kiến là khoảng 5 số không, chú Tống cũng có một chiếc do tập đoàn phát xuống.
Chỉ có giám đốc một khu hoặc lãnh đạo cấp cao hơn mới có.
Anh cầm chiếc điện thoại di động lên, góc trên bên phải màn hình đã có mấy vết rạn kéo dài tới tận giữa màn hình, vẽ thành một độ cong đầy châm biếm.
Khâu Ninh: “……”
Anh trả điện thoại cho người ta: “Xin lỗi, làm rơi hỏng điện thoại của anh rồi.
Chiếc di động này vẫn chưa bán nên tạm thời tôi không thể đổi cho anh một chiếc mới, tôi bồi thường tiền mặt được không?”
m thanh sạch sẽ, có hơi quen tai.
Tất Dục Cẩn liếc anh thêm một cái, sau đó nhận lấy điện thoại di động: “Không cần.”
Khâu Ninh lại không muốn để đối phương chịu thiệt, hỏi: “Anh là người của khu nào, sau này nhất định tôi sẽ bồi thường cho anh.”
Tất Dục Cẩn khẽ nhíu mày, hỏi lại: “Khu nào?”
“Tôi?” Khâu Ninh không nghe ra sự nghi hoặc trong lời của hắn, cho rằng hắn đang hỏi mình: “Tôi ở bộ thị trường khu Giang Bắc, chắc anh cũng tới tham gia huấn luyện nhỉ?”
Anh cảm thấy, người đàn ông với khí thế như vậy thể nào cũng phải phụ trách toàn bộ Kinh Giang.
“Tất tổng,” bên cạnh người nhỏ giọng hô một tiếng, nhắc nhở: “Thời gian sắp tới rồi.”
Lúc này Khâu Ninh mới thấy theo sau người đàn ông có rất nhiều người khác, mỗi người đều mặc trang phục OL (thư ký?) sạch sẽ vừa vặn mà trước đó anh chưa phát hiện vì bị khúc ngoặt che khuất.
Nhóm người này thế mà lại có thể yên lặng không tiếng động mà đứng lâu như thế, đây chẳng lẽ là phong thái làm việc của nhân viên tổng khu hay sao?
Khâu Ninh rất là kính nể.
Tất Dục Cẩn nhìn cậu trai trước mắt, nói: “Thang máy lên hội trường không ở phía này, đi thẳng rồi rẽ phải 5 mét.”
Khâu Ninh không biết sao đối phương lại biết được khốn cảnh của mình, à một tiếng, sau đó nói: “Cảm ơn.”
Trước khi xoay người rời đi, anh còn có lòng tốt mà nhắc nhở: “Anh cũng nhanh lên đi, sếp lớn cũng định tới, lúc vào thì đi cửa sau ấy, đừng để người ta phát hiện mình đến muộn.”
Tất Dục Cẩn bình tĩnh nhìn anh: “Cậu rất giàu kinh nghiệm?”
“Cũng không hẳn……” Radar trời sinh của người làm công khiến Khâu Ninh nhận ra được một chút nguy hiểm, anh nhíu mày, vội vàng nói sang chuyện khác: “Tôi đi trước.”
Tất Dục Cẩn biểu tình bình đạm: “Cảm ơn vì đã báo cho tôi.”
Khâu Ninh không chú ý tới sắc mặt tái nhợt và tiếng hút khí mỏng manh của nhóm viên chức phía sau người đàn ông, xoay người phất tay: “Tôi ở bộ thị trường khu Giang Bắc, sau này nhất định sẽ bồi thường di động cho anh.”
Chờ đến lúc đi vào thang máy, Khâu Ninh mới chậm chạp phản ứng kịp.
Người anh em này rốt cuộc là ở khu nào vậy?
Lúc Khâu Ninh trăm cay ngàn đắng chạy tới hội trường, lãnh đạo đã nói xong lời phát biểu trước đó rồi.
Cũng may hội trường có không ít người nên không ai chú ý đến anh, chú Tống đã phát vị trí tới di động của anh từ sớm, cách cửa ra vào không xa, anh thuận lợi trèo vào.
Tống Quốc Tài đã chú ý tới anh từ lúc anh đang ở cửa ra vào, chú ngồi ngay trước lãnh đạo khu nên không tiện nói chuyện với anh, chỉ có thể hung hăng mà trừng anh một cái.
Khâu Ninh ra một tư thế xin tha, rồi coi như không có việc gì mà ngồi xuống trong ánh mắt của mọi người.
Người chủ trì nói gì đó, Khâu Ninh không nghe rõ, chỉ là cả hội trường đột nhiên rộ lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, nhóm lãnh đạo cấp cao cũng dựng thẳng eo, xung quanh người kia có một khí thế khác biệt nên không khí chung cũng dần trở nên khác biệt theo.
Khâu Ninh bắt chước vỗ tay vài cái, ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trên đó.
Người đàn ông anh tuấn đĩnh bạt vững vàng nện bước đến bên đài diễn thuyết, khuôn mặt lạnh lùng không một chút ý cười.
Toàn thân hắn không có một chút tì vết nào, chỉ là cái cằm đẹp đẽ hơi hồng lên.
Bên cạnh Khâu Ninh là một cô nàng từ bộ hành chính đến.
Cô kích động mà dùng đôi tay bưng kín miệng.
Ánh mắt Khâu Ninh trở lại sân khấu.
Người đàn ông đứng thẳng đoan chính, tùy ý ngước mắt nhìn lướt qua cả hội trường.
Hội trường to như vậy đột nhiên an tĩnh lại trong chớp mắt, khiến người ta không tự chủ được mà thả nhẹ hô hấp đi rất nhiều.
Khâu Ninh:?
Có cả khâu phát biểu dành cho lãnh đạo khu sao?
Giọng nam lạnh thấu xương thông qua microphone truyền tới từng góc hội trường ——
“Chào mọi người, tôi là CEO tập đoàn MR, Tất Dục Cẩn.”
???
Khâu Ninh ngớ người mà ngồi nghe xong, sau đó đem những lời này bẻ ra từng chữ, từng chữ một mà cảm nhận lại lần nữa.
Chào mọi người (Đại gia hảo).
Tôi là CEO tập đoàn MR.
Tất Dục Cẩn.
Khâu Ninh: “……”
Mọi người khỏe cái beep á.
Mọi người không khỏe.
(Chơi chữ sương sương, chắc mọi người cũng hiểu đúng khum???)
Đệch.
Lúc trước anh nói với người ta cái gì rồi hả?
“Anh ở khu nào vậy?”
“……”
Giống như thằng ngu vậy.
Lời dạy dỗ ân cần của chú Tống rằng không được phạm sai lầm vẫn còn vang vọng bên tai.
Anh đã uyển chuyển mà khai báo danh tính của mình cho lãnh đạo như thế nào, ngày đầu tiên đến tập đoàn đã đâm hỏng di động của ông chủ ra làm sao, cũng dạy ông chủ đến muộn thì đi cửa sau kiểu gì.
Khâu Ninh không khỏi lâm vào trầm tư.
Bây giờ anh đi mua vé máy bay trở về ngay trong hôm nay thì có rẻ hơn chút không?
– ——————–
Tác giả có lời muốn nói: Sửa lại chi tiết nhỏ, hướng đi cốt truyện không thay đổi ——8.29
– ———Hết chương 5———-
P/s: Tôi đội quần giùm anh nhé…!Ngồi edit mà ngại thay luôn ý, phải đi hít thở mấy cái mới dám quay về edit tiếp..