Edit & beta: MeanChan
*Vì xác định quan hệ rồi nên đổi xưng hô nha: Tất Dục Cẩn tôi – em, Khâu Ninh em – chị vì vẫn đang nhầm giới tính nha – há há sao nghe xưng em gọi chị lại dễ thương thế nhỉ =))
—
Giọng nam truyền từ microphone qua, mang theo chút tạp âm nho nhỏ.
Tất Dục Cẩn ngẩn ra: “Em kêu tôi là gì?”
Trong chiếc gương nhỏ trên bàn, mặt Khâu Ninh đỏ lên, cắn cắn ngón cái rồi lại gọi: “Bảo bối.”
Tất Dục Cẩn nhướng mày đầy bất ngờ: “Bảo bối?”
Khâu Ninh ngừng một lát, nhỏ giọng hỏi: “Không được sao?”
Tất Dục Cẩn vặn loa tai nghe lên một chút, ánh mắt ngừng trên nhân vật trong trò chơi, giọng điệu rất bình thường: “Tùy.”
Nói xong lại cảm thấy qua loa quá nên bổ sung: “Em muốn gọi thế nào cũng được.”
Khâu Ninh được hắn cổ vũ đến nỗi trái tim nhảy tưng tưng: “Bảo bối.”
Âm thanh vừa nhẹ vừa mềm, cứ như là sợ mình dọa tới người ta.
Tất Dục Cẩn im lặng cười, cũng không đáp nhưng lại điều khiển Hành Cẩn tới gần Thu Ninh thêm mấy bước.
Khâu Ninh chú ý tới động tác của hắn, trái tim nhũn cả ra.
【 Nguyệt Lão: Chúc mừng hai vị người chơi đã đăng ký thành công, xin hãy tăng độ hảo cảm lên 9999 trong vòng ba ngày, quá hạn hệ thống tự động giải trừ đăng ký kết hôn, xin hãy chú ý thời gian! 】
Tất Dục Cẩn hỏi: “Xong rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Hắn bất mãn cau mày: “Không có nghi thức gì khác à?”
“Đăng ký thì cần nghi thức gì chứ,” Khâu Ninh bị phản ứng ngây thơ của hắn làm cho buồn cười, “Chị có thể chọn loại tiệc cưới trước.”
Ba lô đầy vàng mà không có chỗ tiêu, Tất tổng rất là đau đầu.
Thủ tục đính hôn quá bần tiện keo kiệt, trò chơi chẳng biết moi tiền gì cả.
Tất Dục Cẩn vừa nhíu mày vừa click mở bảng quy mô tiệc cưới.
Hắn xem lướt qua rồi chỉ: “Cái này đi.”
Sau khi Khâu Ninh thấy rõ liền im lặng mà hít một hơi.
Tiệc cưới trong《 Thất giới 》 chia thành ba loại, bần dân, giàu có, nhà giàu mới nổi.
Và cái mà Hành Cẩn chọn chính là cái quý nhất trong cả ba, tương đương với tầm một vạn nhân dân tệ.
Sao anh lại quên rằng bảo bối nhà anh căn bản là không có khái niệm về tiền bạc chứ!
Tất Dục Cẩn nghĩ rất đơn giản, hôn lễ của hắn và cậu nhân viên nhất định không thể xoàng xĩnh được vì phải bổ sung cả nghi thức còn thiếu trong lễ đính hôn mà.
Nhưng nhân viên nhỏ của hắn hiển nhiên không nghĩ vậy.
Khâu Ninh đỏ mặt, thành thật nói: “Bảo bối, phu quân của chị không có nhiều tiền như vậy, nếu không thì chúng ta chọn cái giàu có thôi được không?”
Hơn một ngàn đồng thì anh vẫn có thể gánh được.
Được nhắc nhở, Tất Dục Cẩn mới nhớ ra rằng nhân viên nhỏ còn cha mẹ còn khoản vay mua nhà mua xe và khoản tiền nợ hắn…
Chân mày mới giãn ra chưa được bao lâu của Tất Dục Cẩn lại nhăn tít vào.
Sao cái người này lại thế chứ?!
Đi làm cho công ty bao nhiêu năm vậy rồi mà còn không biết yêu cầu tăng lương theo lý sao!
“Tôi trượt tay rồi, ” Tất Dục Cẩn hủy bỏ lựa chọn, click con chuột một lần nữa, “Tôi vốn định chọn cái này cơ.”
Da mặt Khâu Ninh nóng rát lên, đây là lần đầu tiên trong trò chơi anh thấy xấu hổ buồn phiền vì hầu bao của mình.
Anh thấp giọng nói: “Xin lỗi bảo bối rất nhiều.”
“Không cần xin lỗi.” Bàn tay nắm con chuột lâu quá nên hơi khó chịu, Tất Dục Cẩn cởi bỏ cúc ở tay áo, đáp: “Không cần phải phùng má giả làm người mập, chúng ta có bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.”
“Nhưng mà……”
“Không có nhưng mà, tôi ở bên em không phải vì tiền.” Tất Dục Cẩn ngắt lời anh, dường như nhớ tới điều gì nên cười nhẹ: “Dù sao các em vẫn không có nhiều tiền như tôi.”
Lời nói thật luôn làm người ta đau lòng.
Khâu Ninh nghẹn lời, chút bối rối về phương diện này cũng biến mất trong tích tắc, trong lòng bắt đầu nghĩ làm sao để tiệc cưới trông hoành tráng một chút.
Vì để phòng trường hợp Khâu Ninh lại suy nghĩ miên man, Tất Dục Cẩn nói sang chuyện khác: “Tôi chưa làm nhiệm vụ hằng ngày.”
“À, được.” Khâu Ninh triệu hồi tọa kỵ rồi gửi lời mời cho Hành Cẩn, sau khi hai người ngồi lên thì nói: “Em mở đồng thời hai tài khoản Nguyệt kiến noãn (với Thu Ninh), ba người chúng ta cùng làm.”
Lúc này thật sự không nên gọi Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo và Ưu Nhạc Quả tới phá bầu không khí.
Ai ngờ Hành Cẩn lại nghi hoặc hỏi: “Ba người chúng ta?”
Khâu Ninh tưởng rằng hắn không muốn nên nhanh chóng sửa miệng: “Quả thật đi ba người thì hơi chậm, kêu sủi cảo với Ưu Nhạc Quả lên nhé?”
Lần này Tất Dục Cẩn không nhịn nữa mà cười thành tiếng, âm thanh mang theo vẻ sung sướng.
Hắn nói: “Được, hôm nay cũng đừng mở nick Quỷ Vu của tôi lên nhé.”
Qua hai giây Khâu Ninh mới chợt ngộ ra.
Vậy ra Hành Cẩn muốn thế giới hai người!
Tất Dục Cẩn: “Tôi có một Quỷ Vu là đủ rồi.”
Khâu Ninh: “!!!”
Nghe đi!
Đây là cái lời âu yếm êm tai gì thế này!
Vợ anh đáng yêu thiệt!
Khâu Ninh bị trêu đến lật qua lật lại, cố gắng lắm mới làm biểu cảm trông không quá phê mà ôn nhu đáp: “Thế hôm nay chúng ta đi đánh phó bản đơn giản đi, khó quá thì khỏi.”
“Ừ.” Tất Dục Cẩn hỏi: “Em chọn thuộc tính trị liệu?”
“Được, nhưng một mình chị giết được hết không?”
Tất Dục Cẩn ấn vào nhân vật của bản thân để kiểm tra, trang bị của hắn hiện tại đã được cường hóa lên khá nhiều, chờ đến khi Thần Khí được chế tạo xong thì việc lên bảng xếp hạng vũ khí chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Không thành vấn đề,” hắn đổi hết điểm thuộc tính thành tấn công, “Em chỉ cần bơm máu cho tôi là được.”
Phó bản hôm nay vốn không khó, thuộc loại hình đơn giản, hai tấn công cũng có thể đánh thắng nhẹ nhàng nhưng Khâu Ninh nghe bảo bối thân ái nhà mình nói xong thì bèn không nói thêm nửa lời, đem toàn bộ điểm đổi thành giữ mạng.
Quỷ Vu chỉ bơm cho duy nhất một người!
Tấn cmn công gì chứ, ông đây từ bỏ!
Khâu Ninh mang đội đi tìm NPC để truyền tống vào phó bản, Hành Cẩn đã chơi được một thời gian, thủ pháp cũng có tiến bộ nên mấy quái nhỏ dọc đường được xử lý rất nhanh, không tốn bao nhiêu thời gian đã đứng trước mặt BOSS.
Hai người, một người đánh BOSS, một người đứng phía sau cẩn thận thêm buff nên căn bản là không thể hề rớt một giọt máu nào.
Tình cảnh này khiến Khâu Ninh cười trộm một cái nhưng môi ở gần mic gần quá nên tiếng cười bị thu vào.
Tất Dục Cẩn hỏi: “Cười cái gì?”
Khâu Ninh một tay chống cằm, một tay di chuyển con chuột ấn kỹ năng, nói: “Chị có thấy chúng mình rất giống một đôi vợ chồng thời cổ đại không?”
“Hả?”
“Nam cày nữ dệt.”
Tất Dục Cẩn cười theo, nói: “Vậy em dệt đi.”
Khâu Ninh nghĩ thầm, rõ ràng là chị dệt chứ.
Nhưng anh không hề nói ra, bảo bối nhà anh vui là được.
Hôm nay khá may mắn, BOSS đầu tiên rớt ra được vật liệu bồi dưỡng búp bê con rối.
“Búp bê sơ sinh của em thế nào rồi?”
“Sắp được rồi.” Khâu Ninh vừa thấp thỏm lại vừa chờ mong: “Không biết là thuộc tính gì.”
Nói xong, anh triệu hồi búp bê rối ra, con búp bê không lớn nhưng trông rất đáng yêu, liên tục xoay vòng vòng xung quanh chủ nhân, trong miệng còn niệm lời kịch: “Em muốn mau mau lớn lên, giúp chủ nhân tiêu diệt kẻ đáng ghét ~”
Không có chút quan hệ nào với con rối âm lãnh đáng sợ lúc lớn lên.
Tất Dục Cẩn điều khiển Hành Cẩn đi cùng nó một vòng, nói: “Còn khá là hiếu thảo.”
Khâu Ninh dẫn ấu tể tới trước mặt Hành Cẩn: “Bé con ngoan, thấy anh đẹp trai trước mặt này không, đây là mẹ con đó.”
Tất Dục Cẩn nhịn cười: “Nói ngược rồi.”
“Nào có.” Thu búp bê lại, Khâu Ninh nghiêm trang nói: “Ba ba là vì miếng cơm manh áo mới chơi nhân vật nữ, con bé cần phải biết thông cảm cho sự khó khăn của ba ba.”
Tất Dục Cẩn: “Ngày mai tôi dạy con đọc sách.”
“Sách gì?”
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: 【 chia sẻ sách ——《 Bóng dáng 》, tác giả: Chu tự thanh 】
(là một tác phẩm văn xuôi viết về tình cảm của người con trai dành cho cha, cũng nói về những vất vả ngược xuôi của người cha – nghe tên văn bản là cũng hiểu chút gì rồi ha)
【 đội ngũ 】 Thu Ninh:……
Không đến nỗi thế.
Lúc đánh tới BOSS cuối cùng, Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo nhắn tin tới.
【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Sao hai người cậu với Hành Cẩn lại đánh phó bản này? Phần thưởng của hình thức đơn giản quá ít.
Khâu Ninh thấy nhưng không đáp.
Vì sao hai người, tất nhiên là vì muốn trải qua thế giới riêng chứ sao, đồ ngốc.
【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Ai dô mèn ơi, mới vào YY bang hội các cậu nghe lén, Ánh nến với cái gì ý nhỉ, là cái người mà muốn theo đuổi nữ thần ý, nói hai người là một đôi, hắn không đùa đâu, kết quả cậu biết người kia nói gì không?
Khâu Ninh ngẩng đầu nhìn thanh máu của Hành Cẩn, bỏ chút thời giờ để đánh chữ.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Nói gì?
【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Thế mà cậu lại không phản bác lời tôi trước tiên!
【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Trước kia cậu sẽ kích động nhắn lại là hai người không phải một đôi!
【 chat riêng 】 Thu Ninh:……
Xàm.
Tự cậu cũng biết là trước kia mà.
Giờ ba ba cậu hết độc thân rồi, cảm ơn.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Có rắm thì thả nhanh.
【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Ai da đừng kích động mà, cái người kia nói là, hai cậu trai chưa cưới gái chưa gả, cơ hội của cậu ta vẫn còn.
Quá là mất dạy!
Khâu Ninh phỉ nhổ không ngừng.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Suy nghĩ nhiều, cậu ta không có cơ hội đâu 【 mỉm cười 】
BOSS ngã xuống ầm ầm bên chân.
Tất Dục Cẩn hỏi: “Thoát chứ?”
Khâu Ninh tắt kênh trò chuyện đi, đáp được.
Lúc rời bản đồ mạng nhà Khâu Ninh hơi lag một chút, chờ lúc anh tải xong thì Hành Cẩn đã đứng ở đường Chu Tước từ lâu.
Ánh mắt Khâu Ninh lóe lên, thấy một ID quen thuộc đang đứng bên cạnh hai người.
Anh còn chưa kịp phản ứng thì khu thông cáo hệ thống trên đỉnh đầu đã bị spam, hiệu ứng đặc biệt của pháo hoa choán hết giao diện trò chơi.
【 hệ thống: Vấn vô hữu thì tặng Hành Cẩn vạn năm trong nháy mắt X99 ở thành Trường An, sơn vô lăng, thiên địa hợp, mới dám cùng quân tuyệt, mọi người chơi có thể tới chúc phúc ~ 】
(sơn vô lăng, thiên địa hợp, mới dám cùng quân tuyệt – khi núi non không còn góc cạnh, khi trời đất chẳng còn chia đôi, tôi mới dám chia xa cùng người =))) Hình như từng gặp câu thoại này ở mấy phim kiếm hiệp hồi bé hay xem, mình đoán ai cũng biết câu này nên mình để nguyên cho thơ nhé)
【 thế giới 】 Vấn vô hữu thì: Chị Hành Cẩn ơi, tôi thích chị, chúng ta ở bên nhau nhé!
Pháo hoa vạn năm trong nháy mắt có giá 999 một cái ở khu mua sắm, Vấn vô hữu thì này chơi một phát mà bay gần 1 vạn nhân dân tệ.
Thế giới sôi trào điên cuồng, tin nhắn bày tỏ sự khiếp sợ xếp thành hàng dài, không ít người hô hào ầm ĩ rằng ở bên nhau đi.
Vấn vô hữu thì là nhà giàu mới nổi thật sự.
Trái ngược với đó là Khâu Ninh – người thậm chí còn chẳng lấy ra nổi một vạn làm tiệc cưới thì trông càng keo kiệt bủn xỉn hơn.
Tất Dục Cẩn nhìn hiệu ứng đặc biệt trên màn hình, nội tâm bình tĩnh không chút gợn sóng, hắn xóa hết pháo hoa đi, lạnh lùng vô tình đánh một chữ: Cút ——
【 thế giới 】 Thu Ninh: Cút.
Ngón tay Tất Dục Cẩn ngừng lại, rời tay ra khỏi phím Enter.
【 thế giới 】 Vấn vô hữu thì: Môn không đăng, hộ không đối, tự nhìn xem bản thân có xứng hay không.
Khâu Ninh tức đến choáng váng.
Mẹ nóa!
Mẹ nóa!
Đào góc tường nhà anh thì thôi đi, lại còn cuốc cả lên mặt anh???
【 thế giới 】 Thu Ninh: Xứng hay không không quan trọng, chị ấy là tiểu bảo bối của tôi.
Thế giới đang ầm ĩ đột nhiên im lặng một cách kỳ cục, thỉnh thoảng cũng có người thòi ra nói một hai câu hòa giải không đau không ngứa nhưng Khâu Ninh đã sớm nhìn thấu cái tâm tình thích đứng xem kịch vui của bọn họ rồi.
Bên trái viết: Các cậu đừng cãi nhau!
Bên phải viết: Đánh đê đánh đê đừng có ngừng!
【 thế giới 】 Vấn vô hữu thì: Có lỗi quá à, mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu của mình, có cần cút hay không, người có quyền lên tiếng nhất hẳn là chị Hành Cẩn chứ nhỉ【 mỉm cười 】
【 thế giới 】 Thu Ninh:?
【 thế giới 】 Thu Ninh: Tôi hiểu lầm à? Cậu không tới phá rối chúng tôi mà là muốn gia nhập vào chúng tôi hả?
【 thế giới 】Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Ha ha ha ha ha ha
Khâu Ninh tức giận đến sắp chết: “Quá là mặt dày, Hành Cẩn chị nhìn đi, loại người hoa hòe lòe loẹt này chắc chắn là có ý định không lành mạnh, đúng là đàn ông có tiền thì đồi bại…”
Đàn ông có tiền híp mắt, hỏi: “Em vừa gọi tôi là gì?”
Khâu Ninh tức đến sắp nổ phổi rồi nên không suy nghĩ mà nói: “Hành Cẩn…”
Tất Dục Cẩn nhắc nhở: “Kêu sai rồi, gọi lại.”
“……” Rốt cuộc Khâu Ninh cũng tỉnh ra, lập tức sửa miệng: “Bảo bối.”
Thuật mặt dày của Tất tổng đã được tôi luyện đến độ cực kỳ nhuần nhuyễn: “Âm thanh tai nghe tôi nhỏ quá, không nghe rõ.”
Khâu Ninh nhịn cảm giác xấu hổ lại, tăng lớn âm lượng lên: “Bảo bối.”
Gọi nhiều thì anh cũng không thấy thẹn nữa, nghĩ nghĩ rồi dịu dàng hô: “Vợ ơi?”
Tất Dục Cẩn khẽ nhếch khóe miệng tắt mic trong đội ngũ đi, sau đó nói với 178 người trong YY: “Nghe được hết chưa?”
So với giọng điệu lúc nãy thì nhiệt độ đã giảm đến số âm rồi.
YY mọi người: “……”
Ánh mắt Tất Dục Cẩn dừng lại một giây ở ID nào đó: “Khuyên mấy người này nọ đừng nghĩ đến chuyện khôn lỏi, tôi không thiếu mười vạn này đâu, đừng có mà nhắm vào cậu ấy.”
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ cút được chưa?”
Vấn vô hữu thì: “……”
Không phải.
Chị tỉnh lại đi!
Tôi không muốn đào góc tường của chị, tôi muốn đào chị mà!
– ———Hết chương 34———-
P/s: Em bé Vấn vô hữu thì thật là xui xẻo…!Và Khâu Ninh cũng xui nữa.
Tôi cứ tưởng tượng đến cảnh anh bé phát hiện ra người vợ bảo bối cực kỳ đáng yêu của mình trong gêm thật ra là một ông đàn ông, ôi chời…!Nếu từ đầu không gọi là vợ thì không sao, nhưng mà gọi mất rồi…
À giờ tớ rảnh hơn rồi nên sẽ đăng đều hơn nhaaa.