Cúp điện thoại, di động của Tất Dục Cẩn hiện lên thêm mấy thông báo mới.
Bài đăng trên vòng bạn bè buổi chiều có thêm một like và mấy bình luận.
Tề tổng bình luận: Dây lưng rất đẹp, rất xứng với cháu [ ngón cái ][ mỉm cười ]
Hứa Chí Vũ bình luận: Cái này là do tiểu yêu tinh nào đưa mà còn phải đăng lên vòng bạn bè khoe khoang thế? Cậu bị đoạt xá à?
Hứa Chí Vũ bình luận: Viên kim cương 500 vạn kia của tôi không xứng với vòng bạn bè của cậu à?
Bạn trả lời Hứa Chí Vũ: Cút.
Lượt like mới nhất là của Khâu Ninh.
Nhìn trái tim màu đỏ bên cạnh ảnh đại diện, tâm tình Tất Dục Cẩn tốt lên nhiều.
Hắn cũng không định come out với cha mẹ sớm như vậy, chỉ là mẹ nhắc nên hắn tiện miệng nói, tuy cha mẹ hằng năm đi du lịch ở nước ngoài, tư tưởng rộng mở phóng khoáng hơn nhưng hắn không chắc chắn người lớn tuổi sẽ nghĩ thế nào về vấn đề này.
Tiếp thu đồng tính luyến ái là một chuyện, con trai mình là đồng tính luyến ái là một chuyện khác.
Nhưng hắn vẫn nói ra, hắn không thể là người kéo chân sau (?).
(chắc ý là KN đã come out rồi nên TDC cũng come out về sau không làm tổn thương KN?)
Quả nhiên cha mẹ đã phải chịu đả kích, đầu bên kia mãi không thấy ai nói gì.
Một lúc lâu sau mới có tiếng nhưng cũng run run tắc tắc, may là ngữ khí bình thường: “Con để cha mẹ ngẫm lại đã.”
Tất Dục Cẩn lên trò chơi, Ánh Nến đang sắp xếp cho chiến tranh thành trì buổi tối.
Vì đau bụng nên Lục Trừu Trừu vắng họp, đoàn đội phải thay đổi một chút, kéo thêm Thanh Khê Mấy Độ và Phong Vũ Lâm Lâm vào.
Khâu Ninh lên bằng nick Búp Bê Bé Bỏng, Tất Dục Cẩn gửi tin nhắn riêng qua, hệ thống tự động gửi lại nhắc nhở treo máy.
Còn 20 phút trước lúc bắt đầu trận chiến, hắn nhớ ra cái gì, mở di động, chuyển sang tài khoản phụ WeChat.
Di động ong ong ong vang lên không ngừng, Tất Dục Cẩn trực tiếp mở người liên hệ gần nhất.
QN: Xấu hổ qua, em nhầm rồi, ông chủ không lừa tiền em, là em bị khờ.
QN:……!Hôm nay là sinh nhật của ông chủ, có phải em không thể lấy lại chiếc dây lưng kia không?
Tất Dục Cẩn:?
Khâu Ninh gửi cho hắn rất nhiều tin nhắn, phải lướt hàng mấy trang mới xem được hết.
Nhưng chỉ mấy cái này đã làm hắn thấy không ổn.
Dự cảm được điều gì đó, khóe miệng hắn banh ra, qua một hồi lâu mới chuyển ngón tay liên tục lướt lên trên.
Trong thư phòng an tĩnh, ánh mắt người đàn ông khựng lại ở giao diện nào đó đã lâu.
Mỗi năm, trong ngày sinh nhật, Tất Dục Cẩn thường nhận được không ít quà tặng, chưa có món nào keo kiệt như chiếc dây lưng kia.
Cũng chưa có món nào làm hắn thích như thế.
Nhưng đó không phải quà mà cậu nhân viên tặng mình.
Cậu ấy muốn thanh toán.
Là mình hiểu lầm.
Ngọn lửa cháy bỏng trong lòng chậm rãi tàn lụi, Tất Dục Cẩn đọc lại tin nhắn mới từ đầu đến đuôi.
Trong máy tính, nam Tiêu Dao mặc một thân bạch y đứng ở bên thiếu nữ Quỷ Vu, ngơ ngác làm tư thế chuẩn bị hành động.
Khâu Ninh thay xong quần áo mới quay lại bàn máy tính, vừa lúc thấy hắn, ánh mắt liền sáng lên.
[ chat riêng ] Thu Ninh: Bảo bối chị tới rồi?
Tất Dục Cẩn buông di động, ngón tay đặt trên bàn phím, chậm rãi đánh chữ.
[ chat riêng ] Hành Cẩn: Ừ.
[ chat riêng ] Thu Ninh: Hôm nay đi làm có mệt hay không? Em nhắn tin cho chị cả ngày mà không thấy chị nhắn lại, bận lắm sao?
[ chat riêng ] Hành Cẩn: Ừ.
[ chat riêng ] Thu Ninh: Một lúc nữa trận chiến mới bắt đầu, em mở Thu Ninh rồi chúng mình đi làm vợ chồng nhiệm vụ đi.
[ mật liêu ] Hành Cẩn:……!Hôm nay thì thôi.
Đến đây, cuối cùng thì Khâu Ninh cũng phát giác ra có gì đó không ổn.
Có vẻ như tâm trạng Hành Cẩn không tốt lắm.
Anh cẩn thận nghĩ lại, gần đây hẳn là mình không tự đi tìm đường chết, thế bảo bối đang bị sao vậy???
[ chat riêng ] Thu Ninh: Thân thể không thoải mái ạ?
Thân thể Tất Dục Cẩn không hề không thoải mái.
Là tim hắn thấy không thoải mái.
Tự mình đa tình vui vẻ một ngày, còn không kìm được mà phát lên vòng bạn bè, xúc động y như thằng trẻ trâu mới biết yêu, hóa ra lại là trò cười đáng xấu hổ.
Vòng bạn bè lại có người thả like, Tất Dục Cẩn xem đến phiền lòng.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, di con chuột qua thanh menu, trực tiếp ấn tắt máy.
Khâu Ninh còn đang đánh chữ, bỗng thấy hệ thống đột ngột gửi thông báo.
【Bạn tốt Hành Cẩn của bạn offline.
】
???
Anh móc di động ra, trên khung thoại của hai người cũng không có tin nhắn mới.
Hành Cẩn chưa từng vô duyên vô cớ phát giận và hành xử tùy hứng như vậy.
Hình như Khâu Ninh đã hiểu.
QN: Chị mệt thì nghỉ ngơi nha, em báo với Ánh Nến một tiếng.
QN: À với cả, tuy câu này hơi thừa, nhưng em vẫn muốn nói, uống nhiều nước ấm.
QN: Nãy em mới hỏi Trừu Trừu, nên uống thêm nước đường đỏ, nếu đau quá thì dùng túi chườm nóng đắp lên bụng là sẽ đỡ hơn.
Cẩn:?
QN: Mấy ngày này của con gái sẽ tương đối khó chịu, em hiểu.
Em hiểu.
Em hiểu cái của nợ.
Hắn bực bội tháo cà vạt ra, mấy chữ “con gái” giống như gông xiềng vô hình, trói chặt tất cả những lời hắn muốn nói.
Tất Dục Cẩn cảm thấy, dù hắn không phải phụ nữ nhưng giờ hắn chẳng khác gì phụ nữ trong ngày đặc biệt.
Tốt, tốt lắm.
Hắn ở bên này come out với cha mẹ, cậu nhân viên nhỏ bên kia lại đưa nhầm quà tặng, lại quan tâm đến phụ nữ trong kỳ hành kinh, quá tốt.
QN: Đúng rồi, sinh nhật chị là hôm nào?
Tất Dục Cẩn giận dỗi đánh hai chữ.
Cẩn: Hôm nay.
QN:!!!
Khâu Ninh mở to hai mắt nhìn.
Anh thật sự là một người yêu không đủ tư cách, suýt chút nữa thì bỏ lỡ sinh nhật của vợ mình.
QN:……!Sao chị lại thế, sao lại không nói cho em biết sớm, bây giờ em không kịp chuẩn bị quà tặng cho chị rồi [ khóc lớn ]
Nếu Khâu Ninh có mắt nhìn xuyên thấu, nhìn xuyên được internet thì có thể thấy được bộ đáng rũ mắt không vui của Tất Dục Cẩn.
Cẩn: Hàng năm đều có, không phải là ngày gì quan trọng.
Nói là nói vậy, nhưng Khâu Ninh cho rằng chuyện này rất đặc biệt, đây là sinh nhật đầu tiên họ trải qua bên nhau, có ý nghĩa rất trọng đại.
Anh thấp thỏm trong lòng, cuối cùng vẫn nói.
QN: Em có thể gọi video cho chị được không?
Phản ứng đầu tiên của Tất Dục Cẩn là kinh ngạc nhướng mày, sau đó lại nhăn mi.
Từ khi hắn nói có thể gặp mặt trực tiếp xong, hành động của nhân viên nhỏ càng lúc càng to gan.
Tất Dục Cẩn còn chưa nghĩ ra lý do từ chối thì bên kia đã nhắn tới.
QN: Cho chị nhìn em thôi, bên chị không cần mở camera đâu.
Khâu Ninh thấp thỏm ngồi trên ghế, không tự giác dùng hàm răng cắn nhẹ ngón cái, tựa như người đang chờ mở giải thưởng rút thăm.
Mèn ơi, có phải anh manh động quá hay không?
Ong ong ong —
Di động đặt trước mặt đột nhiên rung ầm lên theo nhịp ngắt, không giống âm thanh khi nhận được thông báo tin nhắn mới.
【 Cẩn mời bạn gọi video, đồng ý / cự tuyệt 】
Khâu Ninh suýt thì nhấn tắt luôn.
Anh soi mặt vào màn hình đen xì nhanh chóng cào tóc, sau đó cẩn thận nhất nút màu xanh lục.
Giao diện dừng lại một chút, hình ảnh dần dần rõ ràng.
Trong video không có người, chỉ có bối cảnh là một vách tường, giấy dán tường phong cách hiện đại giản lược, sô pha màu xám kê sát góc tường, trên ghế còn có gối ôm là chiếc chăn mỏng màu xanh biển.
Là phòng của Hành Cẩn?
Khác nhiều với tưởng tượng của anh, trông giống như phòng của một người con trai hơn.
Khâu Ninh há miệng thở dốc, gọi một tiếng: “Bảo bối?”
Đối phương không đáp lại.
Khâu Ninh lại gọi một tiếng: “Không nghe thấy sao?”
Di động lại rung lên, Khâu Ninh thoát ra thì thấy, đối phương gửi cho anh một tin nhắn.
Cẩn: Có thể.
Khâu Ninh: “Vậy chị thế nào rồi?”
Cẩn: Ống loa của tôi hình như bị hỏng.
“……!Hả?”
Cẩn: Vừa rồi gọi điện cho đồng nghiệp cũng không nói được.
Khâu Ninh không nghĩ tới thể chất Châu Phi của mình còn đuổi theo vào thế giới thật.
Giọng anh khó nén nỗi thất vọng: “Như vậy sao……”
Cẩn: Ừ.
Khâu Ninh hỏi: “Hôm nay ăn sinh nhật, không đi ăn một bữa ngon với người nhà và bạn bè sao?”
Cẩn: Người nhà ở nước ngoài, không tiện quay về.
Khâu Ninh gật gật đầu: “Thế cũng đành chịu, chị mua cho bản thân một cái bánh kem ăn tạm, lúc em sinh nhật cũng tự mua bánh kem ăn, tuy rằng chỉ có một mình nhưng nghi thức vẫn phải đầy đủ…”
Tất Dục Cẩn nhớ tới nguyên nhân khiến anh phải ở một mình liền không mấy vui vẻ.
Cẩn: Come out cũng tốt.
Khâu Ninh nghẹn họng: “Hôm nay sinh nhật chị, mình không nói cái đề tài này được không, em hát chúc mừng sinh nhật cho chị nha? Không làm ô nhiễm lỗ tai chị đâu, ngũ âm* của em vẫn đầy đủ nè, chị muốn nghe không?”
(Âm nhạc Trung Hoa là dựa trên hệ thống âm nhạc cổ truyền của Trung Hoa bao gồm 5 loại âm điệu, 5 nốt nhạc chính gọi là ngũ âm.
Năm âm thanh này được sắp xếp thành: Cung, Thương, Giốc, Chuỷ, và Vũ.)
Đôi mắt của nhân viên nhỏ sáng trong, lúc nói lời này liền không tự giác mà lóe sáng, ngữ điệu cũng nhu hòa hơn nhiều.
Hóa ra không chỉ có con gái mới được làm nũng khi yêu.
Cẩn: Được.
Lúc Khâu Ninh hát, tiếng nói mang cảm giác như thiếu niên, khác với lúc nói chuyện bình thường rất nhiều.
Ca khúc không có nhạc đệm, anh nhìn màn hình mà hát, tiết tấu thong thả, hình như còn hơi ngượng ngùng.
Bài hát chúc mừng sinh nhật không dài, Tất Dục Cẩn im lặng nghe hết.
“Sinh nhật vui vẻ nha, bảo bối.”
Ngữ khí giống như dỗ dành đứa nhỏ.
Tất Dục Cẩn nhịn không được mà cười một cái.
Ý cười còn chưa dứt, đã nghe thấy nhân viên nhỏ hỏi đột nhiên hỏi: “Hôm nay là sinh nhật tuổi bao nhiêu của chị vậy?”
Trong màn hình, Khâu Ninh mang vẻ mặt mong chờ cứ như đứa trẻ sắp được nhận huy chương.
Tất Dục Cẩn: “………………”
Ba tuổi cách một thế hệ, giữa hai người họ là cách hai thế hệ.
Cẩn: 26.
“Giống em, nhưng cuối năm nay em 27 rồi, em lớn hơn chị nửa tuổi nhá.” Khâu Ninh cực kỳ mừng rỡ: “Về sau anh trai che chở em.”
Cẩn: Được.
“Đúng rồi,” nhân viên nhỏ ra chiều thần bí nhìn hắn, nói: “Địa chỉ của chị ở chỗ nào? Em gửi quà sinh nhật cho chị –“
Màn hình đột nhiên đen sì, biến thành màn hình báo có điện thoại tới.
Người gọi điện: Thích Lâm.
Tất Dục Cẩn nhíu mày, treo điện thoại không lưu tình chút nào.
Trong WeChat, vì đường dây bận nên video trò chuyện đã tự động cúp.
QN:?
QN: Rớt mạng sao?
QN: Thôi cúp cũng không sao nha, Ánh Nến gọi em vào tổ rồi, lúc nào xong lại nói chuyện nhé, chị nghỉ ngơi sớm đi.
Tất Dục Cẩn đang gõ chữ, cuộc gọi từ Thích Lâm lại đánh tới.
Hắn vô cảm nhấn nghe: “Tốt nhất là cháu có chuyện quan trọng cần tìm cậu, nếu không cháu sẽ phải rời nhà trốn đi mãi mãi.”
Thích Lâm: “……”
Lâu rồi không gặp, tính tình của ông cậu mình chỉ tăng chứ không giảm.
“Hôm nay không phải là sinh nhật cậu sao,” nó lẩm bẩm một câu, “Cậu sinh nhật vui vẻ nha.”
Tất Dục Cẩn “Ừ” một tiếng: “Rời nhà trốn đi chơi đủ rồi chứ, khi nào về?”
Ở đầu bên kia điện thoại, Thích Lâm gãi đầu, dựa ngả nghiêng trên sô pha, hông dám nói cho cậu biết là mình đã sớm chạy về biệt thự nào đó của cậu ở vùng ngoại ô.
Cậu của nó độc ác kinh người, tiền tiêu vặt nói cắt là cắt, hai vạn đồng bà ngoại cho trên WeChat cũng bị nhắc nhở có dấu hiệu lạ, chút tiền mặt trong túi nó cũng dùng hết rồi, làm hại nó bao lâu không nạp được phí vào trò chơi, trang phục thời trang lần trước nó cũng chưa mua!
Căn biệt thự này là do cậu nó mua từ mấy năm trước để ông bà ngoại dưỡng lão, có dì giúp việc một năm 365 ngày ngày nào cũng ở đây.
Vào đây ở, ít nhất là không bị đói chết.
Nó không dám về nhà chính nhà họ Tất, cậu nó đánh đòn rất là đau.
“……! Mấy ngày nữa con về.” Thích Lâm nghèo đã nhiều ngày nay, sức chiến đấu của trang bị cũng lâu rồi chưa thăng lên được, hai ngày này đi đánh cứ điểm đều không thể vung đao đại sát tứ phương.
Nói đến cái bang này là nó lại cạn lời, bang chủ và bang phó từ kẻ thù trở thành bạn thân, CMN, thật đúng là dị hợm vãi linh hồn.
Tâm tính thiếu niên luôn không biết chịu thua, dù đã trở thành bạn thân, nó cũng không muốn bị thua về sức chiến đấu, Hành Cẩn kia mua lại được Thần Khí Quỷ Vu, còn tự làm Thần Khí cho mình, sức chiến đấu của nó chỉ đứng thứ ba trong bang, trên bảng xếp hạng vũ khí thì xếp thứ tư.
Tiếc rằng nó không có tiền thăng cấp trang bị, thế phải làm sao bây giờ?
Rồi sinh nhật của cậu nó đến.
Đúng là trời ban cơ hội tốt.
“Cậu ơi……”
“Không có tiền?”
“……”
Thích Lâm đá chân một cái, Tất Dục Cẩn liền biết nó định đánh cái rắm gì, hừ lạnh một tiếng: “Nói đi, muốn bao nhiêu?”
Thích Lâm cân nhắc, thật cẩn thận nói: “……!Một, một vạn?”
“Cho con năm vạn, nhanh chóng tự lăn về nhà.” Tất Dục Cẩn hơi ngừng, sau đó nói: “Con thích nạp nhiều tiền vào trò chơi kệ con, nhưng con tiêu hết tiền thì đi bộ về.”
Thích Lâm: “!!!”
Cậu nó trước giờ không hề như thế!
Cậu nó phải bảo “Con tự sinh tự diệt đi” sau đó thẳng tay cúp điện thoại.
Sao lại cho nó nhiều tiền như thế!
Lại còn cho nó nạp tiền vào trò chơi!
Cậu biết nỗi khó xử của nó!
Thích Lâm kích động: “A a a cậu ơi con yêu cậu, cậu ơi moah moah!”
Chờ đến khi nhận ra mình vừa nói cái gì, nó lắp bắp chữa cháy: “Ố, không phải, ý con là, ặc, cậu ơi cậu tốt thật đấy…”
“Biết rồi.” Tất Dục Cẩn nhéo mi tâm, thuận miệng nói: “Đánh cứ điểm bang hội cho đàng hoàng.”
Thích Lâm hoài nghi có phải tai mình có vấn đề rồi không.
Không phải.
Sao cậu nó biết gần đây nó đang làm gì?
Qua một hồi lâu, nó mới dám mở miệng: “Cậu, cậu cũng chơi《 Thất giới 》 sao?”
Tất Dục Cẩn ngẩn ra trong chốc lát, rồi sau đó nói như thật: “Không, thấy thông cáo của cái game con chơi nên mới nói thế.”
Hắn hỏi: “Không đúng sao?”
Đúng.
Nhưng sao ngài lại nhàn đến độ xem thông cáo của trò chơi?
Thích Lâm không dám nói.
Thích Lâm không dám hỏi.
– ———Hết chương 54———-.