Vong Ân - Chương 6: 6: Đưa Canh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Vong Ân


Chương 6: 6: Đưa Canh


Tác giả có chuyện nói: An An:?(°?°)??
– ———————————————————————————————————————–
Tân Trì cùng Yến Hoài cả hai đều uống rượu, nhưng không biết do tửu lượng Yến Hoài quá tốt hay là uống còn chưa đủ, tóm lại là Tân Trì vẫn say quay cuồng hơn người ta, bất quá cũng chưa tới nước không thể mò đường mà đi, chỉ là có chút mơ hồ.
Quý An ngốc nghếch cầm xâu kẹo hồ lô, như hiến vật quý đưa qua cho thiếu gia nhà mình.

Tân Trì tiếp nhận cắn một cái, bị chua đến nhe răng trợn mắt, lỡ lỏng tay, kẹo hồ lô dư lại liền rơi xuống đất.
Y say rượu hơi hơi lảo đảo, dựa vào cái ý niệm tuyệt đối không thể mất phong thái trước mặt Yến Hoài, đỡ vai Quý An cùng Yến Hoài cáo biệt.
Quý An hạ mắt nhìn keọ hồ lô vương vãi, tim hơi chùng xuống, nhưng Tân Trì nửa dựa vào cậu, lèm bèm: “ Đi trở về, ta chóng mặt lắm rồi, nhớ kỹ bảo phòng bếp chuẩn bị cho ta chén canh giải rượu.”
Quý An cụp mi thu hồi ánh mắt, đỡ Tân Trì, rũ đầu xem mũi giày mình, nói: “ Vâng ạ.”
Quý An mảnh dẻ, thấp bé, nhưng cậu đã quen làm việc nặng, mỗi ngày mùa hè luôn chăm chỉ gánh mấy thùng nước giếng cho Tân Trì hạ nhiệt, vậy nên sức lực thật ra vẫn có, vững vàng mà đỡ chắc Tân Trì.
Yến Hoài dừng ở phía sau không đi cùng, nhìn thoáng qua từng viên hồ lô lăn lóc, lên tiếng sai tiểu nhị khách điếm vẩy nước quét sân thu dọn đi.

Quay đầu lại bất thình lình giơ tay gõ đầu Hoắc Hương một cái: “ Còn khỉ ngươi, người ta ăn còn nhớ rõ để dành cho thiếu gia nhà mình.

Ngó lại ngươi, kẹo hồ lô cho chủ nhân nhà ngươi đâu?”
Hoắc Hương súc cổ trốn, cười hì hì: “ Thiếu gia à, ngươi sơn trân hải vị ăn cả đêm, như thế nào còn nhớ thương một cây kẹo hồ lô của nô tài.

Huống hồ chi, ngài cũng không thích ăn mà.”
Hầu tử này của hắn đầu óc linh hoạt, y cảm giác không đúng lắm, thăm dò nói: “ Thiếu gia nếu là muốn ăn, tiểu nhân đi mua cho ngài.”
Yến Hoài phủi phủi lại quần áo, quét mắt thấy mấy quầy hàng có bán kẹo hồ lô đều dẹp hết, liền quăng cho Hoắc Hương cái liếc: “Mua đi, hôm nay nếu ngươi mua không xong thì đừng quay về.”
Hoắc Hương mới không đi đâu, lon ton chạy đuổi kịp bước chân Yến Hoài, nịnh nọt: “Thiếu gia, ngài lại lấy tiểu nhân ra đùa, hôm nay nô tài mà không đi theo thiếu gia cùng nhau trở về, nô tài sợ lão gia lại phạt nô tài quét sân.”
Một chủ một tớ rôm rả dẹp đường hồi phủ.

Trở về tự nhiên là rửa mặt rồi nghỉ ngơi.
Nhưng mà, Tân phủ ở một đầu kia, lại không có được quang cảnh như vậy.
Canh giờ này, Tân lão gia bình thường đã ngủ, cho dù không ngủ, cũng sẽ ở thư phòng.
Hôm nay thì khác, Quý An đỡ Tân Trì trở về tiểu viện, liền thấy Tân lão gia cùng phu nhân đang ngồi ở chính sảnh chờ.
Quý An nháy mắt chảy mồ hôi lạnh, cậu nhìn thiếu gia một thân mùi rượu, nghĩ thầm cái này sợ là sẽ phải bị phạt rồi.
Đương lúc cậu nghĩ cách cầu tình như thế nào giúp thiếu gia, hoặc là làm sao để chạy sang chỗ lão thái thái tìm viện binh, đã thấy Tân lão gia điểm điểm khay đồ vật trên bàn nhỏ, nói: “Đây là nhang đuổi muỗi người Yến gia đưa tới.

Trì nhi trưởng thành, hiện giờ giao hữu làm việc đều rất có phong phạm, mới mấy ngày liền cùng Yến thiếu gia kết bạn tốt, không tồi.”
Tân Trì dưới chân trôi nổi, dựa vào Quý An hành lễ: “Đa tạ phụ thân khích lệ.”
Tân lão gia gật gật đầu, câu kế tiếp là nói với Quý An: “Ngươi cũng không tệ lắm, đi nghỉ ngơi đi.”
Quý An thất thần, nghĩ thầm mình sao có thể nghỉ ngơi, thiếu gia uống say, không uống canh giải rượu khẳng định sẽ đau đầu, mùi rượu phả ra nóng bức, ban đêm thiếu gia thể nào cũng ngủ không ngon, cậu còn phải giúp thiếu gia quạt gió.
Không để ý, một đại nha hoàn bên người Tân phu nhân cũng đã đi tới, từ trong tay Quý An đỡ Tân Trì qua, sắc mặt một chút phiếm hồng, nhìn cũng không dám nhìn Quý An một cái, chỉ nhỏ giọng nói: “ Ta sẽ chiếu cố thiếu gia.”
Quý An cảm thấy bàng hoàng, thập phần lo lắng không biết đại nha hoàn này có thể chăm sóc thiếu gia chu toàn hay không.

Nhưng mà Tân Trì thì đã hiểu.
Y năm nay mười sáu, vài vị bằng hữu đồng trang lứa với y hầu như đều đã cưới phu nhân rồi, mà y ngay cả một thông phòng cũng không có.

Hôn sự hiển nhiên phó mặc theo lệnh của cha mẹ và lời bà mối.

Cha mẹ y đã sớm cùng y đề qua chuyện này, tính toán làm xong sinh thành năm nay, liền đem toàn bộ phận sản nghiệp Tân gia giao cho y kế thừa.

Đến lúc đó, y chỉ cần tập trung vào sinh ý, không cần đi trường học bên kia nữa, tất nhiên cũng sẽ phải chọn cưới một nữ tử trạc tuổi gia thế tương đương về làm chủ mẫu.
Hiện tại mẫu thân nhét đại nha hoàn này lại đây, có lẽ chính là thiếp thất của y sau này.
Tân Trì nghĩ, người được chọn trở thành phu nhân y, hiện giờ phỏng chừng cũng đã có chút dặm hỏi rồi, khả năng chỉ chờ y làm cái lễ cập quan liền tới cửa cầu hôn thôi.
Tân Trì cân nhắc đầu đuôi, liền tùy ý nha hoàn kia dìu.

Thoáng thấy Quý An còn sững sờ đằng xa, không khỏi nhíu mày, nói: “Được rồi, ngươi nghỉ đi, có việc gì ta lại gọi ngươi.”
Quý An lúc này mới lúng túng thưa dạ “Vâng ”, cậu hành một cái lễ với lão gia phu nhân liền nhanh chóng lui ra.
Nhưng cậu trước giờ quen luôn tay luôn chân, chưa từng cảm thấy rảnh rỗi là việc sung sướng gì.

Buồn bã đi về phòng mình, vừa mở cửa đã thấy tên tùy tùng chung phòng với cậu đang trần thân trên đứng ở trong sân lau mồ hôi.

Thấy Quý An, gã ngạc nhiên hỏi: “Thiếu gia không cần ngươi canh đêm sao?”
Quý An mất hồn mất vía, lắc lắc đầu, nghĩ thầm thiếu gia có người khác hầu hạ mất rồi.
Cậu mạc danh có chút ủy khuất, trong lòng nhói nhói khó chịu.
Cất bước đi vào phòng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, bất chợt xoay người tông ra ngoài, dọa người trong viện hết hồn, gã gào lên ở phía sau: “Tiểu An ca ngươi lại làm sao vậy!”
Quý An không nghe được, đầu cậu chỉ nhớ tới chưa nấu canh giải rượu cho thiếu gia mà thôi, vội vàng phi một mạch về phía bếp.
Đại thẩm làm bếp đều đã nghỉ ngơi, bị cậu năn nỉ kéo ngồi dậy, khó chịu cằn nhằn, đến khi Quý An ấn chút bạc vụn, lúc này mới không có hùng hùng hổ hổ: “ ngươi thật lanh lợi, nấu cơm làm canh cho thiếu gia còn không phải bổn phận đầu bếp chúng ta hay sao, còn cần ngươi nhờ vả ta.”
Quý An chỉ nhấp môi ngoan ngoãn cười, âm thanh mềm mại nho nhỏ, thỉnh đầu bếp thu cái nhờ vả này.

Chờ canh nấu tốt, lại nhảy nhót bưng qua chính phòng bên kia.
Trong phòng tắt đèn tối om, Quý An bưng chén có chút do dự, tò mò thiếu gia có phải đã ngủ rồi hay không.
Đang lúc cậu đứng ở cửa đắn đo nên tiến hay lui, chợt nghe thấy tiếng rên rỉ không biết là đau đớn hay thoải mái, khiến cậu liên tưởng đến tiếng mèo động dục ngày xuân..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN