Trước đó ròng rã nửa năm, Trì Ưng ngày nào cũng đến bệnh viện theo dõi tình trạng tim, dưới sự đảm bảo tuyệt đối sau này không có vấn đề gì, anh mới trả lời đoàn đội leo núi chuyên nghiệp, cùng Tô Miểu leo đỉnh núi Everest giữa hè.
Đó là lần đầu tiên Tô Miểu trèo một đỉnh núi cao đồ sộ như vậy.
Nếu như không có Trì Ưng, có lẽ cả đời này cô cũng không thể đứng trên đỉnh núi hiểm trở phủ đầy mây này.
Nhìn mây trắng cuồn cuộn và sông băng núi tuyết trải dài nơi xa, ngoài rung động ra thì cảm giác chính của cô là sợ hãi và bất ban.
Ở nơi cao như vậy, rét vì lạnh là điều không thể tránh khỏi.
Tô Miểu nhìn về phía Trì Ưng: “”Đứng ở nơi cao như vậy, anh có sợ không?””
“”Đương nhiên sợ.””
Đôi mắt đen nhánh của Trì Ưng bình tĩnh nhìn về phương xa: “”Cho nên dù là chim bay lượn trên không trung thì cũng cần hạ xuống, tìm kiếm nơi ở an bình nhất.””
Anh đã tìm được, anh đã dừng lại bên cạnh cô.
Sẽ không bay đi nữa.
Tô Miểu và Trì Ưng chụp ảnh kỉ niệm ở đỉnh núi, Trì Ưng còn muốn hôn cô, nhưng Tô Miểu hơi thiếu dưỡng khí, nếu như cùng anh hôn nữa thì cô chỉ sợ tính mạng mình sẽ cạn mất.
Đoàn leo núi tập trung mọi người lại để tranh thủ chụp ảnh, thời gian năm phút cuối cùng, bọn họ nhất định phải về chỗ cắm trại Everest trước khi mặt trời lặn.
Tô Miểu ôm thật chặt bình sứ nhỏ trong túi vải trước ngực, gió lạnh thấu xương thổi mạnh qua da như dao cắt, nước mắt của cô cũng lộp bộp rơi xuống, vừa khóc vừa không ngừng mở túi vải.
“”Mẹ ơi, nơi này cao lắm đó.””
“”Không biết mẹ có lạnh không.””
“”Mẹ, chúng ta nói lời tạm biệt thôi.””
…
Nhưng ngay trong giây phút cô mở nắp bình sứ ra, bàn tay to lớn của Trì Ưng đặt lên tay cô, ngăn động tác của cô lại.
“”Tiểu Ưng, không nỡ thì thôi.””
Tô Miểu kinh ngạc nhìn về phía anh.
Trong cơn gió lạnh, ngũ quan của người đàn ông càng trở nên sắc bén hơn, đôi mắt đen nhánh như chứa sức mạnh nào đó.
“”Em không cần phải để bà ấy đi.””
“”Nhưng như vậy thì em sẽ vĩnh viễn không thoát ra được.””
“”Để ở nhà, cũng như giữ lại ở trong lòng.””
Tô Miểu hai mắt đẫm lệ nhìn anh: “”Có thể chứ?””
Trì Ưng xoa đầu cô: “”Chỉ cần em biết, ngoài mẹ ra, trên thế giới này còn có rất nhiều người yêu em. Đương nhiên Trì Ưng là người yêu em nhất.””
Tô Miểu cúi đầu nhìn bình sứ, cuối cùng cô vẫn mở nắp ra, thả tro cốt của mẹ trong gió, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không dấu vết.
“”Mẹ, Trì Ưng đối với con rất tốt! Mẹ yên tâm đi!””
“”Tạm biệt!””
“”Con sẽ cùng Trì Ưng sống hạnh phúc với nhau đến khi bạc đầu!””
Cô hét to vài tiếng, đột nhiên cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí, cô dựa vào người Trì Ưng.
Người đàn ông dịu dàng ôm vai cô: “”Được, mẹ em nghe thấy rồi.””
“”Sao bà ấy có thể nghe được chứ.””
Đúng lúc này ánh nắng chiều ở nơi xa bỗng nhiên xuyên qua tầng mây, ánh sáng ngập tràn, giống như lời đáp lại nào đó từ nơi xa.
Mẹ thật sự nghe được.
…
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, Tô Miểu trở thành giáo viên chính thức của trường trung học số 1 Bắc Khê, cô vừa hoàn thành công việc dạy học, vừa chuẩn bị thi đào tạo chuyên sâu.
Cho dù ở cương vị dạy học bình thường nhất cô cũng chưa từng nghĩ công việc của mình lại bình thường.
Từ trước đến nay nhà giáo nhân dân không phải là một công việc bình thường, nó mang theo ý nghĩa rất quan trọng và lớn lao.
Giáo dục là cội nguồn của quốc gia, cô vĩnh viễn nhớ rõ câu nói của thầy Từ trước khi rời đi.
“”Nhà giáo nhân dân, cho dù có hàng ngàn hàng vạn người, tôi cũng sẽ đi.””
Cuối năm có một tin vô cùng tốt, Thang Nguyệt thi đậu một trường đại học trọng điểm, cô bé gửi cho cô một tấm bưu thiếp bờ biển, nói cô bé học đại học Hạ Môn, còn nói tương lai phải trở thành một giáo viên như cô, muốn giúp đỡ càng nhiều người hơn.
Trên tấm bưu thiếp bãi biển Hạ Môn là chữ viết xinh đẹp của cô gái nhỏ.
“”Cô Tô, thật sự rất cảm ơn cô, nếu như năm đó không có cô hết lòng bảo vệ và dạy bảo, có khả năng em sẽ thật sự từ từ chìm xuống vực sâu đen tối không có điểm dừng.””
“”Cô Tô, bây giờ em đang học cao học, cô nói rất đúng, thế giới này rất tốt, cuối cùng em cũng tin rồi.””
“”Cô nói rất đúng, chúng ta thế nào thì thế giới sẽ như vậy.””
…
Sự nghiệp của Trì Ưng tiến vào giai đoạn đỉnh cao, quả nhiên như những gì anh mơ ước, năm năm, dây chuyền sản xuất Al của anh ngày càng phát triển, ngành công nghiệp sản phẩm thông minh không ngừng tiến lên, làm ra được rất nhiều sản phẩm và kỹ thuật mang tính cách mạng, ví dụ như người máy Al chăm sóc người già cô đơn trong buổi công bố sản phẩm mới đây…
Từng bước từng bước cố gắng, cũng là vì muốn cuộc sống của mọi người thuận tiện và phong phú hơn.
Tập đoàn Bắc Côn cũng trở thành tập đoàn kỹ thuật khoa học đứng đầu trong nước, bộ nghiên cứu nắm giữ kỹ thuật khoa học đỉnh cao nhất trên quốc tế.
Mà có khoa học kỹ thuật mới có thể trở thành cường quốc.
Giống như những gì anh nói năm đó, để khoa học kỹ thuật có thể thật sự thay đổi và trợ giúp cho cuộc sống của con người, thực hiện lời nói trong “”Lễ Ký””: “”Già có người nuôi, nhỏ có người dạy, nghèo có người theo, khó có người giúp, góa bụa cô đơn tàn tật đều có người nuôi.””
Mặc dù anh có được công ty khoa học kỹ thuật đứng đầu thế giới, nhưng vị tổng giám đốc này rất tự giác chống lại chế độ 996 (1), một khi đến giờ tan làm thì tan làm, tuyệt đối không làm thêm giờ.
(1) Hệ thống/chế độ giờ làm việc/công tác 996, hệ giờ làm 996 dịch từ công tác chế 996 hay theo cách các báo Việt Nam hay gọi văn hóa/lịch làm việc 996, là một lịch trình làm việc được thực hiện bởi một số công ty ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tên gọi bắt nguồn từ yêu cầu của nó rằng nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần; tức là 72 giờ mỗi tuần. Một số công ty internet của Trung Quốc đại đã áp dụng hệ thống này làm lịch trình làm việc chính thức của họ. Những người chỉ trích cho rằng hệ giờ làm 996 là một sự vi phạm trắng trợn luật pháp Trung Quốc. Nó đã được gọi là “chế độ nô lệ hiện đại””.
Mỗi thứ sáu, tổng giám đốc là người đi nhanh nhất, thậm chí có đôi khi ngay cả họp còn chưa xong anh đã sớm lén về đi thẳng đến sân bay, về nhà đoàn tụ với vợ.
Tăng ca là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Cho nên tập đoàn Bắc Côn cũng vì vậy mà trở thành công ty khoa học kỹ thuật có chỉ số hạnh phúc cao nhất trong ngành nghề.
Sau này Trì Ưng dứt khoát mở thêm chi nhánh công ty ở thành phố C, như vậy cũng không cần bôn ba mỗi tuần, đi tới đi lui giữa hai thành phố.
Tô Miểu khi rảnh rỗi đều thường cùng Trì Ưng đi tìm Tiểu Xu chơi, bạn nhỏ dứt khoát xem chị gái và anh rể mình thành bố mẹ.
Hai quyển “”Hoàng tử nhỏ”” trên giá sách của cô bé đã bị cô bé lật đến rách, mỗi lần Trì Ưng tới cô bé đều quấn lấy anh đòi anh kể chuyện hoàng tử nhỏ.
Tô Miểu đứng ở cửa nhìn dáng vẻ kiên nhẫn làm bạn với cô bé của Trì Ưng, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ.
Buổi tối, Trì Ưng ôm Tô Miểu xem Hàng xóm của tôi là Totoro trên ghế xem phim, cô vùi người vào trong ngực người đàn ông, đột nhiên nói một câu.
“”Trì Ưng, em muốn làm mẹ.””
Người đàn ông ngẩn người, ánh mắt hơi hạ xuống, nhìn qua khuôn mặt dịu dàng của cô gái: “”Suy nghĩ bất chợt hay là suy nghĩ lâu dài?””
“”Có gì khác nhau sao?””
“”Nếu như là suy nghĩ bất chợt thì chuyện đó có thể hoãn lại một chút, vì Tiểu Ưng của chúng ta thường xuyên vừa nghĩ đến là nói.””
“”Làm gì có!””
“”Lần trước em xem video của người ta nhiều lần, còn để anh mặc Hán phục đi ra đường quay video với em, kết quả còn chưa ra đến cổng lớn em đã tự quay về.””
“”…””
“”Đứa nhỏ đến rồi thì không thể đổi ý được.””
Tô Miểu cầm tay anh, tỉ mỉ nhìn đường chỉ tay của anh: “”Vậy nếu như em nói em đã suy nghĩ rất lâu rồi thì sao?””
“”Bao lâu?””
“”Khoảng chừng nửa năm rồi, vì hiện tại đã ổn định, mặc dù vẫn chưa trải qua đủ thế giới hai người, nhưng vì là anh nên mãi mãi cũng sẽ không đúng. Cho nên em vẫn muốn có một bé cưng thuộc về Trì Ưng.””
“”Có một bé cưng thuộc về Trì Ưng?”” Trì Ưng cẩn thận tách câu nói này ra: “”Nghe có chút kỳ quái.””
Tô Miểu cười nhạt: “”Một Tiểu Ưng nhỏ.””
“”Cho nên em chỉ muốn sinh con cho anh.””
“”Không phải là sinh cho anh! Em muốn tự mình sinh, sinh cho anh, chính em muốn!””
“”Đã hiểu.”” Trì Ưng gật đầu: “”Em muốn mượn gen của anh, muốn con của mình.””
Tô Miểu bị anh làm cho vừa buồn cười vừa cạn lời: “”Em không thể chỉ đơn giản muốn cùng anh sinh bé cưng thôi sao? Quay tới quay lui, nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn hay không?””
Trì Ưng thở dài một tiếng không dễ phát hiện: “”Em muốn con, anh cũng không thể không đồng ý. Nhưng Tô Miểu, em nhất định phải biết, sinh con không phải là chuyện đơn giản, sẽ phải chịu rất nhiều cực khổ, thậm chí còn có khả năng… sẽ chết, giống mẹ em vậy.””
Tô Miểu rơi vào trầm mặc.
Bóng ma về cái chết của Tô Thanh Dao đúng là đã ám ảnh cô rất nhiều năm.
“”Cho nên có con hay không, anh căn bản không quá quan trọng chuyện này.”” Trì Ưng nói bên tai cô, thành kính mà nghiêm túc nói tiếp: “”Tiểu Ưng của anh an toàn tuyệt đối không có vấn đề gì, đây là chuyện quan trọng lớn nhất trong cuộc sống của chúng ta.””
Tô Miểu xoay người nắm chặt lấy cổ áo người đàn ông, triền miên nóng bỏng hôn anh mấy phút, hơi thở rối loạn nói: “”Trì Ưng, em muốn làm mẹ, em muốn cùng anh có một bé cưng đáng yêu, như vậy thì trên thế giới này, ngoài em ra, anh cũng sẽ có thêm một người thân.””
Trì Ưng bị cô giở trò trêu chọc, muốn từ chối lại không thể, chỉ có thể xoay người đè cô xuống, giật cổ áo ra: “”Được, ngày mai hối hận thì uống thuốc, anh uống với em.””
…
Đêm đó, hai người họ vô cùng dịu dàng quấn quýt.
Phải nói là một thời gian rất dài sau đó, quấn quýt gấp bội…
Đứa nhỏ này của Trì Ưng đến cũng rất nhanh, gần như là sau khi kế hoạch chuẩn bị mang thai của họ bắt đầu không bao lâu, Tô Miểu phát hiện bà dì của mình đến chậm.
Cô còn có chút không tin tưởng, vì lúc trước cô đã tìm hiểu qua trên mạng, biết được chuẩn bị mang thai là cả một quá trình, rất nhiều người thậm chí còn không có chút tin tức nào trong một hai năm, chuyện này có liên quan đến chế độ ăn uống, làm việc, nghỉ ngơi, thậm chí còn liên quan đến cả tình trạng cơ thể.
Rất phức tạp…
Cho nên ngay từ đầu Tô Miểu chỉ nghĩ là bà dì đến chậm, mãi đến lần đầu tiên nôn nghén cô mới chân chính có cảm giác rằng người bạn nhỏ nhà mình đến thật rồi.
Sau khi làm kiểm tra toàn diện ở bệnh viện, cô vô cùng kích động đứng trong hành lang gửi tin nhắn cho Trì Ưng.
Miểu: “”Anh, anh quá giỏi!””
C: “?”
Miểu: “”Sao lại nhanh như vậy chứ!””
C: “”Có rồi?””
Miểu: “”Dạ! Nhanh thật sự! [xoay vòng vòng]””
C: “Mỗi ngày đều làm, em không muốn mang thai cũng khó.””
Miểu: “”Anh không vui sao?””
C: “”Nói thật, anh không quá mong đợi đứa con này, nhưng nghĩ đến chuyện những ngày tháng tiếp theo vợ anh phải chịu khổ thì anh không quá vui.””
Miểu: “”[gục ngã]””
C: “Buổi tối anh về nấu canh gà cho em ăn.””
Miểu: “”Không cần bồi bổ gấp như vậy đâu, lúc này mới có mà! Em không muốn béo lên trong thời gian mang thai!””
C: “Tất cả đều nghe theo em.””
Miểu: “”Còn nữa, sinh hoạt vợ chồng phải dừng nha.”
C: “?””
Miểu: “”Đúng vậy! Chuyện bình thường!””
C: “”Có thể đổi ý không?””
Miểu: “”Không thể [mỉm cười]””
…
Mang thai rất vất vả, nhất là khi Tô Miểu khám thai phát hiện lại còn là một đôi song sinh thì càng vất vả hơn.
Tuy Trì Ưng rất quan tâm cô, sau này còn dứt khoát ném công ty cho Tưởng Hi Ý, mình ở nhà làm một người chồng toàn thời gian, chăm sóc thời gian mang thai của vợ một cách có khoa học.
Nhưng anh cũng thường xuyên cảm thấy hối hận, vì mang thai quá cực khổ, đứng không thoải mái, ngồi cũng không thoải mái, nằm đi ngủ cũng chỉ có thể đặc biệt duy trì một tư thế.
Thật sự… Trì Ưng thà rằng mình không có đời sau cũng không muốn nhìn Tô Miểu chịu tội như thế này.
Tâm trạng của Tô Miểu cũng không tệ, đương nhiên rất vui vẻ, mỗi ngày đều tắm nắng, nghe chút nhạc, hoặc cầm sách để Trì Ưng đọc chuyện xưa cho cô nghe.
Cô thích nhất là “”Gió, cát và sao trời””, vì không thể dùng mắt quá nhiều nên Trì Ưng đảm nhiệm nhiệm vụ đọc truyện cho cô, dùng giọng nói phổ thông rõ ràng của anh đọc về thế giới cô đơn của người phi công trên bầu trời mênh mông rộng lớn.
Trì Ưng trong thời gian nghỉ sinh, mỗi ngày đều ở nhà đảm nhận công việc nấu ăn, mà Tô Miểu lại còn giữ vững chức vụ dạy học của mình.
Vì cô mang theo lớp tốt nghiệp, sợ học sinh đột nhiên đổi giáo viên ngữ văn sẽ không làm quen kịp, ảnh hưởng đến việc thi đại học, nên cho dù đã mang thai nên cô cũng không dừng chương trình dạy học.
Nước ối vỡ khi cô đang trong văn phòng, lúc ấy Tô Miểu đang cầm bài thi dạy dỗ một học sinh có thành tích đi xuống, đột nhiên cô nghe ào một tiếng, sau đó cả người đều choáng váng.
Mấy giây sau phản ứng lại, cô vô cùng bình tĩnh chỉ huy học sinh trước mắt: “”Đi gọi lớp trưởng đến giúp cô, để bạn ấy tiếp tục tổ chức lớp tự học giờ văn, nhân tiện gọi xe cứu thương giúp cô. Sau đó gọi giúp cô hai bạn nam đến, đỡ cô xuống tầng chờ xe cứu thương.””
Sắp xếp xong xuôi mọi việc, các bạn học ba chân bốn cẳng chạy đi làm, giúp bác sĩ đưa Tô Miểu lên xe cứu thương.
Trì Ưng nhận được tin thì lập tức chạy đến bệnh viện, đêm đó trời mưa cả đêm, Tô Miểu ở trong phòng sinh gặp phải khó khăn.
Mà Trì Ưng… ở bên ngoài cũng chịu dày vò.
Hai mươi mốt tiếng, đứa nhỏ ra đời, anh xông vào phòng sinh, khuôn mặt còn tiều tụy hơn cả Tô Miểu.
Mặc dù Tô Miểu không có mẹ nhưng lại có rất nhiều bạn bè đến, mọi người vây quanh sản phụ hỏi han ân cần, hai đứa nhỏ đặt bên cạnh ngược lại lại không có người hỏi thăm, ngay cả bác sĩ y tá đều cảm thấy ngạc nhiên, chuyện này cũng quá khác những gì bình thường họ hay nhìn thấy.
Đa phần sau khi sản phụ sinh con xong, ngoài mẹ ruột bên cạnh ra, người không quan tâm đến sản phụ thường là nhà mẹ chồng, cơ bản đều vây quanh đứa nhỏ.
Mà tình huống ở nơi này của Tô Miểu thì hoàn toàn khác, mọi người vây quanh sản phụ, có đau lòng, có cổ vũ, còn có cả khích lệ… Giống như đang dỗ dành đứa nhỏ vậy.
Vẻ mặt Tiểu Xu vô cùng lo lắng: “”Hu hu hu, chị, trên mặt chị thật nhiều mồ hôi, em lau cho chị nha, chị có muốn uống nước không?””
“”Cảm ơn Tiểu Xu, anh rể vừa rót nước cho chị uống rồi.””
Tần Tư Dương cũng lo lắng nhìn cô: “”Vẫn ổn chứ? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Có gì thì nói cho anh biết.””
“”Vẫn tốt vẫn tốt, không sao.””
Tần Tư Nguyên cầm điện thoại chụp ảnh cho cô: “”Ha ha ha ha, mau, người mẹ mới nhậm chức nhìn bên này.””
Tô Miểu nhìn ống kính giơ V.
Trì Ưng nắm chặt tay Tô Miểu, đặt ở trên môi hôn không ngừng.
Tô Miểu yếu ớt nhìn anh: “”Trì Ưng, em đủ dũng cảm không?””
“”Vô cùng dũng cảm, nhưng anh hối hận, sau này… anh sẽ không để em phải dũng cảm nữa. Em không cần, sau này cái nhà này để anh gánh, em trốn sau lưng anh là được rồi.””
Vừa rồi Trì Ưng ở ngoài phòng sinh căng cứng cả người, mắt cũng đỏ ngầu.
Cặp song sinh vừa chào đời thì anh cũng lau nước mắt, Tần Tư Nguyên nhìn mà ngây cả người.
Vợ anh sinh con còn chưa khóc, vậy mà anh lại ở bên ngoài rơi nước mắt.
Khó có thể tin được.
Một đám người vây quanh sản phụ, cuối cùng vẫn là y tá ôm hai đứa bé đến: “”Mọi người… Mọi người có muốn nhìn em bé một chút không, một nam một nữ, là thai long phượng nha.””
Ngay cả đầu Trì Ưng cũng không quay lại: “”Đặt ở đâu đó đi.””
“”Ôi chuyện này…””
“”Chờ sản phụ hồi phục rồi nói tiếp.””
“”Không phải, chuyện này…””
Cuối cùng vẫn là Tần Tư Nguyên chủ động bế một đứa trẻ, bé còn lại để Tần Tư Dương ôm.
“”Lại là sinh đôi, giống tôi và anh trai, đây là anh em hay là chị em vậy?””
“”Anh em.””
“”Oa! Ngầu!””
Cô ấy đưa đứa nhỏ đến trước mặt Trì Ưng: “”Vợ anh liều chết sinh ra cho anh mà anh không nhìn à?””
Trì Ưng nhìn lướt qua rồi dời ánh mắt, anh vẫn nhìn Tô Miểu như cũ, tay nắm chặt lấy tay cô.
“”Đến đây, Tô Miểu, cậu nhìn một chút.””
Tô Miểu có chút ngượng ngùng, nhìn hai đứa bé bên trái bên phải: “”Xấu hổ quá.””
“”Con của cậu mà cậu còn xấu hổ?””
“”Ừm.””
Cô thật sự rất xấu hổ, đưa tay sờ khuôn mặt nhăn nheo của bé gái bên trái: “”Không xinh lắm.””
“”Trẻ em mới sinh là vậy, lớn là xinh, có gen của cậu và Trì Ưng thì không có chuyện xấu được! Yên tâm yên tâm!””
Tô Miểu đẩy đứa nhỏ vào trong lòng Trì Ưng, cuối cùng anh cũng chịu ôm đứa bé, rất lạnh lùng mà nhéo khuôn mặt dúm dó của bé con.
“”Trì Ưng, anh đặt tên cho hai đứa nhỏ đi.””
Trì Ưng không chút do dự nói: “”Đã sớm suy nghĩ xong rồi.””
“”Ừm?””
“”Con trai theo họ em, tên Tô Mộ Trì, con gái theo họ anh, tên Trì Niệm Tô.””
Tần Tư Nguyên hoàn toàn bó tay, cô ấy đưa tay che trán: “”Ông trời của tôi ơi, hai người đủ rồi đấy, cái tên này… Bát thức ăn chó này chạy đến cả trên người đời sau luôn rồi, sợ giáo viên bạn học tương lai của hai đứa nhỏ không biết hai người yêu thương nhau à?””
Trì Ưng: “”Tôi thích.””
Tô Miểu nở nụ cười, dịu dàng ngắm nhìn hai đứa bé.
“”Tô Mộ Trì, Trì Niệm Tô, em thấy rất hay.””