Phục Ưng - Chương 114: Chữa trị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Phục Ưng


Chương 114: Chữa trị


Trì Ưng đặt trước cho Tô Miểu trung tâm ở cữ tốt nhất thành phố.

Nhưng Tô Miểu phát hiện, người ở cữ không phải là cô mà là chồng cô, cả ngày đều đi đi lại lại trong trung tâm ở cữ, đi theo nhóm bảo mẫu học tập nên làm bữa ăn cho người ở cũ như thế nào, hết tháng nên chăm sóc ra sao.

Anh viết đầy một quyển sổ, vô cùng nghiêm túc.

Trải qua sự huấn luyện của bảo mẫu, Trì Ưng từ một người hoàn toàn không có thiên phú nấu cơm, lần nào cũng nấu ra những món bóng đêm nay đã có thể làm ra những món ăn ngon miệng, Tô Miểu thật sự không thể tin được chuyện này.

Cô ở trong trung tâm ở cữ một thời gian rất dài, hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận từng li từng tí của bảo mẫu và Trì Ưng, cuối cùng cô cũng được về nhà.

Mỗi một đôi bố mẹ mới đều phải học cách chăm sóc bé cưng, không thể lúc nào cũng dựa vào người khác được.

Trì Ưng phát hiện, tình thương mẹ của Tô Miểu ngày một lớn hơn.

Từ đầu cô vẫn còn rất xấu hổ, không biết chơi đùa với đứa nhỏ, cũng chưa quen được với thân phận mẹ này, hơn nữa còn có chút cảm giác lo lắng hồi hộp.

Sau khi dần dần quen thuộc, tình mẹ của cô cũng lớn dần, cô thay phiên bế hai bé cưng, một lúc hôn bé này, lúc thì xoa bóp bé kia.

Hai đứa nhỏ giống như hai nắm gạo nếp, bề ngoài cũng ngày càng xinh đẹp, giống như búp bê vậy.

Cô rất thích hai đứa, giống như lúc trước cô ôm búp bê của mình, khi chơi đùa với hai bé, trong mắt đều là ý cười.

Trì Ưng hoàn toàn chữa khỏi thương tích trong lòng cô, mà sự xuất hiện của hai đứa nhỏ càng khiến cô hạnh phúc hơn gấp trăm ngàn lần.

Cô không còn lẻ loi một mình trên thế giới này, cũng không cần lo lắng và sợ hãi điều gì, bên cạnh cô có rất nhiều người yêu thương mình, cô cũng yêu thương họ như vậy.

Căn phòng của hai đứa bé được trang trí khá mềm mại, ánh sáng màu trắng gạo dịu dàng ấm áp, Trì Ưng đặc biệt trải thảm mềm khắp nơi đề phòng em bé ngã, thậm chí ngay cả tường cũng trang trí lại, dùng xốp mềm bao bọc xung quanh.

Tô Miểu còn mua cho hai bé rất nhiều đồ chơi, còn có rất nhiều búp bê đáng yêu, trang trí căn phòng thành một căn phòng công chúa.

Trì Ưng dựa vào cửa, nhìn cô gái mặc váy ngủ màu trắng làm bằng bông mềm mại, ngồi bên cạnh nôi, vừa sửa sang lại quần áo đã được tiệt trùng của hai bạn nhỏ, vừa chơi đùa với hai bé.

Hình ảnh ấm áp như thế này cũng khiến Trì Ưng cảm thấy hạnh phúc vô vàn.

Khi còn bé anh chưa từng cảm nhận được tình yêu thương đến từ mẹ như Tô Miểu thể hiện.

Hình ảnh dịu dàng giây phút này là điều anh nằm mơ cũng không thể thực hiện.

Khi nhỏ, Trì Ưng thường xuyên nhìn thấy mẹ của những bạn nhỏ khác mang con mình đi dạo phố, đi mua quần áo, đi chơi trò chơi… Nhưng anh lại không có gì cả.

Chỉ có so sánh mới có thể cảm thấy được sự thê lương, cảm giác vô cùng khát vọng mà lại không có được, cho dù là sau khi trưởng thành anh cũng không dám nhớ lại.

Cho nên dành tất cả tình yêu cho bản thân, đối xử tốt với bản thân, ăn ngon mặc đẹp, tinh tế đến mức gần như là bệnh hoạn, ngay cả bật lửa cũng muốn mua nhãn hiệu trị giá mấy ngàn, bù đắp gấp trăm gấp ngàn lần.

Mãi cho đến khi anh gặp được Tô Miểu mới bớt phóng túng đi, những thứ tinh xảo và thú vui kia còn kém một nụ cười, một ánh mắt của cô.

Ngoài cô ra, tình yêu ít ỏi của Trì Ưng có lẽ sẽ không phân phát cho bất kì ai.

Cho đến bây giờ… Có thêm hai cục gạo nếp này.

Thật ra ngay từ đầu Trì Ưng và Tô Miểu có chút kháng cự nhỏ trong lòng, vì hai đứa bé bỗng nhiên xông thẳng vào thế giới hai người của họ.

Đương nhiên… cũng chia sẻ bớt sự yêu thương và chú ý của vợ.

Lúc này đây, nhìn hình ảnh ấm áp trong phòng của ba mẹ con họ, Trì Ưng lại cảm thấy chuyện đó không là gì cả.

Đương nhiên Tô Miểu sẽ yêu thương hai đứa nhỏ, vì đây là con của họ, anh cũng không nên trẻ con mà ghen tị với các bé.

Trì Ưng đi rửa tay rồi khử trùng sạch sẽ rồi mới vào phòng trẻ em ôm con gái ngồi bên cạnh Tô Miểu.

Tô Miểu tự nhiên dựa vào anh: “”Tan làm rồi?””

“”Ừm.””

“”Tưởng Hi Ý đến thành phố C, còn hẹn anh đi uống bia đêm nữa đó.””

“”Ai muốn uống rượu với cậu ta chứ.”” Trì Ưng để bạn nhỏ đứng trên đầu gối mình, vuốt ve móng tay nhỏ bé của con gái: “”Anh phải ở cạnh bà xã.””

Tô Miểu nhìn anh chơi với con gái như đang chơi đất nặn thì cười: “”Đây là con gái của anh chứ không phải búp bê.””

Trì Ưng ôm con gái vào trong lòng, một tay cầm tay bé hướng về phía Tô Miểu, dùng giọng nói của con nít nói: “”Niệm Niệm có thích mẹ không? Em nhìn con bé mà xem, đáng yêu biết bao.””

“”Ôi chao, anh đừng có trêu con, cẩn thận lát nữa bé khóc.””

“”Ôm một chút thôi mà.””

Cô bé rất rất thích khóc, giọng cũng rất cao, nhưng cũng kỳ lạ, mỗi lần khóc, chỉ cần Trì Ưng ôm cô bé một cái thì cô bé sẽ ngừng thút thít mà dựa dẫm vào người bố. Nhất là khi chưa muốn ngủ, Trì Ưng chỉ cần dỗ bé ngủ thì bé cũng sẽ ngủ rất nhanh.

Bác sĩ nói vì đứa bé rất mẫn cảm với mùi hương, có lẽ bé có thể nhận ra được mùi hương khiến bé có cảm giác an toàn.

Cũng vì chuyện này Trì Ưng vô cùng thiên vị con gái mình.

Trì Niệm Tô nắm lấy ngón tay bố khanh khách cười, a a không biết đang nói gì.

Tô Miểu thấy vậy, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, khẽ nhéo khuôn mặt đứa nhỏ: “”Niệm Niệm, con thích bố như thế sao?””

Cô bé thấy mẹ thì càng cười vui vẻ hơn, bé duỗi cánh tay mập mạp ra sờ mặt cô.

“”Niệm Niệm, bố rất đẹp trai, có rất nhiều cô gái thích bố đấy.””

Cô bé như nghe hiểu, cười vô cùng vui vẻ.

Trì Ưng đặt bé con vào nôi, cùng Tô Miểu sắp xếp quần áo của bọn nhỏ.

“”Rửa tay khử trùng rồi chưa?””

“”Còn phải hỏi?””

Tô Miểu biết Trì Ưng ở khoản này rất cẩn thận, còn làm tốt hơn cả cô, cô lấy một cái váy hồng nhỏ viền ren ra để trước người mình: “”Trì Ưng, đẹp không?””

“”Quá ngoan, rất hợp với em.””

“Cái gì thế, cho bé cưng nha, em cũng không có mặc kiểu quần áo đáng yêu như vậy.””

“”Mua mua mua, mua cho chồng em phá sản cũng được.””

Tô Miểu dùng quần áo đánh nhẹ anh: “”Anh chỉ biết mua mua mua.””

Trì Ưng ôm cô, cùng cô nhìn hai bé cưng nằm trong nôi: “”Khi anh còn bé… cũng không có người mẹ tốt như em, khử khuẩn từng món đồ quần áo một cho anh, Tiểu Ưng, em thật là một người mẹ tốt.””

“”Hai chúng ta cũng quá đáng thương.”” Tô Miểu đùa: “”Một người thiếu tiền, một người thiếu tình yêu thương.””

“”Đừng có nói vậy, là trời sinh một đôi.””

Tô Miểu tiến lên hôn vào cằm người đàn ông.

Trì Ưng nâng gương mặt của cô lên, triền miên hôn sâu, tinh tế cảm nhận đôi môi mềm mại của cô gái.

Không hiểu vì sao, cho dù bây giờ cô đã là mẹ, nhưng trong mắt Trì Ưng cô vẫn là một cô gái nhỏ, thương cô, chiều chuộng cô, cả một đời bảo vệ cô.

Hai người hôn rất lâu, cả hai đều có chút chưa thỏa mãn, nhưng vì có em bé, cũng không thể giống như lúc chỉ có hai người, lúc nào, nơi nào… cũng có thể tùy tiện làm càn được.

Tô Miểu sờ cái cằm lún phún râu của anh, nhìn ánh mắt chứa đầy khát vọng của anh, cười nói: “”Trì Ưng, bây giờ anh là bố rồi, phải có dáng vẻ của một người bố.””

Trì Ưng xoa mặt cô: “”Anh vĩnh viễn là Trì Ưng của em.””

Cô không kìm được lòng mà hôn môi dưới của anh một cái.

“”Anh không đi ôm con của mình sao?””

Trì Ưng không quá tình nguyện buông cô ra, đi đến chiếc nôi bên cạnh, bế con trai lên: “”Tiểu Ưng, em thật tốt, vậy mà lại mang thai sinh đôi, mỗi lần làm gì cũng công bằng.””

“”Em cảm thấy sinh đôi rất tốt, anh nhìn Tần Tư Nguyên mà xem, cho dù bố mẹ tình cảm không tốt nhưng cô ấy lại vẫn hạnh phúc, cô ấy có một người anh trai cưng chiều mình như vậy.””

Lúc cấp ba, Tô Miểu rất hâm mộ Tần Tư Nguyên.

Mãi đến sau này… khi cô có được hạnh phúc giống như Tần Tư Nguyên mới biết được cảm giác an toàn khi có anh trai.

Trì Ưng lại nói: “”Lúc em mang thai, anh nghĩ có con gái đã thỏa mãn rồi.””

Tô Miểu biết Trì Ưng chỉ muốn có con gái, lúc chuẩn bị mang thai anh đã lải nhải có con gái là được.

Tô Miểu thấy anh muốn con gái như vậy, còn sợ đứa trẻ là con trai thì nguyện vọng của anh sẽ sụp đổ.

“”Sao anh lại trọng nữ khinh nam như vậy chứ, em còn muốn… muốn sinh một đứa con trai, sau này có cơ hội chúng ta lại mang thai thêm lần nữa.””

Trì Ưng lắc đầu, kiên quyết nói: “”Chuyện mang thai này cả đời một lần trải nghiệm là được rồi, anh tuyệt đối sẽ không để em sinh con tiếp.””

“”Thật sao?””

“”Thật.””

Tô Miểu nở nụ cười, mang thai và sinh con đúng là rất mệt nhọc, nhất là sau khi tiến vào phòng sinh, loại đau khổ này không thể nói rõ được.

Lúc cô sắp sinh đã nắm lấy tay Trì Ưng, nước mắt không ngừng rơi, không phải vì cơn đau…

Mà cô nghĩ đến Tô Thanh Dao.

Nghĩ đến trước khi đi bà cũng phải trải qua đau khổ như vậy, nỗi đau to lớn như nuốt trọn trái tim Tô Miểu.

Cho nên… Trì Ưng tuyệt đối sẽ không để cô một lần nữa phải trải nghiệm nỗi thống khổ đó.

Tô Miểu nhìn bé trai trong ngực anh, véo nhẹ khuôn mặt đáng yêu của cậu bé.

Bé trai gầy hơn bé gái một chút, tính cách cũng yên tĩnh hơn nhiều, phần lớn thời gian đều là Trì Niệm Tô khóc, Tô Mộ Trì gần như không khóc.

Cậu bé chỉ mở to đôi mắt hiếu kỳ, nhìn chằm chằm Tô Miểu và Trì Ưng.

“”Mộ Mộ, đây là bố của con nha.”” Tô Miểu rất thích cậu bé an tĩnh này: “”Sau này con cũng phải trở thành người đàn ông lương thiện dịu dàng như bố nhé.””

“”Không nhất định phải trở thành người ưu tú, chỉ cần có sức mạnh bảo vệ mẹ là được rồi.”” Kì vọng lớn nhất của Trì Ưng đối với Tô Mộ Trì chính là che chở cho mẹ.

Vì tài phú hay địa vị như thế nào anh cũng có thể lấy được cho bọn nhỏ, hai bé sẽ có một cuộc sống tốt nhất, trải nghiệm rất nhiều thứ tốt đẹp, không cần phải bôn ba cực khổ.

Bọn họ chỉ cần ở dưới đôi cánh che chở của anh mà hoàn thiện nhân cách và phẩm hạnh của mình, trở thành một người lương thiện, chính trực.

Quan trọng nhất chính là phải bảo vệ và yêu thương mẹ.

*

Sau khi sinh con, hai người đã gần nửa năm không hoạt động ở phương diện nào đó, Tô Miểu biết Trì Ưng đã sắp không chịu được nữa nhưng anh vẫn luôn chịu đựng, chỉ cần cô không chủ động nhắc đến thì cô sẽ không chủ động đòi hỏi cô.

Thật ra sau khi sinh hai đứa nhỏ, vì nội tiết tố trong người thay đổi nên Tô Miểu không quá hứng thú, nhưng cô cũng không thể để Trì Ưng phải yêu đương với bàn tay phải của mình được.

Trì Ưng biết cô gái nhỏ không quá hứng thú, cho nên tối nay anh cố ý tạo bầu không khí lãng mạn, sau khi cho hai bé ngủ say, anh ở trong phòng thắp một ngọn nến lãng mạn, nhẹ nhàng tỉ mỉ… đánh thức cô một chút.

Tô Miểu rất thích tiếp xúc thân mật với Trì Ưng, vì trong lòng cô rất yêu người đàn ông này.

Rất nhanh đã có cảm giác, hơn nữa còn vô cùng mãnh liệt.

Cô vẫn rất yêu người đàn ông trước mắt, vẫn yêu anh như ngày đầu.

Không, so với lúc đó càng thêm yêu anh, vì anh không chỉ là chồng của cô mà còn là bố của các con cô.

Trì Ưng cũng không điên cuồng như lúc trước, anh vô cùng kiên nhẫn, cũng quan tâm đến cảm nhận của cô, đặc biệt dịu dàng vỗ về.

Mười ngón tay của hai người đan chặt, đôi mắt nhìn nhau chăm chú, linh hồn đều cảm thấy run rẩy không nói rõ.

Khoảnh khắc đó, không có ai yêu nhau tha thiết như họ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN