Cái cảm giác tưởng như khó mà lại có được, thật sự là không gì so sánh nổi.
Đêm thu lành lạnh, trên người cô vẫn mang theo hương thơm của một sáng sớm đầu hè.
Anh muốn ôm cô, nghĩ ngợi một hồi, bàn tay đặt sau lưng cô bỗng ấn thật chặt, anh cúi đầu kề sát bên tai cô, mỗi một lần hít thở là phải hít thật sâu.
Mà cô nép trong lòng anh lại không khống chế được cơn run rẩy, chờn vờn như cánh bướm lá khô giữa gió lạnh.
Lục Tây Lăng cảm nhận được, “Lạnh à?”
“Không phải…”, cô nói bằng giọng gần như nức nở, “Em sợ.”
Lục Tây Lăng nâng đầu dậy, cúi xuống nhìn cô, nhìn thấy vẻ hoang mang trên mặt cô, anh bật cười, “Sợ anh à?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu.
Cô như bị một giấc mộng đẹp rơi trúng người, đến giờ mà tim vẫn còn nhoi nhói.
“Thế thì là sợ ông nội rồi?”
Hạ Úc Thanh lại lắc đầu.
Lục Tây Lăng còn đang trầm ngâm, thì đột nhiên cô lại giơ tay, đưa đến bên miệng anh, “…Anh cắn em một cái đi, cắn mạnh chút.”
“…”, Lục Tây Lăng nắm lấy tay cô, kéo ra sau lưng mình, chỉ cảm thấy cô quá đáng yêu, “Nếu em đang nằm mơ, có dám mơ một giấc lớn hơn nữa không?”
“Đã lớn lắm rồi.”
Chỗ này khuất gió, không quá lạnh, Lục Tây Lăng lại kéo chặt vạt áo khoác, quây kín cô trong lãnh địa của anh, “Tối hôm trước, không phải là em vì Thang Hy Nguyệt nên mất hứng đấy chứ?”
Lục Tây Lăng họp hành cả ngày hôm nay, phê duyệt vô số giấy tờ, mà toàn bộ thời gian rảnh rang ngắn ngủi đều dành để phân tích chuyện của Hạ Úc Thanh.
Thật ra cô cực kỳ đơn thuần, trong trẻo như làn gió núi, chỉ cần biết làn gió ấy đi đâu, là có thể giải thích rõ mọi chuyện.
Hạ Úc Thanh gật đầu, xấu hổ thừa nhận mình ít nhiều cũng có chút ghen tị, “Tại vì chị ấy xinh quá.
Mà bà nội còn bảo, chị ấy là thanh mai trúc mã của anh.”
“Trước năm cấp Hai, chị ta đều theo bố là phiên dịch viên sống ở nước ngoài, anh với chị ta đến năm lớp Tám mới quen nhau, thanh mai trúc mã cái gì chứ…”
“…Vậy sao áo khoác của anh lại ở nhà chị ấy? Anh với chị ấy còn sống cùng một khu nhà nữa.”
Lục Tây Lăng khẽ bật cười, lúc ghen cô thật sự quá đáng yêu, mà anh mong là càng nhiều càng tốt, “Chị ta đi làm ở gần đấy, ra nước ngoài nhiều năm nên không quen Nam Thành, đành nhờ anh tìm nhà hộ.
Còn cái áo khoác là vì chị ta chuyển nhà xong xuôi có tổ chức party, anh đến chơi rồi bỏ quên.”
Trong công việc, anh đã quen quắc mắt lạnh lùng, thỉnh thoảng khi ra chỉ thị, nếu cấp dưới không hiểu, tâm trạng tốt thì anh sẽ giải thích, bằng không sẽ bảo người ta tự về nghẫm nghĩ.
Gần như chỉ với thành phần nòng cốt ở bộ phận nghiên cứu, là anh còn có chút kiên nhẫn.
Mà lúc này, khi dỗ dành bạn gái, anh lại chẳng có chút mất kiên nhẫn nào, thậm chí còn sợ cô không tin, phải thêm vào mấy lời nữa: “Nếu anh với Thang Hy Nguyệt mà thành đôi được, thì từ hồi cấp Ba đã thành rồi.”
Hạ Úc Thanh gật đầu, “Em xin lỗi, tại em giận dỗi vô cớ.”
“Không phải xin lỗi, là anh giận dỗi vô cớ.”
“Sao anh lại giận?”, Hạ Úc Thanh ngẩng đầu nhìn anh, “Còn nói ra câu làm em tự ái như thế nữa.”, thật ra giọng điệu chẳng chứa chút oán trách nào cả.
Cô không ghi thù, cảm xúc qua rồi là thôi.
“…”
Lục Tây Lăng im lặng.
Anh không thể nói rằng, anh hiểu lầm em với Tô Hoài Cừ là một đôi, thậm chí còn hiểu lầm hơn nửa năm trời được.
Nếu anh sớm buông bỏ lòng tự trọng, hỏi nhiều thêm đôi câu, thì cũng chẳng đến nỗi bỏ lỡ tới tận bây giờ.
Hạ Úc Thanh bình tĩnh nhìn anh, chờ anh trả lời.
Đường nét gương mặt cô rất ưa nhìn, có một vẻ xinh đẹp toát lên từ những người trí thức.
Mà Lục Tây Lăng vẫn luôn cảm thấy, đôi mắt của cô là đẹp nhất.
Nếu bàn về khổ cực, trong giới của họ, có đến quá nửa là những người quen sống trong nhung lụa, không bệnh mà vẫn rên, có ai chịu khổ nhiều bằng cô đâu chứ, thế nhưng lại chẳng ai có được một đôi mắt không chút gợn âm u nào như của cô.
Lục Tây Lăng nhìn vào mắt cô mà thoáng thất thần, cho đến khi cô hỏi lại lần nữa, anh mới cúi đầu, “…Muốn biết thật à?”
Hạ Úc Thanh gật đầu.
Anh ghé vào tai cô nói thầm: “Anh tưởng em định ra ngoài qua đêm với Tô Hoài Cừ.”
Hạ Úc Thanh ngây người, “Em không thích cậu ấy từ lâu rồi… Không, không phải, em chưa bao giờ thật sự thích cậu ấy cả.”
“Anh biết.”, anh nhướng mày, “Em thích anh.”
“…”
Hạ Úc Thanh giơ tay đẩy anh ra.
“Đừng nhúc nhích.”, anh nắm chặt lấy cổ tay cô.
Cô vẫn giãy giụa.
Anh thở dài, “Đừng nhúc nhích mà!”
Rốt cuộc cô cũng dừng lại.
Lục Tây Lăng buông lỏng tay, lùi lại nửa bước, không muốn để cô cảm nhận được sự bất thường của mình.
Mà Hạ Úc Thanh lại cúi gằm đầu, căn bản là không dám nhìn anh nữa.
Một tiếng cười khẽ rót xuống đỉnh đầu.
Anh giơ bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, để cô ngẩng mặt lên.
“Hai hôm nay chơi vui không?”
Cô gật đầu, “Em biết làm đồ nướng với chơi “Ai là kẻ giết người” rồi đấy!”
“Vui là tốt rồi.”, Lục Tây Lăng cười khẽ.
Anh nâng tay lên xem đồng hồ, còn chưa đến hai mươi phút nữa là ký túc xá đóng cửa.
“Sáng mai mấy giờ vào học?”, anh lại hỏi.
“Tiết sớm.
Tám giờ.”
“Sắp phải thi thật à?”
“Thật đấy.
Nhưng mà em ôn xong lâu rồi.”
“Anh biết ngay mà, đồ lừa đảo.”
Còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại cảm thấy không nhất thiết phải nóng vội.
Lục Tây Lăng giang tay, ôm chặt lấy cô một lần nữa, “Quà em tặng cho anh, sao lại là một cái USB?
“Anh chưa xem à?”
“Chưa kịp xem.”
“Thế thì anh thử xem đi.”
“Ừm.”
Lục Tây Lăng không nói gì nữa, chỉ ôm cô, lẳng lặng nghe tiếng thở và tiếng nhịp tim của cô.
Chưa từng có cảm giác thỏa mãn đến thế.
Bất kể là khi sản phẩm mới được phê duyệt đưa ra thị trường, doanh thu từng năm tăng trưởng, hay tỉ suất chiếm lĩnh thị trường được nâng cao… Nhìn những con số và biểu đồ báo cáo, anh luôn có cảm giác nôn nóng sốt ruột, giống một con chuột lăn lộn trong kho thóc, chỉ có trách nhiệm thôi thúc anh không được dừng lại một phút nào.
Tận cho đến lúc này, anh mới thật sự tìm thấy được một thứ gọi là động lực nội sinh.
Hạ Úc Thanh vẫn chưa hết choáng váng, hệt như đang bồng bềnh trên mây, lúc này còn giống đang nằm mơ hơn cả ban nãy.
Cô đưa tay tóm lấy vạt áo anh, cẩn thận hít vào mùi hương trên người anh.
Qua chừng mười phút, Lục Tây Lăng nhìn đồng hồ một lần nữa, “Đưa em về ký túc xá nhé.”
“Ừm.”
Nói vậy, nhưng anh lại không buông cô ra ngay, mà vẫn ôm thêm một lúc rồi mới lùi lại, dùng khớp ngón tay khẽ vuốt má cô, sau đó hạ tay xuống, nắm lấy tay cô.
Đi ra khỏi mặt sau của khu nhà dạy học, trở lại đường lớn.
Gặp phải người lạ ở phía đối diện, mặt Hạ Úc Thanh đỏ bừng.
Sao lại thế nhỉ? Nắm tay ở chỗ sáng sủa còn khiến cô xấu hổ hơn cả cái ôm ở trong góc khuất bí mật.
Đi tới cửa tòa 8, Lục Tây Lăng đang định mở miệng nói câu tạm biệt, tay anh bỗng bị Hạ Úc Thanh giãy ra, còn cô thì cuống cuồng nhích sang hai bước.
Nhìn theo ánh mắt cô, Lục Tây Lăng mới phát hiện ra một cô nữ sinh đang đẩy vali đi về phía họ.
Cô nữ sinh chào: “Thanh Thanh!”
Hạ Úc Thanh cũng cất lời chào tương tự.
Cô ấy bảo: “Cảm ơn cậu đã nhận hàng hộ mình nhé.” “
Hạ Úc Thanh đáp: “Có gì đâu, có gì đâu! Nhưng mà mình thấy kiện hàng đấy được bảo quản lạnh đấy, cậu thử về xem đồ bên trong có bị hỏng không nhé.”
“Được, được! Cảm ơn cậu… Cậu không vào à, sắp đóng cửa rồi đấy.”
“Mình vào ngay đây.”
“Mình vào trước nhé.”
“Ừ!”
Thấy cô bạn kia đi qua cánh cửa xoay, Hạ Úc Thanh mới quay đầu nhìn về phía Lục Tây Lăng.
Anh khẽ nhíu mày nhìn cô, cũng không nói gì.
“…Xin lỗi.”
Lục Tây Lăng không giận, chỉ cố tình muốn trêu cô, “Chê anh không đáng được công khai à?”
“Không phải! Em chỉ phản xạ có điều kiện thôi…”
“À, phản xạ có điều kiện.”
Hạ Úc Thanh sợ nhất là khi anh lặp lại lời mình nói, bởi hoàn toàn không thể đoán ra được điều gì.
“Muốn anh tha lỗi cho em cũng được thôi.”, Lục Tây Lăng nói.
“Anh nói đi!”
“Lại đây ôm anh một cái.”
Hai tai cô nóng bừng, cô không đáp, cũng không động đậy.
Lục Tây Lăng lại nói: “Anh giận đấy.”
Anh vừa dứt lời, cô liền phi đến như một cơn gió, giang tay vội vàng ôm anh một cái, rồi dùng tốc độ còn nhanh hơn thế mà lùi về phía sau.
Anh duỗi tay ra, còn chưa kịp tóm được thì cô đã lùi lại rất xa rồi, “Em, em vào đây! Chú Lục ngủ ngon!”
“Gọi anh là gì cơ?”, Lục Tây Lăng bật cười.
Cô lấy thẻ sinh viên ra quẹt cửa, vừa bước vào, cô liền xoay người vẫy tay với anh, “Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.”, Lục Tây Lăng đút một tay vào túi, nhìn theo bóng cô chạy vào góc quẹo mà như đang chạy trốn.
Hạ Úc Thanh không mang chìa khóa, gõ cửa một lát thì Phương Ly ra.
Trên mặt Phương Ly hiện một nụ cười đầy ẩn ý.
Mà Trình Thu Địch cũng thò đầu ra nhìn cô.
Hạ Úc Thanh đành phải thành thật tuyên bố: “Mình thoát đời độc thân rồi!”
Dứt lời, chính cô cũng không nhịn được mà phải phì cười.
Tuy Trình Thu Địch và Phương Ly đều cực kỳ tò mò, nhưng cả hai đều biết giới hạn, không hỏi gì quá đáng cả, cũng giống như Hạ Úc Thanh và Phương Ly chưa bao giờ dò hỏi chi tiết chuyện tình cảm của Trình Thu Địch và bạn trai cô nàng.
Ứng phó với màn “tra hỏi” của hai cô nàng xong, Hạ Úc Thanh thay áo ngủ rồi lên giường, trốn sau tấm rèm, gửi tin nhắn cho Lục Tây Lăng: Trên đường về chú ý an toàn nhé.
Lục Tây Lăng hồi âm ngay lập tức: Được.
Hạ Úc Thanh: Anh đang lái xe cơ mà?
Lục Tây Lăng: Tài xế lái.
Hạ Úc Thanh: Thế thì bảo anh ấy tuân thủ quy định, lái chậm thôi.
Lục Tây Lăng: Cậu ta là người chuyên nghiệp mà.
Hạ Úc Thanh: Hôm nay anh trả lời nhanh thật đấy, em hơi không quen.
Tin nhắn này được gửi đi, chừng ba phút sau, Lục Tây Lăng mới trả lời: Như thế này thì quen không?
Hạ Úc Thanh nhìn màn hình điện thoại mà bật cười thành tiếng.
Trong bóng tối truyền đến một tiếng “chậc” đầy chế giễu của Trình Thu Địch.
Hạ Úc Thanh cười bảo: “Lúc cậu với bạn trai cậu mới hẹn hò cũng thế còn gì!”
Lục Tây Lăng lại gửi một tin nhắn đến, nhưng lần này là tin nhắn thoại.
Cô nghĩ có lẽ anh không thích gõ chữ thật.
Cô bấm nút nghe, rơi vào tai là một giọng nói trầm thấp: “Em đi ngủ đi, phải một lúc nữa anh mới về đến nhà.”
Hạ Úc Thanh gõ chữ trả lời: Vâng.
Ngủ ngon.
Lục Tây Lăng: Ngủ ngon.
Hạ Úc Thanh: Khi nào anh về đến nhà, có thể nhắn cho em một tin không, sáng mai dậy em đọc.
Lục Tây Lăng: Được.
Hạ Úc Thanh khóa màn hình điện thoại lại, nằm xuống, cố tìm cảm giác buồn ngủ.
Nhưng đúng là quá khó, nỗi sung sướng và hưng phấn đã choán ngợp vỏ đại não, không sao bình tĩnh lại được.
Cô lôi điện thoại từ dưới gối ra, cắm tai nghe, chọn list nhạc không lời trong ứng dụng, nghe đến hai mươi phút mà vẫn trằn trọc.
Cô dứt khoát không muốn phí công thử nữa.
Đặt điện thoại và tai nghe xuống cạnh gối, cô nhẹ nhàng xuống giường.
Choàng thêm một cái áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ, đi tất, xỏ dép, lấy chìa khóa, rón rén mở cửa ra.
Trình Thu Địch và Phương Ly cùng phì cười.
Phương Ly nói: “Bọn mình đều ngủ muộn lắm, cậu có thể gọi luôn trong phòng đi.”
“…Thôi.”
Ra khỏi phòng, Hạ Úc Thanh nhẹ nhàng đi xuyên qua hành lang, đến gian ban công ở phía cuối.
Cô đeo tai nghe lên, nhanh chóng gọi cho Lục Tây Lăng.
Cuộc gọi được kết nối ngay tức khắc.
Giọng Lục Tây Lăng mang theo cả tiếng cười, “Vẫn chưa ngủ à?”
“Không ngủ được…”, Hạ Úc Thanh chống hai tay lên lan can ban công.
“Mai có tiết sớm cơ mà?”
“Ừm.”
“Biết trước em không ngủ được…”, Lục Tây Lăng chỉ nói một nửa.
“Dạ?”.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Im lặng một lát, anh mới nói: “…Thì anh đã đưa em đi cùng.”
Giọng anh khi nói câu này càng trầm hơn.
Gió lạnh phả vào mặt, vậy mà cũng chẳng thể xua đi hơi nóng trên má cô.
Cô xấu hổ không biết nên đáp lại thế nào.
Mà Lục Tây Lăng ở đầu bên kia cũng không nói gì thêm nữa.
Trầm mặc một lúc.
“Lục…”, cô vẫn chưa quen gọi thẳng tên, vừa rồi chẳng qua là bị anh dồn ép mà thôi, nhưng cũng không thể tiếp tục gọi anh là “chú” được nữa, cảm giác rất tội lỗi, vì thế tạm thời đành lược bớt đại từ nhân xưng, “…Anh đang nghĩ gì thế?”
“Nghĩ đến em.”.