11.
Vì nghĩ đến mặt mũi của bản thân, tôi suốt đêm chạy đi kiếm bạn trai.
Vừa xuống xe tôi liền thấy người đón mình là Mạnh Đường.
Bốn năm không gặp, Mạnh Đường thật ra xinh đẹp hơn, càng thêm chút thành thục.
Cô nàng hướng tôi vẫy tôi, cười nói: “Chào mừng trở lại nha.”
Chúng tôi đứng ôm lâu một chút, tôi nhìn xung quanh, dò hỏi: “Sao vậy, Hà Trị không đi cùng cậu à?”
“Không, bọn mình sớm đã chia tay rồi.” Mạnh Đường tùy ý cười, sau đó đổi đề tài “Cậu còn chưa có giới thiệu đâu, anh bạn này là ai thế?”
“Người anh em của mình, Quý Thanh.” Tôi vỗ vai Quý Thanh: “Chị em tốt của mình, Mạnh Đường.”
Mạnh Đường cũng không quá ngạc nhiên, hai người bắt tay chào hỏi.
Sau đó chúng tôi cùng lên taxi, tôi thấy nhàm chán nên hỏi: “Cậu gặp qua vị hôn thê của Lâm Úc Anh chưa?”
Mạnh Đường nói Lâm Úc An tự dưng nói rằng có hôn thê, nếu không phải tôi nói, cô căn bản cũng không biết.
Có chút gì đó kì lạ, nhưng mặc kệ nó đi.
Tôi đưa Quý Thanh về nhà.
Vừa vào nhà tôi đã trợn tròn mắt, Lâm Úc An và hai bác thế nào lại ở đây?
Anh không thay đổi nhiều lắm, nhưng nói không thay đổi cũng quá miễn cưỡng.
Trên người anh bây giờ có thêm khí chất thành thục của đàn ông, ngũ quan càng thêm thâm thúy và sắc bén, ánh mắt nhìn qua đây vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng so với lúc trước lại như nhiều thêm cái gì.
Nói chung là có chút cao thâm khó đoán, nhìn vào không biết anh đang nghĩ cái gì, cảm xúc che giấu không lộ ra ngoài dù chỉ một chút.
Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, ngữ khí có chút lạnh lẽo: “Em còn biết về à?”
Tôi thở dài, theo bản năng ôm lấy cánh tay Quý Thanh.
“Em trở về tham dự tiệc đính hôn còn gì? Sao không thấy chị dâu vậy? Chị đào hôn rồi ạ?
Tôi vừa dứt lời, các trưởng bối trong nhà đang tươi cười bỗng dưng cứng đờ.
“Hạ Tranh”
Có lẽ vì tôi không giữ miệng, bố tính mở miệng giáo huấn tôi.
Không thể nào, thật sự bị tôi nói trúng rồi sao? Chị dâu đào hôn?
Lâm Úc An nhíu mi, ánh mắt dừng lại trên Quý Thanh.
Quý Thanh lễ phép mỉm cười “Anh khỏe, tôi là bạn trai của Hạ Tranh.”
Lâm Úc An hừ một tiếng: “Cùng trong 1 nhóm bạn nhưng lớn lên lại ko giống nhau nhỉ?”
Anh cười đến âm dương quái khí, khiến tôi và Quý Thanh đầu đầy dấu chấm hỏi.
Ngồi trên bàn cơm, bố mẹ mới cẩn thận đánh giá Quý Thanh, không biết có phải tôi gặp ảo giác không, không khí bàn ăn cứ kỳ lạ, ngay cả Lâm gia cũng kì lạ vô cùng.
Quý Thanh ăn thấy khó nuốt vô cùng, không ngừng đưa ánh mắt ra hiệu cho tôi.
Vô tình tôi đụng phải tầm mắt của Lâm Úc An, trong lòng nhảy dựng lên, vội thu hồi tầm mắt.
Tùy ý ăn mấy miếng, sau đó tôi nói: “Bố mẹ, con ăn xong rồi, con cùng Quý Thanh có việc nên lên lầu trước.”
“A…!chú dì, cháu cũng ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ dùng bữa đi ạ.”
Chờ Quý Thanh nói xong tôi liền lôi hắn lên trên lầu, đóng cửa phòng ngủ luôn.
“Này không đính hôn nữa hả?”
“Ai, chuyện gì vậy…!Rõ ràng nhân duyên tốt vậy mà.”
“Kì lạ thật, là do Úc An không biết cố gắng.”
“Ai cũng không đoán được A Tranh nhà tôi tự dưng đổi tính, yên tâm đi, tôi sẽ không tùy tiện gả con bé cho người ngoài đâu.”
Lâm Úc An buông chén đũa, nhàn nhạt nhìn về phía bọn họ: “Con mang chút đồ ăn lên lầu.”
Bố mẹ hai bên: Hả? Không phải hai đứa kia vừa mới nói ăn xong rồi sao?
12.
“Anh nói này Hạ Tranh, không khí nhà em thật kì lạ, có phải bọn họ không thích anh không?”
Tôi tùy ý ngồi ở mép giường ngắm nghía đồ vật trước kia, trả lời: “Đúng là không thích anh thật, làm em phải chuẩn bị một phen.”
“Nhưng mà anh yên tâm đi, dù sao anh đang làm bạn trai em, họ sẽ không quá tệ với anh đâu.”
Quý Thanh hoài nghi nhướng mày, bán tin bán nghi nói: “Anh thấy bộ dáng anh trai nhà bên của em cứ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, có chắc hai người là quan hệ hàng xóm thôi thế?”
Tôi nhìn về phía trần nhà nghĩ nghĩ: “Anh ấy hả, không quản được em đâu, anh yên tâm.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bị gõ vang.
Hai người chúng tôi nhìn nhau, sau đó tôi đi mở cửa.
Ngoài cửa Lâm Úc An chắn tôi hơn phân nửa tầm mắt, giọng nói có chút trầm thấp: “Có chuyện gì đừng ngại xuống lầu nói, anh có thể giúp đỡ.”
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Quý Thanh, Quý Thanh kéo môi cười gượng hai tiếng: “…!Cũng được.”
Lúc xuống lầu, Quý Thanh đi phía trước, Lâm Úc An cố tình đi sau lưng tôi, cảm giác như có ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng.
Anh hỏi: “Hẹn hò bao lâu rồi?”
Tôi ngữ khí nhẹ nhàng: “Cái này anh trai Lâm không cần quan tâm, dù sao vẫn là sớm hơn anh.”
Phía sau không có động tĩnh, phía trước lại náo nhiệt lên.
Mẹ tôi đón Quý Thanh ngồi vào chỗ, vẻ mặt hòa khí nói: “Tiểu Quý đúng không, cháu theo A Tranh nhà dì bao lâu rồi, tại sao chưa bao giờ nghe con bé nhắc đến vậy.”
Quý Tranh cả người ngại ngùng, trên mặt duy trì nụ cười, anh ta chưa bao giờ quy củ như vậy, coi như hôm nay phá lệ.
Anh ta cười đáp: “Cũng được mấy ngày nay…!Đi?” Chưa dứt lời đã bị ta ngồi cạnh dẫm chân một cái, làm anh ta lập tức câm miệng.
Quý Tranh quay đầu lại trừng tôi, tôi cười duyên, gò má ửng hồng “Anh đừng ngại, không phải chúng ta đã bên nhau được 4 năm rồi sao?”
Suýt chút nữa Quý Thanh tức điên, làm thế nào lại nói là mấy ngày thôi vậy?
Mất mặt quá!
“Ha ha…!Đúng là 4 năm ạ.”
Lúc sau bố mẹ tôi lôi kéo Quý Thanh hỏi han, nhưng cũng không tìm hiểu quá sâu, cứ như không muốn gả tôi ra ngoài vậy.
Tôi không nói thêm gì nữa mà ngồi ăn trái cây, mới vừa ăn hơn nửa quả táo, bên cạnh liền đưa quả quýt đã lột vỏ sang.
Cầm quả quýt lên, tôi vừa ăn táo vừa nhìn Lâm Úc An trong chớp mắt, sau đó liền bẻ quýt ăn luôn, “Chị dâu đâu rồi, không phải đào hôn thật luôn chứ?”
Anh rốt cuộc nhấc mí mắt lên liếc tôi một cái, cái liếc mắt ấy đầy lạnh nhạt,
“Hiện tại xem ra là thật.”
Tôi:…
Ai nha, cảm giác vui sướng khi người gặp họa là sao ta.
Tôi nghẹn cười cũng quả quýt đã lột vỏ vào lòng bàn tay anh, “Ai nha, anh trai nhà chúng ta tốt như thế, nơi nào chả có cỏ non, biết đâu anh gặp được người khác tuyệt vời hơn thì sao.”
Không biết có phải do ảo giác, mẹ tôi cùng dì Lâm tức giận lườm tôi một cái.
Tôi thấy rất oan uổng nha.
13.
Trời sẩm tối, tôi tiễn Quý Thanh ra đến cửa, chẳng hiểu sao Lâm Úc An ra theo làm gì, chỉ dựa vào cửa mà không nói lời nào, lẳng lặng nhìn hai chúng tôi.
Tôi đứng cạnh xe, giữ chặt tay Quý Thanh không buông, vẻ mặt không yên tâm dặn dò nói: “Anh về cẩn thận, đừng đi nhanh quá.”
Quý Thanh mặt đầy thâm tình, nắm lấy tay tôi đáp: “A Tranh yên tâm, ngày mai anh tới tìm em.”
“Không cần không cần, anh cứ ở yên trong khách sạn, em nhớ anh sẽ đi tìm anh liền.”
“Còn nữa, buổi tối nhớ nghe điện thoại.” Tôi ra vẻ ngoan ngoãn tiến lên vài bước: “Phải nhớ em đấy nhé.”
Quý Thanh tai ửng đỏ, cả người không thoải mái vỗ đầu tôi, tay có chút cứng đờ, “Ừ, em cũng…!cũng nhớ anh nhé.”
“Mau đi đi.” Tôi gật đầu, nhìn theo hắn rời đi, lôi kéo tay như không muốn tách rời.
Quý Thanh dùng ánh mắt hỏi ý: Làm gì thế?
Tôi lại gần: “A…!Anh đây là luyến tiếc em sao, sao không nói sớm, em liền theo anh về khách sạn ngủ, dù sao trước kia cũng không phải chưa từng làm.” Nói xong tay tôi như muốn lôi kéo anh ta lên xe.
Quý Thanh…
Phía sau bỗng có thanh âm nặng nề truyền tới: “Hạ Tranh.”
Tôi vô tội quay lại nhìn, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Sao thế ạ, anh trai còn có việc gì sao?”
“Không được đi.”
Tôi không nhịn được cười, “Tại sao không được đi, anh ấy là bạn trai em, sớm muộn gì cũng phải ngủ chung giường mà.”
“Chẳng lẽ…!Để anh ấy ở lại nhà em nghỉ ngơi?”
Lâm Úc An ánh mắt âm u lại lạnh lẽo, không nói gì, anh ẩn mình ở nơi tối tăm, giờ phút này so với lúc trước càng lạnh nhạt hơn, “Hạ Tranh, em quản em nhiều năm như thế, em báo đáp anh bằng cách này à?”
Tôi tùy tiện giương môi cười, mắt sáng lên: “Không phải anh trai không cần em báo đáp sao?”
Lâm Úc An sải chân dài bước tới, từng bước tới gần mang theo khí thế dọa người.
Anh nói: “Nếu em cứ muốn ép anh như vậy, vậy anh đây hôm nay cùng em làm sáng tỏ.”
“Nhiều năm như thế, em vẫn luôn thử anh, hao hết tâm tư câu dẫn anh…” Khóe môi cười như không cười, “Làm sao, em tưởng rằng có thể chọc anh được lần nữa?”
Trong lòng tôi như bị sóng lớn càn quét qua, tôi giả vờ trấn định nhìn anh, “Anh sao lại nghĩ em thế, em nào dám chọc anh đâu.”
“Với lại, anh muốn đính hôn, em cũng có bạn trai, nói lại chuyện xưa để làm gì nữa chứ.” Tôi hàm hồ nói như vậy một câu, trong lòng có chút nôn nóng, lôi kéo Quý Thanh mở cửa xe.
Có lẽ lòng tôi luôn rõ ràng điều này, Lâm Úc An biết tôi thích anh, cũng biết tôi câu dẫn anh, trêu chọc anh.
Sự thật trong lòng bị anh nhìn rõ lại không chút lưu tình chọc ra như vậy, anh cứ như người đứng xem nhiều năm nói cho tôi biết rằng, tôi trêu chọc anh nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn cam tâm tình nguyện bị trêu đùa, làm tôi không biết phải làm gì.
Tôi lôi kéo Quý Thanh, muốn đẩy hắn lên xe ngay, phía sau bỗng truyền đến thanh âm thực nhẹ nhưng hữu lực vô cùng:
“Anh thích em.”
Lúc này bộ dáng ôn hòa bình đạm trước giờ của anh xuất hiện vết rách, cảm xúc anh cố tính che giấu nhiều năm giờ đây lộ hết ra.
Tôi buông tay Quý Thanh ra, hoảng hốt quay đầu lại, ra vẻ bình tĩnh nhìn anh.
“Anh nói gì cơ?”
Đôi mắt anh u ám thâm trầm, ngữ khí chắc chắn, quả quyết vô cùng.
“Anh muốn làm người đàn ông của em.”
“Cùng anh đính hôn đi, A Tranh.”
14.
Đây là lời Lâm Úc An nói.
Quý Thanh đã không còn đợi tôi nói chuyện mà biết điều lái xe rời đi.
Tôi đứng lặng một chỗ, giọng nói hơi khàn khàn, “Anh…!Anh nói gì cơ?”
“Anh không phải không muốn em làm bạn gái anh sao?”
“Chính là anh nói thế mà.”
Lâm Úc An giơ tay, đầu ngón tay lướt nhẹ trên mặt tôi, sau đó nâng cằm tôi lên, rũ mắt nhìn chằm chằm tôi.
Một cái hôn mềm nhẹ dừng ở trên trán.
“Em nói đúng, anh đúng là thích em, từ lâu trước kia đã thích…”
Bởi vì cảm giác này đến quá sớm, đã sớm không phân biệt nổi tình thân hay là tình yêu.
Cho đến khi nhìn thấy bạn khác phái cùng em chụp ảnh chung, anh mới thấy mất mát buồn bã, anh không nghĩ đến việc chờ đợi nữa.
Cô vẫn luôn đuổi theo anh như vậy, lần này, anh muốn theo đuổi cô.
Vành mắt tôi không nhịn được phiếm hồng, nước mắt trào ra, lao vào ngực anh:
“Anh muốn cưới em?”
“Đúng vậy.”
“Cho nên anh gạt em trở về để làm lễ đính hôn?”
“Đúng vậy.”
Hào phóng thừa nhận vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Tôi không khỏi nhớ vòng bạn bè mà anh nhắc đến, đó là lúc tôi cùng các anh em chụp ảnh chung, lúc ấy không ngừng nói chúng ta, có phải Lâm Úc An hiểu lầm không?
Tôi nhớ rõ lúc đấy anh còn tới, cho nên đó là cảm giác mất đi mới biết quý trọng?
Không biết vì cái gì, có cảm giác như tôi đang trong ảo giác.
Tôi với Lâm Úc An thực ra không có cảm giác an toàn.
Tôi cự tuyệt: “Nhưng em có bạn trai rồi.”
“Bạn trai em chạy rồi.”
Ngữ khí anh nhàn nhạt, giống như đã sớm biết Quý Thanh không phải bạn trai tôi.
Nhưng mà, dựa vào cái gì mà anh muốn ở bên nhau là ở bên nhau, anh không đồng ý, tôi liền phải lo được lo mất?
Nghe thấy bước chân trầm ổn phía sau, tôi biết anh đang theo sau tôi, đè ép nhiều năm như vậy, tôi quyết tâm đi lên, lần này sẽ không chờ anh nữa.
Nhưng ai ngờ vừa bước vào phòng anh đã giở thủ đoạn, cùng với tiếng đóng cửa, anh đem tôi đè lên ván cửa, trán kề trán, đôi mắt thâm sâu như hồ nước, đen nhánh như mực.
Lần đầu tiên bị Lâm Úc An trêu chọc, tức khắc mặt tôi liền đỏ, nhưng nghĩ đến số lần anh cự tuyệt tôi, tôi liền trả thù tính quay đầu đi.
Kết quả người này cứ như đổi tính, làm gì giống anh trai nhà bên ôn nhu rụt rè nữa, đây rõ ràng là sói mà.
Anh lập tức nâng cằm tôi lên rồi hôn xuống.
Nụ hôn mang theo nhiều tưởng niệm, không giống anh lúc bình thường, nụ hôn này vừa vội vàng vừa mãnh liệt, một chút cũng không cho tôi phản kháng.
Một lúc lâu sau, tôi mới được buông ra, anh ôm eo vùi vào cổ tôi, tiếng nói trầm thấp lại nhẹ nhàng: “A Tranh…!Lúc trước tốt nghiệp anh nên cưới em về nhà, chẳng qua em đi quá nhanh…!Anh cho rằng em không thích anh nữa…!Anh lần đầu tiên cảm thấy không biết phải làm sao…”
“Thật xin lỗi em, A Tranh…”
“Là anh làm em đợi lâu.”
Nghe thấy hắn thành kính lại hối hận, tôi không nhịn được mà đỏ mắt, xúc động nói: “Vậy anh vì cái gì không tới tìm em, em thật sự vẫn luôn đợi anh…!Anh nếu không tới tìm, em liền không đợi anh nữa…”
Lời vừa nói ra, tôi cảm giác được chính mình bị anh ôm chặt lấy, hận không thể hòa làm một, anh nói: “Là anh không tốt…!Khi đó anh còn ở tức giận, anh giận em đi mà không nói lời tạm biệt, chỉ cho là nuôi phải con sói trắng…!Anh thế mà còn tưởng rằng em sẽ trở về tìm anh.”
Tôi vừa tức vừa buồn cười, giơ tay đi đẩy anh, “Vậy anh không sợ con sói trắng này gả cho người khác?”
Lâm Úc An nghe vậy chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi, nói từng câu từng chữ, nguy hiểm lại lạnh nhạt: “Anh sẽ không gả cho người khác, em cũng không thể gả cho người khác.”
“Anh dựa vào cái gì mà quản được em? Em đâu nói muốn cùng anh kết hôn đâu? Hiện tại người theo đuổi em đang xếp hàng dài đấy.”
Tôi cố tình hỏi để chọc hắn, muốn nhìn xem rốt cuộc tâm ý của anh như nào.
Lâm Úc An lúc này sắc mặt đã trầm xuống, anh chế trụ gáy tôi, “Đúng, anh không quản được em.”
“Nhưng anh muốn chen hàng.”
15.
Thích anh nhiều năm như vậy, tôi không thể không đồng ý, cho nên tiệc đính hôn dự tính tổ chức đầu tháng sau.
Ngày đó gặp lại Quý Thanh tôi mới đứng đắn giới thiệu lại: “Bạn của em, Quý Thanh.”
Lâm Úc An nhìn dáng vẻ thấy không kinh ngạc lắm, như thể đã sớm biết rồi, anh còn bình tĩnh cùng Quý Thanh chạm cốc uống rượu.
Tôi kéo tay anh đi tiếp đón các vị khách khác, ánh mắt trong lúc vô tình dừng nhìn thấy Mạnh Đường, giờ phút này đang đứng trước mặt một người đàn ông.
Người đàn ông kia tựa như nói gì đó, Mạnh Đường buông chén rượu xoay người rời đi.
Anh ta không đuổi theo, khi vừa nhấc mắt lên, vẫn là bộ dáng quen thuộc ấy.
Tôi vẫn luôn không hỏi Mạnh Đường cùng Hà Trị vì sao chia tay, mà cô nàng có vẻ cũng không quá nguyện ý nhắc tới, cứ như muốn đem việc này chôn giấu vào đáy lòng vĩnh viễn.
“Nhìn đi đâu thế?” Lâm Úc An giờ phút này đột nhiên thấp giọng dò hỏi bên tai tôi.
Tôi như đang suy nghĩ cái gì, ngước mắt nhìn anh, cười nhu hòa: “Em chỉ đang suy nghĩ…”
“Chúng ta thật may mắn.”
Hoàn chính văn..