“Đừng đọc, đừng đọc nữa, lúc anh viết không cảm thấy chua đến vậy đâu”. Tống Nghiên giật lấy cuốn sổ, vành tai đỏ như sắp nhỏ máu: “Về sau không gọi nó là sổ ghi chép sở thích của phú bà nữa mà đổi thành nhật kí theo đuổi ha.”
Tôi sửa lại cho đúng: “Theo đuổi quỷ gì? Cái này gọi là rèn luyện tính chuyên nghiệp”.
“Tư Tư ới ời, nhật ký của anh cho em xem rồi, em cũng cho anh xem nhật kí của em đi.”
Tôi lắc đầu như trống bỏi: “Không được, tuyệt đối không được, đừng có mơ”.
Bởi vì tôi chỉ có hai mục tiêu cho năm mới trong nhật ký của mình.
“Hy vọng Vu Tư Tư tiền đồ như gấm”
“Hy vọng Vu Tư Tư và Tống Nghiên, mãi không xa rời”