Trên phòng ngủ chính rộng lớn Mục Hy lẵng lặng ngồi đó cả ngày nhìn ra một vườn hoa hồng đỏ rực bên ngoài cửa sổ.
Triệu Thần Huân đã rời đi từ sớm, cô cũng không phàn nàn vì anh hứa sẽ ở nhà buổi sáng với cô mà chưa đến trưa đã rời đi.
Bởi vì cô biết thái độ của mình quá khích chắc đã khiến anh tức giận, nhưng anh không ở nhà cũng tốt cô hiện tại cũng không biết dùng thái độ thế nào với anh cho phải.
Khẽ thở dài, Mục Hy cảm thấy Triệu Hoành đúng là tai hoạ đi đến đâu cũng bị anh ta ám.
Đứng dậy xuống tầng ăn tối rồi đi tắm một phen, Mục Hy mệt mỏi nằm dài ra giường lại bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay.
Trong cơn mơ màng Mục Hy cảm giác bên cạnh mình dường như xuất hiện một cái lò lửa, cô nhíu mày hé mắt tỉnh giấc vì quá nóng.
Chỉ thấy trong ánh đèn mờ một người đàn ông cao lớn đang rất quy củ nằm bên cạnh mình, mà ánh mắt kia nhất thời khiến cô hoảng hốt.
Ôn nhu như nước lưu luyến đến bịn rịn, một ánh mắt như muốn bao bọc cả cô vào trong đó.
“Chú!”
Mục Hy giật mình muốn chống tay ngồi dậy lại bị anh một tay đè bả vai xuống.
“Làm em thức giấc sao?”
Giọng nói anh trầm khàn lúc nói chuyện còn mang theo thoang thoảng mùi rượu, Mục Hy hơi nhíu mày nhích người qua bên cạnh một chút.
“Không hẳn, mà chú uống rượu sao?”
Triệu Thần Huân nhìn thấy động tác nhỏ kia của cô, anh hơi cụp mắt nằm ngửa lại cũng kéo dài khoảng cách với cô.
“Có uống một chút, em không thích mùi rượu ư?”
Mục Hy đã tỉnh ngủ hơn chút, cô đáp:
“Không có.”
Nói đến đây cả hai cũng không biết nói gì nữa nên chỉ biết im lặng nằm cạnh nhau.
Nghĩ nghĩ một lúc Mục Hy khẽ nói:
“Ngày mai tôi sẽ trở về đoàn làm phim có lẽ tuần lễ nửa tháng gì đó mới có thể về.”
Thật ra là hai ngày nữa cô mới về đoàn nhưng mà hiện tại cô không muốn ở trong căn nhà này cho lắm.
Trong ánh đèn mờ lại truyền đến giọng nói trầm khàn của Triệu Thần Huân.
“Có thời gian rảnh anh sẽ đến đoàn thăm em.”
Mục Hy nhíu mày có chút chần chừ nói:
“Tôi không muốn công khai chuyện mình đã kết hôn…”
Cho nên?
Triệu Thần Huân cười nhẹ, đáp:
“Vậy anh sẽ lấy tư cách nhà đầu tư đến thăm đoàn.”
Thấy Triệu Thần Huân kiên trì muốn đến thăm đoàn phim như thế Mục Hy cũng không phản bác thêm nữa.
“Tùy chú, tôi ngủ đây.”
Nói rồi cô xoay lưng lại với anh một lần nữa cố dỗ giấc ngủ, tuy không quen khi có người ngủ cạnh nhưng cô phải chấp nhận bởi vì sau này sẽ luôn là hai người cùng ngủ một giường.
Qua một lúc thật lâu sau đó, Triệu Thần Huân nghe được hơi thở nhịp nhàng của người bên cạnh anh nhẹ đưa tay xoay người cô lại.
Mục Hy đang ngủ ngon lành bị quấy phá thì bất mãn hừ hừ hai tiếng đạp cái chăn trên người ra rồi chép miệng một cái nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Triệu Thần Huân nhìn mà khoé môi không khỏi cong cong, anh từng nghe Giang Trầm phàn nàn lúc cô ngủ rất thích đá chăn.
Anh nhích lại gần cô một chút đem tay luồng xuống cổ cô, khẽ dùng lực đã đem cả người cô ôm vào lòng.
Mục Hy cựa quậy một chút tìm được một tư thế thoải mái mới cọ cọ hai cái an ổn ngủ, Triệu Thần Huân cúi người nhẹ hôn lên trán cô.
Lần này anh rất thỏa mãn mà ôm cô nhắm mắt lại ngủ say.
Sáng sớm, Mục Hy hiếm khi ngủ rất ngon giấc mở mắt ra bên cạnh đã không còn ai cô cũng không để ý tự mình vệ sinh cá nhân rồi thu xếp hành lý đi xuống tầng.
Cô vốn không định ăn sáng nên muốn rời đi luôn nhưng khi mới đi đến đầu cầu thang thì quản gia Lý đã giành lấy hành lý của cô.
“Cô chủ mau vào ăn sáng rồi hẳn đi, cậu tư đã sớm chờ ở trong.”
Ông biết cả hai người không có tình cảm với nhau nhưng mới về ở chung chưa đến một ngày mà cô đã xách vali đi thế này thì không ổn a.
Mục Hy mím mím môi nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của quản gia Lý, cô chỉ bất đắc dĩ mà đổi hướng bước chân đi vào phòng bếp.
“Cháu tưởng chú ấy đi rồi chứ.”
Quản gia Lý thấy cô chịu ở lại thêm giây lát thì không khỏi vui vẻ đi theo sau, nói:
“Cậu tư trước nay đều luôn ăn sáng ở nhà rồi mới đi làm.”
Bước chân Mục Hy khẽ ngừng nhướng mày hỏi:
“Chú ấy…!Chưa từng ăn sáng ở ngoài sao?”
Quản gia Lý không nhìn thấy nét mặt quái dị của cô, gật đầu chắc nịch.
“Chưa từng.”
Cơ mặt Mục Hy hơi co rút, vậy cái người cùng cô gặm bánh bao trên xe mấy ngày trước là ai thế?
Trên bàn ăn rộng lớn Triệu Thần Huân quần áo chỉnh tề ngồi đó ăn sáng uống cafe, thấy cô đến anh khẽ cười hỏi:
“Dậy rồi sao?”
Mục Hy gật đầu, ngồi xuống nhận lấy muỗng người làm đưa chậm rãi ăn cháo trước mặt.
Triệu Thần Huân cười cười cũng cúi đầu tiếp tục ăn sáng.
Di động trên bàn khẽ rung Mục Hy nghe máy, là Vương Quốc Sâm gọi đến nói mình đã tới trước cổng.
“Anh ở ngoài đợi, em ra ngay.”
Triệu Thần Huân liếc mắt nhìn cô, chen vào một câu.
“Quản gia Lý, mời người vào nhà đi.”
Quản gia Lý bên cạnh gật đầu đi cho người mời Vương Quốc Sâm vào, Mục Hy còn chưa kịp phản ứng thì người đã đi xa cô liếc Triệu Thần Huân một cái nói với đầu dây bên kia.
“Sẽ có người ra đón anh.”
Cúp máy, cô cúi đầu ăn nốt cháo trong bát.
Một tô cháo thịt bò vô cùng thơm ngon Mục Hy ăn đến rất thoả mãn.
“Chào Triệu tổng.”
Vương Quốc Sâm đi vào rất lịch sự mà chào Triệu Thần Huân theo sau còn có tiểu Đào mắt chữ o mồm chữ a nhìn về Triệu Thần Huân chằm chằm.
Mục Hy thấy người đã đến thì đứng dậy nói:
“Vậy tôi đi trước đây, chú tiếp tục ăn đi.”
Triệu Thần Huân thả dao nĩa trên tay xuống nhẹ gật đầu dịu dàng nói:
“Em đi đi.”
Mục Hy cố lơ đi ánh ánh kia rồi xoay người rời đi thật nhanh, cho nên cô không phát hiện tiểu Đào bên cạnh đang bị Vương Quốc Sâm bịt miệng.
Cô nàng ô ô kích động nhìn Triệu Thần Huân, cô biết chị Hy đã bí mật kết hôn nhưng điều bất ngờ hơn là chồng chị ấy lại là…
Vương Quốc Sâm trừng mắt với cô nàng một cái, rồi mới chịu buông tay.
“Giữ mồm miệng.”
Tiểu Đào gật đầu, thì thầm nói:
“Anh Sâm người cứu chị Hy lần trước là người đó.”
Thấy tiểu Đào chỉ chỉ tay về phía Triệu Thần Huân, Vương Quốc Sâm có hơi kinh ngạc nhưng cũng không ngoài ý muốn lắm đem ngón tay cô nàng giấu đi.
Anh cười cười hướng về phía Triệu Thần Huân nói:
“Vậy, Triệu tổng chúng tôi đi trước.”
Triệu Thần Huân nhàn nhạt nhìn hai người thì thầm nảy giờ, anh gật đầu dặn dò một câu.
“Chăm sóc cô ấy.”
Vương Quốc Sâm gật đầu cung kính đáp:
“Vâng.”.