Hoa Thần thân cận nhất với Từ Tư Uyển đương nhiên vẫn ở lại, có điều chỉ còn một mình nàng ấy, nàng ấy còn phải ở bên nghe Từ Tư Uyển phân phó, cho nên mọi việc đành phải gác lại hoàn toàn.
Từ Tư Uyển cũng không thúc giục, tiếp tục lấy sách ra đọc giải trí.
Cứ thế trời tối dần, Hoa Thần đi thắp đèn, nghe bên ngoài có tiếng khẽ cười, nàng ngước mắt, cười báo: “Tứ tiểu thư tới.”
Từ Tư Uyển buông sáng, nghe ngoài nhà chính vang lên một tiếng: “Sao vậy?” Kế tiếp là tiếng rèm châu va chạm, Từ Tư Yên vào phòng ngủ nhìn tỷ tỷ của mình, nghi hoặc, “Người bên cạnh tỷ tỷ đi đâu hết rồi? Hành lý cũng không biết thu dọn, còn bày đầy ở ngoài kìa.”
Từ Tư Uyển giải thích ngắn gọn: “Chỗ Minh quý nhân không đủ nhân thủ nên gọi người đi.
Chỗ muội sắp xếp xong chưa?”
Tư Yên gật đầu: “Đồ của muội không nhiều, sớm đã sắp xếp xong, còn ngủ một giấc.” Nói tới đây, nàng ấy chán ghét nhíu mày, “Rõ ràng là Minh quý nhân bắt nạt tỷ tỷ, tỷ tỷ mặc kệ nàng ta gọi người đi sao?”
“Không cần so đo việc nhỏ.” Từ Tư Uyển khẽ cười, “Nơi này là hoàng cung, không phải khuê các của nàng ta.
Làm việc ương ngạnh như vậy rồi cũng sẽ có người trị nàng ta, ta hà tất phải đi tranh chấp?”
“Tỷ tỷ có chủ ý là được.
Muội vốn định tới tìm tỷ tỷ cùng dùng bữa, không ngờ mọi chuyện lại như vậy, hay là tỷ tỷ qua chỗ muội đi?”
“Cũng được.” Từ Tư Uyển gật đầu, cùng Tư Yên tới Mẫn Tú Cư.
Thường ngày nàng ít nói, Tư Yên lại hoạt bát, lúc dùng bữa nói chuyện không ngừng, bầu không khí rất vui vẻ.
Khi về Hiền Túc Các đã là giờ Dậu nhưng trong viện vẫn quạnh quẽ.
Từ Tư Uyển chờ rất lâu mới nghe được tiếng cung nhân trở về.
Hoa Thần ra ngoài, dẫn mọi người vào phòng chào hỏi.
Bận cả ngày, mọi người đều mệt mỏi.
Từ Tư Uyển cho họ miễn lễ, ánh mắt dừng trên người hoạn quan dẫn đầu, cười hỏi: “Vị này là Đường công công?”
“Nương tử gọi hạ nô Đường Du là được.” Hoạn quan kia cung kính khom người.
Gã khoảng hai mươi tuổi, mặt trắng không râu, bộ dáng khi đứng yên cúi đầu lộ sự lạnh lẽo hiếm gặp từ thái giám.
Từ Tư Uyển mỉm cười, lại hỏi thăm những người khác.
Theo vị phân của nàng, bên cạnh có sáu cung nữ, sáu hoạn quan, vì bản thân nàng mang bốn thị nữ từ nhà tới, cho nên Nội Quan Giám chỉ điều hai cung nữ và sáu hoạn quan tới.
Hai cung nữ lần lượt tên Tình Mi, Lam Yên.
Năm hoạn quan còn lại có ba người khoảng mười sáu mười bảy tuổi tên Tiểu Kha Tử, Tiểu Triết Tử, Tiểu Lâm Tử và hai người lớn tuổi là huynh đệ, một người tên Lưu Cung, một người tên Lưu Kính.
Từ Tư Uyển bảo Hoa Thần thưởng cho họ, coi như quà gặp mặt.
Đợi bọn họ nhận tiền tạ ân xong, nàng lại nói: “Ta biết hôm nay các ngươi làm việc ở chỗ Minh quý nhân vất vả, nhưng Hiền Túc Các cũng cần các ngươi lao lực sắp xếp suốt đêm.
Ngày mai đi thỉnh an hoàng hậu nương nương, không khỏi sẽ có phi tần nổi hứng tới, nếu trong viện vẫn lộn xộn thì hơi khó coi.”
“Hạ nô hiểu.” Đường Du khom người, những người còn lại cũng lộ vẻ hiểu được.
Từ Tư Uyển mỉm cười: “Đừng quá mệt, cứ từ từ là được.
Lát nữa Hoa Thần và Nguyệt Tịch sẽ tới Thượng Phục Cục lấy lấy nhiều đồ ăn khuya, các ngươi nếu mệt có thể dừng tay ăn một chút.”
Lời này đương nhiên làm mọi người vui vẻ.
Làm nô làm tỳ cho người ta, chuyện may mắn nhất chính là có thể có chủ tử thông cảm cho hạ nhân, thấy nàng sắp xếp tinh tế như vậy, mọi người đều cảm thấy may mắn, tiếng tạ ơn cũng có lực hơn khi nãy.
Chỉ có Đường Du hơi do dự, cẩn thận dò hỏi: “Nhưng nếu thu dọn cả đêm sẽ khó tránh khỏi có tạp âm, quấy nhiễu nương tử yên giấc.”
“Không sao.” Từ Tư Uyển mỉm cười, “Các ngươi cứ làm việc của mình, không cần cố kỵ ta.”
Đường Du lúc này mới hoàn toàn yên tâm, hành lễ rồi cùng bọn hạ nhân lui ra ngoài.
Từ Tư Uyển nhìn gã, sau một lúc lâu mới lệnh Hoa Thần và Nguyệt Tịch chuẩn bị nước, hầu hạ nàng lên giường.
Vào đêm, Hiền Túc Các quả nhiên như Đường Du nói, tạp âm không thể tránh được.
Từ Tư Uyển vốn khó ngủ, thỉnh thoảng bị quấy nhiễu càng không ngủ được, mãi đến nửa đêm bọn họ thu dọn xong, trong viện an tĩnh lại, nàng mới vào giấc.
Từ Tư Uyển ngủ được khoảng hai canh giờ thì đến lúc rời giường, thời điểm ngồi trước bàn trang điểm, nàng thấy rõ quầng thâm dưới mắt.
Hoa Thần vội đi pha trà đặc: “Nương tử nhịn một chút, chịu khó uống hết sẽ tỉnh táo một chút, đừng để lát nữa không có tinh thần, làm mất lễ nghĩa trước mặt hoàng hậu nương nương.”
Từ Tư Uyển nhận lấy ly trà, ngửa đầu uống cạn.
Sau đó, nàng phân phó Nguyệt Tịch: “Hôm nay trang điểm nhẹ một chút, đặc biệt là son phấn, đánh một lớp mỏng là được.”
Nguyệt Tịch giật mình: “Nhưng khí sắc của nương tử rất kém.”
“Không sao.
Không phải chính ta muốn bản thân như vậy.
Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể vì chuyện như vậy mà trách ta?”
Nguyệt Tịch đáp vâng, làm theo lệnh nàng.
Bận rộn khoảng hai khắc, Từ Tư Uyển dẫn Hoa Thần và Nguyệt Tịch ra ngoài.
Quy tắc trong cung rất nghiêm khắc, nếu là ngày đi vấn an Hoàng Hậu, phi tần xuống giường trang điểm xong phải lập tức tới Trường Thu Cung, bữa sáng phải chờ tới lúc về mới có thể dùng.
Từ Tư Yên sớm đã chờ ở cửa Sương Hoa Cung, thấy Tư Uyển tới, nàng ấy tươi cười hành lễ, kéo tay nàng kết bạn đồng hành, nhỏ giọng hỏi: “Sao sắc mặt tỷ tỷ lại kém thế.”
“Lát nữa muội sẽ biết.”
Tư Yên không hỏi nữa, chỉ nói: “Vừa rồi Minh quý nhân đã đi trước, bộ dáng đúng là kiêu căng ngạo mạn.
Tuy bây giờ nàng ta là người lớn nhất ở Sương Hoa Cung nhưng chẳng qua chỉ là một quý nhân mà thôi, thế mà cứ tưởng mình là nương nương chủ vị vậy.”
Tư Uyển khẽ cười, vỗ tay nàng ấy: “Được rồi, đừng nói bậy.”
Tư Yên đáp vâng, không nhiều lời nữa.
Sương Hoa Cung cách Tử Thần Điện không xa, cũng gần Trường Thu Cung.
Đi hơn mười trượng, các nàng đã tới trước Trường Thu Cung.
Vào cửa, liền thấy trong viện đã có mấy phi tần đứng chờ, đều là người mới tiến cung hôm qua.
Đây là đợt tuyển tú đầu tiên sau khi hoàng đế đăng cơ, vốn cần lấp đầy lục cung.
Hơn nữa còn có Thái Hậu, không ít tú nữ được giữ lại.
Ngoại trừ vài người được tứ hôn cho tông thân, phi tần được sắc phong có mười bảy người.
Trong đó có sáu người chưa cập kê như Tư Yên, chỉ tiến cung trước.
Mười một người còn lại đều là thiếu nữ đã đến tuổi gả đi, ai nấy đều hoa dung nguyệt mạo, khí chất khác nhau, mỗi người một vẻ.
Hai tỷ muội tới không bao lâu, những người còn lại cũng lục tục tới.
Đợi thêm hai khắc, nữ quan chưởng sự Trường Thu Cung Thính Cầm vén màn đi ra, đứng dưới hiên hành lễ: “Chư vị nương nương đều tới rồi, mời nhóm nương tử vào.”
Mọi người nghe vậy liền cúi đầu, theo vị phân xếp thành hai hàng, theo Thính Cầm vào điện.
Trong điện, Hoàng Hậu và ba cung tần chủ vị đều đã đến.
Trong đó, hoàng hậu Khương Vân Nhã và Ngọc phi Lâm Thanh Ca, sung hoa Ngô Thư Nguyệt đều đến từ Đông Cung, chỉ có Oánh quý tần đặc biệt một chút, nghe nói năm trước đương kim Thánh Thượng mới hết hiếu kỳ, đầu năm nay liền phong nàng làm quý tần.
Người trong cung không đánh giá cao nàng, chủ yếu nghị luận nói nàng là hồ ly.
Nhưng đây không phải việc các phi tần mới tiến cung quản được.
Mọi người đến giữa điện, cung kính khấu đầu với Hoàng Hậu, sau đó theo thứ tự vấn an ba người còn lại.
Đợi mọi người hành lễ xong, Hoàng Hậu ngồi nghiêm chỉnh bên trên, dặn dò mọi người “tuân thủ cung quy” “Tận tâm hầu hạ”.
Từ lúc sinh đại hoàng tử sức khỏe nàng không được tốt, thường hay khó thở, vừa nói xong liền ho khan một trận.
Thính Cầm thấy vậy vội đi ra sau, vỗ lưng cho nàng ấy.
Hoàng Hậu nhíu mày, phất tay, nói một tiếng “Không đáng ngại”, sau đó ánh mắt dừng ở chỗ Từ Tư Uyển.
Mọi người theo vị phân đứng thành hai hàng, vừa lúc nàng và Minh quý nhân đứng đầu.
Nhưng Minh quý nhân trang điểm lộng lẫy khiến gương mặt mất tinh thần của nàng càng rõ ràng.
Hoàng Hậu không khỏi nhìn nàng lâu một chút, hỏi thăm: “Đây chắc là Từ tài nhân đúng không? Sao sắc mặt lại kém như vậy, không khỏe sao?”
Từ Tư Uyển hành lễ, ngượng ngùng cười: “Tạ nương nương quan tâm, không phải thần thiếp không khỏe, chỉ là đêm qua các cung nhân bận rộn thu dọn, khó tránh sẽ có động tĩnh, cho nên buổi tối ngủ không được ngon giấc.”
Hoàng Hậu nhíu mày: “Thu dọn đồ đạc sao lại chọn thời điểm như vậy? Các cung nhân đúng là không biết nặng nhẹ.” Nói tới đây, nàng nghiêng đầu, “Thính Cầm, lát nữa ngươi đi Sương Hoa Cung…”
“Hoàng hậu nương nương…” Trước khi Hoàng Hậu định trách phạt cung nhân, Từ Tư Uyển đã quỳ xuống, nhưng lại lộ vẻ do dự, muốn nói lại thôi.
“Sao vậy? Muội nói đi.”
Từ Tư Uyển miễn cưỡng mỉm cười: “Việc này không thể trách các cung nhân, là thần thiếp sắp xếp không ổn thỏa.
Thần thiếp nghĩ hôm nay phải tới vấn an nương nương, sau đó khó tránh sẽ có tỷ muội qua lại, cho nên mới cố ý lệnh họ thu dọn suốt đêm cho thỏa đáng, bọn họ chẳng qua nghe lệnh làm việc mà thôi.
Nói xong, nàng nín thở im lặng chờ.
Rất nhanh, Tư Yên ở phía sau khó chịu lên tiếng: “Rõ ràng không phải như vậy, tỷ tỷ tội gì phải che giấu cho người khác? Tỷ là người bị người ta bắt nạt mà!”
Từ Tư Uyển cúi đầu, hàng mi che giấu niềm vui sướng.
Như nàng đoán, quả nhiên Tư Yên nghe hiểu.
Từ Tư Yên dứt khoát ra khỏi hàng, đi lên trước, quỳ gối bên cạnh Tư Uyển: “Hoàng hậu nương nương, tỷ tỷ nhân hậu, nhưng thần thiếp không thể trơ mắt nhìn tỷ ấy nhẫn nhịn như vậy.
Chiều qua thần thiếp đi tìm tỷ tỷ, thấy hành lý lộn xộn trong viện, cung nhân thì không thấy bóng dáng đâu, hỏi ra mới biết là quý nhân nương tử điều động tất cả cung nhân đi làm chỗ của tỷ tỷ ban ngày không có ai có thể dùng được, do vậy mới kéo dài việc sắp xếp hành lý tới tối, khiến bản thân ngủ không ngon giấc.”
“Vậy sao?” Hoàng Hậu híp mắt, “Vậy cung nhân của Minh quý nhân đâu?”
Khi nói chuyện, ánh mắt Hoàng Hậu nhìn về phía Minh quý nhân khiến Minh quý nhân rùng mình, nàng ta cuống quýt quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương, hành lý thần thiếp mang vào cung khá nhiều, hôm qua nhân lực không đủ, cho nên điều động người của Hiền Túc Các hỗ trợ.
Nhưng việc này vốn đã được tài nhân muội muội gật đầu, không phải ép buộc.”
Nói rồi, nàng ta nghiêng đầu nhìn tỷ muội hai người.
Từ Tư Uyển coi như không phát hiện, vẫn cung kính quỳ, tán đồng với cách nói của Minh quý nhân: “Đúng vậy, quý nhân tỷ tỷ muốn điều động cung nhân đã được thần thiếp gật đầu, bởi vậy thần thiếp không trách tỷ tỷ.” Nói tới đây, Từ Tư Uyển bỗng ngẩn ra, giống như phát hiện lời biện giải như vậy sẽ khiến Tư Yên gặp phiền phức.
Nàng theo bản năng duỗi tay ngăn cản Tư Yên, bổ sung, “…!Chẳng qua quý nhân tỷ tỷ hơi thẳng tính, nói chuyện tuy có lý nhưng không được xuôi tai cho lắm.
Muội muội này của thần thiếp cũng thẳng tính, lại sợ thần thiếp chịu thiệt, nên vô ý nghĩ nhiều.
Muội ấy không cố ý gây chuyện thị phi trước mặt chư vị nương nương.”
Lời này có vẻ mọi chuyện không vui chỉ là hiểu lầm.
Hoàng Hậu chỉ mong lục cung hòa thuận, nghe vậy, sắc mặt thả lỏng, nhưng tóm lại vẫn không ngăn được có kẻ tò mò.
Chẳng mấy chốc, bên cạnh truyền tới một giọng nữ réo rắt động lòng người: “Thần thiếp lại thấy Từ tài nhân quá hiền thục.
Thật ra Minh quý nhân nói gì, nếu tài nhân không ngại có thể thuật lại nghe xem, để mọi người phán xử rốt cuộc là Từ kinh nga nghĩ nhiều hay Minh quý nhân thật sự có chỗ không ổn, miễn cho tài nhân muội bị người ta bắt nạt lại không biết, tương lai còn chịu thiệt thòi.”
Từ Tư Uyển ngước mắt, đó là một mỹ nhân khoảng mười tám mười chín tuổi, dung mạo đẹp động lòng người, rõ ràng đang dò hỏi tới cùng nhưng lại lộ vẻ chuyện này không liên quan tới mình.
Là Oánh quý tần..