Hai tỷ muội kết bạn về Hiền Túc Các.
Từ Tư Uyển và Tư Yên vừa tán gẫu vừa nghe Nguyệt Tịch ở ngoài giao việc đi lấy băng và truyền điểm tâm cụ thể cho A Phàm và Trương Khánh.
Qua một lát, Hoa Thần trở về bẩm báo: “Nô tỳ đã hỏi thăm, khi nãy xảy ra tranh chấp với người của Cảnh Minh Cung là cung nữ hầu hạ Tô thải nữ.
Hai ngày nay trời nóng, người kia ngại đi lại, khi hồi cung đúng lúc thấy cung nhân đi đưa băng nên lệnh đưa tất cả tới Quyên Nhã Các.
Nhưng mấy ngày nay Tô thải nữ vì thời tiết oi bức mà không khỏe, cung nữ bên cạnh phải chờ từ sớm mới lấy được băng về, thấy thế liền quỳ gối ngoài Cảnh Minh Cung, nửa cầu xin nửa uy hiếp muốn ép người kia trả băng cho mình.”
Tư Yên nhíu mày: “Mỗi người mỗi ngày có bao nhiêu băng dùng đều chia theo vị phân, đây là đạo lý gì chứ? Muội thấy người kia đúng là ương ngạnh, chẳng khác gì Đào lương sử.
Trước đây vị phân của tỷ tỷ ngang bằng nàng ta, nàng ta tạm thời được gặp bệ hạ nhiều hơn cũng dám châm chọc tỷ tỷ.
Tô thải nữ bây giờ…!Muội nhớ hình như sau lần thị tẩm đầu tiên thì không được triệu hạnh lại, chỉ sợ nàng ấy bị bắt nạt không phải chuyện ngày một ngày hai.”
“Đúng vậy.” Hoa Thần gật đầu, “Nô tỳ nghe nói băng của Tô thải nữ bị nàng ta cắt xén nên thân thể mới không khỏe.”
Tư Yên hỏi: “Nương nương chủ vị Cảnh Minh Cung cũng mặc kệ sao?”
Hoa Thần đáp: “Ngô sung hoa nương nương vốn không thích quản chuyện bao đồng, gần đây Giai Duyệt công chúa lại bệnh, nàng ấy càng mặc kệ việc vặt này.”
Tư Uyển nhíu mày: “Nếu đã có nương nương chủ vị, chúng ta không tiện trực nhúng tay.
Như vậy đi, ngươi cầm chút bạc đi lấy thêm băng, sau đó đi gặp Ngô sung hoa, cứ nói ta muốn thầm giúp Tô thải nữ nhưng lại không tiện đi quá giới hạn, mong nàng ấy hỗ trợ.
Băng này nhờ nàng ấy sai người đưa cho Tô thải nữ, coi như là nàng ấy tự ban thưởng.”
Tư Yên không vui: “Nhưng nếu làm vậy Tô thải nữ sẽ không biết ý tốt của tỷ tỷ, cũng sẽ không cảm kích tỷ tỷ, tỷ tỷ hà tất phải phí tâm tư?”
“Thuận tay giúp đỡ mà thôi.” Từ Tư Uyển cười cười, “Nếu Ngô sung hoa không nói gì với Tô thải nữ, coi như hành thiện tích đức.
Nếu nàng ấy nói thật, ta đây sẽ có thêm một mối quan hệ.”
“Nói thế cũng không sai.” Tư Yên suy tư, bưng đá bào ăn hai miệng, lập tức bị lạnh tới cau mày che mặt lại.
Từ Tư Uyển khẽ cười, vội bảo nàng ấy uống ngụm trà nóng, còn mình chậm rãi ăn sữa chua.
Sữa chua mát lạnh, bên trên có chút tương chiết từ hoa hồng.
Từ Tư Uyển thong thả ăn hết một chén, lệnh Hoa Thần: “Sữa chua này không tệ, đi lấy thêm một chút đưa cho bệ hạ đi.”
“Vâng.” Hoa Thần hành lễ.
Tư Yên bật cười: “Tỷ tỷ và bệ hạ tình đầu ý hợp, đúng là tốt quá.”
Từ Tư Uyển mỉm cười, gò má ửng đỏ như thiếu nữ bình thường xấu hổ khi bị trêu chọc chuyện liên quan tới phu quân.
…
Hôm sau, Từ Tư Uyển hoàn toàn hết nguyệt sự, thẻ bài được thêm vào.
Nhưng hoàng đế tạm thời không triệu hạnh nàng, cũng không triệu hạnh phi tần khác, mấy ngày liên tiếp không quan tâm tới hậu cung, nghe nói là vì chính sự.
“Hình như là bận chuyện của đặc phái viên.”
Từ Tư Uyển phái Hoa Thần đi hỏi thăm, Hoa Thần cũng chỉ nghe ngóng được từng ấy.
Từ Tư Uyển gật đầu, không vội vàng có hành động, chỉ thỉnh thoảng đưa chút đồ ăn qua Tử Thần Điện.
Có khi là điểm tâm, có khi là đồ ăn bản thân thấy ngon, thêm Hoa Thần tìm từ thỏa đáng, trông có vẻ nhu tình mật ý.
Khi làm những điều này, nàng giả vờ không biết hoàng đế có chút thiện cảm với nàng.
Thật ra có thể không cần phải thế.
Sau mấy lần hoan ái, tình cảm cuối cùng vẫn có một chút, dù sao nàng đã tốn nhiều tâm tư câu dẫn hắn như vậy.
Chẳng qua “tình cảm” này có năm phần vì ngon ngọt trên giường chiếu, ba phần vì nàng có chút thông minh, thật sự nhớ tới con người nàng chỉ có một hai phần mà thôi.
Một hai phần này đủ giúp nàng vinh sủng nhất thời, nhưng nếu gặp chuyện lớn, chưa chắc đủ khiến hắn cân nhắc vì nàng.
Nhưng đây không phải vấn đề, tình cảm phải bồi dưỡng từ từ, nàng thỉnh thoảng gửi đồ ăn qua biểu lộ sự nhớ mong sẽ có chút tác dụng.
Giữa người và người không phải luôn thế sao? Dịu dàng khi gặp mặt, nhớ nhung khi xa cách, đó mới là tình đầu ý hợp.
Ngày dài nhàm chán, Từ Tư Uyển đi Thuần Điểu Tư xin một con chim về nuôi.
Thuần Điểu Tư biết nàng được sủng ái, con anh vũ màu xanh được đưa tới có một dúm màu vàng cong vút ở trang vô cùng xinh đẹp.
Thuần Điểu Tư rất biết cách nuôi chim, khi nó được đưa tới đã biết chào.
Từ Tư Uyển nuôi mấy ngày, dạy nó nói “Bệ hạ thánh an” và “Thiến quý nhân an”.
Mấy người Hoa Thần Nguyệt Tịch đều rất thích, không ngừng khen anh vũ thông minh.
Từ Tư Uyển cho nó đồ ăn, cười phân phó: “Đưa qua Tử Thần Điện đi.”
Hoa Thần sửng sốt.
“Cứ nói thấy con anh vũ này thông minh, ta nghĩ bệ hạ chính sự bận rộn, sợ ngài ấy mệt mỏi, nên đưa qua cho ngài ấy đỡ buồn chán.”
“Liệu có quá ồn hay không?” Hoa Thần lo lắng, “Nô tỳ sợ bệ hạ phiền lòng, hiểu lầm tâm ý của nương nương.”
“Nếu không thích, ngài ấy sẽ tự trả về cho ta hoặc đưa về Thuần Điểu Tư, không đến mức trách tội.” Từ Tư Uyển nói có vẻ nhẹ nhàng.
Tất cả “nhớ nhung” của nữ nhi phải làm chu đáo mọi mặt.
Hằng ngày chỉ đưa chút đồ ăn qua quá đơn giản, các phi tần khác cũng biết làm.
Nàng đưa thứ khác biệt tới mới thể hiện bản thân lúc nào cũng nghĩ tới hắn.
Hoa Thần thấy nàng nắm chắc như vậy liền theo lệnh đi làm, hai khắc sau quay lại Hiền Túc Các, tươi cười nói: “Nương nương đoán xem bệ hạ nói gì.”
Từ Tư Uyển chăm chú đọc sách, mi mắt cũng không nâng: “Đêm nay lại truyền ta qua dùng bữa?”
“Không phải.” Hoa Thần lắc đầu.
Thấy cung nữ úp úp mở mở, Từ Tư Uyển không thể không ngẩng đầu: “Bệ hạ nói gì?”
Hoa Thần cười đáp: “Bệ hạ nói buổi tối sẽ tới thăm nương nương.”
Từ Tư Uyển giật mình, bỗng bật cười: “Đúng là thú vui mới.”
Nàng tới Tử Thần Điện nhiều lần như vậy, xưa nay hắn chưa từng tới Hiền Túc Các.
Không chỉ nàng, cung tần mới đều chưa ai đón thánh giá trong cung của mình.
Vấn đề này không phải do quy tắc gò bó, mà là thiên tử cảm thấy không cần thiết mà thôi.
So với tự mình đi một chuyến, một câu khẩu dụ đã gọi người tới chẳng phải nhẹ nhàng hơn sao?
Có một chuyến này, những người vốn đang ghen ghét sẽ càng không chịu nổi.
Từ Tư Uyển thầm tính toán nặng nhẹ, nửa ngày an tĩnh trôi qua.
Nàng vốn tưởng hắn sẽ tới cùng dùng bữa tối, nhưng đến giờ vẫn không có chút động tĩnh.
Đợi ăn xong nghỉ ngơi một lát, Hoa Thần thấy chắc cũng sắp đến lúc, tiến lên nói nhỏ: “E rằng bệ hạ sẽ tới bất cứ lúc nào, nô tỳ giúp nương tử trang điểm lại.”
“Không được.” Từ Tư Uyển đứng dậy, “Ta đi tắm.”
Hoa Thần cứng đờ, chợt hiểu ý, vội sai người đi chuẩn bị bồn tắm.
Không bao lâu, mọi thứ đã ổn thỏa, Từ Tư Uyển vào trong, khẽ cười: “Vẫn là ngươi hiểu ta.”
Hoa Thần mỉm cười, xoay người đóng cửa lại, cùng Nguyệt Tịch hầu hạ nàng cởi xiêm y ra.
Bồn tắm đặt ngay gần cửa sổ, thêm sắc trời đã đen, trong phòng lại sáng trưng, nếu ngâm mình trong đó, bóng hình sẽ được ngọn đèn dầu in bóng lên cửa sổ dấy.
Vị trí đặt đèn dầu trong phòng cũng rất đặc biệt, Từ Tư Uyển phát hiện đặt đèn dầu ở các vị trí khác nhau, cái bóng chiếu ra cũng khác.
Nếu vị trí phù hợp, phụ nhân mập mạp cũng có có cái bóng nhỏ dài, nếu không đúng, thiếu nữ thướt tha cũng có vẻ lưng hùm vai gấu.
Do vậy ngày đầu tiến cung, nhân lúc tắm gội, nàng và Hoa Thần đã cùng thử các vị trí đặt đèn dầu trong phòng, khi ấy chỉ để đề phòng, không ngờ cơ hội sử dụng lại tới nhanh như vậy.
Từ Tư Uyển ngâm mình trong bồn, chậm rãi tắm rửa chờ hắn tới.
Hoa Thần cũng đã chuẩn bị sẵn nước ấm bên cạnh, nếu nước lạnh, nàng ấy có thể kịp thời thêm vào.
Trời đã tối đen, trăng non càng rõ, sao trời bốn phía tô điểm sự yên bình ấm áp.
Rốt cuộc Từ Tư Uyển cũng nghe thấy tiếng của Lan Huân ngoài cửa sổ: “Nương tử, thánh giá đến gần.”
Từ Tư Uyển gật đầu, mỉm cười chơi đùa với nước.
Qua vài nhịp thở, cung nhân ngự tiền theo hoàng đế đến nguyệt môn Hiền Túc Các, đúng lúc nghe tiếng cười duyên bên kia truyền lại.
Vương Kính Trung cứng đờ, kinh ngạc nhìn dáng người nữ nhi thướt tha trên cửa sổ giấu đang đùa giỡn với cung nữ hầu hạ.
Bóng cung nữ vừa tránh vừa bất lực khuyên: “Nương tử đừng làm loạn nữa, đã biết lát nữa bệ hạ sẽ tới, lúc này còn tâm trạng bắt nạt nô tỳ!”
“Ai bảo ngươi chọc ta!” Nàng bướng bỉnh hỏi lại, ngửa đầu về phía cung nữ, cái cổ mảnh mai càng in rõ trên cửa sổ giấy.
Cung nữ không phục: “Khi nãy cung nữ dùng bữa tối còn ưu sầu một lúc lâu, đây không phải bệnh tương tư sao? Đâu phải nô tỳ trêu chọc người?”
Còn chưa nói hết câu, Từ Tư Uyển đã hất nước tới.
Hoa Thần vội giữ vai nàng lại, dỗ dành: “Được rồi được rồi, dù sao đêm nay bệ hạ cũng tới giúp nương tử hóa giải nỗi khổ tương tư, nương tử đừng so đo với nô tỳ nữa.”
Dứt lời, nàng ấy cẩn thận nhìn về phía cửa sổ, thấy có bóng người, mắt liền chớp nhẹ.
Từ Tư Uyển hiểu ý, hai tay chống sườn bồn tắm, mượn lực đứng dậy.
Chỉ một động tác tùy ý, dáng người mảnh khảnh thướt tha đã chiếu rọi lên cửa sổ giấy.
“Mới đó đã ra rồi sao? Mấy hôm nay nương tử ngủ không ngon giấc, hay là ngâm thêm một lát đi.”
“Không được.” Từ Tư Uyển lắc đầu, “Gần đây bệ hạ chính vụ bận rộn, không biết khi nào mới tới.
Ta muốn…!Ta muốn tới Tử Thần Điện, sớm gặp được ngài ấy.”
Hoa Thần cứng đờ: “Không phải nương tử nói không thể tới Tử Thần Điện làm phiền sao?”
“Đúng là không thể, cho nên trước đây ta không dám đi.” Nàng cúi đầu, bóng dáng bỗng trở nên cô đơn, giọng nói nhẹ nhàng cất chứa nhiều uất ức, “Nhưng hôm nay ngài ấy muốn gặp ta, ta…!Ta qua cầu kiến trước, ngài ấy chắc sẽ không trách ta đúng không? Hoa Thần, ta thật sự nhớ ngài ấy.
Ngươi nói xem mấy ngày nay…!Ngài ấy có nhớ ta không?”.