Vùng biển thơ mộng, với làn nước xanh biếc đang rì rào từng cơn sóng vỗ.
Gió thổi lướt qua gợn nhẹ làm lăn tăn mặt nước.
Bờ cát trắng mịn, nhẹ nhàng chịu đựng từng cơn sóng nhỏ, to cứ ra ra vào vào, nhưng lại chẳng thể nào có một ngày ngừng lại.
Cũng giống như Phó Nhất Trác không thể thiếu Triệu An Nghiên bên cạnh.
Anh đang đứng cùng một chuyên viên thiết kế sự kiện để tham khảo những phong cách tổ chức hôn lễ một cách hoành tráng nhất thì chuông điện thoại bất ngờ vang lên:
*Reng reng reng…
“Chúng ta ngưng lại một chút, tôi nghe điện thoại đã.”
Phó Nhất Trác nói với nam chuyên viên xong thì lập tức trả lời cuộc gọi từ Triệu An Nghiên gọi tới:
“Anh nghe đây!”
[…]
Chẳng biết đối phương nói gì nhưng nét mặt của người đàn ông đã biến sắc, mày kiếm nhíu chặt cùng gương mặt lo lắng, anh nói vội:
“Tôi tới ngay.
Trước khi tôi có mặt, cô không được rời khỏi cô ấy nửa bước.”
Nói rồi, Phó Nhất Trác liền tắt máy sau đó quay lưng rời đi, thấy vậy nam chuyên viên liền nhanh chân chạy theo.
“Phó tổng, chúng ta vẫn chưa bàn xong mà?”
“Tôi sẽ gọi cho anh sau.”
Vừa nói dứt câu thì Phó Nhất đã lên xe phóng đi mất hút.
Để lại người đàn ông ấy ngơ ngác nhìn theo.
Nơi anh lao như tên lửa tới chính là bệnh viện.
Sau khi thăm hỏi, anh lại chạy một mạch lên phòng bệnh, thấy Triệu An Nghiên đang nằm trên giường Phó Nhất Trác liền vội bước tới nắm chặt tay cô.
“Sao tự dưng lại ngất xỉu? Bác sĩ nói tình trạng của em thế nào, có nguy hiểm gì không?”
Nhìn thấy nét mặt sốt sắng, âu lo, và vầng trán lấm tấm mồ hôi của anh mà Triệu An Nghiên vừa thương vừa xót, nhưng cô lại vui vẻ trả lời:
“Bác sĩ nói em bình thường.”
“Bình thường sao lại ngất? Là bác sĩ nào khám vậy? Anh đi tìm ông ta hỏi cho rõ xem rốt cuộc có muốn làm bác sĩ nữa hay không?”
Gì chứ liên quan tới vợ anh là anh căng như dây đàn.
Ấy vậy mà Triệu An Nghiên lại đang bật cười, kể cả cô Trợ lý đang có mặt tại đó cũng che miệng lén cười thầm.
Cô chỉ sợ nếu không nhanh chóng nói rõ thì lát nữa cả cái bệnh viện này sẽ bị chồng mình làm loạn mất nên cô liền nén cười, rồi nói:
“Bác sĩ nói bình thường là vì phụ nữ nào khi mang thai cũng hay bị như em nên không có gì quá nghiêm trọng cả.”
Khoan, dừng lại khoảng chừng ba giây để Phó Nhất Trác kịp hiểu rõ những gì Triệu An Nghiên vừa nói.
Ý cô là anh đã được làm ba rồi ư?
“Vợ, em nói lại lần nữa xem! Lúc nãy anh nghe không rõ lắm…”
“Dạ, ý em là anh được làm ba rồi!”
Triệu An Nghiên không dài dòng nữa, cô trực tiếp nói thẳng ra và kết quả lại nhìn thấy hai mắt của Phó Nhất Trác đỏ dần rồi ngấn lệ.
Anh cứ nắm tay cô đặt lên môi, hôn liên tục làm cô cũng mủi lòng theo.
“Đồ ngốc này, tự nhiên lại khóc là sao?”
“Anh vui quá nên không kìm được cảm xúc.
Cuối cùng thì bao nhiêu công sức bắn pháo của chúng ta cũng có kết quả rồi! Anh hạnh phúc quá đi mất!”
Phó Nhất Trác điềm nhiên nói mà không để ý đến nữ Trợ lý của Triệu An Nghiên cũng đang có mặt.
Nhưng cô gái ấy là người hiểu chuyện, nên chỉ cười nhẹ sau đó cúi đầu chào Triệu An Nghiên rồi lặng lẽ ra ngoài.
Bấy giờ, Triệu An Nghiên mới véo mũi Phó Nhất Trác một cái, cô nói:
“Anh nói chuyện chả để ý gì cả, vừa rồi Trợ lý của em vẫn ở đây mà anh nói vậy làm cô ấy cười kìa.”
“Đó điều là thực tế, ai dám cười thì đuổi việc.”
“Hơ, đuổi rồi bắt anh thế chỗ ha?”
“Cũng được luôn, được ở bên em 24 trên 24 thì còn gì tốt bằng.
Vả lại giờ em mang thai rồi, anh càng phải túc trực bên cạnh.
Cho nên, ngày mai em sa thải cô Trợ lý đó đi, để anh thế chỗ.”
“Anh qua trông em rồi Phó thị ai lo? Ba về hưu rồi, anh không thể vì em mà bỏ mặc.”
“Ờ thì anh chạy qua chạy lại cả hai bên luôn, bất quá anh nhờ lão Công phụ một tay.”
“Lão Công quản Thịnh Thiên thôi là bận tối tăm mặt mũi rồi, tóm lại vẫn như hiện tại không thay đổi.
Anh lo Phó thị của anh, em lo S.K.Y của em!”
“Nhưng em đang mang thai…”
“Con em sẽ ngoan, nó biết mẹ nó bận nên không có hư như ba nó đâu, anh yên tâm.”
Nói tới nói lui, cuối cùng Phó Nhất Trác cũng đuối lý.
Anh chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận, vì ai bảo anh sợ vợ thì phải chịu.
“Ok, ý vợ là ý trời! Anh nghe theo ý em, nhưng cách một tiếng anh sẽ gọi video call cho em một lần.
Quyết định vậy đi!”
– —————
Cứ như vậy cuộc trò chuyện giữa hai vợ chồng đã kết thúc từ đó.
Và đến một tuần sau thì cũng là ngày cả hai được khoác lên người bộ trang phục cô dâu, chú rễ, tay trong tay cùng tiến vào lễ đường trên bờ biển lãng mạn.
Dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người, Triệu An Nghiên nay đã có thể sánh đôi cùng người đàn ông mình yêu thương trên đoạn đường tương lai.
Hôm nay, cô xinh như thiên thần mặc dù đã mang thai sang tháng thứ ba nhưng vóc dáng vẫn mỹ miều, kiều diễm.
Cô cầm trong tay đóa haa cưới, phía sau là một nhóm nam nữ đang đứng chờ bắt được hoa cưới của cô dâu, hòng nhận được vía may mai sau sẽ tới lượt mình.
“Một…hai…ba…tung hoa…”
“Là Mẫn Mẫn…”
Không sai, người vừa hô lên chính là Ngô Ái Ni khi nhìn thấy đóa hoa cưới đã rơi trọn vào tay Diệp Mẫn, nhưng cô nàng lại đang cười một cách gượng gạo.
Lúc đầu, Diệp Mẫn chỉ định góp vui thôi, ai ngờ lại bắt được hoa cưới, trong khi bạn trai còn chưa có thì bao giờ mới tới lượt cô lên xe hoa theo trai về nhà.
“Wow, Mẫn Mẫn đứng yên thôi may mắn cũng rơi trúng đầu.
Nhận được hoa cưới của Nghiên Nghiên rồi, chúc Mẫn Mẫn sớm ngày lên xe hoa theo chàng về dinh nhé!”
“Chắc hơi bị lâu đấy, vì bạn trai mình còn chưa có nữa mà.”
Diệp Mẫn cười cười, thấy vậy Triệu An Nghiên lại tiếp lời:
“Cậu nghĩ sao về Bành Thái Công? Mình thấy hai người hợp nhau đấy!”
Nhắc tới Bành Thái Công, gò má Diệp Mẫn liền ửng hồng.
Trong khi đó Bành Thái Công đứng cạnh cũng ngại ngùng ra mặt.
Bấy giờ, Phó Nhất Trác lại lên tiếng:
“Cái này vợ khỏi làm mai thì họ cũng đến với nhau à.
Thật ra lão Công nhà anh một mực từ chối em gái bé bỏng Tử Hạ là vì trong lòng đã âm thầm để ý đến cô bạn thân của em rồi.”
“Ơ thế à, vậy mà Mẫn Mẫn chả nói gì với em cả!”
“Này không có nha, cậu đừng nghe chồng cậu ăn nói lung tung.”
“Lung tung hay không thì tự hai người hiểu, thôi bọn mình qua kia chụp ảnh kỉ niệm đi, để hai người họ ở đây tình tang tính tình cho tiện.”
Triệu An Nghiên tinh nghịch nói xong thì liền lôi kéo hết thảy mọi người sang khu vực chụp ảnh, để lại Diệp Mẫn và Bành Thái Công ngại ngùng đứng nhìn nhau.
Sau một lúc hồi hộp, Bành Thái Công cũng mạnh dạn đưa tay ra, kèm theo câu nói:
“Chúng ta cũng đi chụp ảnh thôi!”
Đúng là mọi sự thế nào chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Dù rụt rè, nhưng sau đó Diệp Mẫn vẫn nắm tay Bành Thái Công.
Cả hai cầm hoa cưới trong tay, cùng sải bước đi đến nhóm người nhộn nhịp phía trước.
Nơi có đôi dâu rể đang hạnh phúc bên nhau, cùng nụ cười rạng rỡ, an nhiên!
Anh và em là hai con người trái ngược.
Nhưng quy luật bù trừ trong tình yêu đã trói hai ta lại cùng một chỗ.
Gạt bỏ cái tôi của bản thân, từ nay chúng ta là một gia đình hạnh phúc!
****************.