Thật ra ngay từ đầu Tiểu Nguyên Tử nói cũng chưa rõ, cảm giác đầu lưỡi không thẳng.
Đặc biệt mỗi khi từ nhà ông nội trở về, hiện tượng nói không rõ của Tiểu Nguyên Tử sẽ càng nghiêm trọng, anh phải mất rất nhiều thời gian để sửa lại.
Hôm nay Bắc Kinh lại có tuyết rơi, ngày kia là lễ Giáng Sinh, Kỳ Kỳ đi công tác không ở nhà, cô nói đêm mai là đêm Bình An sẽ nhanh chóng trở về để ở cùng hai ba con.
“Ba ba, đói, ăng cơm.” Tiểu Nguyên Tử hai mắt trông mong nhìn Hàn Phái.
Hàn Phái đang trang trí cây thông Noel, nhìn con vài giây: “Ba không hiểu con nói cái gì, trong tủ lạnh có xôi ngọt thập cẩm, có muốn ba hâm nóng lại cho con ăn không?”
Tiểu Nguyên Tử: “…”
Chớp chớp mắt.
Nghĩ nghĩ, cũng không biết xôi ngọt thập cẩm là cái gì.
Hai cái tay nhỏ uốn éo, nghẹn thật lâu mới phun ra câu chính xác: “Ba ba, đói, ăn cơm.” Thật là tốn sức.
Hàn Phái chỉ đồng hồ treo tường trong phòng khách, “Còn chưa tới giờ, hiện tại mới 5 giờ rưỡi, 6 giờ mới được ăn.” Tiểu Nguyên Tử buổi trưa ở nhà ông nội không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, chỉ ăn đồ ăn vặt, nói cũng không nghe.
Tiểu Nguyên Tử không biết xem đồng hồ, vẫn giả mô giả dạng nhìn bên kia vài lần, trong tiềm thức của bé hình như đã nhận ra sai ở chỗ nào, nhìn Hàn Phái, bĩu môi, “Nói cho mẹ.”
Ý là chờ mẹ về bé sẽ mách với mẹ.
Hàn Phái: “Tiểu nam tử hán, chuyện gì cũng phải nhờ mẹ, sau này làm sao bảo vệ mẹ được?” Anh trang trí đèn xong, bước từ cây thang xuống.
Ngồi xổm xuống, xoa xoa mặt Tiểu Nguyên Tử: “Ngày mai mẹ con về, đêm nay chúng ta phải trang trí cây thông Noel này thật đẹp, bây giờ ba muốn đến phòng để đồ dọn quà tới đây, con có muốn giúp ba không?”
Vừa nghe là quà cho mẹ, Tiểu Nguyên Tử dùng sức gật đầu.
Chạy chậm đi theo phía sau ba ba đến phòng để đồ.
Bé không có sức lực gì, chỉ có thể cầm món nhẹ nhất.
Năm nay anh chuẩn bị quà cho Kỳ Kỳ còn nhiều hơn năm ngoái, chiếm hơn nửa phòng.
Hàn Phái để các hộp nhỏ mà Tiểu Nguyên Tử có thể cầm được sang một bên, cũng không nhiều lắm, hai mươi cái, anh chỉ một đống kia: “Chỗ này là của con, con phải bê toàn bộ đến chỗ cây thông Noel.”
“Dạ.” Tiểu Nguyên Tử hưng phấn đồng ý.
Từng chuyến qua lại bé đều chạy chậm lạch bạch nhiệt tình mười phần.
Nhưng dù sao cũng là trẻ con, chạy hơn mười lần là không còn kiên nhẫn như lúc đầu nữa, cảm thấy không thú vị, tốc độ dần dần chậm lại, vừa đi vừa chơi.
Đến khi còn lại năm hộp nhóc không muốn cầm nữa.
Dong dài, nửa ngày đi một bước.
Hàn Phái đã dọn hơn một nửa, Tiểu Nguyên Tử nhìn Hàn Phái: “Ba ba.”
“Làm sao vậy?”
“Mệt, đi không nổi.” Đôi mắt đáng thương long lanh, giống hệt với ánh mắt Tần Thư khi làm nũng.
Hàn Phái: “Nếu con mệt thì nghỉ ngơi một chút, đợi hết mệt lại làm nốt.”
Tiểu Nguyên Tử: “…”
Không nghĩ tới là kết quả này, chớp chớp hai mắt, không biết phải làm sao.
Rối rắm nửa ngày, vẫn phải rầu rĩ tiếp tục dọn mấy hộp còn lại đến bên cây thông Noel.
Còn chưa đến 6 giờ, toàn bộ đã làm xong, anh treo tất cả quà có thể treo được lên cây thông Noel, Tiểu Nguyên Tử nhàm chán ngồi ở sô pha, thỉnh thoảng đung đưa chân.
Bé còn không hiểu vì sao phải chuẩn bị cho mẹ nhiều quà như vậy, cũng không hiểu lễ Giáng Sinh là gì.
Chỉ là trong bụng đã bắt đầu kêu ùng ục, hơi há mồm nhưng lại không dám nói.
Lúc này dì giúp việc đã bưng cơm chiều lên bàn ăn, gọi Tiểu Nguyên Tử đi rửa tay, Tiểu Nguyên Tử hai mắt sáng ngời, rảo cái chân nhỏ chạy về phòng ăn.
Dì giúp việc bế Tiểu Nguyên Tử lên, nhìn Hàn Phái bên kia, thấy anh đang cất thang, liền nhét một cái bánh quy nhỏ vào trong miệng Tiểu Nguyên Tử, nhỏ giọng nói: “Bảo bối đói bụng rồi phải không?”
Tiểu Nguyên Tử không kịp nói chuyện, vội lấy tay che miệng, sợ bị ba ba phát hiện.
Dì giúp việc bế Tiểu Nguyên Tử đi rửa tay, đưa lưng về phía Hàn Phái.
Hàn Phái ở nhà, bà không tiện nhiều lời, cũng không thể tự tiện cho Tiểu Nguyên Tử ăn, chỉ có thể tranh thủ lúc Hàn Phái không để ý. Người lớn tuổi, không thể nhìn trẻ con chịu đói.
Lúc ăn cơm, Hàn Phái ôm Tiểu Nguyên Tử lên ghế cho trẻ em, như vậy Tiểu Nguyên Tử vừa lúc có thể ngồi cùng bàn ăn.
Hàn Phái đưa thìa và đũa cho Tiểu Nguyên Tử.
Tiểu Nguyên Tử lập tức đưa anh mắt cầu cứu về phía dì giúp việc, nhóc muốn được bón cho ăn, ngày thường ba ba không ở nhà, đều là dì bón, có khi mẹ cũng sẽ như vậy.
Nhưng chỉ cần ba ba ở nhà, nhóc phải tự ăn cơm.
Hàn Phái coi như không nhìn thấy, hỏi con: “Còn muốn lấy cái gì? Ba đi lấy cho con.”
Tiểu Nguyên Tử lắc đầu, cầm lấy thìa xúc cơm ăn, hôm nay không ăn rau thì không cần dùng đũa.
Kết quả Hàn Phái cầm một cái đĩa, đem toàn bộ phần ăn của bé lấy riêng ra sau đó đặt trước mặt cậu nhóc, “Đây là toàn bộ đồ ăn của con, phải ăn hết, nếu không buổi tối đói bụng cũng không được ăn cái khác.”
Tiểu Nguyên Tử: “…”
Ba ba đi công tác hơn mười ngày, nhóc cũng không tự mình ăn cơm, mặc kệ là nhà cụ nội hay cụ ngoại đều có người xúc cho ăn.
Gần như đã quên mất cách dùng đũa, khi gắp đồ ăn cực kỳ tốn sức, kẹp một cọng rau cũng mất nửa ngày.
Hàn Phái không quản Tiểu Nguyên Tử, chính anh cũng ăn cực kỳ chậm chờ Tiểu Nguyên Tử, sau đó uyển chuyển nói với dì giúp việc: “Dì này, về sau tôi không ở nhà, dì nhớ nhắc nhở Kỳ Kỳ, để cô ấy đừng bón cho con ăn, lớn như vậy có thể tự mình ăn cơm rồi.”
Dì giúp việc: “…”
Thật ra là bà thường bón cho bé, liên tục đáp lời: “Vâng vâng.”
Hàn Phái: “Cơ bắp trên tay trẻ là phải rèn luyện, sự linh hoạt và phối hợp giữa tay và não cũng phải thường xuyên rèn luyện, trẻ con tự dùng đũa ăn cơm, so với việc đi học sớm còn có tác dụng hơn.”
“Vâng, tôi nhớ kỹ rồi.”
Cảm xúc của trẻ tới nhanh đi cũng nhanh, vừa rồi còn tràn đầy ủy khuất, lúc này sử dụng đũa so với vừa nãy thuần thục hơn nhiều, cậu nhóc lập tức có cảm giác thành tựu, gắp một miếng nấm cho Hàn Phái.
“Ba ba.” Tiểu Nguyên Tử hướng thân thể về phía trước, tay nhỏ chậm rãi đưa qua.
Hàn Phái ngẩn ra.
Nhưng còn chưa kịp đến bát của Hàn Phái, nấm đã rơi trên bàn cơm.
“Ba cảm ơn.” Hàn Phái gắp lên cho vào miệng, duỗi tay sờ sờ đầu con.
Tiểu Nguyên Tử vui vẻ, trên mặt tràn đầy tươi cười, ăn cơm cũng nghiêm túc hơn.
Ăn cơm xong là thời gian chơi đùa của Tiểu Nguyên Tử, bé lôi kéo Hàn Phái đến phòng chơi đồ chơi.
Hàn Phái đối với con tương đối nghiêm khắc, nhưng lúc chơi cùng con cũng rất có kiên nhẫn.
Chơi bóng một lát, hai cha con bắt đầu đua xe thể thao, thao tác của Tiểu Nguyên Tử không tốt, Hàn Phái ngồi xếp bằng dưới đất, ôm Tiểu Nguyên Tử trước người, tay cầm tay dạy con chơi.
Lúc qua khúc cua, Tiểu Nguyên Tử hưng phấn la to, còn đá đá chân.
Chơi đến gần 8 giờ, Hàn Phái phát hiện Tiểu Nguyên Tử thỉnh thoảng dùng tay dụi mắt, biết nhóc chơi mệt rồi, “Ba tắm cho con, ngày mai chúng ta lại chơi.”
Tiểu Nguyên Tử gật đầu, từ trên đùi Hàn Phái bò dậy, xoay người ôm cổ Hàn Phái, Hàn Phái bế cậu nhóc đến phòng tắm.
Vốn dĩ buồn ngủ đến không mở được mắt, nhưng vào trong bồn tắm, Tiểu Nguyên Tử tức khắc lại tỉnh ngủ muốn chơi, bắt đầu bắn súng nước, bắn khắp nơi trong phòng tắm.
Chơi súng bắn nước trong chốc lát, Hàn Phái gội đầu cho con.
Dì giúp việc đi vào hỏi có cần hỗ trợ không.
“Không cần, tôi làm được.”
Bà dì vẫn không yên tâm: “Nếu không để tôi vào gội đầu cho? Không thể để nước vào tai được.”
Hàn Phái: “Không sao, tôi sẽ chú ý.”
Tiểu Nguyên Tử còn tương đối phối hợp, lúc gội đầu còn biết chủ động dùng ngón tay bịt lỗ tai lại.
Trước kia Hàn Phái cũng từng gội đầu cho Tiểu Nguyên Tử, mỗi lần gội xong anh đều túa ra một thân mồ hôi, hiện tại Tiểu Nguyên Tử lớn hơn một chút, so với trước kia tiết kiệm không ít sức lực.
Gội đầu xong, Hàn Phái dùng hai cái khăn lông lau tóc.
“Ba ba, con vẫn muốn chơi nữa.” Ánh mắt của Tiểu Nguyên Tử tràn đầy khát vọng.
Hàn Phái suy nghĩ vài giây, điều chỉnh nhiệt độ của bồn tắm rồi lại thả cậu nhóc vào.
Tiểu Nguyên Tử ngồi trong bồn tắm dùng sức bùm bụp nghịch nước, vừa nghịch vừa cười ha ha ha ra tiếng, bọt nước văng khắp nơi, bắn tới quần áo của Hàn Phái, trên mặt anh cũng toàn là nước.
“Con vỗ nhẹ thôi, coi chừng nước vào tai đấy.” Hàn Phái cũng không để tâm đến quần áo ướt của mình.
Lời ba nói một câu Tiểu Nguyên Tử cũng không nghe vào, tiếp tục hất nước, cho đến khi hất mỏi tay mới dừng lại một chút, khi cậu nhóc nhìn về phía ba, phát hiện trên mặt và quần áo của ba bị nhóc hất cho toàn là nước.
Tiểu Nguyên Tử đỡ bồn tắm muốn đứng lên.
“Con muốn làm gì?” Hàn Phái đỡ bé.
Tiểu Nguyên Tử duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa nước trên mặt Hàn Phái, muốn lau hết đi.
Hàn Phái cười: “Không sao.”
Cũng hai tuần chưa được gặp con trai, phát hiện khoảng thời gian này, con trai thay đổi rất nhiều, mỗi một cái chớp mắt đều thấy con lớn hơn không ít.
Tiểu Nguyên Tử chơi mệt mỏi, ngáp một cái.
Hàn Phái bế con từ bồn tắm ra, dùng khăn tắm quấn lại.
“Ba ba.”
“Hửm?”
“Ăn kem.”
“Hửm?” Hàn Phái còn tưởng mình nghe lầm.
Ngón tay Tiểu Nguyên Tử vô thức cào cào ở cổ Hàn Phái, “Kem.” Sợ ba ba không cho ăn, vội nói: “Mẹ cho ăn.”
Hàn Phái lau khô người bắt đầu mặc quần áo cho bé, “Mẹ?”
Tiểu Nguyên Tử nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”
“Buổi tối mẹ cùng con ăn kem?”
“Đúng vậy, con ăng…” Sau đó hình như ý thức được mình nói sai rồi, lập tức sửa: “Con ăn.” Khi nói đến chữ ‘ăn’ kia, vẫn là có chút cố hết sức.
Cậu nhóc nói: “Con ăn một muỗng, còn lại mẹ ăn hết một hộp lớn.” Còn khoa tay múa chân thể hiện một hộp to như vậy.
Hàn Phái: “…”
Bất đắc dĩ cười.
Ngày mùa đông mà cô còn ăn kem.
“Ăn kem sẽ bị đau bụng.” Hàn Phái nói, chỉ chỉ vào bụng Tiểu Nguyên Tử, “Chỗ này đau sẽ phải đi tiêm.”
Mặc xong quần áo, Tiểu Nguyên Tử ôm cổ ba, vẫn chưa từ bỏ ý định, “Ba ba, ăn.” Kem.
Chữ kem nhóc vẫn không dám nói.
Hàn Phái bế con lên, đi tới phòng ngủ, cố ý xuyên tạc: “Con muốn uống sữa phải không?Lát nữa ba pha cho con.”
Tiểu Nguyên Tử: “…”
* Sau khi đắn đo về cái tên của tiểu Nguyên tử, thì thật ra khá khác so với tên của Cục Bột nhà Tưởng Bách Xuyên. Tên của Cục Bột âm hán việt là tiểu Đoàn tử (như mình search là kiểu giống bánh trôi, thì có vẻ nhà chị Manh đặt như thế rất đáng yêu), còn tiểu Nguyên tử có rất nhiều nghĩa, chữ Hán là 元, nó có thể hiểu là khoẻ mạnh, hoặc là bắt đầu, hoặc là đồng nhân dân tệ. Thế nên nhà chúng mình quyết định, để nguyên!