Đèn sàn đổ trên mặt đất, từ đầu đến cuối cũng chẳng có ai nhấc lên. Nước mưa bị gió thổi, đập mạnh lên cửa sổ bằng kính, tạo thành những tiếng trống lộp bộp dày đặc.
Có thể là bị những tình huống nguy hiểm liên tiếp vắt kiệt sức lực, cùng với tiếng mưa rơi nữa nên tôi đã ngủ thiếp đi rất nhanh sau đó.
Cũng không biết bao lâu đã trôi qua nữa, tôi cảm thấy bên cạnh động nhẹ, mở mắt ra thì thấy Nhiễm Thanh Trang đã dậy.
Vài tia sáng mặt trời chiếu vào từ bên ngoài rèm cửa, qua kẽ hở có thể nhìn thấy bầu trời vẫn ảm đạm như trước. Tuy rằng mưa nhỏ hơn rồi, nhưng cứ tí tách tí tách, không biết phải bao lâu nữa mới tạnh. Nếu giống như mấy năm trước, có lẽ trời sẽ âm u mất vài ngày.
Nhiễm Thanh Trang nhặt chiếc áo phông ở dưới đất lên, thấy tôi tỉnh dậy thì nói: “Cậu ngủ thêm chút nữa đi, Đại công tử triệu tập tất cả nhân viên cấp cao, bây giờ tôi phải đến tòa lâu đài để họp.”
Tôi nghe vậy làm sao có thể ngủ được nữa, lập tức căng thẳng: “Họp?”
“Chỉ là một cuộc họp thường lệ thôi.” Nhiễm Thanh Trang lại cúi người xuống, nhặt đồ ngủ của tôi lên đặt xuống cuối giường, sau đó nâng đèn sàn lên.
Tôi nhìn điện thoại, mới chín giờ sáng. Mặc dù chỉ ngủ được hơn năm tiếng, nhưng có thể là do tối hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, cơ thể tôi vẫn rất mệt mỏi, còn đầu óc thì cứ rối tung, tỉnh rồi cũng không còn thấy buồn ngủ mấy nữa.
Cứ miễn cưỡng nằm trên giường còn chẳng bằng dậy luôn. Nghĩ vậy, tôi ngồi dậy, với quần áo ở cuối giường.
“Không ngủ nữa à?” Nhiễm Thanh Trang cầm lấy đưa cho tôi.
“Ừm, không ngủ được.”
Tôi không có tố chất tâm lý vững vàng của những người chuyên nghiệp như bọn họ, chắc mấy ngày sau cũng đều là trạng thái như vậy. May mà tôi vốn cũng không khỏe mạnh gì, ngược lại cũng không cần sợ mất ngủ ảnh hưởng đến cơ thể.
Rửa mặt, thay quần áo xong, tôi xuống dưới lầu ăn sáng cùng Nhiễm Thanh Trang. Sau đó hắn đi họp, tôi thì lên tầng luyện đàn.
Buổi chiều lên lớp, đến cửa kiểm tra an ninh lối vào, tôi cất dao găm và súng trên người vào trong ba lô, tạm thời giao cho bảo vệ ngoài cổng giữ. Lúc khám xét, từ xa đã nhìn thấy rất nhiều người lộn xộn rồi, hai người áp giải một người, cứ như vậy có đến mấy nhóm đi về phía địa lao.
“Đó là… đang làm gì vậy?” Tôi hỏi người bảo vệ đang kiểm tra tôi.
Anh ta vừa khám xét mọi chỗ trên người tôi, vừa liếc nhìn về phía những người đó, nói: “À, cái đó. Những người đó là những người anh Xà cảm thấy có chỗ đáng ngờ sau khi kiểm tra sơ bộ nên bắt hết lại. Không sao, chỉ giam vài ngày thôi, không có vấn đề gì tự nhiên sẽ thả ra.”
Giọng điệu của anh ta qua loa hời hợt như vậy, giống như những người đó chỉ là đến khách sạn cách ly hai ngày, rất nhanh sau đó là có thể ra ngoài. Nếu không phải tôi đã từng thấy thủ đoạn của Khổng Đàn từ lâu thì chắc cũng suýt tin lời anh ta.
Nếu đã đáng ngờ thì đương nhiên thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Không phải ai cũng có Kim Phỉ Thịnh làm chỗ dựa như Nhiễm Thanh Trang, đối với những con kiến trong xã đoàn, Khổng Đàn cũng vậy, Kim Thần Tự cũng thế, đều tuyệt đối sẽ không nương tay, Ami và Trần Kiều chính là ví dụ tốt nhất.
Trong đám người bị kéo vào địa lao thì không biết được mấy người còn sống để lại nhìn thấy ánh mặt trời.
Trước đây, vì để rời đảo tôi còn đặc biệt viết đơn từ chức đưa cho quản gia Phùng, tuy rằng cuối cùng cũng không đi được, nhưng chuyện từ chức cũng không vì vậy mà bỏ qua.
Biểu hiện của Kim Nguyên Bảo mấy ngày nay vẫn như bình thường, tôi tưởng mấy người quản gia Phùng sẽ giấu thằng bé cho đến khi tôi đi, cho nên cũng không chủ động nói cho nó. Không ngờ hôm nay vừa vào lớp học, tôi đã thấy nó rầu rĩ không vui ngồi trên ghế, gọi nó mà nó cũng không để ý đến tôi.
Trong lòng tôi thấy khác thường, nên ngồi xổm xuống trước mặt thằng bé, kiên nhẫn hỏi nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Thầy ơi, có phải bởi vì con quá nghịch ngợm, thầy không thích con nữa, không muốn làm thầy của con nữa không?” Nhóc con cong môi, dáng vẻ cực kỳ không vui.
Hóa ra là chuyện này.
Tôi xoa xoa đầu thằng bé, nói: “Không phải, là nhà thầy xảy ra chút chuyện cho nên phải rời đảo một thời gian. Là vấn đề của thầy, không liên quan đến con đâu.”
“Vậy thầy còn quay lại nữa không?” Thằng bé vốn trông rất đáng yêu ngọt ngào, bây giờ chớp đôi mắt to tròn trong sáng như nai con, thực sự khiến người khác rất khó nói những lời đả kích nó.
“Thầy… Nếu như đến lúc đó xử lý xong rồi, thầy sẽ quay lại.” Cuối cùng, tôi vẫn quyết định nói lời nói dối thiện ý.
Nhưng không ngờ, cảm xúc của Kim Nguyên Bảo không hề vì vậy mà bình tĩnh lại, ngược lại còn càng kích động hơn.
“Thầy nói dối!” Thằng bé nhảy xuống ghế, lúc này, nó nhạy cảm hơn bất cứ ai: “Lúc bố mẹ lừa con, cũng là vẻ mặt giống thầy vừa nãy. Thầy lừa con, thầy sẽ không quay lại nữa!”
Thằng bé cắn môi, hốc mắt đỏ lên vì tủi thân, tôi giật mình, vội vàng muốn dỗ dành nó.
“Thầy…”
“Người lớn mấy người chỉ thích nói lời không giữ lời! Con ghét mấy người!” Nó căm giận cắt ngang lời tôi, giơ tay áo lên lau mặt, xoay người bỏ chạy.
Tôi bật dậy muốn đuổi theo, đúng lúc đó, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, thân thể mất thăng bằng lại ngã về, may mà đã kịp chống tay xuống đất mới không cắm đầu ngã quỵ một cách nhếch nhác.
Tôi ngờ vực lắc lắc đầu, giây tiếp theo, hai mắt đã có lại ánh sáng một lần nữa.
Đây không thể là cơn choáng do não không cấp đủ máu tạo thành được, trong nháy mắt vừa rồi trước mắt tôi đen kịt, giống như mặt trời đột nhiên biến mất khỏi thế giới, tất cả mọi thứ đều chìm trong bóng tối.
Lẽ nào… Đây cũng là do khối u của tôi gây nên?
Mười ngón tay của hai bàn tay đều duỗi ra, rồi lại gập lại, trong tầm nhìn rất rõ ràng chi tiết, không có bất kỳ đốm trắng hay vật cản nào.
Triệu chứng lại gia tăng rồi, ngoài đau đầu dữ dội, còn bị mù trong thời gian ngắn… Thêm nữa, có phải sẽ nghênh đón cái chết không?
Tôi loạng choạng đứng dậy từ trên mặt đất, quản gia Phùng cũng đúng lúc đẩy cửa bước vào.
“Thật sự rất xin lỗi thầy Quý, tôi không biết cậu chủ nhỏ lại có phản ứng lớn như vậy đối với chuyện thầy từ chức.” Vẻ mặt ông ấy áy náy nói: “Bình thường các giáo viên khác từ chức, cậu chủ vui còn không kịp.”
Thu lại vẻ yếu ớt, tôi gắng cười, nói: “Chuyện này sao có thể trách ông được? Là tôi… là tự tôi không xử lý tốt.”
Thà rằng thằng bé đối với tôi giống như đối với các giáo viên khác, cũng tốt hơn là cảm giác chịu tội như bây giờ.
Không dạy học được nữa rồi, lưng tôi đeo đàn, ở lại chưa được nửa tiếng đã rời đi theo đường cũ.
Quản gia Phùng đích thân tiễn tôi tới cửa, an ủi tôi: “Thầy yên tâm đi, chắc ngày mai là ổn rồi, đứa bé đó thường hay giận dỗi nhưng chỉ giận qua một đêm là hết.”
Tôi gật gật đầu, sau khi tạm biệt ông ấy thì lên xe.
Mochi hơi ngạc nhiên vì hôm nay tôi tan buổi học sớm như thế, tôi không nói nhiều, bảo cậu ta chở tôi thẳng về Hồng Lâu.
Mưa vẫn rơi không ngớt, có vẻ như đã tạnh vào buổi trưa, nhưng kết quả chỉ là một thoáng, đến chiều lại có cơn mưa.
Còn phải chịu đựng trên đảo ba ngày nữa. Chỉ mong Chim Mẹ có thể nhanh chóng phá giải được sổ cái, mong mấy ngày này Kim Thần Tự không tác oai tác quái, mong hết thảy đều thuận lợi, không còn trắc trở gì nữa.
Đến đêm khuya, Nhiễm Thanh Trang mới về, vừa về đã kéo tôi từ sofa dậy, lôi tôi vào nhà tắm.
“Ngày mai cậu đi ngay, tôi đã sắp xếp xong rồi, thuyền buổi sáng.” Nhiễm Thanh Trang nói: “Một khi đã đến Sùng Hải thì sẽ có người đón cậu, cậu chỉ cần nói với người giám thị cậu rằng đó là bạn của cậu, sau đó đi theo đối phương là được rồi. Chuyện còn lại sẽ có người khác làm, cậu không cần quan tâm.”
Tôi sững sờ: “Tôi đi rồi thì cậu thế nào?”
Bây giờ, nếu muốn rời đảo thì đều cần người của Khổng Đàn đi theo, để đối phương giám sát, hơn nữa còn phải nói rõ lý do, định sẵn số ngày ra ngoài mới được. Nghe ý của Nhiễm Thanh Trang thì ngày mai chỉ cần lên được bờ thì sẽ xem như an toàn. Nhưng ngay khi tôi rời khỏi đây, hắn sẽ không gặp nguy hiểm sao?
Nhiễm Thanh Trang nhìn tôi, dừng một chút rồi nói: “Rất nhanh sau đó tôi sẽ đến tìm cậu, đi theo từng đợt mới không dễ khiến người khác nghi ngờ.”
Nhất định là đang dỗ tôi.
Một mình kẻ râu ria như tôi đi thì không sao, nhưng còn hắn, một khi mất liên lạc thì Kim Thần Tự chắc chắn sẽ bắt đầu nghi ngờ, tiếp theo sẽ đoán ra thân phận của hắn. Nếu cha con nhà họ Kim quyết định bỏ tổ mà chạy, đến lúc đó thu lưới chỉ bắt được một đám lính tôm tướng cua, chẳng phải sẽ thành công dã tràng sao?
Chim Mẹ muốn hắn tiếp tục ẩn náu chẳng phải chính là vì sợ sẽ xuất hiện kiểu tình huống này sao? Phần khó nhất đã qua rồi, nếu như lúc này xuất hiện vấn đề, thật sự là tâm huyết nhiều năm bị hủy hoại trong phút chốc mà.
Sao hắn có thể đi vào lúc này được? Đừng nói ngày mai sẽ không đi, ngày kia hắn cũng sẽ không đi, nhất định hắn sẽ ở lại đến cuối cùng, cho đến khi tập đoàn Hợp Liên bị một lưới bắt hết.
Tôi hé miệng, lời muốn nói một câu cũng không nói được ra: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ đi trước, cậu… phải tuyệt đối chú ý an toàn.”
Nhưng dù tôi ở lại đi chăng nữa thực ra cũng không thể giúp hắn được thêm cái gì. So với việc làm một kẻ kéo chân, chẳng bằng rời khỏi đây sớm để hắn bớt lo.
Đã đến bước này, tôi chỉ có thể buông tay.
Chỉ có thể để một mình hắn ở lại.
Thấy tôi đồng ý, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt: “Ừ, cậu cũng phải chú ý an toàn.”
Chúng tôi cứ như vậy, cùng bảo vệ lời nói dối mà ai cũng biết đó là lời nói dối, cả hai không ai chọc thủng nó.
Giống như Nguyên Bảo nói vậy, người lớn luôn thích nói lời không giữ lời. Tôi phải thừa nhận thực sự là như vậy, bởi vì có những lúc lời nói dối quá quá tiện, mặc dù sẽ phải dối lòng, nhưng nó có thể dễ dàng giải quyết rất nhiều vấn đề khó, ví dụ như… để người bạn quan tâm thấy an lòng.
Đêm cuối cùng, tôi không thông qua sự đồng ý của Nhiễm Thanh Trang, sau khi tắm rửa xong, thừa dịp hắn vào phòng tắm, chạy thẳng lên trên giường hắn ngủ.
Đợi đến khi hắn từ phòng tắm đi ra, thấy tôi đã chiếm một nửa giường của hắn, hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Tôi hơi thấp thỏm: “Đêm nay tôi muốn ngủ với cậu…”
Trong bầu không khí căng thẳng thế này, một mình tôi miên man suy nghĩ sợ là phải mở to mắt đến hừng đông, nhưng ở bên cạnh hắn, ngửi mùi cơ thể của hắn, cảm nhận độ ấm của hắn, luôn cảm thấy an tâm một chút.
Nhiễm Thanh Trang không nói gì, tắt đèn, một lát sau đã nằm bên cạnh tôi.
Tôi điều chỉnh lại tư thế, nằm nghiêng, chen đến bên cạnh hắn, tưởng rằng sẽ rất khó ngủ mà bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, vậy mà tôi đã ngủ thẳng đến mười giờ. Nhiễm Thanh Trang không ở trong phòng, nhìn điện thoại, phát hiện hắn gửi cho tôi một tin, nói đã dặn Mochi 11 giờ đón tôi đến bến cảng, hắn có việc nên không tiễn nữa.
Tôi cầm điện thoại, thở dài, nghĩ thầm cũng tốt, miễn cho tôi lại có vài hành động khó coi, cảm xúc khi chia ly quá nhiều, khiến người khác nhìn ra được manh mối.
Có thể là vừa dậy nên tay chân tôi yếu ớt, lúc uống nước bị trượt tay, không cẩn thận làm rơi vỡ cốc.
Tôi nhặt những mảnh thủy tinh vỡ lên, vứt chúng vào thùng rác, đột nhiên cảm thấy ngón tay đau đớn, nhìn kỹ mới phát hiện trên ngón trỏ có một vết cắt nông.
Tôi không kịp xử lý, rửa sạch tay qua loa, dùng khăn giấy lau đi vết máu. Không mang theo Cello, cũng không mang theo hành lý, tôi chỉ mang chứng minh thư của mình, vài bộ quần áo đơn giản rồi lên xe Mochi luôn.
Nhìn tòa kiến trúc màu đỏ đang không ngừng thu nhỏ trong gương chiếu hậu, trong lòng tôi có vô vàn cảm xúc. Lúc mới đến, tôi tưởng mình chỉ lên đảo để kiếm tiền, chuộc tội, nào có nghĩ sẽ kinh tâm động phách đến như vậy?
May mắn thay, mọi thứ sẽ sớm kết thúc …
Khi gần đến bến cảng, điện thoại Mochi bất ngờ đổ chuông.
Cậu ta liếc nhìn rồi nhận rất nhanh: “Vâng, đang đến bến cảng… A? Bây giờ ạ? Cái này… Vâng vâng vâng, em biết rồi.” Trên mặt cậu ta lộ vẻ khó xử, khi nói còn liếc nhìn về phía tôi.
Tôi cảm thấy không ổn, có một loại dự cảm mãnh liệt, lát nữa sợ là không đi được rồi.
Quả nhiên, Mochi cúp điện thoại, cười miễn cưỡng: “Anh Ninh, Đại công tử muốn mời anh qua đó ăn bữa cơm rồi hẵng đi.”
Vừa nghe là Kim Thần Tự là dạ dày tôi đã quặn lại.
“Sao… Sao tự nhiên lại muốn mời anh ăn cơm?”
Mochi xoay tay lái, hướng về phía tòa lâu đài: “Hình như là muốn nói với anh về chuyện cậu chủ nhỏ.”
Tôi nắm chặt nắm tay, vết thương trên ngón tay lại bắt đầu nhói đau, tôi ấn mạnh lên chỗ đó, chỉ cảm thấy tất cả đã có điềm báo từ lâu rồi.
Điềm báo không rõ.
Nhanh chóng gửi tin nhắn cho Nhiễm Thanh Trang, sau đó tôi như đang ngồi trên kim, càng đến gần tòa lâu đài, mí mắt của tôi càng giật điên cuồng.