Bản Tính Hạ Đẳng - Chương 66
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Bản Tính Hạ Đẳng


Chương 66


Từ cửa sổ phòng học nhìn xuống, khuôn mặt tươi cười của Nhiễm Thanh Trang; dáng vẻ mạnh mẽ trên sân bóng rổ. Trong phòng học trống không, anh chống cằm thất thần, khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh. Trong phòng khiêu vũ đầy gương, phản chiếu thân hình cao lớn. Khi anh dạy bắn súng, lưng tôi áp lên lồng ngực vững chắc…

Tôi không chắc đây có thể gọi là nằm mơ không, Nhiễm Thanh Trang cứ hiện lên trong tâm trí tôi, anh ở những thời điểm khác nhau, anh ở những cảnh tượng khác nhau. Hình ảnh cuối cùng dừng lại lúc anh nói với Kim Thần Tự, dùng ba nhát dao đổi lấy tính mạng của tôi.

Một dao đâm xuyên lòng bàn tay anh, trái tim tôi thít chặt lại, giật mình bừng tỉnh từ giấc ngủ nông.

Một chút ánh sáng chói lọi lọt qua khe hở của bức rèm, có thể nghe được tiếng chim hót ồn ào bên ngoài. Tôi chớp chớp mắt, trái tim đập mạnh hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại vì những gì mình mơ thấy.

Tôi chậm chạp chống người dậy, chăn mỏng trượt xuống từ trên vai. Tôi nhìn bốn phía xung quanh một vòng, trí nhớ từ từ khôi phục, bắt đầu nhớ lại chính mình đã làm chuyện tốt gì.

Tôi che mặt, từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân đều phát nóng, cả người xấu hổ không thôi. Không hiểu nổi tại sao lại trở thành thế này…

Quý Ninh, mày đúng là dòng giống nhà lão Quý, con ruột! Đợi đến lúc xuống kia cũng coi như là có cùng đề tài nói chuyện với lão Quý.

Nhiễm Thanh Trang không ở trong phòng, bên giường không có độ ấm còn lưu lại. Không biết có phải anh tỉnh dậy nhìn thấy tôi nên kích động quá lớn, chạy một mạch đi mất hay không.

Trên người tôi trừ một lớp mồ hôi mỏng do lúc ngủ bị nóng ra thì phần bụng và giữa hai chân đều rất sạch sẽ thoải mái, ga giường cũng đã được đổi, chắc là Nhiễm Thanh Trang sau khi tỉnh rượu đã dọn dẹp hết.

Thậm chí anh còn rửa sạch cho tôi?

Kẻ giậu đổ bìm leo như tôi, anh không cảm thấy ghê tởm đến mức phải đánh tôi một trận để trút giận thì thôi, vậy mà còn rửa sạch cho tôi… So sánh như vậy càng khiến tôi trở nên kinh khủng không thể chịu nổi.

Tôi thực sự là một tên cặn bã.

Tôi nhặt quần áo ở cuối giường mặc vào, hai chân mềm nhũn bước xuống giường, chưa đi được mấy bước bắp chân đã bắt đầu phát run.

Dựa vào tường đi ra khỏi phòng ngủ, phòng khách yên tĩnh vắng lặng, trên mặt đất vẫn còn sót lại những mảnh thủy tinh của chiếc bình hoa thủy tinh tối qua, vẫn không thấy bóng dáng của Nhiễm Thanh Trang.

Không phải anh thật sự đi rồi đấy chứ? Có đi cũng là tôi phải đi mới đúng. Tôi phải đến bệnh viện khám xem, xem có phải bệnh tình nghiêm trọng hơn rồi không, nếu không thì sao có thể làm ra chuyện mất nhân tính như vậy?

Mang thùng rác từ trong phòng bếp ra, cẩn thận nhặt những mảnh thủy tinh trên mặt đất, tôi quá mức chìm đắm vào suy nghĩ của chính mình, ngay cả phía sau có người đến từ lúc nào cũng không phát hiện.

“Cẩn thận làm tay bị thương.”

Tay tôi run lên, một mảnh thủy tinh lớn trượt khỏi đầu ngón tay, đập trên mặt đất, vỡ thành vài mảnh nhỏ. Tôi sững sờ, cơ thể được người bế lên, nhẹ nhàng đặt lên trên chiếc bàn ở bên cạnh.

Nhiễm Thanh Trang đang đứng ngay trước mặt tôi, trên tay không có hành lý, trên mặt cũng không có những giọt nước mắt lên án.

Anh rút hai tờ khăn giấy, vơ chút vụn thủy tinh trên mặt đất thành một nhúm trong khăn giấy rồi vứt vào thùng rác.

Tôi ngơ ngác nhìn anh, nhất thời quên luôn cả việc phải xuống khỏi chiếc bàn.

Anh dọn dẹp xong vụn thủy tinh, ngẩng đầu thấy tôi vẫn đang ngồi trên bàn, hơi ngạc nhiên: “Không xuống được à?”

Thái độ của anh tự nhiên như vậy, nếu không phải bây giờ chân eo tôi vẫn còn đau, lọ hoa cũng thực sự đã vỡ nát thì tôi còn nghi ngờ không biết tối qua người uống say có phải là tôi không.

“Anh vừa đi đâu vậy?” Tôi ôm lấy cổ anh, mặc anh ôm thắt lưng rồi bế mình từ trên bàn lên.

Anh đặt tôi xuống đất, không lập tức buông tay ra mà cách lớp áo phông vuốt ve eo của tôi: “Giặt ga giường, phơi trên sân thượng.”

Thắt lưng tôi vốn đã đau nhức, vừa bị anh sờ một cái là đầu gối lại càng nhũn như sợi mì, đứng cũng không đứng được. Tôi chỉ có thể dựa vào người anh, hai tay bám lên anh, ngẩng đầu nói chuyện cùng anh.

“Nếu như anh tức giận quá muốn đánh em một trận, em tuyệt đối sẽ không phản kháng.”

Động tác trên tay anh dừng lại một chút, sắc mặt kỳ quái nói: “…Tại sao anh lại muốn đánh em.”

Máu toàn thân tôi dường như muốn thiêu đốt, cháy đến mức đáy mắt hơi phát nóng. Đầu ngón tay run rẩy, tôi hạ mắt xuống, khó mà mở lời: “Thì là… em… em biết anh nhận nhầm người, nhưng em… không kìm được dụ dỗ… như vậy, anh đánh em một trận đi. Chuyện tối hôm qua em cam đoan sẽ không nói ra… Buổi tối em sẽ chuyển qua bên Đào Niệm ở… Anh thấy, anh thấy thế nào?”

Lực tay trên eo đột nhiên tăng mạnh, khiến cả eo bụng tôi chặt chẽ dán lên người Nhiễm Thanh Trang, không có một chút khe hở.

“Quý Ninh, tối qua em còn nhớ được bao nhiêu?”

Còn nhớ được bao nhiêu?

Lúc trước thì đều nhớ kỹ, bao gồm cả lúc cọ xát lẫn nhau, hay sau đó là lợi dụng cọ xát tiến thêm một bước thăm dò cực hạn của cơ thể. Bởi vì lúc bắt đầu thật sự vừa khô vừa đau cho nên ấn tượng của tôi cũng cực kỳ sâu sắc.

Lúc sau thành thật mà nói thì ký ức có chút đứt quãng. Rất nhiều lúc trong đầu tôi chỉ là một mảnh trống rỗng, hoàn toàn rơi vào khoái cảm xác thịt, không có cách nào tập trung được suy nghĩ.

“Nhớ được mấy lần?” Thấy tôi mãi không đáp, Nhiễm Thanh Trang lại hỏi tiếp.

Mấy lần gì?

Tôi khó hiểu ngẩng đầu, Nhiễm Thanh Trang nhíu chặt mày, giống như đang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thở dài một hơi, nói: “Một lần cũng không nhớ được?”

Tôi không biết trả lời anh thế nào, cứ cảm thấy nếu như gật đầu thì anh sẽ càng tức giận hơn, chỉ có thể ấp úng phát ra mấy từ vô nghĩa “ưm” với “a”, xấu hổ muốn thử chạy trốn khỏi vấn đề này.

Anh buông lỏng vòng tay đang siết bên hông tôi, gỡ cánh tay tôi xuống, lùi ra một khoảng cách đánh giá nhìn tôi: “Vậy nên em tính để anh đánh em một trận, sau đó cả hai không nợ gì nhau nữa đúng không?”

Ánh mắt anh quá sắc nhọn, tôi thực sự không thể đối diện.

“Nếu anh muốn đánh hai trận… cũng không phải không thể.” Tôi thậm chí có thể giao thắt lưng lên cho anh đánh.

Anh cười giễu một tiếng: “Em nghĩ hay quá.”

Nghe anh nói như vậy, tôi càng hổ thẹn cúi thấp đầu xuống. Chuyện tôi làm đúng là không thể nào đánh một trận mà giải quyết được, quá tồi tệ, có đánh chết cũng không quá đáng. Do tôi không thể khống chế chính mình, đều do tôi sai, tôi đáng chết, tôi đáng đời…

Nhiễm Thanh Trang túm lấy cổ áo của tôi, tức giận đến mức thở hổn hển, nói: “Quý Ninh, sao trước đây anh không nhìn ra được em là loại người này? Hả? Hôm qua còn ở trên giường nói thích anh, muốn anh không được thích người khác, hôm nay kéo quần lên là không nhận người nữa, rốt cuộc em có ý gì?”

“…”

Tôi nói thích anh, không cho anh thích người khác?

Tôi có nói sao? Tôi hồi tưởng lại, không nhớ rõ, nhưng chắc đã nói vậy rồi, đàn ông mà, lúc như vậy thật sự là lời gì cũng có thể nói ra được… Chờ chút, hôm qua người say rượu là anh không phải tôi, tại sao tôi còn không nhớ được mà anh lại có thể nhớ rõ đến như vậy?

Tôi nghĩ đến một khả năng kinh hãi, trợn to mắt nói: “Hôm qua anh không uống say sao?”

Khóe môi anh câu lên nụ cười, đúng tình hợp lý mà trả lời tôi: “Anh từng nói anh say rượu sao?”

Lượng thông tin khổng lồ khiến bộ não vốn đã không nhanh nhẹn lắm của tôi càng trở nên tồi tệ hơn, trong nháy mắt, tôi chết cứng.

Mà ngay khi tôi đang rơi vào hoài nghi với cuộc sống thì chuông cửa bên ngoài vang lên.

Tôi và Nhiễm Thanh Trang nhìn nhau, buông tay ra, đi ra ngoài mở cửa.

Phó Từ cầm theo một túi văn kiện, áo mũ chỉnh tề đứng trước cửa. So với lần trước tôi nhìn thấy anh ta thì thần sắc đã tốt lên không ít, chỉ là vẻ mặt vẫn lạnh lẽo âm u, cùng với màu da trắng ngà của anh ta, thực sự trông giống như một con ma cà rồng quanh năm suốt tháng không thấy ánh mặt trời, vô cùng chán ghét loài người.

“Xin chào, tôi là Phó Từ, công tố viên trưởng trong vụ án của Kim Phỉ Thịnh, lúc trước đã gọi điện thoại liên hệ với cậu.”

Không ai nhúc nhích.

Tôi và Nhiễm Thanh Trang nhìn về phía sau người anh ta, mà người phía sau anh ta cũng đang nhìn chúng tôi, hai bên đều hơi kinh ngạc.

Phó Từ phát hiện ra điều bất thường, quay lại liếc nhìn Lâm Sênh, giới thiệu cho chúng tôi: “Cơ thể của tôi không tốt lắm, đây là bác sĩ đi theo tôi, họ Lâm tên Sênh. Chúng tôi đã điều tra tường tận thân phận của cậu ta, đã ký thỏa thuận bảo mật, có thể tin cậy cậu ta.” Anh ta dừng lại một chút: “Nhưng tôi đoán, điều hai người để ý không phải là cái này.”

Áo sơ mi của Lâm Sênh có màu xanh nhạt, tay áo xắn tới tận khủy, ý cười trên mặt rút đi từng chút, nói: “Em đợi anh ở ngoài.”

Công tố viên là Phó Từ, mà Lâm Sênh là bác sĩ của anh ta vậy mà cũng đến nhà an toàn. Tôi, Nhiễm Thanh Trang, Lâm Sênh, tuy mỗi người trong chúng tôi đều đã gặp riêng nhau, nhưng ba người cùng ở dưới một mái hiên, ít nhiều cũng có hơi đột ngột. Lại thêm tối hôm qua tôi mới ngủ cùng Nhiễm Thanh Trang, mà trước khi ngủ, Nhiễm Thanh Trang lại vừa ăn cơm cùng với Lâm Sênh… Tôi lại bắt đầu thấy nhức đầu rồi.

“Vào đi.” Nhiễm Thanh Trang nghiêng người, để Phó Từ vào nhà. Anh không gọi Lâm Sênh, nhưng cũng không đóng cửa.

Nhiễm Thanh Trang và Phó Từ ngồi bên cạnh bàn ăn, tôi rót lần lượt cho bọn họ trà lạnh và nước lọc.  

Nhiễm Thanh Trang nghi hoặc liếc nhìn tôi, tôi giải thích: “Tim không tốt thì không thể uống trà đặc.”

Hồi cấp ba, tim của bà nội anh không tốt, tôi từng tra tài liệu, tuy không nhớ được toàn bộ nhưng mấy điều này vẫn có chút ấn tượng.

Phó Từ bưng cốc nước lên uống một ngụm, nói: “Cảm ơn, tim tôi đã tốt rồi, nhưng mà bây giờ tôi đang dùng thuốc ức chế miễn dịch, đúng là phải duy trì chế độ ăn uống nhẹ nhàng.”

Bên ngoài nắng gắt hừng hực, cũng không có chỗ nào có bóng râm, Lâm Sênh ngồi trên ghế đá bên ngoài, một mình nghịch điện thoại di động, chẳng mấy chốc phần áo trên lưng đã ướt đẫm.

Vốn dĩ tôi không muốn quan tâm đến cậu ta, nhưng dù sao cậu ta và Phó Từ cũng là khách, thấy mồ hôi trên người cậu ta chảy ra càng lúc càng nhiều. Sợ cậu ta trúng nắng, tôi cầm cốc trà lạnh đi ra ngoài sân, dùng lưng ngón tay đẩy đến trước mặt cậu ta.

Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn nổi lên ửng hồng, trên chóp mũi toàn là mồ hôi.  

“Tại sao không vào?” Tôi hỏi: “Chẳng phải hôm qua mới gặp nhau sao?”

Tôi đoán là Lâm Sênh muốn phủ sạch mọi quan hệ với người đàn ông khác trước mặt Phó Từ nên trong lòng càng vì Nhiễm Thanh Trang mà cảm thấy cậu ta chẳng đáng.

Cậu ta nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười: “Tôi gặp ai cơ?”

“Nhiễm Thanh Trang.” Tôi nhíu mày, không biết có gì mà cậu ta thấy buồn cười.

“Ồ… ý cậu là, cậu ta bảo người chuyển lại cái nhẫn cho tôi ấy hả? Hôm qua quầy lễ tân nói có người nhặt được nhẫn của tôi, tôi vừa nhìn là biết chính là cái nhẫn năm đó tôi cho Nhiễm Thanh Trang, nhưng thực sự tôi và cậu ta chưa gặp nhau.”

“Cái gì?” Tôi giật mình.

Hai người họ hôm qua chưa gặp nhau?

“Cậu ta trả nhẫn lại cho tôi, chắc hẳn là biết chuyện năm đó rồi đúng không? Vậy tôi đi vào chẳng phải chỉ khiến người ta thêm ghét bỏ…” Cậu ta nhìn chăm chú biểu cảm của tôi, đột nhiên dừng lại một chút, nhìn tôi giống như đang nhìn người ngoài hành tinh: “Không phải là hai người đến bây giờ vẫn chưa nói ra đấy chứ? Cậu rốt cuộc đang làm gì vậy hả, Quý Ninh? Cậu đang đợi tôi cướp cậu ta về lại sao?”

Lâm Sênh vứt điện thoại di động lên bàn, nói: “Có biết vì sao năm đó tôi theo đuổi được cậu ta không? Bởi vì cậu ta tưởng người tặng bữa sáng là tôi, điều tra ra hung thủ ngược đãi chó là tôi, thức trắng đêm chăm sóc cậu ta ở bệnh viện là tôi, cắt ghép ra quyển sổ tay chăm sóc người bệnh tim ngu ngốc cho cậu ta là tôi.”

“Quý Ninh, chắc cậu đã đọc ‘Hồ Thiên Nga’ rồi đúng không? Thiên nga trắng và hoàng tử yêu nhau trước, nhưng thiên nga đen lại đóng giả thành dáng vẻ của cô ta rồi tham dự vũ hội và khiến cho hoàng tử nói lời thề nguyện tình yêu với người đã nhận nhầm. Cậu chính là con thiên nga trắng đáng thương kia.”

“Bây giờ cậu đang làm gì vậy? Tự cho là đúng rồi giật dây bắc cầu cho tôi và Nhiễm Thanh Trang sao? Cậu thật sự nên bớt buồn nôn đi. Tôi chỉ bị đưa ra nước ngoài, không phải bị tống vào tù, cậu có biết tôi có bao nhiêu cơ hội liên lạc lại với cậu ta không?” Cậu ta giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Đừng vứt mấy thứ cậu không cần cho tôi nữa, tôi không phải cái thùng rác.”

Tôi bưng cốc nước lạnh lên hất thẳng vào mặt cậu ta, trong nháy mắt đầu tóc mặt mũi cậu ta ướt nhẹp. Nếu không phải Nhiễm Thanh Trang và Phó Từ còn ở bên trong thì tôi thật sự hận không thể nhào lên bóp chết cậu ta.

Tôi nhịn đau đớn như rút máu đưa Nhiễm Thanh Trang đến trước mặt Lâm Sênh, vậy mà cậu ta lại nói anh là thứ tôi không cần?

“Loại người như cậu… nên cô độc cả đời.” Sao tôi lại cảm thấy có thể phó thác Nhiễm Thanh Trang cho cậu ta chứ? Đầu óc tôi đúng là bệnh đến mức hồ đồ rồi.

Lâm Sênh cúi đầu liếc nhìn vạt áo bị thấm ướt lộ ra da thịt của chính mình, ha ha cười rộ lên: “Cuối cùng không giả vờ nữa hả Quý Ninh? Bây giờ cậu thú vị hơn trước đây nhiều đấy.”

Tôi cầm cốc lên, đè nén lửa giận xoay người đi vào nhà, vừa mở cửa, suýt nữa đụng phải Nhiễm Thanh Trang. Anh giống như một bức tường đứng ở đó, gương mặt tối sầm đến đáng sợ, cũng không biết đã nghe được bao lâu rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN