Bản Tính Hạ Đẳng - Chương 68
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Bản Tính Hạ Đẳng


Chương 68


Vậy mà lại trở nên như thế này. Sau khi đeo nhẫn lên, quan hệ của tôi và Nhiễm Thanh Trang trở nên khá kì lạ.

Kế hoạch của tôi vốn không phải là như thế.

Đã nhiều lần tôi định vọt đến trước mặt Nhiễm Thanh Trang, bảo anh tháo nhẫn xuống và nói cho anh biết những gì tôi nói đêm đó đều là lời vô tâm. Gì mà thích anh, bảo anh đừng thích người khác, tất cả đều là lời vớ vẩn. Nhưng anh chỉ cần khẽ dựa vào gần rồi sờ sờ mặt, xoa xoa đầu tôi, anh thậm chí không cần nói chuyện thì cũng đã làm tôi quên hết những gì muốn nói.

Sự đụng chạm của anh, lời nói của anh, chính bản thân anh đều đang ăn mòn lý trí bấp bênh của tôi. Chúng mang theo ma lực làm tôi không thể nói những gì phạm vào tâm nguyện của anh thành lời. Thậm chí tôi còn cảm thấy rằng dù anh có muốn tôi chết thì tôi cũng không nói hai lời.

Không thì… bảy ngày thôi, ở với anh bảy ngày nữa rồi tôi sẽ đi.

Mặc dù chưa có bất kì kế hoạch gì, cũng không biết có thể đi đến đâu nhưng tôi đã tự nói với mình, nhiều nhất là bảy ngày, sau bảy ngày là phải đi ngay.

Trong bảy ngày này, tôi phải ra sức làm khó anh, để anh hận tôi, để anh và tôi cả đời không qua lại với nhau nữa. Tốt nhất là làm anh hận đến mức biết tôi chết rồi mà vẫn cảm thấy may là không ở chung lâu với tôi ấy, hận khắc cốt ghi tâm.

Tôi không muốn anh giống như trong mơ, tôi không muốn anh thích tôi.

Ngày thứ nhất, thứ hai thì còn ổn. Đến ngày thứ ba, cuối cùng tôi đã tìm được một chút chuyện.

“Anh có cảm giác bên ngoài hơi trống không?”

Khi đang ngồi xem thi đấu bóng cùng với Nhiễm Thanh Trang, vào lúc nghỉ ngơi giữa trận, anh đứng dậy đi toilet, tôi liếc ra khu vườn ngoài cửa sổ. Dưới ánh đèn đường lạnh tanh, trong khu vườn chỉ có một cây phong lẻ loi trơ trọi, trông thật khó coi. Chờ anh quay về, tôi liền đề nghị mua ít hoa cỏ về trồng.

Anh cầm một bát anh đào đã rửa ngồi xuống bên cạnh tôi, nghe vậy thì gật đầu nói: “Hình như ở gần đây có phiên chợ, ngày mai anh sẽ bảo Đào Niệm mua ít hoa về.”

Anh đưa bát tới trước mặt tôi. Tôi nhận lấy, vừa bưng vừa cầm hai quả anh đào bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt mùi vị chua ngọt tràn khắp khoang miệng. Ăn được một nửa thì tôi phát hiện chỉ có tôi ăn từ đầu đến cuối, Nhiễm Thanh Trang chưa hề đụng tới.

“Sao anh lại không ăn?” Tôi cầm một quả anh đào đưa đến bên môi anh.

Anh nhìn tôi một chút rồi lại liếc nhìn quả anh đào kia, há mồm cắn, thuận tiện dùng đầu lưỡi quấn lấy ngón tay tôi.

Tôi liền thu tay lại, bị anh làm cho thất thần, tâm trạng xem bóng cũng mất.

Anh ăn anh đào xong rồi nhổ hạt, ánh mắt lại tập trung vào màn hình lớn phía trước, trông lại khá thành thật.

Tôi lại đút anh ăn một quả. Lần này anh còn không thèm nhìn, mặc tôi nhét quả anh đào vào trong miệng. Anh máy móc nhai hai lần rồi nhổ hạt ra, trong suốt quá trình không hề rời mắt.

Hai đội đang giằng co tỷ số, song phương tấn công kịch liệt hơn.

Đặt bát lên trên bàn trà, tôi ngậm lấy một quả anh đào rồi xoay người lại ôm mặt Nhiễm Thanh Trang, phủ lên môi anh.

Anh vùi vào trong ghế sô pha, một tay nắm eo tôi, cùng tôi quấn quít môi răng.

“… Trận bóng này có, có hi vọng.”

Anh hơi thất thần, tôi bèn cắn đầu lưỡi anh, nghiền nát thịt quả rồi hôn sâu hơn. Nước trái cây tràn đầy khoang miệng, tràn khắp mọi ngóc ngách. Tôi quỳ gối hai bên thân anh, tay đặt trên lồng ngực.

Anh mặc tôi thực hiện hành vi được gọi là “đút ăn” nhưng thực chất là “quấy rối tình dục” một cách bị động, đồng thời đáp lại tôi một cách không nhanh không chậm, bàn tay không ngừng xoa bóp eo tôi.

“Dẫn bóng, dẫn bóng!”

Động tác của anh hơi dừng, rồi tiếp tục hôn tôi, mặt lại nghiêng sang bên một chút nhìn về phía TV.

Tôi nhíu mày ngồi dậy, nghiêng đầu nhổ hạt anh đào ra, xoay mặt anh lại rồi lần nữa cúi người xuống, ra sức quấy rối anh.

Anh bị tôi hôn đến mức hô hấp dần dần trở nên dồn dập, lực ngón tay tăng thêm, thò vào trong quần áo.

Thấy không thể cản nổi chuyện sắp xảy ra, tay tôi chống ngực anh đẩy ra, môi cọ nhẹ vào chỗ giao nhau giữa cằm và cổ anh: “Em chưa kéo rèm cửa.” Có khi bọn Đào Niệm ở đối diện đã nhìn thấy.

“Vậy thì đi tới chỗ bọn họ không nhìn thấy.” Nhiễm Thanh Trang khàn khàn nói, một giây sau đã vững vàng nâng mông bế tôi lên.

Tôi ôm lấy cổ anh, biết mà còn hỏi: “Không xem bóng nữa à?”

“Không xem.” Anh cắn một cái vào hầu kết tôi, hàm hồ nói: “Như này còn xem thế nào được nữa?”

Tôi ngẩng đầu lên, đè gáy anh thở gấp.

Thoạt đầu tôi chỉ muốn làm phiền anh để anh không được xem bóng, không biết làm sao lại làm phiền đến trên giường, hai người lăn thành một đống.

Ngày hôm sau, tôi rời giường thì đã gần chiều, khi ngồi dậy thì đằng sau cũng đau đớn theo.

Tôi sờ vai, quay ra sau nhìn một chút, chỉ thấy ở vai có một dấu đỏ.

Hôm qua Nhiễm Thanh Trang đúng là đã phát điên, dường như là muốn cắn lên từng tấc sau người tôi. Đặc biệt là chỗ gần xương cùng, anh cứ gặm cắn hết lần này đến lần khác, thích không rời miệng, tôi thậm chí còn ảo giác tưởng da thịt sắp bị anh liếm rách.

Tôi chầm chậm bước từng bước tới cửa, Nhiễm Thanh Trang đang trồng hoa dưới ánh mặt trời. Mồ hôi đầy cổ anh, trên xương quai xanh có dấu răng màu đỏ tươi do tôi cắn.

Trải qua buổi tối hôm qua, tôi càng chắc chắn hơn quả đúng là sinh vật mang tên “đàn ông”, chỉ cần sung sướng vui vẻ thì cái gì cũng nói ra được.

Tôi không dám nhớ lại tối qua mình đã hồ ngôn loạn ngữ nói gì với anh, “thích” hay “yêu” đã không còn quá kinh ngạc, tệ nhất là tôi còn gọi anh là “Bảo bối của em” …

Thật sự là hận không thể mất trí nhớ lần nữa.

“Đập như thế này một lát…” Nhiễm Thanh Trang gieo xuống một hạt giống tú cầu, quay đầu cầm xẻng vỗ vỗ lên đất bùn như đang làm cho người nào đó xem.

Tôi lại đi về phía trước hai bước, thấy rõ một cậu bé ngồi xổm bên cạnh anh, chính là cậu bé lăn bóng da đến bên chân tôi lần trước.

Cậu bé cầm trên tay cái xẻng nhỏ hơn, bắt chước Nhiễm Thanh Trang trồng một cây mạch môn nhỏ xuống đất.

“Thế này ạ?” Cậu bé dè dặt hỏi thăm.

“Đúng, em làm tốt lắm.” Nhiễm Thanh Trang không hề keo kiệt, khích lệ cậu.

Trên mặt cậu bé hiện ra nụ cười xán lạn, cúi đầu trồng cây chăm chỉ hơn.

Tôi nhìn cảnh này, cảm thấy đầu hơi đau nhưng tự nhiên cũng mỉm cười theo.

Tôi đã từng muốn cùng Nhiễm Thanh Trang chạy trốn, chạy đến một nơi không có ai biết chúng tôi, rồi mỗi ngày sẽ đi chợ, mua bắp rang ngọt ngào xong cò kè mặc cả với người bán. Khi đó, trong lòng tôi không muốn lo chuyện nhà họ Kim, cũng không muốn lo mình còn có thể sống bao lâu. Hiện tại xem ra đã thực hiện được một nửa tâm nguyện, còn một số việc thì không thể không lo.

Nhìn cậu bé đang nghịch bùn, tôi khe khẽ thở dài một hơi. Haiz, làm trẻ con vẫn tốt nhất.

Khi còn bé thì hâm mộ người lớn tự do tự tại, chờ đến khi lớn thật rồi thì lại hâm mộ các bạn nhỏ vô lo vô nghĩ.

Cứ nhìn vậy một lát rồi tôi yên lặng quay vào phòng.

Rửa mặt xong, tôi tiện tay cầm lấy cái bánh bao trên bàn, cũng gia nhập vào đội ngũ cải tạo sân vườn.

Cậu bé ở ngay bên cạnh, nhũ danh là Hạo Hạo. Bố mẹ cậu đi làm ăn xa, trong nhà chỉ có hai người là cậu và bà, năm nay sáu tuổi.

Có thể là vì không có bạn cùng tuổi để chơi nên tính cách cậu bé ngại ngùng, lời nói nhẹ nhàng yếu ớt như tiếng mèo con kêu. Sau khi chơi một lát ở chỗ chúng tôi, cậu bé bị bà gọi về vì trời quá nóng và phải đi ngủ trưa.

Tôi và Nhiễm Thanh Trang tiếp tục đào hố trồng hoa, anh phụ trách đào hố, tôi phụ trách đưa cây hoa con cho anh.

Anh không cho tôi đụng vào xẻng, cũng không cho phép tôi đụng vào hoa có gai, cứ như thể tôi chỉ cần chạm thử ngón tay vào thôi thì sẽ bị gãy xương.

“Không biết sang năm cái vườn này sẽ thành ra như thế nào.” Chắc tôi sẽ không thể thấy được, còn Nhiễm Thanh Trang có lẽ cũng sẽ không ở mãi nơi này. Thành quả lao động của chúng tôi hôm nay không biết sang năm sẽ hời cho ai.

“Hàng năm có thể quay về nhìn một chút.” Nhiễm Thanh Trang trồng gốc nguyệt quý cuối cùng đang dựa vào tường xuống đất rồi dùng chân giẫm lên đất bùn.

Anh giũ giũ bùn trên người rồi đến đứng sóng vai với tôi dưới mái hiên, nhìn qua khu vườn đang toát ra sự sống một lần nữa, cảm khái nói: “Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình có thể thoải mái trồng hoa trồng cỏ.”

Tôi nắm chặt bàn tay dính bùn của anh, nhìn thành viên mới khắp khu vườn mà tâm trạng trở nên tốt đẹp: “Khi hoàng hôn thì không sợ đêm tối, khi bình minh thì lại cảm ơn một ngày mới. Mặt trời mọc thì mặt trăng lặn là điều không thể thay đổi, có lo lắng sầu não cũng chỉ là vô bổ mà thôi. Anh phải học cách thả lỏng vì về sau thời gian như thế này sẽ còn rất nhiều.”

Anh mãi không nói gì, nhưng tôi có thể cảm giác anh vẫn luôn nhìn tôi.

“Sao thế?” Tôi quay đầu lại hỏi.

“Khi hoàng hôn thì không sợ đêm tối…” Anh lặp lại lời tôi từng nói.

Tôi tưởng anh thấy câu nói này có lý quá, bèn cười nói: “Khi bình minh thì cảm ơn ngày mới. Câu này không phải do em nói đâu…” Tôi nghĩ mã mà không nghĩ ra là ai nói, chỉ nhớ là rất nhiều năm về trước đã nhìn thấy ở đâu đó, cảm thấy khá hay nên nhớ đến tận bây giờ: “Em cũng chỉ đọc được thôi.”

Anh suy tư một lát rồi gật đầu, không nói gì nữa, thu dọn công cụ xong thì đi vào trong nhà tắm rửa.

Buổi tối, trừ thức ăn do quán cơm nhỏ đưa tới thì Nhiễm Thanh Trang còn đích thân làm một bát mì Somen dọn lên bàn.

“Hôm nay là sinh nhật của anh.” Anh giải thích.

“Sinh nhật?” Tôi giật mình, chân tay hơi luống cuống: “Sao anh không nói sớm? Em cũng chưa chuẩn bị quà…”

Sao tôi lại không nhớ sinh nhật của anh chứ, đang ra tôi còn phải đặt bánh kem cho anh. Đây còn là sinh nhật đầu tiên tôi trải qua với anh, vậy mà chỉ ăn một cách đơn giản mộc mạc như thế này.

Đột nhiên, tôi bỗng nhận ra.

Quý Ninh, mày có thể thoát khỏi ma pháp của Nhiễm Thanh Trang một lát được không? Đã nói là phải làm cho anh không thể chịu nổi mày, phải ghét mày mà? Mấy ngày nữa là đã đến ngày hẹn rồi, mày định nuốt lời à?

“Không cần quà đâu.” Nhiễm Thanh Trang múc ra một bát mì nhỏ cho tôi: “Có em ở đây là đủ rồi.”

Mày tỉnh táo chút đi! Mày lại sắp mất đi lý trí rồi, quyết tâm của mày đâu? Mày quên cơn ác mộng của mày rồi sao? Mày muốn anh ấy cả đời không thể quên mày, cả đời đau khổ à?

Chỉ có chuyện này thôi, xin mày đừng động lòng nữa, đừng động lòng nữa!

Suy nghĩ của tôi bị giằng co qua lại giữa tình cảm sâu đậm cao thượng và bản tính hạ đẳng, chưa kịp phân thành bại thì đã bị tô mì của Nhiễm Thanh Trang tạm thời thống nhất cục diện – chủ sinh nhật vẫn lớn nhất, tô mì này tôi vẫn phải ăn.

Tay nghề của Nhiễm Thanh Trang không thể nói là quá giỏi. Vị hơi nhạt, mì cũng cứng, nhưng bát mì sinh nhật này lại là bát thơm ngon nhất mà tôi từng ăn.

“Anh không cần quà, chúng ta chơi trò anh hỏi em đáp đi?”

Lượng ăn trước kia của Nhiễm Thanh Trang rất đáng sợ, khi ăn cũng rất tập trung. Nhưng hôm nay không biết vì sao, sinh nhật của mình mà anh lại ăn ít đi, đũa cũng không động nữa.

Tôi vừa ăn mì vừa gật đầu nói: “Anh hỏi đi.”

Anh gắp cho tôi một miếng rau xanh: “Tên?”

Câu hỏi kiểu gì đây?

“Quý Ninh.” Không nhìn ra được anh định làm gì, nhưng tôi vẫn phối hợp báo tên của mình.

“Tuổi tác?”

“25.”

“Trái cây yêu thích nhất?”

“Lê.”

“Màu sắc yêu thích nhất?”

“Màu trắng.”

“Khi hoàng hôn thì không e sợ đêm tối…”

“Khi bình minh thì lại cảm ơn một ngày mới.”

“Có lẽ bạn đang chờ được cứu rỗi, nhưng làm sao bạn biết được…”

“Bạn không phải là sự cứu rỗi của người khác.” Nói xong, tôi ngơ ra.

Câu trước thì tôi đã quên mình nhìn thấy ở đâu, nhưng câu này thì tôi có ấn tượng rất sâu: Đó là châm ngôn ở trong bánh may mắn. Đối với tôi, ngày mà tôi có được nó chẳng khác nào một cơn ác mộng. Tôi tận mắt nhìn thấy Lâm Sênh và Nhiễm Thanh Trang hẹn hò ở trong phòng học. Bị sự đố kị điều khiển, tôi đã quyết định sai lầm, tố cáo bọn họ.

Nhiễm Thanh Trang đặt đũa xuống, rõ ràng tiếng động không to lắm nhưng khi đũa và mặt bàn va vào nhau phát ra tiếng “bộp”. Tôi vẫn không khống chế được mà run nhẹ.

“Quý Ninh, đây là cơ hội cuối cùng…” Anh nói, gằn từng từ từng chữ: “Em còn giấu anh chuyện gì không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN