Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team - Chương 114: Phiên ngoại 1: Bữa tiệc sau trận chung kết (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team


Chương 114: Phiên ngoại 1: Bữa tiệc sau trận chung kết (1)


Edit: Ry

Giải mùa thu 2048, NXK giành ngôi vị quán quân.

Đêm đó toàn thể internet vỡ tung, ngoài các từ khóa liên quan như “Đêm chung kết”, “NXK” ra thì cái tên “Thần Huy Lan Nhạc” lại một lần nữa lên bảng hot search.

Thiếu niên mắc bệnh nan y, không thể không giải nghệ khi đang ở đỉnh cao, trở thành tiếc nuối của vô số người.

Giờ cậu trở về trong kì tích, một lần nữa giành chức vô địch. Chuyện này chỉ nghe qua thôi đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, thêm nữa cậu còn là người mở đầu cho giải đấu bàn phím cũng như kết thúc nó, ngay cả người không biết gì về e-sport cũng phải chú ý.

Fan thì càng khỏi phải nói.

Bọn họ theo dõi cậu cả một mùa giải, càng ngày càng yêu mến cậu, cũng càng ngày càng điên cuồng vì cậu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu đã thành huyền thoại.

Mà bản thân “huyền thoại” lúc này lại không có tâm tư để ý mấy chuyện trên mạng.

Bọn họ tổ chức họp báo xong thì đi tụ tập với đám bạn ăn mừng.

Có hai nhóm bạn, một nhóm là giới e-sport, nhóm còn lại là đám Dật Tâm Nhân. Mỗi bên đều có không ít người, thế nên họ dứt khoát chọn tổ chức tiệc ở cùng một nơi, thuê vài gian phòng.

Mấy vị đồng đội không biết đám Dật Tâm Nhân, chủ yếu chỉ chơi với người trong giới. Khương Thần và Phương Cảnh Hành thì chơi thân với cả hai nên chỉ có thể đi qua đi lại. Hai người uống vài chén rượu với bên e-sport rồi đứng dậy sang chỗ đám Dật Tâm Nhân đang chờ. Đi được nửa đường, Phương Cảnh Hành bỗng nói: “Anh có thấy bọn mình như thế này giống gì không?”

Khương Thần hỏi: “Giống gì?”

Phương Cảnh Hành nói: “Giống vợ chồng đi từng bàn chúc rượu trong đám cưới.”

Khương Thần liếc anh một cái: “Coi như làm quen trước.”

Phương Cảnh Hành nhìn cậu: “Vậy em có thể coi câu đó như một lời cầu hôn không?”

Khương Thần đáp: “Được, sau này anh sẽ bù đắp cho.”

Phương Cảnh Hành lập tức mất tiếng, nhịp tim cũng lỡ hai nhịp.

Người này thật là… Mỗi lần chủ động đều khiến người ta không chịu nổi.

Anh kéo người yêu vào trong ngực, đang định hôn một cái thì nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng “két”, cửa phòng mở ra.

Số 7 vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp tư thế này của bọn họ, vội vàng che mắt: “Em không thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục đi.”

Phương Cảnh Hành dở khóc dở cười, lý trí trở lại, cảm thấy nơi này không phải chỗ thích hợp.

Anh nắm tay Khương Thần, thấy cái bóng đèn này bước ra từ phòng Dật Tâm Nhân gửi cho anh thì hỏi: “Bạn là?”

Số 7 thả tay xuống, lần này không dùng giọng giả nữa mà cười híp mắt đè giọng xuống: “Đoán xem.”

Khương Thần: “…”

Phương Cảnh Hành: “…”

Tuyệt vời, là anh ta.

Cũng không biết là do trang điểm hay là do trên mặt dán thứ gì mà nhìn qua đúng thật là không thấy được dáng vẻ ban đầu nữa.

Khương Thần nghĩ bụng không hổ là dân chuyên nghiệp, im lặng nhìn anh ta mấy giây, vẫn không nhịn được mà hỏi một vấn đề rất đi vào lòng người: “Lúc đi vệ sinh thì tính sao?”

Số 7 cười nói: “Buổi chiều tôi không uống nước nên lúc xem thi đấu không cần đi vệ sinh. Chỗ này có nhà vệ sinh cho cả nam lẫn nữ, chia buồng riêng nên không lo.” Anh ta vừa nói vừa nhường đường: “Tất cả đều đang đợi hai người đấy, mau vào đi, tôi ra ngoài gọi điện thoại.”

Hai người đưa mắt nhìn anh ta đi đôi bốt cao “cộp cộp cộp” xa dần, bóng lưng còn có phần đong đưa, lại im lặng một hồi.

Phương Cảnh Hành: “Rốt cuộc là anh ta làm nghề gì vậy?”

Khương Thần: “Chịu.”

Hai người mở cửa vào nhà, lập tức nghe được tiếng hoan hô.

Hầu hết người đến là người của Như Ý và mấy bang lớn, sau một buổi tối trò chuyện thì họ đã thân quen hơn, giờ phút này thấy hai vị đại lão vào cửa, lập tức vỗ tay chúc mừng.

“Quán quân đến rồi!”

“Chúc mừng đại lão đoạt giải quán quân, hôm nay mấy anh đánh đỉnh lắm!”

“Em xem mà sôi trào hết cả nhiệt huyết!”

“Chúc mừng chúc mừng!”

Phương Cảnh Hành tai thính nghe được một câu “trăm năm hạnh phúc” trong biển lời chúc, cười đến là rạng ngời: “Cảm ơn.”

Dật Tâm Nhân đứng dậy giới thiệu cho bọn họ.

Hai người vừa nghe vừa quan sát.

Khí chất của Cô Vấn cũng tương tự như Nho Sơ, đều là loại tổng giám đốc bá đạo. Bạch Long Cốt, Phi Tinh Trọng Mộc là kiểu anh đẹp trai tầm trên, đều có vẻ riêng của mình; Liễu Hòa Trạch hơi mũm mĩm, Triều Từ và Mộc Gia Tỏa thì đeo kính; Hạnh Thiên Thành là một người đàn ông rất hào sảng, Người Trong Gương lại trái ngược, trông rất thanh tú, nghe nói là sinh viên nghệ thuật.

Mà bên Như Ý thì đáng chú ý nhất chính là bộ đôi sở khanh, giá trị nhan sắc đều rất đáng lên sàn.

Nhất là Trá Tử, một đôi mắt hoa đào ngập tràn ý cười, phong lưu phóng khoáng, hiển nhiên trong hiện thực cũng là một tai họa biết đi.

Bộ đôi khốn nạn cũng đang nhìn hai vị đại lão, có phần líu lưỡi.

Tuy bọn họ biết hai vị này rất đẹp, nhưng mặt đối mặt như vậy có cảm giác khác hoàn toàn, lực tác động lớn hơn nhiều.

Tình Thâm Trường Thọ ôm vai Trá Tử, đau đớn che ngực: “Anh nói đi sao bọn họ lại tiêu hóa nội bộ chứ? Bọn mình mỗi người một cái có phải tốt rồi không?”

Trá Tử vô cùng tán thành: “Ừm.”

Ngô Đồng Già nảy mầm nghe rõ mồn một, ghét bỏ dịch mông ra xa: “Sao hai đứa không tiêu hóa nội bộ luôn đi?”

Tình Thâm Trường Thọ càng thêm đau khổ: “Em cũng muốn lắm chứ, nhưng anh ta chê em!”

Trá Tử nói: “Thỏ không ăn cỏ gần hang.”

Gã bóp mặt đối phương: “Cùng một bang với nhau, ngủ xong lại vứt bỏ chú, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, khó coi lắm.”

Tình Thâm Trường Thọ nói: “Đừng lo, em sẽ đá anh trước.”

Trá Tử cười với y một tiếng: “Đến lúc đó chú sẽ không nỡ đâu.”

Tình Thâm Trường Thọ nhìn chằm chằm gương mặt kia, liếm liếm khóe miệng, lại xích tới: “Chê thật à?”

Trá Tử nói: “Chê.”

Tình Thâm Trường Thọ nói: “Nếu là Nho Sơ thì sao?”

Trá Tử im lặng hai giây: “Sẽ cân nhắc.”

Tình Thâm Trường Thọ đẩy gã ra, đau đớn vô cùng: “Không ăn cỏ gần hang cái cc, nói thẳng ra là anh không thích kiểu như tôi thì có!”

Trá Tử nói: “Anh với Nho Sơ, chỉ được chọn một, chú muốn ngủ với ai nào?”

Tình Thâm Trường Thọ cũng im lặng hai giây rồi nói: “Nho Sơ.”

Trá Tử nhún vai: “Đấy thấy không.”

Hai người bọn họ đều hiểu.

Chủ yếu là bọn họ sẵn sàng lên giường đấy, nhưng Nho Sơ đã ngon như vậy còn cấm dục lại không dễ gạ tí nào, có cơ hội đương nhiên phải ngủ với hắn rồi.

Tình Thâm Trường Thọ không cam tâm: “Có giỏi thì anh đừng lấy Nho Sơ ra, đổi người khác đi, chắc chắn em sẽ chọn anh.”

Nho Sơ ngồi gần đó nghe thấy tên mình thì hơi liếc sang.

Bộ đôi sở khanh lập tức đàng hoàng, cầm chén uống rượu rất ngoan. Ngô Đồng Già nảy mầm lại yên lặng dịch sang bên cạnh, tránh xa hai con hàng chán sống này.

Nho Sơ chỉ nhìn cái rồi thôi.

Tạ Thừa Nhan ở bên cạnh lại hỏi: “Sao vậy?”

Nho Sơ đáp: “Không có gì.”

Tạ Thừa Nhan cũng không hỏi thêm, thấy cậu nhỏ đã chào hỏi mọi người xong, đi đến chỗ mình thì nhường ghế cho cậu, còn kích động ôm Khương Thần một cái. Số 10 chậm mất một bước, đợi ảnh đế ôm xong đến lượt mình cũng ôm một cái.

Phương Cảnh Hành nói: “Chú ý một chút, có chủ rồi.”

Tạ Thừa Nhan và số 10 đồng thời liếc xéo anh một cái.

Người sau “à” một tiếng, ngoan ngoãn uống nước trái cây, người trước thì nể tình là bạn nối khố, cũng cố cho anh một cái ôm chúc mừng.

Phương Cảnh Hành tươi cười đón nhận, ngồi xuống bên cạnh Khương Thần, lại ôm người vào lòng.

Một lát sau, số 7 nói chuyện điện thoại xong trở về bàn của Như Ý. Mấy vị bang chủ nhìn một lượt, cảm giác mọi người đã đến đủ thì bắt đầu kêu gọi anh em nâng chén, mừng hai vị đại lão đã giành chức vô địch, cũng mừng cho lần họp mặt offline đầu tiên của họ.

“Đời này mãi mãi là anh em!”

“Uống!”

Người của các bang lớn đều rất kích động.

Khương Thần, Phương Cảnh Hành, Tạ Thừa Nhan… Họ là ai chứ? Người bình thường có muốn gặp cũng không được, vậy mà nhờ chơi game bọn họ lại có thể cùng ngồi uống rượu. Game này chơi siêu vui!

Ban đầu tất cả còn có phần khách sáo, nhưng sau vài chén thì cũng bắt đầu buông thả.

Người Trong Gương uống hơi nhiều, tìm được kèn của mình trong túi của bang chủ, thế là chạy lên sân khấu đòi thổi một khúc cho bọn họ nghe. Thổi đến mức làm nguyên một đám liêu xiêu trong gió, vội vàng kéo hắn xuống, rủ hắn chơi bài để đánh lạc hướng.

“Chơi… Chơi bài cái gì!” Người Trong Gương đập bàn: “Có bữa tiệc nào mà lại thiếu thật lòng hay mạo hiểm không? Nhất là mấy đứa thầm thương người ta như ông đó Kim Thập Lục! Tôi đang cho ông cơ hội đó!”

Kim Thập Lục chửi một tiếng: “Tôi đéo có, đừng có phán bừa!”

Người Trong Gương nói: “Ông lừa ai hả, có ai mà không biết ông thích… Ứm ứm…”

Kim Thập Lục bịt miệng hắn lại, vứt trả Hạnh Thiên Thành, ra hiệu cho hắn quản lý người của mình.

Hạnh Thiên Thành bó tay, đành đón ngu xuẩn nhà mình về. Kim Thập Lục lau mồ hôi lạnh xong thì vô thức nhìn về phía Ngọt Ngào.

Người trong Kim Cạnh Liên Minh thấy thế nói: “Thích thì theo đuổi người ta đi.”

Kim Thập Lục nói: “Chưa nghe câu này à? Làm người vẫn phải có chút AC*.”

*Giữa A với C là B, người chỉ có AC tức là không có B aka không bị ngu =))))) Câu này ý muốn nói làm người thì phải tự biết mình, tỉnh táo, thông minh một tí =))

Y ừng ực nốc hết một cốc bia, phiền muộn nói: “Tôi lùn hơn cô ấy, vẻ ngoài cũng chỉ gọi là tàm tạm, còn là giai cấp bị bóc lột. Mấy người nhìn tôi xong thử nhìn Dật Tâm Nhân đi, một tên vừa lùn vừa còi với một anh trai vừa đẹp vừa giàu vừa cao, ai xứng hơn?”

Người trong Kim Cạnh Liên Minh quan sát một hồi, cũng cảm thấy anh em nhà mình trèo hơi cao, nhưng cũng không thể ỉu xìu như vậy được, bèn nói: “Nếu cô ấy có ý với Dật Tâm Nhân thì người ta đã thành cặp từ lâu rồi, không thì tức là người ta cũng không có ý đó. Lỡ cô ấy thích kiểu như ông thì sao?”

Kim Thập Lục buồn rầu: “Có khả thi không vậy? Tôi không phải là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga à?”

Nhưng mà có rượu vào gan cũng to hơn, lại uống thêm vài chén, chút AC trong lòng y cũng biến mất.

Bữa tiệc sắp kết thúc, một đám người chuẩn bị ra về, y thấy Như Ý đi cuối thì tranh thủ lúc tất cả ra ngoài rồi, tiến tới chặn đường Ngọt Ngào, mở lời: “Anh có chuyện này muốn nói với em!”

Người của Kim Cạnh Liên Minh vội vàng kéo y lại, giải thích: “Cậu ta say rồi, đừng để ý làm gì.”

Kim Thập Lục gào lên: “Tôi không say!”

Y giằng ra khỏi đám bạn, nhìn Ngọt Ngào: “Anh… Anh thích em!”

Ui…

Người trong Kim Cạnh Liên Minh hít vào một hơi, trong chốc lát cũng không biết có nên kéo tên này đi không, tập thể cũng nhìn Ngọt Ngào.

Số 7 chớp chớp mắt, khó xử: “Em xin lỗi.”

Kim Thập Lục dù say nhưng vẫn rất hiểu lí lẽ: “Em có người mình thích rồi đúng không?”

Số 7 nói: “Dạ không.”

Anh ta hơi mất tự nhiên: “Chủ yếu là giới tính của chúng ta không hợp.”

Đám Khương Thần đồng loạt nhìn về phía anh ta.

Số 10 cũng tròn mắt, chẳng lẽ anh bảy của cậu chuẩn bị thú tội à?

Kết quả một giây sau, bọn họ nghe thấy số 7 nói: “Em… Em thích con gái.”

Đám Khương Thần: “…”

Người của Kim Cạnh Liên Minh: “…”

Kim Thập Lục thì đần mặt ra.

Y đã nghĩ đến rất nhiều lí do, lại không nghĩ tới việc tính hướng của bọn họ không khớp.

Số 7 áy náy: “Tình cảm của anh em xin nhận, nhưng rất xin lỗi.”

Kim Thập Lục nói: “À, không sao.”

Nói xong y khua tay, quay người rời đi.

Người của Kim Cạnh Liên Minh theo sau y, thấy y im thin thít cả đường thì ngay cả Cô Vấn cũng phải nhìn thêm mấy cái.

Kim Thập Bát thân với y nhất mở miệng: “Mỗi lần thằng này say là nó quên sạch mình đã làm gì. Em vốn định là nếu Ngọt Ngào từ chối nó thì sẽ giải thích nó say nên giỡn chơi, sau đó không kể lại với nó cũng được, nhưng giờ… Mọi người thấy em có nên nói cho nó biết không?”

Những người còn lại trăm miệng một lời: “Nói đi, để nó biết không phải là do nó.”

Kim Thập Bát: “Ok.”

Hắn rất bất ngờ: “Không ngờ Ngọt Ngào lại là lesbian.”

Những người còn lại cũng nói: “Ừ ý… Không ngờ thật…”

Số 7 “lesbian” từ chối một người theo đuổi xong, thấy người chung quanh đều đang nhìn mình thì hỏi với vẻ mặt vô tội: “Sao thế?”

Người biết chuyện thầm nhủ siêu thật, đồng loạt lắc đầu.

Khương Thần và Phương Cảnh Hành định trở lại tìm đồng đội, sau đó về thẳng câu lạc bộ luôn nên hai người tách ra trước.

Những người còn lại xuống lầu, ai về nhà nấy.

Số 7 ỷ vào việc mình đang là nữ nên không uống rượu, lái xe đưa số 10 về. Nho Sơ và Dật Tâm Nhân sắp xếp cho người bang mình về xong mới lên xe.

Trên xe đã có một ảnh đế đang nằm sẵn.

Trước mặt người lạ, Tạ Thừa Nhan vẫn luôn rất giữ hình tượng.

Y sợ mình say rồi sẽ làm mấy trò dở hơi nên từ nãy đã giả vờ uống say xong nằm một đống, lúc xuống lầu đã được bọn họ đưa lên xe trước.

Giờ phút này nghe thấy có vẻ mọi người đã đi, y quyết định kết thúc trạng thái giả chết.

Đúng lúc này lại nghe thấy Dật Tâm Nhân mở cửa xe đang cười hỏi: “Hay là em tự gọi xe về nhé? Cho hai người cơ hội ở chung.”

Nho Sơ nói: “Không cần.”

Dật Tâm Nhân hỏi: “Không cần thật à? Khó khăn lắm anh mới có cơ hội ở riêng với cậu ấy.”

Nho Sơ thản nhiên nói: “Kể cả vậy anh cũng sẽ không làm gì.”

Dật Tâm Nhân hỏi lại: “Không chê em chướng mắt thật chứ?”

Nho Sơ: “Ừm.”

Tạ Thừa Nhan vừa hé mắt ra đã lập tức nhắm chặt.

Y nghe được hết rồi, có biến!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN