Khương Hiến mặt vô cảm đứng trong khoang thuyền nhìn ra xa bến thuyền Thủy Mộc Tự Thân, hồi lâu vẫn không phản ứng.
Lý Khiêm không biết Khương Hiến đang ở trên thuyền quan sát hắn, hắn vẫn cao giọng nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai phụ trách bên này, ra đây nói chuyện!”
Lễ bộ nhìn Lễ bộ dẫn đầu, Tông Nhân phủ thì nhìn người dẫn đầu, ánh mắt của đám nội thi một là nhìn đám người hầu bên cạnh Mẫn Châu đang hô hào cứu người, hai là nhìn Mẫn Hi đang ngồi liệt trên mặt đất, ai cũng không dám làm chim đầu đàn.
Lý Khiêm thấy Lễ bộ kia là cửu phẩm, Mẫn Hi là bát phẩm, liền chỉ vào Mẫn Hi tra hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Mẫn Hi run rẩy, lúc này mới bình tĩnh lại, nơm nớp lo sợ kêu lên: “Mau, mau cứu người, là giám thừa chúng ta..” Bị người của quận chúa ném xuống hồ, câu này vừa lên miệng liền bị hắn nuốt xuống.
Gia nam quận chúa ngay cả lời nói của hoàng thượng còn không tuân theo, nếu lúc này hắn cứ nắm gia nam quận chúa không buông, lỡ như Mẫn Xuyên sống lại, còn có thể so đo với gia nam quận chúa một, hai câu, nhưng nếu Mẫn Xuyên chết, không danh không lợi không tiền không tài, ai dám vướng vào rắc rối để bênh Mẫn Xuyên chứ!
Trước tiên cứu được Mẫn Xuyên ra cái đã.
“Giám thừa chúng ta rơi xuống nước rồi!” Mẫn Hi nói.
Hắn đang nghĩ nếu Mẫn Xuyên không cứu được, gia nam quận chúa kia chắc chắn sẽ tìm hắn gây sự.
Hắn sợ là ngay cả người giúp cũng không có, nhất thời cảm thấy sợ hãi, giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn: “Vị đại nhân này, xin ngài giúp ta cứu người ra.
Giám thừa chúng ta là quản sự Vạn Thọ Sơn, trong cung người rất nhanh sẽ lần lượt tới, không có người chủ sự phải làm sao bây giờ?”
Lý Khiêm có chút kinh ngạc, hắn liếc nhìn mặt hồ, mấy người nhảy xuống đều không thấy đâu.
Tim hắn thắt lại, đang muốn hỏi ai ở dưới nước được lâu nhất, thì trên mặt hồ lộ ra hai cái đầu.
Một người trong đó hét lên: “Không nhìn thấy, không biết người đã chìm đến nơi nào rồi.”
Mẫn Hi rùng mình một cái.
Có người trên bờ hô: “Vậy các ngươi mau lên đây.
Nước này rất lạnh, cẩn thận tay chân bị chuột rút.
Người không cứu được, đừng để mình bị cuốn theo.”
Có người lo lắng liền nói: “Nhanh, nhanh đi nấu chút canh gừng.
Cầm theo cả chăn nỉ, tìm chỗ đốt miếng lửa rồng để sưởi ấm cơ thể những người xuống nước..
Đừng để bị phong hàn — Mùa này nếu để mắc bệnh này, sẽ mất mạng đấy.”
Trong lúc nói chuyện, lại có người trồi lên khỏi mặt nước.
Nhưng lại giống như cái gáo, một hồi nổi lên, một hồi chìm xuống, lúc có thể nổi lên mặt nước liền khàn giọng hô: “Ai đến phụ một tay với..
Tên này ôm ta không buông..
Ta sắp chìm xuống rồi..”
Vậy là đã tìm được người.
Lập tức có hai, ba người nhảy xuống hồ.
Lý Khiêm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này nếu để xảy ra án mạng thì rất phiền toái.
Hắn đi đến bên bờ cẩn thận quan sát, sẵn sàng ứng cứu bất cứ lúc nào.
Khương Hiến đóng song cửa sổ lại một tiếng két.
Trong khoang thuyền tĩnh mịch, ai cũng không dám lên tiếng.
Lưu Tiểu Mãn trao đổi ánh mắt với 5ình Khách, rón rén tiến lên, thấp giọng thăm dò hỏi: “Quận chúa, Mẫn Xuyên kia..”
Khương Hiến bình thản, nói: “Không phải đã nói rồi sao? Sống hay chết đều là vận mệnh của hắn.”
Lưu Tiểu Mãn không dám hỏi nữa.
Sự yên tĩnh trong khoang thuyền càng làm nổi bật tiếng ồn ào náo động trên bến thuyền, tiếng nghị luận cũng nhao nhao truyền vào.
“Nhanh, mau kéo người lên.”
“Sao lại rơi xuống hồ? Người hầu của Mẫn giám thừa đang làm gì?”
“Nhanh phủ thêm chăn nỉ vào, canh gừng đâu? Canh gừng chết ở đâu rồi? Lúc cần bọn hắn thì cả đám đều không thấy đâu, lúc không cần bọn hắn thì cả đám đều ở trước mắt.”
Lý Khiêm nhìn cả người Mẫn Xuyên ướt đẫm đã hôn mê, khẽ nhíu mày.
Nước này rơi quá kỳ quặc!
Nhiều người như vậy, mà chỉ có Mẫn giám thừa này rơi xuống nước, người bên cạnh đều không sao cả..
Hắn bất động thanh sắc nói: “Mời đại phu chưa? Mẫn giám thừa có nặng lắm không?” Ánh mắt hắn lại nhìn về phía thuyền rồng dừng ở bên bờ.
Nếu không phải được tin chính xác, nói hoàng thượng đã an tọa ở Nhân Thọ điện, hắn còn tưởng rằng Mẫn giám thừa đắc tội hoàng thượng, bị hoàng thượng sai người ném xuống nước.
“Mời đại phu chưa?” Lý Khiêm có chút lơ đãng hỏi: “Mẫn giám thừa sao rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Có người đang véo người Mẫn Châu, cấp cứu cho hăn, đáp: “Nhìn miệng này chắc thở không nổi rồi.”
Đám người vây xem bàn tán ồn ào.
Có người bước nhanh đi tới trước mặt Lý Khiêm, thấp giọng bẩm: “Lý thị vệ, là gia nam quận chúa! Mẫn giám thừa không biết làm sao lại đắc tội gia nam quận chúa, bị người của gia nam quận chúa từ trên thuyền ném xuống hồ..”
Giọng người hồi bẩm không cao không thấp, những người đứng gần Lý Khiêm đều nghe thấy được.
“Sao có thể như vậy?”
“Rốt cuộc có chuyện gì lại đắc tội với quận chúa?”
Có người không biết làm sao, có người nhỏ giọng hỏi thăm.
Bên bờ liền yên tĩnh đến quỷ dị.
Thỉnh thoảng có người dùng ánh mắt thấp thỏm bất an đánh giá thuyền rồng đậu bên bờ.
Lý Khiêm khó nén vẻ kinh ngạc.
Gia nam quận chúa sao lại tới đây?
Nàng không biết Vạn Thọ Sơn sẽ xảy ra chuyện gì sao?
Thái hoàng Thái hậu, Trấn Quốc Công sao lại cho nàng đến đây?
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Cho dù kế hoạch có chu đáo đến đâu, cũng có thể phạm sai lầm.
Nếu thất bại, nàng làm sao bây giờ?
Lý Khiêm lập tức phiền não.
Trong ấn tượng của hắn, Khương Hiến cũng không phải người ương ngạnh như vậy.
Không chỉ có như thế, nàng còn rất an tĩnh.
Thậm chí an tĩnh có chút không thèm đếm xỉa đến.
Nếu sự tình không tìm đến trên đầu nàng, nàng tuyệt đối sẽ không ra mặt.
Rốt cuộc có chuyện gì lại khiến nàng tức giận đến vậy?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Lý Khiêm hơi cứng đờ.
Mình như vậy, có tính là đã cứu Mẫn giám thừa một mạng hay không..
Tào Thái hậu có thế lực, Thái hoàng Thái hậu đều tránh né mũi nhọn.
Huống chi gia nam quận chúa còn được Thái hoàng Thái hậu che chở.
Nếu không phải rất tức giận, thì sao nàng lại làm ra hành động như vậy?
Nàng nhất định là rất tức giận!
Trong đầu Lý Khiêm hiện lên đôi mắt hạnh to tròn khi Khương Hiến trừng mình.
Hắn đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác bồn chồn như ngồi trên đống lửa, cười khổ với Vân Lâm đang hồi bẩm với mình, sải bước đến mạn thuyền, lớn tiếng nói: “Thị vệ cấm quân Khôn Ninh cung, Lý Tông Quyền Lý Khiêm cầu kiến gia nam quận chúa, xin gia nam quận chúa khai ân bớt chút thời gian.”
Từ lời nói bên trên đã thừa nhận mình đắc tội với Khương Hiến.
Bên bờ vang lên xôn xao tiếng nghị luận.
Sắc mặt Mẫn Hi càng trắng bệch, bộ dạng như sắp ngất đi.
Trên thuyền rồng không có động tĩnh, giống như không có người ở trên đó.
Trong lòng Lý Khiêm càng khổ sở hơn.
Người không muốn gây chuyện như vậy, đã hạ quyết tâm như thế nào, tích lũy bao nhiêu dũng khí mới có thể làm ra chuyện đem một người bên cạnh Tào thái hậu ném xuống hồ..
Vậy mà hắn lại hết lần này tới lần khác xen vào việc của người khác chạy đến hỏng việc của nàng.
Sớm biết như vậy, hắn nên phái người đi “cứu” Mẫn Châu này..
Nhưng, hiện tại nói cái gì cũng đã muộn!
Lý Khiêm suy nghĩ một chút, dứt khoác quỳ một gối ở mạn thuyền, lần nữa cao giọng nói: “Bỉ chức cấm quân thị vệ Khôn Ninh cung Lý Tông Quyền Lý Khiêm, cầu kiến gia nam quận chúa, mong gia nam quận chúa khai ân bớt chút thời gian.”
Trên thuyền vẫn không có động tĩnh.
Lý Khiêm không còn cách nào khác đành phải quỳ ở đó.
Cách bến thuyền không xa, dưới một gốc cổ thụ, Vân Lâm không biết từ lúc nào đã lặng lẽ rút lui khỏi đám đông, đang nói nhỏ với Tạ Nguyên Hi đứng bên cạnh: “Công tử, sẽ không gây ra chuyện gì chứ?”
Lý gia và Khương gia có một ước định.
Sẽ rất rắc rối nếu Lý Khiêm và Khương Hiến bị nghi ngờ vì họ quá thân thiết.
“Không đâu!” Tạ Nguyên Hi nhìn Lý Khiêm đang quỳ thẳng tắp như cây tùng xanh, trong mắt hiện lên một tia mê mang, nói: “Cho dù công tử ở trong mắt chúng ta quý giá cỡ nào, nhưng ở trong mắt của chúng ta hoàng đế Kinh đô, ngài ấy chẳng qua là con trai của tướng quân.
Bây giờ ngài ấy đắc tội với gia nam quận chúa nếu không đi thỉnh tội mới khiến cho người khác hoài nghi.
Như bây giờ là tốt nhất!”
(Còn tiếp).