Yêu Đương Tự Nguyện - Chương 13: Đẹp không khuyết điểm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Yêu Đương Tự Nguyện


Chương 13: Đẹp không khuyết điểm


Vừa mở miệng là ra giá 6000 vạn, đừng nói là Bùi Vũ Ninh mà cả cái Bắc Kinh này trước đây cũng chưa từng có một hoạt động từ thiện nào khoa trương như vậy.

Mọi người hoàn hồn lại, ánh mắt đồng thời nhìn sang mới phát hiện ra là Chu Thời Duật im hơi lặng tiếng đến đây, lại còn đánh ra một đòn kinh động như vậy.

Cả hội trường bỗng vì thế mà náo nhiệt hẳn lên.

Trong nháy mắt, giới truyền thông đã tiếp cận gần chỗ anh ngồi, đèn flash nhấp nháy liên tục, ai cũng không muốn bỏ qua tin tức siêu hot này.

“Sao Chu Thời Duật cũng tới vậy?”

“Kịch càng lúc càng hay rồi, hai người này không phải là không hợp nhau à?”

“Có khi nào Chu Thời Duật tới đây vì viên kim cương màu cam kia không? Ai mà không biết trước kia anh còn từng cùng Bùi Vũ Ninh tranh giành nó ở trung tâm triển lãm cơ chứ.”

“Sao không ai ra giá nữa vậy?”

“Tỉnh lại đi ba, đừng nói là 6000 vạn dù là 600 triệu thì trong nháy mắt Chu Thời Duật cũng lấy ra được, nhắm theo nổi không?”

Quả nhiên, sau khi Chu Thời Duật ra giá, cả hội trường liền trở nên yên tĩnh, không một ai giơ bảng nữa.

Chu Thời Duật ra sân chỉ một phút nhưng lại giải quyết êm đẹp mọi thứ. Anh dùng một số tiền áp đảo đã dễ dàng lấy được viên kim cương cam mà Bùi Vũ Ninh quyên góp.

Mà hết thảy những việc này, chính chủ Bùi Vũ Ninh vẫn còn chưa kịp hoàn hồn lại.

Cô chớp chớp mắt nhìn về phía Chu Thời Duật, ý đồ định giao tiếp bằng mắt với anh nhưng Chu Thời Duật lại không hề nhìn cô xíu nào.

Anh hơi nghiêng người nói gì đó với Mạnh Trạch bên cạnh, Mạnh Trạch gật đầu rồi rời đi.

Buổi đấu giá kết thúc, màn hình lớn trên sân khấu đang chiếu một đoạn video nói về việc một bé gái bị thất học, Tống Nguyên Nguyên nói với Bùi Vũ Ninh: “Xem ra chúng ta hiểu lầm anh Duật rồi. Vào thời điểm quan trọng, anh ấy vẫn là cho chúng ta mặt mũi.”

Có lẽ vì quá đột nhiên, quá bất ngờ, Bùi Vũ Ninh nhìn sang cánh truyền thông đang bao quanh Chu Thời Duật, nhất thời cô cũng không biết nên nói gì cho phải.

Video kết thúc, Bùi Chiêu mời Bùi Vũ Ninh lên phát biểu bế mạc.

Bùi Vũ Ninh lấy lại bình tĩnh, lên sân khấu. Đầu tiên cô nói lời cảm ơn các khách quý đã có mặt tối hôm nay cùng với những tấm lòng hảo tâm đã bỏ tiền quyên góp. Sau một vài lời, Bùi Vũ Ninh bắt đầu chào kết thúc, nhưng vào lúc này Lâm Úy đột nhiên mở một tờ giấy đưa qua.

“…Hội tỷ muội sẽ tiếp tục cố gắng cống hiến vì xã hội, sẽ cùng mọi người chung tay giúp đỡ các bé gái gặp khó khăn…” Bùi Vũ Ninh nhìn qua nội dung trên giấy một lượt, đọc tiếp: “Đồng thời, tôi cũng rất vui mừng thông báo rằng, nhà cung cấp sự kiện cho chúng tôi – Trung tâm Cảng Duyệt đã quyết định mua bức tranh “Ước mơ của 26 ngôi sao” được triển lãm tối nay với giá 100 vạn và sẽ tiếp tục trưng bày tại tầng 6 của Cảng Duyệt trong vòng một tháng để nhiều người có thể hiểu rõ hơn thế giới đằng sau của những đứa trẻ này.”

Bài phát biểu kết thúc, Bùi Vũ Ninh dẫn đầu vỗ tay, ánh mắt như có như không nhìn về phía Chu Thời Duật.

Người nọ cuối cùng cũng ngẩng đầu, anh cũng đang nhìn cô.

Vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm như vậy, tư thái cao quý ngồi đó, khẽ vỗ tay.

Khoảnh khắc ánh mắt va chạm, anh khẽ nhướng mày với Bùi Vũ Ninh.

Bùi Vũ Ninh quá hiểu rõ anh, ý tứ này của anh là đang hỏi cô: “Hài lòng không?”

Thành thật mà nói thì đúng là Bùi Vũ Ninh rất hài lòng.

Nhất là việc anh mua hết tranh của các bạn nhỏ đồng thời tiếp tục cho triển lãm, điều này đã giúp cho hoạt động tối nay trở nên trọn vẹn hơn, đến ngay cả cô cũng không nghĩ tới việc này.

Không hổ là Chu Thời Duật.

Bùi Vũ Ninh dời ánh mắt đi, nhìn sang hướng khác, khóe môi cong nhẹ.

Đêm tiệc từ thiện của Bùi Vũ Ninh kết thúc một cách hoàn hảo. Trên mạng ngoài đời, tin tức nói về cô nhiều như thủy triều, nhất thời oanh tạc cả Bắc Kinh.

“Danh tiếng đệ nhất thiên kim đúng là không nói suông mà, vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ mà đã quyên góp được 130 triệu, tôi hỏi mấy người có ai làm được như vậy không?”

“Trước có sự ủng hộ của Chính phủ, sau có tư bản Cảng Duyệt chống lưng, Bùi Vũ Ninh đúng đỉnh”

“Không phải tôi nói chứ, tôi hoài nghi Cảng Duyệt có lẽ là sản nghiệp của nhà họ Bùi bọn họ. Nếu không sao lại vừa cung cấp chỗ tổ chức, vừa quyên góp lại vừa duy trì triển lãm? Phục vụ trọn gói à?”

“Ai mà biết được, đào bới lâu vậy mà còn chưa biết được ông chủ đứng sau là ai.”

“Đợi chút, sao không có tin gì về chị Thạc vậy? Các người xem thường chị Thạc hả?”

“Cảm ơn vì đã mời, tôi vừa từ party của chị Thạc về, cảm tưởng như tham dự bữa tiệc dành cho KOL vậy, ai hiểu không?”

Sau khi buổi từ thiện kết thúc, Bùi Vũ Ninh tiễn bí thư Lý về, lúc quay lại đã không còn thấy bóng dáng Chu Thời Duật.

Hỏi thì mới biết là đã đi rồi.

Bùi Vũ Ninh cau mày: “Chẳng phải đã nói là cùng nhau ăn khuya à?”

“Em cũng đâu phải không biết là cậu ta không thói quen ăn khuya.” Thịnh Thiêm nhàn nhã ngồi trên ghế, nói xong lại bắt đầu trêu đùa Vân Hòa: “Ồ, cô nhóc này đến thật này.”

Vân Hòa không tiếp lời anh, rất thật thà đứng sau lưng Bùi Vũ Ninh.

Tống Nguyên Nguyên lúc này đi tới nói: “Anh Duật nói không ăn khuya, thôi thì mấy người chúng ta đi vậy.”

Bùi Vũ Ninh đành phải thôi, cô ngừng lại một lúc rồi nhìn xung quanh: “Chiêu Chiêu đâu?”

Tống Tinh Dã chỉ tay sang hướng khác: “Đang theo đuổi thần tượng.”

Mọi người nhìn sang thì thấy Bùi Chiêu đang vô cùng hưng phấn chụp ảnh, ký tên với Trình Trí. Xong việc còn vẫy vẫy tay với Bùi Vũ Ninh, chạy qua nói: “Chị, em có thể mời Trình Trí đi ăn khuya với chúng ta được không?”

Bùi Vũ Ninh nhớ tới chuyện lúc nãy Tống Nguyên Nguyên nói Trình Trí rất có nghĩa khí, cô gật đầu: “Đương nhiên là được.”

Tống Nguyên Nguyên hùa theo: “Tớ cũng đang có ý này.”

Trình Trì nhận lời mời, đi qua, mỉm cười với Bùi Vũ Ninh: “Xin chào cô Bùi, lại gặp mặt rồi.”

Bùi Vũ Ninh cũng lịch sự đáp lại: “Là tôi nên cảm ơn anh Trình đây tối nay đã đến ủng hộ tôi.”

Trình Trí vươn tay: “Gọi tôi Trình Trí là được rồi.”

Bùi Vũ Ninh do dự chốc lát, vẫn là bắt tay anh: “Được.”

“Được rồi, về sau mọi người đều là bạn cả rồi, đừng khách sáo nữa.” Tống Nguyên Nguyên bảo mọi người lên xe, xe chạy về phía địa điểm đã đặt trước.

Trên đường đi, Bùi Vũ Ninh biết được từ chỗ Tống Nguyên Nguyên rằng hoạt động tối nay của Triệu Thạc Nhi không biết là do thiếu kinh nghiệm hay là do quá đông mà vô cùng hỗn loạn.

DJ thì chơi nhạc tại chỗ, minh tinh, KOL, tuyến 18 thì ngồi chung một mâm, người trong giới thượng lưu hầu như đều là bạn bè cũ từ quê nhà Triệu Thạc Nhi. Còn những người có gốc gác Bắc Kinh coi như giây trước vừa nhận lời cô ta thì giây sau đã đến chỗ của Bùi Vũ Ninh.

“Himalaya Thạc thậm chí còn không quyên góp được số lẻ của cậu, quá mất mặt rồi.” Tống Nguyên Nguyên nhìn những lời bàn tán trong nhóm wechat của mình “Tổng cộng quyên góp được 900 vạn, không có tính công kích gì hết.”

Nhưng Bùi Vũ Ninh cũng không có cảm xúc gì quá lớn.

Ngay từ đầu cô đã không đặt sự khiêu khích của Triệu Thạc Nhi vào mắt, điều duy nhất khiến cô dao động có lẽ là lúc cô ta rêu rao nói rằng Chu Thời Duật sẽ đến chỗ cô ta.

Bùi Vũ Ninh quay sang hỏi: “Khi trước cô ta nói Chu tổng sẽ đến, có biết là Chu tổng nào không?”

“Làm gì có Chu tổng nào.” Tống Nguyên Nguyên vừa nói xong bỗng nhớ ra: “À, lẽ nào là nói ba của anh Duật? Nhưng chú Chu cũng không đi mà, chỉ kêu trợ lý đến chào hỏi sẵn khách khí quyên 100 vạn.”

“…..”

Vừa nhắc tới Chu Thời Duật, Bùi Chiêu ngồi phía sau chớp chớp mắt hỏi: “Chị, anh Duật sao lại  mua viên kim cương màu cam của chị nữa vậy, đám bạn em đều đang hỏi em, nói hai người có phải vẫn còn vì một viên kim cương mà tranh chấp với nhau không.”

Bùi Vũ Ninh dựa người vào đệm, nhắm mắt lại: “Em không cần quan tâm người khác nói gì.”

“Đúng vậy.” Tống Nguyên Nguyên nói theo “Dù sao thì chuyện anh Duật quyên 6000 vạn cũng không phải giả.”

…..Đâu chỉ 6000 vạn.

Bên ngoài cửa sổ xe, ánh đèn neon nhấp nháy, Bùi Vũ Ninh nhớ tới sự giao tiếp ngầm bằng mắt của mình với Chu Thời Duật tại buổi từ thiện, cô vô thức cong môi.

Được đấy, đêm nay nhà tư bản lạnh lùng cuối cũng cùng làm người một lần.

…..

Ăn khuya xong về đến nhà đã là 11h đêm.

Bận rộn cả đêm, Bùi Vũ Ninh ngâm mình trong bồn tắm thư giãn, lúc này trong đầu cô cứ hiện lên khoảnh khắc kinh diễm khi Chu Thời Duật xuất hiện.

Bùi Vũ Ninh thừa nhận, tuy bình thường cô hay cãi qua cãi lại với anh nhưng đêm nay anh thật sự đã bán cho cô một ân tình rất lớn.

Nghĩ tới đây, cô mở wechat tìm tài khoản của Chu Thời Duật, đang định gõ chữ thì nhìn thấy ghi chú phía đầu tin, cô mím môi, nhấn vào sửa lại.

Từ [Chọc tức tôi 76 lần mỗi ngày] sửa thành [Chọc tức tôi 66 lần mỗi ngày].

Ân tình ngày hôm nay, nói như thế nào cũng đáng để xóa bỏ mười lần cãi nhau trước đây.

Sửa xong ghi chú, Bùi Vũ Ninh mới bắt đầu gõ chữ: “Không phải anh nói hoạt động của tôi nhàm chán à, chán mà anh còn tới.”

Chu Thời Duật vẫn chưa ngủ, tin nhắn trả lời của anh vẫn mang phong cách thường ngày: [Vừa khéo hôm nay rảnh, không được à.]

Rảnh tới mức không có việc gì nên đến tặng tiền cho cô?

Bùi Vũ Ninh giống như đã nhìn thấu anh, cô giương môi cười một tiếng, tiếp tục gõ: [Dù sao cũng cảm ơn anh.]

Chu Thời Duật: [Phải không, em định cảm ơn thế nào?]

Bùi Vũ Ninh không phải là kiểu người hưởng không của ai cái gì, cô đang dựa người vào bồn tắm suy nghĩ thì điện thoại bỗng reo ầm lên, góc trái Wechat xuất hiện hơn hàng chục thông báo tin chưa đọc.

Bùi Vũ Ninh thoát khỏi giao diện tin nhắn của Chu Thời Duật mới biết là Bùi Chiêu gửi tới rất nhiều ảnh chụp hoạt động tối nay vào nhóm chat.

[Tới nhận ảnh nè quý vị!]

Cũng phải hơn trăm tấm. Có ảnh chụp chung của khách quý, có ảnh chụp chung của Bùi Chiêu và Trình Trí, có ảnh của hai chị em nhà họ Tống, thậm chí còn có vài tấm Thịnh Thiêm đang chọc Vân Hòa.

Bùi Vũ Ninh không chút để ý lướt qua từng tấm, cho đến khi cô lướt về phía sau, thấy ảnh chụp của Chu Thời Duật.

Là một vài tấm chụp nhanh kể từ lúc anh bước vào hội trường cho đến khi anh ngồi vào chỗ.

Người trong hội trường đều trở thành cảnh nền mờ nhạt cho anh, biểu cảm trên mặt vẫn luôn là sự thờ ơ như thường ngày, anh như thể đứng ngoài hết thảy sự ồn ào náo nhiệt này. Hôm nay anh mặc vest đen đầy lạnh lùng, tạo cho người khác cảm giác cao không với được.

Dù là đứng hay ngồi thì dáng người anh vẫn luôn thẳng tắp, sự cao quý và khí chất của anh dường như muốn tràn ra ngoài màn hình.

Cũng khó trách anh vừa mở miệng là cả hội trường chẳng ai dám theo nữa.

Bùi Vũ Ninh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp cận anh, dùng ngón trỏ và ngón cái phóng to màn hình, phát hiện ngũ quan của anh đúng là tìm không ra được chút khuyết điểm nào.

Cho dù bây giờ có tìm bất kể một idol nào có nhan sắc trong showbiz tới so thì cũng chưa chắc đã thắng nổi anh.

Bùi Vũ Ninh bỗng lại nhớ tới cái ngày hai người ở trong văn phòng của anh, dáng vẻ anh đeo kính, thờ ơ nhìn sang.

Ngẩn ngơ hai giây, cô lắc đầu mình để tỉnh táo hơn: “Mơ cái gì vậy Bùi Vũ Ninh.”

Nói thì nói vậy nhưng tay cô lại ấn lưu vài tấm ảnh.

Đợi đến khi nhận ra rằng mình thế mà lưu ảnh của Chu Thời Duật một cách vô thức, Bùi Vũ Ninh sững sờ không thể tin được, thậm chí cô còn nghi ngờ có phải mấy giây trước mình bị ma nhập không.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô dường như đã tìm thấy lý do để giải thích cho hành động này.

Nói thế nào thì đây cũng là hoạt động đầu tiên sau khi cô du học về, cô thực sự và nên lưu mấy tấm để làm kỷ niệm.

Một khi ý niệm này hình thành một cách hợp tình hợp lý, Bùi Vũ Ninh lập tức quay lại nhóm, lần lượt lưu lại ảnh của những người khác.

Các album ảnh của cô được sắp xếp rất trật tự, cô còn tạo hẳn một album mới cho hoạt động đặc biệt tối nay, Bùi Vũ Ninh lưu mỗi người 6 tấm, nhìn thoáng qua đã thấy vừa ngăn nắp vừa thoải mái.

Lúc lưu gần xong, Bùi Vũ Ninh chợt phát hiện ra ảnh của Trình Trí chỉ có hai tấm.

Ảnh anh nằm ở cuối hàng của album, giống như hình chữ nhật bị mất góc, khiến cô nhìn mà khó chịu.

…..

Bên kia, Chu Thời Duật tắm xong về lại phòng, anh cầm lấy điện thoạt đặt trên giường.

Bùi Vũ Ninh vẫn chưa trả lời lại.

Anh nhìn đoạn tin nhắn ngắn ngủn trong khung chat, đây đã là sự hòa hợp hiếm có khó tìm của hai người. Khóe môi Chu Thời Duật hơi hơi cong, nhìn thấy góc trái là thông báo tin nhắn chưa đọc, anh vừa dùng khăn lau nước trên tóc mình vừa ấn vào xem thử.

Chu Thời Duật cũng nhìn thấy mấy tấm ảnh trong nhóm.

Bùi Chiêu gửi vào rất nhiều, Chu Thời Duật lướt nhanh qua mười mấy tấm cho đến khi thấy ảnh Bùi Vũ Ninh anh mới dừng động tác lại.

Lúc nhỏ cô xinh theo kiểu vừa trẻ con lại có chút bướng bỉnh.

Bây giờ cô đã trưởng thành. Làn da trắng tự nhiên cùng đôi môi đỏ mọng, mái tóc cô dài xõa ngang vai, đôi mắt sáng ngời khẽ nhướng lên, là kiểu vừa lạnh lùng lại vừa xinh đẹp.

Chu Thời Duật nhớ tới mấy ngày trước cô ở trong thang máy tức giận với anh, dáng vẻ kiêu ngạo không nhận sai, khóe môi anh lại cong lên.

Trước mặt người ngoài cô luôn là một đại tiểu thư cao quý nhưng trước mặt anh cô lại giống  hệt như lúc nhỏ.

Không hề thay đổi chút nào.

Chu Thời Duật vứt khăn sang một bên, dùng một tay ấn vào màn hình, lưu lại mấy tấm ảnh của cô.

Anh thoát khỏi nhóm chat, lại nhìn vào cửa sổ trò chuyện của Bùi Vũ Ninh.

Cô vẫn chưa trả lời.

Cuộc nói chuyện của hai người vẫn dừng lại lúc Chu Thời Duật hỏi cô sẽ cảm ơn thế nào.

Cô đang làm gì nhỉ.

Không lẽ ngủ rồi?

Hay là xem lời anh nói là thật, đang suy nghĩ nên cảm ơn anh thế nào?

Chu Thời Duật do dự chốc lát, đang định nhắn tin cho cô thì nhóm chat bỗng hiện ra tin nhắn mới.

Bùi Vũ Ninh: [@Bùi Chiêu, em còn ảnh của Trình Trí không? Gửi chị mấy tấm.]

Chu Thời Duật:….?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN