Hôm nay cô không có tiệc xã giao gì đặc biệt, mở điện thoại lên định rủ mấy người bạn đi uống cà phê nhưng đang lướt wechat thì lại nhìn thấy cuộc trò chuyện ngày hôm qua với Trình Trí.
Cuộc nói chuyện của hai người vẫn dừng lại ở câu Trình Trí hỏi cô hôm nay có muốn ra ngoài ăn tối không.
Lúc đó Chu Thời Duật ấn tắt điện thoại cô làm cô cũng quên mất trả lời anh.
Bây giờ xem lại thì Trình Trí không giống những người hẹn cô đi ăn khác, nếu không trả lời thì cứ bám chết không buông hỏi mãi, khiến người ta chán ghét.
Điều này đã khiến cho Bùi Vũ Ninh cảm thấy có chút áy náy vì đã quên trả lời anh.
Nhớ đến khi trước Vân Hòa nói muốn ảnh có chữ ký của Trình Trí, Bùi Vũ Ninh suy nghĩ giây lát, gửi tin nhắn cho Trình Trí: “Ăn tối thì không cần đâu, lát nữa tôi có hẹn Nguyên Nguyên uống cà phê, anh nếu có rảnh thì tới ngồi một lát?”
Trình Trí trả lời cô rất nhanh: “Được, cô quyết định.”
Sau đó, Bùi Vũ Ninh hẹn với Nguyên Nguyên, chọn địa điểm uống cà phê.
Bởi vì có hai người nổi tiếng đi cùng, Bùi Vũ Ninh đặc biệt hẹn ở một quán cà phê có không gian riêng tư cực tốt. Lúc ba giờ chiều, cô đến sớm trước năm phút nhưng không ngờ Trình Trí lại còn đến sớm hơn cả cô.
Anh mặc một bộ đồ rất giản dị, ánh nắng bên ngoài phủ lên gương mặt vừa dịu dàng vừa bình đạm của anh, lúc anh nhìn sang, khóe môi cong lên nở một nụ cười, ánh mắt trìu mến đầy sự dịu dàng.
Trình Trí đứng dậy, kéo ghế ra cho Bùi Vũ Ninh: “Xin chào cô Bùi.”
Bùi Vũ Ninh lịch sự gật đầu với anh, ngồi xuống: “Tôi tưởng rằng tôi đã đến sớm lắm rồi ai ngờ anh lại còn đến sớm hơn.”
“Nên làm thôi.” Trình Trí nói: “Đến sớm là sự tôn trọng dành cho phái nữ.”
Bùi Vũ Ninh đã lâu không giao thiệp với kiểu đàn ông ôn hòa như vậy, nhất thời có chút không quen, cô vuốt vuốt tóc, nhớ đến Vân Hòa bèn hỏi Trình Trí: “Trong nhà tôi có đứa em rất thích anh, muốn một tấm ảnh có chữ ký của anh, không biết anh có tiện không?”
Trình Trí nhàn nhạt cười, không biết anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho ai, qua một lúc sau mới ngẩng đầu nói: “Lát nữa trợ lý của tôi sẽ đem qua.”
Bùi Vũ Ninh: “…..”
Cô hỏi anh có tiện không, anh trực tiếp không nói hai lời kêu người mang tới.
Thái độ rất tích cực, thậm chí có thể nói là chủ động.
Bùi Vũ Ninh nhướng mày, không khỏi xem xét người này nhiều hơn.
Phục vụ đem cà phê đến cho hai người, Bùi Vũ Ninh nhìn thời gian thấy đã 3h15 mà Tống Nguyên Nguyên vẫn chưa tới.
Bùi Vũ Ninh chỉ đành gửi tin cho cô: “Cậu đến đâu rồi.”
Tống Nguyên Nguyên đáp lại: “Tớ bị phóng viên theo dõi rồi, tớ chạy thêm hai vòng nữa rồi tới.”
Bùi Vũ Ninh cạn lời, nói với Trình Trí tin Tống Nguyên Nguyên đến muộn, Trình Trí ngừng lại nói với cô: “Nếu cô cảm thấy không thoải mái khi ở một mình với tôi thì tôi có thể ra ngoài hút thuốc.”
Trình Trí chủ động nói vậy ngược lại khiến bầu không khí trở nên thoải mái, Bùi Vũ Ninh cười hỏi anh: “Hóa ra anh cũng hút thuốc à? Nhìn không ra đấy.”
“Có hút một ít.” Trình Trí lấy ra một hộp thuốc lá bằng kim loại rất tinh xảo: “Lúc trước quay phim cần nên tôi mới hút.”
Bùi Vũ Ninh vốn tưởng rằng trong khoảng mười mấy phút Tống Nguyên Nguyên đến trễ, hai người không tính là thân quen như họ sẽ im lặng nhạt nhẽo nhưng không ngờ vì chuyện quay phim học hút thuốc mà cuộc trò chuyện dần được mở ra, thời gian cũng dễ dàng trôi qua.
Lúc 3h30, Tống Nguyên Nguyên cuối cùng cũng khoan thai đến muộn.
Vừa ngồi xuống, cô đã phàn nàn việc bị phóng viên đi theo, phải chạy mấy vòng mới cắt đứt được, cô lầm bầm một lúc mới phát hiện ra trong điểm: “Hai người sao đột nhiên hẹn uống cà phê vậy?”
Trình Trí: “Cô Bùi muốn tìm hiểu một chút về cách thức hoạt động của giới giải trí.”
Tống Nguyên Nguyên nghe xong thì gật đầu, nói với Bùi Vũ Ninh: “Cậu hỏi Trình Trí mấy cái này là đúng rồi đấy, anh ấy vào nghề sớm hơn tớ nhiều, cũng nhiều mối quan hệ hơn.”
Bùi Vũ Ninh ghét bỏ liếc cô: “Đều ở trong showbiz mà hỏi tới cậu thì một hỏi ba không biết.”
Tống Nguyên Nguyên vuốt tóc: “Bổn cô nương chỉ là vì muốn hưởng thụ niềm vui được quay phim, cũng đâu phải thiếu tiền, tìm hiểu mấy cái này để làm gì?”
…..
Có sự gia nhập của Tống Nguyên Nguyên bầu không khí càng trở nên thoải mái tự nhiên hơn, phần lớn thời gian là hai cô gái nói về chuyện phiếm trong giới giải trí, Trình Trí thân làm người nghe, trên mặt lúc nào cũng treo một nụ cười nhàn nhạt, khiến người khác cảm thấy rất thân thiết.
Ba người bất tri bất giác nói chuyện tới 5h chiều, Tống Nguyên Nguyên đề nghị cùng nhau ăn tối nhưng Bùi Vũ Ninh lại từ chối.
Đối với cô, cùng đi ăn là sự ngầm thỏa thuận quan hệ tiến thêm một bước, mặc dù cô có ấn tượng tốt với Trình Trí nhưng Bùi Vũ Ninh cảm thấy giữa họ vẫn nên giữ lại khoảng cách.
Ra khỏi quán cà phê, Bùi Vũ Ninh đang định về nhà thì nhận được điện thoại của Bùi Tổ Vọng gọi đến, nói hai hôm nữa sẽ dẫn cô đến nhà họ Chu làm khách, bảo cô chuẩn bị ít quà đừng để lúc đó đi tay không đến.
Sau khi rời khỏi nhà họ Chu vào năm 15 tuổi, cô rất ít khi bước chân vào nhà họ Chu. Lúc đó cô đã dần lớn lên, vì bị ông nội so sánh với Chu Thời Duật hết lần này tới lần khác nên cô luôn ngang ngược và cãi vã với anh, thỉnh thoảng đến một lần cũng là ngồi chút rồi đi, không muốn ở lâu.
Nếu tính như vậy, cô quả thực đã nhiều năm rồi chưa đến nhà họ Chu.
Bùi Vũ Ninh chợt bảo tài xế quay đầu: “Trước tiên không về nhà, đi trung tâm thành phố.”
Xe đi được nửa đường thì cô sực nhớ ra, lấy điện thoại gọi cho Chu Thời Duật: “Anh đang làm gì đấy?”
Chu Thời Duật đang tăng ca trong văn phòng, thế là nói với Bùi Vũ Ninh: “Công ty, em có việc?”
“…..”
Trước kia Chu Thời Duật nói anh không có khái niệm về cuối tuần, Bùi Vũ Ninh còn tưởng rằng là anh lừa mình, không nghĩ tới người này thế mà cuồng làm việc như vậy.
Cô hỏi: “Ra ngoài không, đi dạo phố với tôi?”
“?”
Chu Thời Duật đặt cây bút trong tay xuống, ngón trỏ đè lên thái dương, giống như có hơi không dám tin điều mình vừa mới nghe: “Đi dạo phố với em?”
Bùi Vũ Ninh cho là anh không muốn, đúng lý hợp tình nói: “Hôm qua nói thế nào thì tôi cũng đi xem phim cùng anh nên hôm nay đổi lại là anh đi dạo phố cùng tôi, không phải rất công bằng à?”
“…..”
“Không được từ chối, tôi muốn mua quà cho người khác, anh đến chọn giúp tôi.”
Vừa nhắc đến quà tặng Chu Thời Duật liền nảy sinh bóng ma.
Anh vừa tắt laptop vừa hỏi: “Lần này lại tính chuẩn bị quà cho ai đấy.”
Bùi Vũ Ninh chậc lưỡi: “Con người anh sao còn ghi thù thế, lần trước tôi đã bảo không phải tặng sỉ rồi mà.”
Cô kêu tài xế chạy tới tòa nhà văn phòng của Trung tâm Cảng Duyệt: “Tôi đang dưới lầu công ty, anh xuống đây, tôi ngồi xe anh đi.”
Chu Thời Duật đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, từ phía xa đúng là có một chiếc xe màu đen đang chạy đến gần.
Từ giọng điệu của Bùi Vũ Ninh có thể nghe ra được, những gì xảy ra trong bộ phim ngày hôm qua có lẽ không gây ra cho cô cảm xúc xấu gì.
Sự lo lắng của Chu Thời Duật cuối cùng cũng buông xuống, ừ một tiếng: “Đến bãi xe đợi tôi.”
–
Bùi Vũ Ninh chủ động yêu cầu đi dạo cùng, đối với Chu Thời Duật mà nói là chuyện trước nay chưa có.
Anh khởi động xe, Bùi Vũ Ninh ngồi vào ghế phụ một cách thuần thục, vừa gặp đã nói anh cuồng công việc: “Anh liều mạng làm việc như vậy làm gì, tiền kiếm được hiện giờ còn không đủ anh xài à, cuối tuần mà cũng không cho bản thân nghỉ ngơi.”
Chu Thời Duật không trả lời câu hỏi của cô, đặt tay lên vô lăng, chỉ để ý đến trọng điểm: “Em muốn chuẩn bị quà cho ai?”
Bùi Vũ Ninh: “Ba mẹ anh.”
Chu Thời Duật hơi sửng sốt, anh không nghĩ đến đối tượng Bùi Vũ Ninh muốn tặng quà lại là ba mẹ của mình.
“Sao đột nhiên lại muốn mua quà cho họ.”
Bùi Vũ Ninh đem chuyện ông nội muốn tới nhà họ Chu làm khách nói cho Chu Thời Duật.
“Hơn nữa.” Cô nghiêm túc nói: “Tôi về lâu như vậy cũng nên đến chào hỏi ba mẹ anh, dù sao khi trước họ cũng chiếu cố tôi lâu như thế.”
Chu Thời Duật khẽ cười: “Tôi cũng chiếu cố em lâu như vậy, sao lại không thấy em đến nhà tôi thăm hỏi.”
Bùi Vũ Ninh hừ một tiếng: “Tôi đã kính cẩn hỏi thăm đến mức ngày nào cũng đến công ty anh làm công luôn rồi, anh còn muốn thế nào nữa, hời cho anh lắm rồi đấy ok.”
Chu Thời Duật cong khóe môi, thấy Bùi Vũ Ninh giống như chậm nửa nhịp mới phản ứng lại: “Đợi chút, cái gì mà nhà anh? Không lẽ anh dọn ra ngoài rồi à?”
“…..” Chu Thời Duật có chút không biết nói gì “Chuyện của tôi em thật sự không biết một chút gì à?”
Bùi Vũ Ninh thật sự không biết.
Cô dường như thoát ly khỏi thế giới của Chu Thời Duật quá lâu.
Không biết anh có chỗ làm việc mới.
Không biết anh có chỗ ở mới.
Cũng vì câu nói này mà tình bạn cùng nhau đi xem phim, cùng nhau đi dạo phố bỗng trở nên plastic, lung lay sắp đổ.
Bùi Vũ Ninh chỉ có thể lịch sự cười cười, cố gắng sửa chữa: “Lần sau, lần sau nhất định đến nhà anh.”
Chu Thời Duật: “…..”
–
Nhóm người tiêu dùng của Trung tâm Cảng Duyệt chủ yếu là thanh niên nên không thích hợp mua quà cho người lớn, Bùi Vũ Ninh bảo Chu Thời Duật lái tới một trung tâm thương mại khác, chưa nói tới sự xa hoa trong đó thì sản phẩm bên trong cũng hướng đến người tiêu dùng trung niên nhiều hơn.
Sau khi dừng xe, hai người cùng đi vào trung tâm thương mại.
Tâm tư Bùi Vũ Ninh đều đặt lên việc mua quà, khi thì nhìn cái này, khi thì nhìn cái kia, Chu Thời Duật thì lại lặng lẽ đi sau cô, không nói lời nào.
Với Bùi Vũ Ninh mà nói, đây có lẽ là một chuyến đi mua sắm bình thường nhưng với Chu Thời Duật, ngay từ lúc bước vào trung tâm thương mại, ánh mắt của anh luôn dõi theo Bùi Vũ Ninh, hưởng thụ lần đầu tiên “cùng nhau mua sắm”.
“Anh nghĩ thế nào về việc tặng ba mẹ anh một cặp dây chuyền khắc ngọc? Trước đây không lâu tôi mới tặng ông nội một món trang trí bằng ngọc Thanh Hoa, ông rất thích.” Bùi Vũ Ninh vừa đi vừa hỏi Chu Thời Duật.
Chu Thời Duật nhìn vào khuôn mặt cô, thản nhiên trả lời: “Họ không đeo mấy cái này.”
“Thế à.” Đi đến một cửa hàng bán đồ bổ, Bùi Vũ Ninh lại đề xuất “Vậy tặng đồ bổ? Mua cho ba anh ít đông trùng hạ thảo, mẹ anh ít tổ yến?”
Chu Thời Duật: “Trong nhà có nhiều rồi, ăn không hết.”
“…..”
Bùi Vũ Ninh hết ý: “Vậy anh nói xem ba mẹ anh thiếu cái gì, tôi dựa vào đó tặng còn không được à.”
Chu Thời Duật hơi dừng lại, ăn ngay nói thật: “Không thiếu thứ gì cả, em tới là được rồi, không cần mua quà.”
Kỳ thực Bùi Vũ Ninh cũng hiểu rõ, một gia tộc giàu có hàng đầu như nhà họ Chu thì của cải vô cùng sung túc, chi tiêu hàng ngày căn bản sẽ không hề thiếu thứ gì, quà tặng gì đó cũng chỉ là để thể hiện chút tâm ý.
Suy nghĩ một hồi, cô chợt nhớ ra ba Chu thích uống rượu vang, Bùi Vũ Ninh liền đi đến cửa hàng rượu nhập khẩu ở tầng bốn trung tâm thương mại, tính chọn một chai rượu vang lâu đời đem tặng.
Quản lý cửa hàng rượu nhiệt tình tiếp đãi hai người họ, đồng thời đích thân làm người giới thiệu.
Bùi Vũ Ninh chăm chú lắng nghe anh nói mấy loại rượu có năm tuổi không giống nhau, đang nghe thì phía giá rượu đối diện có một cặp tình nhân vừa chọn xong tay nắm tay đi ra.
Sự chú ý của Bùi Vũ Ninh không hiểu sao lại bị kéo đi mất, không biết nhớ đến điều gì, cô quay người lại nói với Chu Thời Duật: “Tôi biết bây giờ ba mẹ anh thiếu cái gì nhất rồi, nhưng mà tôi tặng không được.”
Chu Thời Duật thuận miệng tiếp lời cô: “Họ muốn cái gì sao tôi lại không biết.”
“Lần trước anh với ba mẹ anh tới nhà ông nội tôi, tôi đã nhìn ra rồi.” Bùi Vũ Ninh lấy một chai Chateau Haut Madrac 92 năm tuổi nhìn một cái rồi đặt trở về, giọng điệu lười biếng “Họ vừa nghe tới chuyện anh yêu đương thì hai mắt sáng lên như đèn pha vậy.”
Chu Thời Duật: “…..”
“Cho nên bây giờ cái họ cần nhất chính là anh dắt một cô bạn gái về.”
Bùi Vũ Ninh chọn chọn lựa lựa, cuối cùng chọn một chai rượu vang trắng thượng hạng nhất, nhờ quản lý đem gói lại.
Thấy Chu Thời Duật vẫn chưa trả lời mình, Bùi Vũ Ninh quay sang lại nhìn anh, như thể đã hiếu kỳ từ lâu nên muốn biết đáp án: “Thực ra anh thích kiểu như nào vậy? Xung quanh tôi có rất nhiều cô gái ưu tú, tôi giới thiệu cho anh?”
Chu Thời Duật đối mặt với cô, nhất thời không biết được trong ánh mắt của cô là thăm dò hay là thật lòng trù tính cho mình.
Anh cũng thuận theo trả lời: “Thế à.”
“Đúng vậy, anh nói đi, thích kiểu như nào?”
Lồ ng ngực anh phập phồng, bình ổn lại hơi thở, nhìn cô thản nhiên nói – “Thông minh, dũng cảm, độc lập, xinh đẹp.”
Anh hơi ngừng một lát, ánh mắt khẽ động, miêu tả: “Da trắng, tóc mềm, cười lên trông rất xinh đẹp, tức giận cũng rất đáng yêu, lúc thì rất nghe lời, lúc lại rất ương bướng, lúc thì bá đạo, lúc thì ân cần săn sóc.”
Anh lại ngừng lại, bổ sung thêm: “Nói chuyện luôn khiến người khác kinh ngạc, làm việc thà ít mà tốt.”
…..
Bùi Vũ Ninh nghe Chu Thời Duật nói xong, chầm chậm chớp mắt, tựa hồ vẫn chưa tiêu hóa kịp một loạt sự miêu tả này.
Nhất là hai câu thành ngữ mạc danh kỳ diệu* lúc cuối.
*Nghĩa là không hiểu ra sao cả.
Cô ồ nhẹ một tiếng, sau đó cẩn thận lọc qua trong đầu một lần xem thử có ai phù hợp không, cuối cùng cho ra kết luận: “Yêu cầu của anh có phải hơi cao không.”
Bùi Vũ Ninh có chút khó xử –
“Hay là anh cứ tiếp tục độc thân đi.”
Chu Thời Duật: “…..”