Yêu Đương Tự Nguyện - Chương 35: Chạy trốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Yêu Đương Tự Nguyện


Chương 35: Chạy trốn


Nhìn thấy hai chữ này, Bùi Vũ Ninh sửng sốt hai giây, sau đó nhanh chóng nhận ra Chu Thời Duật chắc chắn đã nhìn thấy tin nhắn mà cô thu hồi lại, và anh đang trả lời cô.

Cho nên, là anh đang nói cô đáng yêu đúng không?

Mặt của Bùi Vũ Ninh ngay lập tức đỏ bừng.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, tim đập thình thịch, có vô số giọng nói từ trong đầu bật ra.

Mà giọng nói to nhất lại là— [Anh ấy nói mình đáng yêu vậy có phải anh cũng thích mình không!]

Bùi Vũ Ninh cắn môi dưới, cảm thấy toàn bộ tế bào trong cơ thể nhảy dựng lên, chạy tới chạy lui trong người.

Cô làm ra vẻ ngại ngùng, đi vòng vòng trong phòng vài cái, cuối cùng vô tình dừng lại trước gương.

Tất cả biểu cảm trong nháy mắt đã sụp đổ.

…Mày không sao chứ Bùi Vũ Ninh.

Bùi Vũ Ninh cố gắng trấn tĩnh lại, ngồi lại trên ghế sô pha, khoanh chân lại, hít thở vài hơi.

Ánh mắt cô lại rơi xuống màn hình điện thoại, như là muốn thông qua hai chữ đó để tìm ra đáp án, nhưng dù xem bao nhiêu thì cũng chỉ là suy đoán của bản thân, lại mấy phút trôi qua, cô cuối cùng mất kiên nhẫn đứng dậy, dự đính đi tìm Chu Thời Duật.

Chứng rối loạn cưỡng chế của Bùi Vũ Ninh đã khiến cho cô không thể kiên nhẫn.

Cô không thể đợi, muốn đi tìm Chu Thời Duật hỏi rõ ràng.

Nhưng làm thế nào để mở miệng thì lại là một câu hỏi hay.

Cũng không thể vừa xông vào là hỏi anh có thích cô không, vậy thì có vẻ không thận trọng quá, đó không phải là tác phong của cô.

Bùi Vũ Ninh nhìn quanh phòng một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào chiếc máy tính bảng kia.

Nhớ tới bộ phim vừa xem mấy ngày trước, đột nhiên nảy ra ý tưởng.

Hai phút sau, Bùi Vũ Ninh tự tin đi gõ cửa phòng đối diện.

Gõ một hồi lâu Chu Thời Duật mới chịu mở cửa.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một luồng hơi nóng đập vào mặt cô, Bùi Vũ Ninh ngước lên theo bản năng, thấy Chu Thời Duật cả người ẩm ướt đứng trước mặt.

Trên tóc anh còn vương mấy giọt nước, chắc là đang tắm, nghe thấy tiếng gõ cửa nên vội ra mở.

Hơn nữa –

Đai của áo choàng tắm vẫn chưa kịp thắt lại.

Bùi Vũ Ninh liếc nhìn cơ bụng như ẩn như hiện bên hông anh, cô há miệng: “Anh, anh đang tắm à.”

Một giây sau, đai áo được tùy ý thắt lại, một giọng nói nhàn nhạt vang lên:

“Em tìm tôi có chuyện?”

Cơ bụng sượt qua, Bùi Vũ Ninh còn chưa kịp nhìn rõ.

Cô nuốt nước bọt, chợt nhớ tới lời Tống Nguyên Nguyên trước đó – “Nhớ mãi không quên chính là thèm thân thể người ta.”

Kết hợp với tình cảnh trước mắt, Bùi Vũ Ninh thầm nghĩ.

… Cô giáo Tống quả nhiên là có kinh nghiệm hơn cô.

Bùi Vũ Ninh ho khan một tiếng, quơ quơ máy tính bảng trong tay: “Bộ phim kinh dị kia tôi còn chưa xem xong, không dám xem một mình.”

Chu Thời Duật: “… Nếu không dám xem thì em khỏi xem là được.”

Bùi Vũ Ninh chớp mắt: “Nhưng tôi lại muốn xem.”

“…”

Câu nói yếu mà ra gió chắc là để chỉ kiểu người như Bùi Vũ Ninh.

Chu Thời Duật hết cách với cô, bèn để cô vào phòng, chỉ vào ghế sô pha: “Chờ tôi thay quần áo.”

Bùi Vũ Ninh: “Ồ.”

Lúc Chu Thời Duật thay quần áo, Bùi Vũ Ninh ngồi trên ghế sô pha, trong đầu thầm mong đợi đến cảnh tượng biểu lộ tâm tình.

Đợi lát nữa phim chiếu tới cảnh kinh dị, cô chắc chắn sẽ sợ hãi, rồi tiếp đó sẽ trốn bên cạnh anh, một khi Chu Thời Duật có động thái đáp lại, dù cho chỉ đưa một ngón tay thì cô sẽ nắm bắt cơ hội hỏi thẳng anh có phải có tình ý với cô không.

Nếu Chu Thời Duật thừa nhận, thế thì vui cả làng.

Nếu anh phủ nhận thì cô cũng không sợ xấu hổ, có thể hỏi ngược lại anh, không có tình ý gì thì chạm chạm cái gì, có biết nam nữ thụ thụ bất tương thân không.

Vừa có thể thăm dò Chu Thời Duật vừa không cần lo mất mặt nếu bị từ chối.

Ngay khi cô đang nghĩ thì Chu Thời Duật đã thay xong quần áo, anh cầm theo hai lon bia, đưa cho Bùi Vũ Ninh một lon.

Bùi Vũ Ninh không muốn bất cứ thứ gì gây ảnh hưởng đến phát huy của cô nên lắc đầu: “Tôi không uống.”

Chu Thời Duật bèn đặt sang một bên, mở lon của mình ra rồi ngồi xuống cạnh cô: “Xem thôi.”

Bùi Vũ Ninh mở bộ <Căn nhà nhỏ ở bản làng> tua tới ngay đoạn đang xem khi trước.

Bắt đầu rồi.

Lúc trước đã chiếu đến cảnh ma nữ đứng ngay đầu giường cô con gái, cảnh kế chắc còn kinh dị hơn nữa nhỉ?

Bùi Vũ Ninh đã lên một kế hoạch hoàn chỉnh và tỉ mỉ trong lòng, nhưng lại không nghĩ đến –

Sau khi ma nữ xuất hiện, cốt truyện bất ngờ nhảy đến đoạn ký ức, nhớ lại tình yêu thù hận của cô với nam chính khi còn sống

Và trong cảnh đầu tiên, thế mà lại có một màn làm tình.

Khi màn hình đột nhiên xuất hiện vài tiếng ư ư a a, Chu Thời Duật vừa mới uống một ngụm bia đã bị sặc, Bùi Vũ Ninh cũng choáng váng, cô đơ ra hai giây rồi cuống cuồng đi lên nhấn tắt.

“…”

“…”

Không ai nói gì.

Các ngón chân của Bùi Vũ Ninh lại co quắp lại.

Một lúc lâu sau, Chu Thời Duật ngờ vực mở miệng hỏi: “Em muốn tôi cùng xem cái này với em?”

Bùi Vũ Ninh: “…”

“Tôi—” Bùi Vũ Ninh quay sang yếu ớt giải thích: “Đó thực sự là một bộ phim kinh dị.”

Chu Thời Duật nhìn cô không nói gì.

Bùi Vũ Ninh câm nín ngậm miệng lại.

Cho nên bộ phim này rốt cuộc là thể loại gì vậy? Tưởng là phim nghệ thuật, hóa ra là phim kinh dị, tưởng là phim kinh dị mà giờ nhìn như phim khiêu dâm.

Quên đi, đêm nay cô vốn không nên nhất thời kích động mà qua đây.

Bầu không khí còn chưa kịp dựng thì đã vỡ tan, Bùi Vũ Ninh cầm máy tính bảng lên: “Tôi buồn ngủ rồi, không xem nữa.”

Thấy Bùi Vũ Ninh bĩu môi rời đi, Chu Thời Duật cảm thấy hơi khó hiểu, chống trán cười khẽ.

Cô nhóc này tối nay muốn làm gì vậy, kỳ kỳ quái quái, lúc thì hỏi anh cô có đáng yêu không, lúc thì kêu anh xem phim cùng.

Đang thầm cười thì bỗng một loại trực giác hiện lên trong đầu.

Chẳng lẽ cô…

Chỉ là trong giây lát Chu Thời Duật đã lắc đầu, không muốn nghĩ nữa, sợ bản thân tự suy nghĩ viễn vông rồi cuối cùng lại thất vọng.

Sau khi về phòng, chuyện đầu tiên Bùi Vũ Ninh làm là xóa bộ phim kia.

Kế hoạch của cô bị làm xáo trộn, sự kích động muốn hỏi thẳng anh cũng dần lắng xuống, cả người tỉnh táo lại.

Quên đi, nếu Chu Thời Duật thích cô thì sao lại không chịu nói.

Một chữ anh cũng không nhắc tới thì sao có thể thích cô được.

Cũng không thể chỉ dựa vào khen một câu đáng yêu thì cho là thích nhỉ?

Nói không chừng anh chỉ là đang khách khí một xí?

Bùi Vũ Ninh lại nhìn dòng tin nhắn do Chu Thời Duật gửi đến, sau khi suy nghĩ một lúc, cô bèn mở máy tính bảng và nhập từ khóa vào thanh tìm kiếm —

[Làm sao để biết đối phương có thích mình không.]

[Những hành vi nào chứng minh rằng anh ấy thích bạn.]

Màn hình load một cái, đủ loại gợi ý hiện ra, Bùi Vũ Ninh mở từng cái, cẩn thận nghiên cứu, lúc nhỏ cô học bài còn chưa nghiêm túc như vậy nữa là.

Chợt thấy còn có một bài kiểm tra khác về việc có đối phương có thích bạn hay không, Bùi Vũ Ninh bèn nhấp vào, sau khi hoàn thành các câu hỏi đề ra, kết quả cho thấy—

Sự yêu thích của anh ấy đối với bạn: 32 điểm.

???

Cao nhất 100 điểm, 32 điểm là cái quái gì vậy?

Chu Thời Duật không thích cô đến thế à? Thậm chí còn không đạt đến ngưỡng 60 điểm?

Bùi Vũ Ninh không nói nên lời, tắt máy tính bảng ném sang một bên, nằm xuống trùm chăn lên, tức giận đá hai chân, như thể muốn đá Chu Thời Duật ra khỏi tâm trí.

Một lúc sau, có lẽ bị điểm số xúc phạm, Bùi Vũ Ninh thò cái đầu xinh xinh ra khỏi chăn, nhìn lên trần nhà âm thầm thề.

Ngày mai, nhiều nhất là ngày mai.

Cô nhất định phải hỏi Chu Thời Duật rõ ràng.

Giữ vững niềm tin như vậy, Bùi Vũ Ninh cuối cùng cũng ổn định lại tinh thần, không còn suy nghĩ lung tung, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cô còn chưa dậy thì Chu Thời Duật đã đứng ngoài gõ cửa.

Bùi Vũ Ninh mơ mơ màng màng trở người: “Mời vào.”

Chu Thời Duật mở cửa đi vào, đi đến bên giường Bùi Vũ Ninh: “Máy tính của tôi có vấn đề, tạm thời có một email cần xử lý, tôi có thể mượn máy tính bảng của em không.”

Bùi Vũ Ninh ngái ngủ vẫy vẫy tay, chỉ về một hướng nào đó: “Trên bàn đó anh tự lấy đi, mật khẩu là ngày sinh của tôi.”

Chu Thời Duật cầm lấy, sau đó liếc nhìn cô đang cuộn chăn ngủ, giọng điệu yêu chiều: “Ngủ tiếp đi, lát nữa tôi lại kêu em.”

“……Ừm.”

Chu Thời Duật cầm máy tính bảng rồi rời đi, Bùi Vũ Ninh vẫn nhắm mắt ngủ, chưa yên tĩnh được bao lâu thì điện thoại lại reo.

Lần lượt bị đánh thức khiến Bùi Vũ Ninh có chút không nói nên lời, cô với tay lấy điện thoại thì thấy là cuộc gọi từ người phụ trách dự án của Cổ phần Lợi Kiến, cô nhấn nút bắt máy.

“Alo.”

“Xin chào Ninh tổng, xin lỗi vì quấy rầy cô sớm như vậy, hạng mục Hồng Nhân Quán xảy ra chút vấn đề, cần cô gặp mấy bên để thương lượng lại kế hoạch, cô xem khi nào có thể về lại Bắc Kinh?”

Bùi Vũ Ninh dần có nhận thức, cô mở mắt:”Gấp lắm à?”

“Tốt nhất là nhanh chóng giải quyết.”

“Được rồi tôi hiểu rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Vũ Ninh đang muốn chợp mắt xíu nữa, nhưng khi cô nhắm mắt lại thì đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy.

Máy tính bảng?

……Máy tính bảng!

Chu Thời Duật lấy máy tính bảng của cô ấy đi!!

Những trang mà cô tìm kiếm trước khi đi ngủ ngày hôm qua đã đóng lại chưa vậy?

Nếu chưa đóng, chẳng phải là vừa mở khóa đã thấy hay sao?

Bùi Vũ Ninh tỉnh luôn cả ngủ, không chỉ tỉnh mà còn có chút hoảng sợ.

Cô xuống giường, chạy đến phòng của Chu Thời Duật với đôi chân trần và mái tóc rối bù, hi vọng rằng anh sẽ pha một tách cà phê trước khi làm việc, và chưa kịp mở lên.

Hãy cho cô một cơ hội cứu vãn đi!

Bùi Vũ Ninh mở cửa, gần như chỉ trong vài giây đã chạy về phía phòng của Chu Thời Duật, cửa cũng không gõ đã lao thẳng vào trong, không ngờ vừa mở cửa đã thấy Chu Thời Duật chuẩn bị đi ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Bùi Vũ Ninh cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Chu Thời Duật nhìn đôi chân trần của cô: “Làm sao vậy?”

Bùi Vũ Ninh: Tôi đang muốn chết ngay bây giờ.

Bùi Vũ Ninh mở miệng, đang định hỏi anh ta đã bắt đầu làm việc chưa thì ánh mắt rơi vào máy tính bảng trên tay anh.

Hai mắt bỗng tối đen.

“Tôi… muốn hỏi bữa sáng anh muốn ăn gì.”

Chu Thời Duật đưa máy tính bảng lại cho cô, rồi xoa đầu cô: “Triệu tổng tìm tôi có việc gấp, tôi đi rồi về ngay.”

Bùi Vũ Ninh cố gắng giữ bình tĩnh: “Ồ.”

Dừng một chút, Chu Thời Duật nói thêm: “Sau khi về tôi có chuyện muốn nói với em.”

“…”

Đợi Chu Thời Duật rời đi, Bùi Vũ Ninh mới vươn tay chống vào tường giữ vững cơ thể suýt ngã.

Mười đầu ngón chân đã không còn đủ để  cô co quắp nữa rồi, lúc này ngay cả trái tim cô dường như cũng không chịu nổi xấu hổ, muốn nhảy ra ngoài thật mạnh.

Cíu tui.

Tại sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ!

Cả đời đại tiểu thư cô chưa bao giờ mất mặt như vậy, vừa chống vách tường đi về phòng, vừa có chút mộng tưởng mở máy tính bảng lên, bấm vào trang web —

Trang xuất hiện đầu tiên là kết quả trắc nghiệm 32 điểm kia.

Kế bên còn có những tìm kiếm chưa kịp đóng kia.

… Chà, ông Trời căn bản không thương tiếc cô.

Bùi Vũ Ninh quay trở lại phòng và đóng cửa lại, nhận thấy bây giờ đã quá muộn tạo một cái vỏ cho cô trốn vào.

Chu Thời Duật vừa nói gì nhỉ?

Lát về có chuyện muốn nói với cô?

Nói gì cơ.

Nói Bùi Vũ Ninh, trong đầu em toàn nghĩ gì thế

Hoặc cười nhạo cô, Bùi Vũ Ninh, không lẽ em thích tôi à?

Bùi Vũ Ninh vừa nghĩ tới hình ảnh ấy là đã hít thở không thông rồi.

Không được.

Tuyệt đối không được để điều đó xảy ra.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô yêu một người đàn ông, mọi thứ thậm chí còn chưa bắt đầu, mới đi được nửa bước thì đã bị đối phương phát hiện, rất rất là không hợp lẽ thường.

Nếu Chu Thời Duật không có ý với cô, vậy ở lại chẳng phải là xấu hổ đến chết à.

Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của người phụ trách Cổ phần Lợi Kiến, Bùi Vũ Ninh rối rắm vài giây, dứt khoát ra quyết định

Một giờ sau, Chu Thời Duật trở lại khách sạn.

Anh mang theo món mì cua yêu thích của Bùi Vũ Ninh đến, nhưng gõ cửa cả ngày trời lại không thấy ai trả lời

Mở cửa bước vào, cả căn phòng rất sạch sẽ.

Chu Thời Duật có chút khó hiểu, đang định gọi cho Bùi Vũ Ninh thì thấy một tờ giấy dán trên cửa phòng:

[Lý tổng cũng tìm tôi có việc gấp nên tôi về Bắc Kinh trước đây. 】

Chu Thời Duật: …?

Chu Thời Duật ngay lập tức gọi cho Bùi Vũ Ninh, điện thoại reo hai lần, cho biết cô không ở trong khu vực có sóng.

Anh lại gọi cho Lâm Úy, may mà Lâm Úy bắt máy, nhưng cũng nói với anh: “Cô Bùi đã lên máy bay rồi, Chu tổng, hẹn gặp lại ở Bắc Kinh.”

Chu tổng: “…”

Chu Thời Duật có chút không nói nên lời, nhưng nhớ tới bộ dạng lo lắng của Bùi Vũ Ninh khi sáng, anh lại nhếch môi cười.

Anh đại khái biết nguyên nhân cô chạy đi là gì rồi, liếc nhìn bữa sáng trong tay, thở dài nói: “Nói đi là đi, không thể đợi tôi nói xong à.”

Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh ở Bắc Kinh

Từ Nam Á trở về Bắc Kinh, sự quê độ của Bùi Vũ Ninh vẫn còn, cô thậm chí không dám mở điện thoại, sợ Chu Thời Duật sẽ hỏi cô chuyện nội dung tìm kiếm trong máy tính bảng.

Trước đây cứ nghĩ hôn 5 cái là đủ mất mặt lắm rồi, nào ngờ đời này lại còn có lúc mất mặt hơn vậy.

Bùi Vũ Ninh về trước mà không hề thông báo, tất cả người giúp việc trong gia đình đều kinh ngạc, chú Vương lại giống như nhìn thấy con gái về nhà, đi theo sau nhỏ giọng hỏi: “Cô chủ, lần này đi công tác với Chu tổng có phát hiện ra bí mật của cậu ấy không?”

Bùi Vũ Ninh bây giờ còn không thể tự bảo vệ mình, làm gì còn sức đi truy tìm bí mật của Chu Thời Duật.

Cô ủ rủ lắc đầu: “Chú đừng nhắc nữa, bây giờ đến phiên bí mật của tôi bị anh ta phát hiện rồi.”

Vương Tử cả kinh: “A? Cô cũng có bí mật?”

“…” Bùi Vũ Ninh câm nín hai giây: “Ngoài dự đoán.”

Vương Tử lại hỏi: “Vậy Chu tổng đâu?”

“Còn ở Nam Á.”

“?”

Vương Tử cau mày, đột nhiên cảm thấy chuyện này thật khó giải quyết.

Cô Bùi có bí mật, cậu chủ cũng có bí mật, bây giờ câu chuyện đã phát triển đến mức cậu chủ biết bí mật của cô Bùi, vậy thì bước tiếp theo…

Ủa không đúng, tình tiết này không đúng.

Vương Tử lại hỏi: “Cậu ấy sao lại để cô về một mình thế này?”

“Tôi lén chuồn đi, anh ấy không biết.”

“…”

Ồ, vậy thì bình thường rồi.

Vương Tử liếc nhìn đồng hồ, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì nhiều nhất một tiếng nữa Chu Thời Duật sẽ có mặt tại hồ Phỉ Thúy này

Ông bèn yên tâm: “Cô chủ, cô muốn ăn uống gì không? Để tôi đi chuẩn bị.”

Bùi Vũ Ninh không còn tâm trạng ăn uống, vẫy tay cho Vương Tử ra ngoài trước.

Sau khi đóng cửa, Bùi Vũ Ninh lấy hết can đảm mở điện thoại, đợi vài giây cho màn hình bật lên, tim bỗng đập thình thịch.

Nhưng sau khi khởi động được một lúc, thì một tin nhắn mới cũng không có

Bùi Vũ Ninh:?

Không phải chứ.

Bùi Vũ Ninh đặc biệt mở WeChat, sau đó bật tắt chế độ máy bay nhiều lần, cuối cùng tìm cửa sổ trò chuyện với Chu Thời Duật.

Quả nhiên vẫn dừng lại ở hai chữ “đáng yêu” của ngày hôm qua.

Anh thế mà không tìm cô?

Cũng không có tin nào nói anh đã gọi cho cô

Bùi Vũ Ninh không dám tin nhìn điện thoại, dừng lại vài giây, như là thừa nhận chuyện Chu Thời Duật không hề có tí phản ứng nào với việc cô bay về Bắc Kinh trước.

Haha, từ lúc sáng anh rời đi đến bây giờ đã quá 5 tiếng, anh thế mà một câu cũng không nhắn hỏi thăm cô.

Lạnh nhạt đến mức độ này thì quả nhiên là anh không hề thích cô mà.

Bùi Vũ Ninh đột nhiên buồn bực, tức giận ném điện thoại sang một bên không thèm nhìn nữa, quyết định cho dù sau này Chu Thời Duật có gửi tin nhắn cho cô thì cô cũng sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa

Ít nhất phải bơ anh sáu lần 5 tiếng mới được

Vừa nghĩ tới đây, Vương Tử đã gõ cửa

“Cô chủ, cái kia, có khách đến.”

Bùi Vũ Ninh hơi kinh ngạc, cô ra ngoài lâu như vậy, vừa về thế mà lại có khách đến?

Bùi Vũ Ninh đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa: “Ai—vậy…”

Từ “vậy” vừa mới ra khỏi miệng thì cô đột nhiên nhìn thấy người đàn ông đang đứng sau lưng Vương Tử kia, âm lượng trực tiếp giảm xuống.

??????

Bùi Vũ Ninh trừng mắt nhìn, cho rằng bản thân tức đến mức ảo giác, nên cô cẩn thận nhắm mắt lại rồi mở ra nhìn, thế mà thật sự là Chu Thời Duật!

Bùi Vũ Ninh cảm thấy đầu óc trống rỗng: “Anh sao lại – “

Vốn dĩ muốn hỏi anh sao lại đi theo về đây, nhưng ký ức lại nhắc có cho cô việc xảy ra khi sáng, cảm giác mất mặt lại ập đến, Bùi Vũ Ninh hét lên một tiếng đầy muộn màng rồi đóng cửa lại.

Vương Tử và Chu Thời Duật: “…”

Chu Thời Duật chỉ có thể kiên nhẫn gõ cửa: “Em mở cửa nghe tôi nói.”

“Nói cái gì.” Bùi Vũ Ninh không ngờ người này sẽ theo cô trở về, đã vậy còn không cho cô thời gian để giảm bớt sự xấu hổ: “Anh đã nhìn thấy rồi đúng không? “

Chu Thời Duật cũng thản nhiên thừa nhận: “Ừm.”

Bùi Vũ Ninh đứng sau cửa che mặt lại: “Vậy bây giờ anh quay về là để làm gì, cố y bay về để cười tôi à.”

“Trông tôi nhàm chán đến vậy à?” Chu Thời Duật có chút bất đắc dĩ: “Em có thể mở cửa trước được không?”

Bùi Vũ Ninh vẫn cảm thấy quá xấu hổ: “…Không mở.”

Vương Tử nhìn hồi lâu, mới lặng lẽ tới gần Chu Thời Duật nói: “Sau khi cô chủ trở về, nói cậu đã phát hiện bí mật của cô ấy.”

Chu Thời Duật quay đầu nhìn chú Vương, hơi ngừng lại, chợt nhớ ra gì đó, nói với Bùi Vũ Ninh: “Vậy tôi sẽ không vào, cho em xem cái này được không.”

Bùi Vũ Ninh: “Xem cái gì?”

Giọng nói ngoài cửa nhàn nhạt truyền đến: “Bí mật của Chu Thời Duật.”

Sau cánh cửa, hai mắt của Bùi Vũ Ninh hơi mở ra, bí mật của Chu Thời Duật?

Bí mật mà cô luôn muốn biết?

… Trao đổi bí mật nghe có vẻ là một ý kiến ​​hay.

Bùi Vũ Ninh đứng thẳng lên, có chút kích động xoay người, khẽ mở cửa một chút: “Ở đâu?”

Chu Thời Duật lấy ví tiền từ trong túi ra đưa cho cô

Bùi Vũ Ninh cau mày, chiếc ví cô tặng cho anh? Đây mà xem là bí mật gì cơ chứ? Anh sẽ không giở trò đấy chứ?

Giống như nhìn ra sự khó hiểu của cô, Chu Thời Duật lại nói: “Mở ra đi, bí mật ở bên trong.”

Bùi Vũ Ninh bán tín bán nghi đóng cửa lại, dựa vào sau cánh cửa, nhẹ nhàng mở chiếc ví.

Bên trong có hơn chục khe cắm thẻ, có đủ loại thẻ đen, Bùi Vũ Ninh lấy từng cái một ra xem, cho rằng cái gọi là bí mật chính là nói cho cô biết anh có nhiều thẻ cỡ nào?

Thấy bên phải có một ô vuông hai lớp, cô thò tay vào tìm thì chợt thấy có thứ gì đó rơi ra.

Rơi xuống đất.

Bùi Vũ Ninh theo bản năng nhặt lên, nhưng khi nhìn thấy rõ vật trước mặt, cô bỗng sững sờ.

Một tấm ảnh thẻ chụp lại dáng vẻ ngây ngô khi của cô lúc 15 tuổi, nhẹ nhàng nằm trên thảm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN