Theo nội dung được nhắc tới, có lẽ tờ giấy được viết bởi một nhân viên của Công viên giải trí Mộng Ảo.
Hiển nhiên hắn ta cũng bị ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng, nội dung bài viết cẩu thả lộn xộn mang theo một loại cảm giác đánh sâu kỳ lạ.
Ôn Giản Ngôn cúi xuống nhìn nơi mình vừa rút tờ giấy ra.
Mảnh gỗ đã trở nên lỏng lẻo, các cạnh sắc nhọn hoen ố bị nhuộm mảng lớn màu nâu, giữa dòng máu tươi khô cạn có thể mơ hồ thấy được những mảnh móng tay, giống như chúng bị cưỡng chế bẻ ra khỏi ngón.
Có vẻ khi ngồi trên chiếc ghế này trạng thái tinh thần đối phương vô cùng bất ổn, gần như phải đánh đổi ngón tay để nhét tờ giấy vào.
Ôn Giản Ngôn đặt ghế về vị trí cũ, chìm vào trầm tư.
Đầu tiên, nội dung trên giấy có đáng tin không?
Có lẽ tin được một nửa, bởi suy cho cùng trạng thái tinh thần người viết đã có xu hướng trở nên cực kỳ điên rồ. Chính bản thân Ôn Giản Ngôn cùng từng bị ô nhiễm, cho nên hắn biết cảm giác hỗn loạn đáng sợ kia là thế nào.
Việc vận chuyển thông tin được thực hiện trong tình huống này cần phải xử lý cẩn thận.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, tờ giấy đã mang cho hắn cái nhìn và suy nghĩ hoàn toàn mới, đây đúng thực là công lao.
Tiếp theo hắn cần chứng minh suy đoán của mình.
Ôn Giản Ngôn đứng dậy nhét tờ giấy vào trong túi, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Văn Nhã.
Cô ấy đang ở trên boong tàu, hơn nữa bên cạnh còn có Tóc Vàng sở hữu thị lực tìm kiếm tuyệt đỉnh, trừ bỏ gã ra, e rằng không ai có thể tìm được bản đồ bị ẩn.
Trên boong tàu.
Tất cả công việc cũng dừng lại, nhân viên mặc đồ Ộp Ộp bước tới boong tàu rà quét tất cả bảng hiệu trên ngực nhân viên.
“Ù ù.”
Đúng lúc này, điện thoại Văn Nhã rung lên hai tiếng.
Cô thầm ngước mắt nhìn qua con ếch đang cầm công cụ rà quét bảng hiệu, sau khi xác nhận đối phương cách mình rất xa mới bí mật mở di động xem tin nhắn Ôn Giản Ngôn vừa gửi.
… Bản đồ? Trên boong tàu?
Văn Nhã sửng sốt.
Cô dùng dùng khuỷu tay đụng vào Tóc Vàng bên cạnh, lén cho gã thấy nội dung trên màn hình.
“…”
Sau khi nhìn thấy nội dung trên màn hình điện thoại, toàn thân Tóc Vàng toả ra khí tràng oán niệm mang tên sống không có gì hối tiếc.
Diện tích boong tàu không tính là lớn nhưng chắc chắn cũng không nhỏ, hơn nữa còn biết bao nhiêu dụng cụ đường ống như vậy, nếu muốn tìm một tấm bản đồ không có bất kỳ đặc điểm cụ thể nào, chỉ biết hình như nó được nhét vào khe hở nào đó…
Là chuyện quá mức khó khăn.
Gã chỉ có một đôi mắt tinh tường chứ có phải con mèo máy toàn năng đâu!
Tuy nhiên ngay cả như vậy Tóc Vàng cũng hiểu rõ rằng, trong tình huống này, tất cả bọn họ đều là châu chấu trên cùng sợi dây, cho dù yêu cầu khó tới cỡ mấy gã cũng phải dốc tận lực hoàn thành.
Gã thầm thở dài, bắt đầu thay đổi góc độ liên tục, cố gắng dùng mắt quét qua mọi nơi có thể nhìn thấy trên boong tàu, cố gắng tìm ra “bản đồ” mà Ôn Giản Ngôn giao phó.
Đang lúc hy vọng trong lòng dần dần vụt tắt, ánh mắt Tóc Vàng đột nhiên dừng lại.
Mắt gã rơi vào một điểm cách đó không xa.
Chỉ thấy ở gần dây cáp, mơ hồ có thể nhìn thấy mép giấy trắng nhỏ ở nơi tiếp giáp giữa ván gỗ và đường ống.
… Chẳng lẽ là nó?!
Tinh thần Tóc Vàng phấn chấn hẳn lên.
Gã ra hiệu với Văn Nhã, sau đó chỉ chỉ hướng giấu tờ giấy.
Văn Nhã đã hiểu.
Cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn liếc qua đám Ộp Ộp, sau đó cẩn thận di chuyển từng bước về phía bản đồ. Nhưng vừa đi được mấy bước thì Ộp Ộp cách đó không xa bỗng quay đầu lại, Văn Nhã đứng hình.
Tuy nhiên dường như ánh mắt của đám Ộp Ộp không dừng lại trên người cô.
Có vẻ như chúng đã rà quét xong tất cả nhân viên.
Một trong số chúng nhấn dụng cụ trong tay, ngay giây tiếp theo, giọng nữ máy móc vang lên, vang vọng xung quanh boong tàu: “Số 32486, số 32492, số 32495… Nhân viên số 32450 xin vui lòng bước tới phía trước.”
Văn Nhã giật mình cúi đầu nhìn bộ quần áo linh thú đang mặc.
Số hiệu của cô là 32492, khéo thay chính là một trong những số vừa được đọc.
Lần này tiêu rồi.
“…”
Văn Nhã dũng cảm bước ra khỏi hàng, xếp thành một hàng cùng với các nhân viên vừa bị điểm danh, di chuyển từng bước về phía trước.
???
Tóc Vàng bị bỏ lại trong đội hoảng loạn.
Hả? Chờ đã? Sao cô lại đi?! Cô đi rồi thì ai lấy bản đồ!!!
Văn Nhã vừa tiến về trước vừa gật nhẹ đầu với Tóc Vàng, ý bảo chuyện sau này giao cho mi.
Tóc Vàng: “…”
Gã hoảng sợ nhìn bóng lưng Văn Nhã cách mình ngày càng xa, từ đầu đến chân lập tức lạnh toát, cả người cảm thấy không ổn tẹo nào.
Này… này này này…
A a a a a đừng mà!!
Nhưng mà ánh mắt hoảng sợ của gã vẫn không thể thay đổi hiện trạng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái dần đi xa.
Người duy nhất lấy được tấm bản đồ… chỉ còn lại gã.
Tuy nhiên may mắn thay, Ộp Ộp cũng theo đám nhân viên này rời khỏi boong tàu.
Tóc Vàng hít sâu một hơi, dồn hết can đảm di chuyển từng bước về phía bản đồ, cuối cùng gã cũng đi tới cạnh bên dây cáp.
Tuy chỉ có vài bước chân ngắn ngủi nhưng gã cũng bị dọa đổ mồ hôi. Tóc Vàng run run mở tấm ván gỗ rút tờ giấy ra, cầm chặt trong lòng bàn tay.
Hữu kinh vô hiểm.
Gã thở phào nhẹ nhõm từ từ lùi lại.
Đột nhiên gót chân vấp phải một thứ gì đó, Tóc Vàng loạng choạng ngã nhào, một tiếng than “ối” bật ra từ miệng rồi biến mất trong không trung.
Phút chốc, cả người gã như cứng lại.
[Điều 2 quy tắc nhân viên tàu cướp biển: Thời gian và khối lượng công việc của bạn trên tàu cướp biển không cố định, vui lòng sử dụng âm thanh chuông đồng như một dấu hiệu bàn giao công việc, vui lòng không giao tiếp bằng lời với các thủy thủ khác.]
Tóc Vàng chầm chậm quay đầu nhìn qua.
Ngoại trừ tiếng gầm rú của máy móc thì toàn bộ boong tàu lặng yên như tờ. Nhân viên mặc các loại đồ linh thú ngoảnh sang nhìn gã lúc nào không hay, từng cái đầu lông nhìn thẳng về hướng này, vô số ánh mắt đổ dồn lên trên gã..
Bao gồm cả Ộp Ộp.
Tiêu, tiêu rồi.
Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi…
Hai con Ộp Ộp màu xanh bước qua, mỗi con một bên nâng Tóc Vàng đang nghệt mặt dậy, kéo gã vào trong hàng ngũ.
Toàn bộ quá trình vẫn duy trì sự yên tĩnh cực đoan.
Văn Nhã nhìn chằm chằm Tóc Vàng đang bị lôi đi cùng mình vào khoang thuyền, đáy lòng bất giác chùng xuống.
Gã đã vi phạm quy tắc nên mới bị dẫn đi cùng.
Cô liếc mắt nhìn tất cả nhân viên quanh mình, dường như… tất cả những người bị điểm danh đều từng phạm lỗi trong quá trình làm.
Nếu đã như vậy, chỉ e nơi họ sắp tới chẳng phải nơi tốt lành gì.
Văn Nhã tiếp tục đi theo đội ngũ, bình tĩnh tiến về phía trước, đồng thời tay bấm tin nhắn gửi Ôn Giản Ngôn.
*
Trong khi đó, bên trong khoang tàu.
Ôn Giản Ngôn mở tin nhắn ra, vẻ mặt bất giác đanh lại.
Tin nhắn văn bản vô cùng ngắn gọn, không có nội dung gì nhiều, chỉ có độc ba chữ cái: [SOS]
Hắn nhét điện thoại di động vào túi, cụp mắt trầm tư.
Hiển nhiên mấy người Văn Nhã đang gặp nguy hiểm.
Hắn nhớ một câu ở trong tờ giấy mình vừa tìm thấy: “Ở đây chúng tôi sẽ được phân loại.”
Chẳng lẽ…
Bây giờ bên ngoài đang có nhân viên được phân loại sao? Phân loại theo tiêu chuẩn nào?
Bởi có quá ít thông tin trong tay nên Ôn Giản Ngôn rất khó đi đến kết luận.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang ngay bên ngoài căn phòng hắn đang lẩn trốn.
Dường như có một nhóm người đang tiến về hướng này. Không giống như đi ngang qua, trái lại giống như đi thẳng về phía căn phòng của hắn, tiếng chân vô cùng rõ ràng và dồn dập.
“!”
Ôn Giản Ngôn giật mình, toàn thân lập tức trở nên căng thẳng.
Hắn đã được nghe loại bước chân này nhiều lần. Đây là tiếng bước chân chỉ phát ra khi truy đuổi mục tiêu, cấp bách, khẩn trương, tràn ngập tính nhắm vào.
Bại lộ?
Nhưng vì sao?
Trái tim hắn đập bình bịch trong ngực, adrenaline cũng theo đó mà tăng vọt.
Ngay cả dưới áp lực mạnh, quai hàm Ôn Giản Ngôn hơi bạnh ra. Hắn ngước mắt lên nhanh chóng liếc qua toàn bộ căn phòng, phát hiện không có bất cứ thứ gì như camera.
Hắn ta nhíu mày.
Không đúng.
Nơi này không hề có camera giám sát, nếu có thì vị trí hắn đã bại lộ ngay khi đạo cụ tàng hình mất hiệu lực chứ không phải kéo dài đến bây giờ.
Theo thời gian trôi qua, tiếng bước chân ngoài cửa đã đến gần!
Ôn Giản Ngôn nín thở ngưng thần, theo bản năng kích hoạt đạo cụ tàng hình.
“Tích tích tích…”
Cách lớp ván cửa, dường như có thể nghe thấy âm thanh tích tích rung động của thứ gì đó, càng tới gần càng dồn dập, quả thực cứ như…
Máy theo dõi?
Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn tấm thẻ công tác treo trên ngực, mặt nghệt ra…
Chẳng lẽ là nó?