Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng - Chương 131
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng


Chương 131


Công viên giải trí Mộng Ảo.

Mọi thứ đều đang biến dị.

Bầu trời xanh biếc đã bị màu máu đỏ tươi cắn nuốt hơn nửa. Một nửa công viên giải trí rực rỡ sắc màu, sạch sẽ gọn gàng vẫn giữ y nguyên hình dáng ban đầu, nhưng nửa còn lại bị nhà máy kim loại lạnh lẽo cùng vô số đường ống màu đồng thay thế. Hai không gian hoàn toàn tương phản đan xen quỷ dị vào nhau, cùng với chất lỏng sền sệt chảy ra từ trong đường ống, toàn bộ phó bản đã dị hoá thành một con quái vật khổng lồ đáng sợ.

Tiếng nhạc vẫn còn vang vọng trên không trung.

Nó phiêu dạt dưới nền trời đỏ sậm, lang thang giữa các tòa nhà hình xoắn ốc, song lại không thể tạo ra chút niềm vui nào, chỉ có sự kỳ lạ và kinh khủng không thể bỏ qua.

Công viên Thiếu nhi.

Không biết đội ngũ diễu hành xe hoa đã dừng từ lúc nào, từng dải dây lụa bị chất nhầy thấm ướt, bên trong khung kim loại bằng đồng thau là một con ếch xanh khổng lồ đầy mụn cóc.

Tổng cộng năm con, mỗi con đều cực kỳ xấu xí.

Chúng nó lẳng lặng ngồi ngay ngắn tại chỗ, con mắt lồi ra đờ đẫn, chiếc miệng vừa rộng vừa dẹp đóng chặt.

Bên tai là sự im lặng.

Văn Nhã ngồi bệt dưới đất, ngơ ngác nhìn chăm chú vào xe hoa cách mình gần nhất, vẻ mặt vô hồn.

Dường như tất cả khung cảnh quanh người cũng đang nhanh chóng phai màu, toàn thân như chìm xuống đáy biển đen xì lạnh lẽo.

Có người nào đó… Đang hét lên.

Hét cái gì chứ?

Tiếng nước nhớp nháp vang lên, con ngươi lồi lên của ếch xanh chậm rãi chuyển động, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Văn Nhã cảm thấy có thứ gì đó quấn lấy cổ chân của mình, kéo cô rời xa xe hoa…

“Rầm!”

Đầu lưỡi đỏ tươi nặng nề rơi xuống chỗ đất Văn Nhã vừa ngồi, khiến cho đá vụn bụi bặm bay tung tóe.

“Nhanh lên!”

Vân Bích Lam nắm cây roi dài trong tay, phía cuối chiếc roi vòng quanh cổ chân Văn Nhã, trán cô thấm đầy mồ hôi lạnh, cắn răng gào lớn.

Elise và Tóc Vàng giật mình. Cả hai vội vàng chạy lên phía trước rồi kéo Văn Nhã đến nơi an toàn.

Roi của Vân Bích Lam mang gai, cho dù cô đã cố gắng nhẹ nhàng nhưng đám gai ngược trên roi vẫn cắm sâu vào da thịt trên mắt cá chân Văn Nhã.

Thế nhưng Văn Nhã lại giống như không thèm để ý tới.

Hai mắt cô nhìn chằm chằm con ếch cách đó không xa, mặt mày trắng bệch, toàn thân bị mồ hôi lạnh và chất nhầy làm ướt nhẹp.

“Chị, chuyện này, chuyện này không phải là lỗi của chị.”

Tóc Vàng có chút không đành lòng, hạ giọng nói: “Chị đã rất…”

Tuy nhiên gã còn chưa kịp dứt lời, Văn Nhã giống như tỉnh mộng. Cô chợt nhìn qua, vươn tay kéo ống tay áo Tóc Vàng, nói bằng chất giọng khàn khàn:

“Cậu cũng nhìn thấy, đúng không?”

Gì?

Nhìn thấy cái gì?

Mấy người còn lại đều là sửng sốt, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

“Là Lilith, là con mèo nhị thể đã đẩy tôi xuống vào phút chót, đúng không?”

Giọng của Văn Nhã trầm thấp áp lực, như đang kìm nén cảm xúc khác thường: “Cô ấy vẫn còn ý thức, đúng không?”

“Có… Có lẽ…”

Cơ thể nhỏ con của Tóc Vàng bị túm lảo đảo về phía trước, lắp bắp nói: “Nhưng điều này cũng không chứng minh được gì…”

“Đúng vậy, cho dù lúc đó cô ấy còn chút ý thức thì hiện tại cũng…”

Elise nói được một nửa, ánh mắt liếc nhìn con ếch cách đó không xa, không đành lòng nói tiếp.

Mặc dù bọn họ không có thị lực của Tóc Vàng, không nhìn thấy rõ vừa rồi trên nóc xe hoa xảy ra chuyện gì, nhưng mà cảnh tượng cuối cùng khi ấy bọn họ đều nhìn thấy rõ.

… Cuối cùng con mèo nhị thể treo trên lan can cũng buông tay ngã xuống, biến mất trong cái miệng há to của ếch xanh.

Lilith đã chết.

Cô ấy sẽ không quay về.

Đột nhiên, không hiểu vì sao mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Tất cả mọi người đều giật mình, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía công viên giải trí.

Trong nháy mắt, màu máu đỏ tươi trên đỉnh phảng phất như lan nhanh hơn, màu sắc nguyên bản gần như bị thay thế sạch, mơ hồ có thể nhìn thấy vết sẹo đỏ thẫm giữa nền trời.

Chẳng biết có phải là ảo giác không, thoạt nhìn bọn chúng như những con ngươi nhắm chặt.

Vết nứt màu đen từ mép bầu trời lan tràn, dùng một loại tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khuếch tán, toàn bộ thế giới giống như quả cầu thủy tinh đang vỡ vụn.

Có, có chuyện gì vậy?

Mọi người ổn định thân hình, kinh nghi bất định liếc nhau.

“Ộp ộp.”

Tiếng ếch vang lên từ cách đó không xa.

Năm con ếch xấu xí kia giống như nhận được mệnh lệnh nào đó, xê dịch thân hình to lớn mập mạp của mình, chiếc chân dính đầy màng nhầy di chuyển…

Chỉ nghe thấy mấy tiếng “rầm”, xe hoa khổng lồ đổ ầm xuống đất. Đám ếch vừa phát ra tiếng kêu thô ráp vừa chậm rãi bò ra từ khung kim loại giam cầm chúng nó.

“Ộp Ộp.”

Đám ếch phát ra tiếng kêu đói khát, ngước từng cặp mắt lồi lên nhìn đám người cách đó không xa.

“!”

Vân Bích Lam giật mình, vội vàng nhìn khắp xung quanh một vòng.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, toàn bộ quảng trường chỉ còn vài người bọn họ: “Tiêu rồi, có lẽ đám này muốn xơi chúng ta!”

Văn Nhã cắn môi, cuối cùng cô nhìn con ếch nuốt mất Lilith bằng ánh không cam lòng, sau đó hít sâu một hơi, đứng dậy.

Là một streamer kỳ cựu, cô biết rõ không thể bởi vì cảm xúc của mình mà kéo chân sau đồng đội, dù cho thế nào cũng đều phải đặt mạng sống đồng đội lên trên hết.

“Chạy mau!!”

*

Công viên giải trí Mộng Ảo, thuyền cướp biển.

Căn phòng rộng lớn hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có thể nghe được tiếng máy móc ong ong ầm ầm. Chàng trai có dáng người cao gầy đứng tại chỗ, xung quanh là đám nhân viên mặc đồ Ộp Ộp.

Trên người bọn chúng mặc đồ màu xanh lá cây, từng mũ trùm đầu hoạt hình lộ ra tỷ lệ không tương thích, cho dù là người chưa từng nhìn thấy chân dung của chúng thì cũng run rẩy trước ánh mắt im lặng này.

Chỉ tiếc Ôn Giản Ngôn không phải những người khác.

Tư thái của hắn nhàn nhã thả lỏng, ngó lơ toàn bộ ánh mắt đổ từ bốn phương tám hướng, phảng phất như đã quen với cảm giác trở thành trung tâm ánh nhìn từ lâu.

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám Ộp Ộp, hắn bỗng cất bước, tự nhiên vươn tay, rút tờ thông báo tuyển dụng từ trong tay con Ộp Ộp cuối cùng, chậm rãi gấp lại thành mấy mảnh, sau đó nhét vào trong túi:

“Nếu đã xem xong, vậy thì đi thôi.”

Đám Ộp Ộp đứng tại chỗ, dường như có vẻ cực kỳ nghi hoặc.

Chàng trai nhíu mày: “Sở dĩ tôi được nhận làm Giám đốc công viên nơi này, mấy người có hiểu vì sao không?”

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“?”

“???”

“Vì miệng lưỡi mi dẻo quẹo? Đâm lưng sếp cũ?”

“Tôi không hiểu, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì vậy!”

“Bởi vì hình thức kinh doanh hiện tại của các người thật sự quá thất bại.”

Khoé môi Ôn Giản Ngôn nở nụ cười, giọng nói vẫn nhẹ nhàng thư thả, song lại như nặng cả ngàn cân: “Có biết trong công viên chúng ta ẩn chứa bao nhiêu khuyết điểm và lỗ hổng không? Biết rằng dây chuyền lắp ráp của nhà máy chúng ta đang trở nên kém hiệu quả, chuỗi cung ứng của chúng ta hoàn toàn không thể đáp ứng nhu cầu thị trường hiện tại?”

“Còn cả cái này…”

Ôn Giản Ngôn lấy một tờ giấy từ trong túi ra, tùy ý đưa cho một con Ộp Ộp: “Nội dung bên trên có quen mắt không?”

Đó là tờ giấy manh mối hắn đã tìm thấy trên thuyền cướp biển.

“…”

Ộp Ộp mở tờ giấy ra nhìn nội dung trên tờ giấy.

Dường như tất cả không khí trong không gian đang dần dần ngưng trệ. Mặc dù đám Ộp Ộp vẫn đang tuân thủ nội quy im lặng trên thuyền cướp biển, nhưng từ ngôn ngữ hình thể cũng có thể cảm nhận được sự co quắp và khủng hoảng của chúng.

“Thế mà thứ này lại rơi vào tay du khách…”

Chàng trai cười nói, đôi mắt màu hổ phách híp lại, tầm mắt chậm rãi đảo qua đám Ộp Ộp trước mặt.

“Mất mặt quá nhỉ.”

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Đệt, cứ có cảm giác bị áp lực!”

“Má ơi má ơi má ơi, thật sự có cảm giác bị túm đuôi luôn. Mặc dù biết rõ chân tướng nhưng tôi vẫn không kìm được hốt hoảng bởi chuyện gì đang xảy ra?”

“Mi còn dám nói cái đó là do khách du lịch tìm, chứ không phải mi tìm hả!! Không biết xấu hổ!”

“Ha ha ha ha ha chết cười mất, đúng là cú trả đũa cấp bậc sách giáo khoa!”

Ầm ầm!

Mặt đất đột nhiên truyền đến rung chấn dữ dội, dường như máy móc trong thuyền cướp biển cũng phát ra tiếng kẽo kẹt trầm đục, ống sắt ma sát vào nhau phát ra âm thanh vang khắp không gian rộng lớn.

Dường như trong nháy mắt, thân thuyền cướp biển vốn đã nghiêng rồi lại càng nghiêng hơn, nhóm Ộp Ộp lảo đảo vài bước, chợt khẩn trương lên!

Thanh niên đứng yên tại chỗ, mặt không đổi sắc: “Mấy người hiểu rõ đây là gì không? Đây là chuẩn bị cho những gì sắp xảy ra kế tiếp… không phá thì không xây được, không hỏng thì sao cải cách?”

“Đây là vì tạo ra một công viên giải trí tốt hơn, là con đường phải đi qua để nâng cấp sản nghiệp.”

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“?”

“???”

“Ha ha ha ha ha ha ha đờ mờ, thăng con mẹ nó cấp sản nghiệp!!!”

“? Chờ đã, có phải phong cách của streamer và tên phòng livestream chênh lệch hơi lớn rồi không. Tôi bối rối vãi, sao bảo Thành Tín tối thượng cơ mà!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha chào mừng người mới, phía trên đều là kỹ năng truyền thống của chó lừa đảo! Lừa người gạt mình!”

“Thân là Giám đốc công viên giải trí tương lai của các người, tôi phụng mệnh đến đây để làm quen công việc.”

Ôn Giản Ngôn hất cằm:

“Đi thôi, dẫn tôi đến trung tâm nhà máy của thuyền cướp biển.”

“…”

Đám Ộp Ộp liếc mắt nhìn nhau, sau khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, chúng nó chậm rãi cúi chào Ôn Giản Ngôn, tiếp đó xoay người bắt đầu dẫn đường cho hắn.

Khoé môi Ôn Giản Ngôn nhếch lên, cất bước đi theo.

Vị trí của căn phòng này đã ở rất sâu trong thuyền cướp biển, nhưng nơi bọn họ chuẩn bị đi tới rõ ràng sâu hơn. Sau khi xuyên qua một dãy hành lang nghiêng ngả, trước mặt bỗng trở nên rộng rãi sáng sủa.

Xuất hiện trước mắt là vực sâu được tạo thành từ sắt thép và máy móc.

Bốn phương tám hướng đều là máy móc vận chuyển ù ù, dưới chân là vực sâu đen kịt không thấy đáy, một thông đạo bằng sắt tinh tế nhỏ hẹp dẫn thẳng vào giữa vực sâu. Ở nơi đó có một gian phòng không lớn.

Trên phòng có một biển sắt nho nhỏ, phía trên in ba chữ:

[Phòng thuyền trưởng].

Độ ẩm và nhiệt độ trong không khí đã đạt đến giới hạn con người có thể chịu đựng.

Vô số đường ống màu đồng đã trở nên méo mó trong trận động đất vừa rồi, hơi nước nóng tràn ra từ các khe hở đường ống, tản ra mùi vị ngọt ngào.

Vết thương trên người Ôn Giản Ngôn còn chưa lành, sắc mặt tái nhợt hiện ra một loại bệnh trạng. Hắn tránh được hơi nước nóng rực bên cạnh, thong thả cất bước vào phòng thuyền trưởng.

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh.

Một con Ộp Ộp tiến lên thay hắn kéo ngăn kéo, bên trong ngăn kéo là một tờ giấy.

Lại là quy tắc.

Không chỉ là quy tắc, đây còn là một quy tắc vận hành chi tiết.

Ôn Giản Ngôn nghiêm túc đọc xong nội dung phía trên, giả vờ nhíu mày như thật: “Hoá ra là vậy, nơi này chính là động cơ cung cấp năng lượng à, hình như thao tác vận hành rất phức tạp. “

“Cho nên, cái này có thể tăng thêm công suất sao?”

Ộp Ộp gật đầu.

“Cái này có thể sửa đổi đường ống?”

Ộp Ộp gật đầu.

Ôn Giản Ngôn làm như khiêm tốn mà trần thuật, giống như một Giám đốc công viên thực thụ quan tâm công viên giải trí, cố gắng hiểu rõ công việc dưới tay nhân viên mình.

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt xẹt qua vô số máy móc cách đó không xa, cuối cùng rơi vào một điểm trong đó:

“Có phải chỗ đó là hạch tâm của động cơ??”

Ộp Ộp lại gật đầu.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Chờ chút, tôi có dự cảm chẳng lành…”

“Tôi cũng vậy…”

“Cảm ơn, tôi hiểu rồi.”

Ôn Giản Ngôn nở nụ cười nhẹ. Hắn vươn tay ra, chậm rãi thay đổi hướng đi đường ống, sau đó chỉnh mức cung cấp năng lượng của động cơ lên cao nhất.

Một loạt động tác của hắn giống như nước chảy mây trôi, song lại không nhanh không chậm, tự nhiên đến độ không có bất kỳ người nào nhận ra khác thường, thẳng cho đến khi…

Động cơ chấn động kịch liệt giống như quá tải, phát ra những tiếng ong ong kim loại truyền khắp không gian đen nhánh, giống như là núi lửa sắp phun trào, nham thạch nóng bỏng cuộn trào bên dưới lớp vỏ mỏng manh, bắt đầu khởi động, tìm kiếm khe hở phóng thích áp lực ra ngoài.

“?!”

Cả đám Ộp Ộp giật mình, vội vã xông lên phía trước muốn ngăn cản, nhưng mà tất cả đã quá muộn.

Chàng trai nhếch môi để lộ nụ cười rực rỡ.

Sau đó lòng bàn tay hắn ấn mạnh một cái xuống dưới!

“Ầm…” mấy khe hở bị nổ tung dưới áp suất mạnh! Hơi nước cuồng bạo phun ra, màu nước đỏ thẫm, sền sệt, kèm theo cả trứng ếch xanh bán thành phẩm, xối thẳng từ trong động cơ ra ngoài!

Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm.

Động cơ phát ra tiếng gầm quá tải, tia lửa bắn ra, lưỡi máy kim loại bị kẹt chết cứng, song vẫn vận hành với công suất tối đa!!

Bùm!!!

Ngọn lửa phun trào.

Các nơi trên máy móc xảy ra những vụ nổ nhỏ, cuối cùng tụ thành biển lửa đỏ rực mãnh liệt, và rồi đột nhiên nổ tung!!

“Điều 5 Quy tắc dành cho nhân viên thuyền cướp biển: Không có nước uống trong khu vực và không được phép mang theo nước vào.”

Dưới ánh lửa, đôi mắt màu hổ phách của chàng trai in màu đỏ tươi rực rỡ.

Hắn cười nhẹ nói:

“Hay nói cách khác, ở đây chúng ta không có trang bị phòng cháy, đúng không?”

*

Vân Bích Lam và mấy người Văn Nhã khó nhọc sống sót dưới sự công kích của ếch xanh.

Trước đây đối phó với một con ếch đã cực kỳ khó, bây giờ số lượng tăng gấp năm lần, cũng có nghĩa là mức độ nguy hiểm tăng gấp năm lần.

Nếu không phải vì địa hình công viên Thiếu nhi địa càng thêm phức tạp sau khi phó bản biến dị, mà hình thể ếch xanh lại quá lớn, không có cách nào tiến vào khe hở trải rộng trên những đường ống đồng thau, bằng không dưới tình huống mang theo một đứa bé và một người bị thương, chắc chắn bọn họ không có khả năng sống sót.

Vân Bích Lam vác Tóc Vàng trên vai, một đường phi nước đại.

Tóc Vàng bị lắc cho hoa mắt chóng mặt, mặt mũi tái xanh, dường như muốn nôn thốc nôn tháo.

“Mi dám nôn trên vai ta thì mi chết chắc rồi.” Vân Bích Lam cắn răng nói.

Tóc Vàng: “…”

Gã hít sâu một hơi, dằn cơn buồn nôn đến cổ xuống bụng, quyết định nói chuyện dời sự chú ý: “Cô, sao cô lại đột nhiên xuất hiện? Không phải cô, cô và tên kia vào chơi hạng mục cuối cùng hả?”

Gã vốn tưởng rằng đối phương sẽ rời phó bản sau khi chơi xong năm hạng mục, cho nên khi nhìn thấy Vân Bích Lam xuất hiện, Tóc Vàng gần như không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình.

“Bọn tôi còn chưa chơi xong hạng mục kia.”

Vân Bích Lam cắn răng nói.

Trước đó trong công viên dành cho cha mẹ và con cái, các cô và Ôn Giản tách ra, đối phương biến mất ở trong phòng nghỉ của nhân viên dọn dẹp. Trước khi rời đi hắn nói cho bọn họ biết, nếu như trong vòng mười phút hắn không trở về thì bọn họ cũng không cần chờ hắn.

Đã đến giờ, Ôn Giản Ngôn vẫn chưa trở lại.

Sau khi gian nan trải qua suy nghĩ và cân nhắc, cuối cùng các cô vẫn quyết định buông tha con đường qua màn gần trong gang tấc, trở về tìm Văn Nhã và Tóc Vàng.

“…”

Tóc Vàng sửng sốt.

Bùm bùm!!!

Đột nhiên ở phía xa xa, dường như có vật gì đó nổ tung.

Trong chốc lát, đất trời lay động, tiếng nổ giống như tiếng sấm rền vang lan tràn trong lòng đất dưới chân. Mấy người giật mình quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Âm thanh dường như đến từ phía bên kia công viên.

Không biết có phải bởi vì dị biến dẫn đến toàn bộ đường ống trong Công viên giải trí Mộng Ảo nối thành một thể hay không, hay là bởi vì toàn bộ công viên đều không ở gần nguồn nước, hoặc cũng có thể là cả hai… cho nên thế lửa lan tràn rất nhanh.

Mắt thường có thể thấy được ngọn lửa bùng mạnh.

Mặc dù chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tiếng nổ từ xa đến gần nối thành một mảnh, ánh lửa mãnh liệt gần như hoà thành một thể với sắc trời đỏ tươi.

Mặt đất rung chuyển, đất trời đổi sắc.

Trên nền trời đỏ chói mắt, những vết thương màu đỏ sậm kia thình lình mở ra, từng con mắt đột nhiên xuất hiện. Đồng tử của chúng co rụt, tròng mắt chuyển động điên cuồng, có vẻ cuồng bạo mà phẫn nộ, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Tôi đệt…”

Tóc Vàng trợn trừng mắt: “Đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Đúng lúc này, âm thanh máy móc quen thuộc của hệ thống vang bên tai tất cả streamer trong công viên:

[Ting! Hệ thống phát hiện lỗ hổng phá hoại, phó bản Công viên giải trí Mộng Ảo được đóng cửa trước thời hạn…]

[60, 59, 58,…]

Phút chốc, toàn bộ quảng trường livestream trong Công viên giải trí Mộng Ảo đều nổ tung:

“Tôi đệt!!! A a a có chuyện gì vậy!!!”

“Mẹ kiếp, lỗ hổng phá hoại! Sao trước giờ tôi chưa nghe qua cụm từ nào giống thế này!!!”

“Má ơi, vậy là toàn bộ phó bản đều bị đóng kín!”

“A a a chó lừa đảo trộm nhà đỉnh vãi!!!”

Văn Nhã đứng vững, quay đầu nhìn bầu trời nhuộm đỏ, bên tai cũng vang lên tiếng hệ thống quen thuộc.

Không giống như những streamer mù mịt, cô biết rất rõ chuyện gì đã xảy ra.

Tên kia…

Thế mà lại làm được thật.

Càng khiến người ta khó tin hơn là, hắn thậm chí còn không phải hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính, mà là… Chế tạo một lỗ hổng lớn phá hoại.

Cảm giác rung động mãnh liệt lan khắp cõi lòng.

Ngón tay rủ xuống bên cạnh lặng lẽ nắm chặt, khớp ngón tay bị đè cho trắng bệch, Văn Nhã gần như nếm được mùi máu tươi trong khoang miệng.

Cô đã thất bại.

Sắt thép màu đồng phía sau lưng nghiêng ngả dưới cơn rung lắc mãnh liệt của mặt đất. Chúng lắc lư chao đảo rồi đổ thẳng xuống mặt đất, chắn ngang con đường phía trước.

Bên này cũng bùng lên ánh lửa.

Văn Nhã bị khói sặc làm ho khan liên tục, lùi lại về sau mấy bước.

“Không xong!”

Cách đó không xa truyền đến tiếng hét của Vân Bích Lam.

Văn Nhã ý thức được, con ếch khổng lồ toàn thân xanh biếc xuất hiện sau một cột đồng, con ngươi lồi ra của nó nhìn cô chằm chặp, chiếc miệng chậm rãi mở to.

“…”

Văn Nhã hiểu rõ mình trốn không được.

Đạo cụ tồn kho và tích phân tích luỹ của cô đã dùng sạch, cổ chân máu me đầm đìa, có thể chạy đến bây giờ đã là một kỳ tích.

Tất cả thanh âm giống như từ nơi cực xa truyền đến, giống như cách lớp bọt biển thật dày.

Tiếng xé gió vang lên.

Đầu lưỡi đỏ tươi của con ếch xanh xé gió, phóng thẳng về phía Văn Nhã…

Sau đó nện vào đằng sau cô.

Bức tường nguy hiểm vốn nên đổ xuống người cô lung lay, nát bấy.

Văn Nhã ngơ ngác mở hai mắt ra nhìn về phía con ếch cách gần đó.

“Ộp ộp.” Nó phát ra tiếng kêu thô ráp, đôi mắt lồi ra chuyển động, ánh mắt dừng ở trên người Văn Nhã, chiếc miệng đỏ tươi há to, phát ra âm thanh quỷ dị của loài người: “Cảm… cảm ơn đã…”

Âm thanh giống như của một cô gái.

“Nguyện ý… quay về… tìm em…”

“Lilith…”

Cơ thể Văn Nhã không nhịn được run rẩy, cô lảo đảo tiến lên phía trước một bước:

“Mau lên… Đi, đi.”

Con ếch khổng lồ xoay người, chiếc chân cường tráng co lại, sau đó nhảy lên, dứt khoát nhảy vào trong ánh lửa đỏ nóng rực.

Phừng phừng!

Lửa mạnh bùng lên, cắn nuốt sạch sẽ thân hình khổng lồ xấu xí của nó.

“Lilith…”

Tiếng gào xé ruột xé gan của Văn Nhã bị biển lửa làm lu mờ.

*

[30, 29, 28,…]

Sau khi làm cho tất cả mọi thứ nổ tung, Ôn Giản Ngôn dùng tấm gương rời khỏi thuyền cướp biển.

Hắn đã chuẩn bị tốt mọi thứ từ sớm.

Bao gồm cả cách làm thế nào để rời đi.

Thanh niên đứng trước ngọn lửa mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt của hắn bị ngọn lửa hun thành màu đỏ, khoé môi mất máu quá nhiều khẽ nhếch, có vẻ vô cùng khoái chí hài lòng.

Hắn ngẩng đầu lên đối mặt với con ngươi điên cuồng phẫn nộ trên trời, sau đó cười tủm tỉm tặng nó cái hôn gió.

“Lần sau gặp lại, chủ nhân của ta.”

Giọng hắn ôn hòa, nhẹ nhàng, thong thả, phảng phất như lời rủ rỉ bên gối của tình nhân, âm cuối ngọt ngào hơi nâng lên, biến mất trong biển lửa cháy hừng hực.

“!!” Con ngươi đỏ au chợt co rút lại, điên cuồng run rẩy giữa nền trời, giống như muốn thoát ra khỏi bầu trời đỏ tươi.

Xoạt…

Những đường vân đen kịt trải dài trên nền trời đỏ, giống như mạng nhện tinh tế dày đặc.

Lòng trắng mắt, đồng tử, thuỷ tinh vỡ vụn lan tràn, giống như hết thảy đều đang vỡ vụn.

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang từ sau lưng Ôn Giản Ngôn:

“Chủ nhân của cậu?”

Bóng đen hiện ra từ trong khe nứt rồi ngưng tụ thành thực thể, đứng giữa ngọn lửa quấn quanh vòng eo thon gọn của chàng thanh niên.

“Ai?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN