Tâm Dao thở dài nhìn hắn.
Rõ ràng nguyên tác miêu tả hắn rất thông minh, ấy thế mà có mỗi một vấn đề cô nói mãi không hiểu là sao? Tâm Dao hít một hơi thật sâu, chậm rãi trả lời: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn ly hôn mà thôi.”
“Cô muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt cũng nên xem lại đối phương là ai.
Tôi không có thời gian chơi với cô.” Dịch Thành nặng nề nói.
Tâm Dao tức đến nghiến răng nghiến lời, suýt thì không kiềm được mà đánh hắn: “Anh đừng có mà tự tin như vậy.
Tôi thật sự không còn yêu anh nữa.
Vậy nên, tôi muốn ly hôn.”
Không phải không còn yêu nữa, mà là cô chưa từng yêu mới đúng.
Chỉ có nguyên chủ mới ngốc nghếch đánh đổi tất cả vì thứ tình yêu mù quáng ấy thôi.
Dịch Thành im lặng không đáp, Tâm Dao lại phải tìm cách để nói chuyện ly hôn.
Cô vẫn mong chuyện này được giải quyết càng sớm càng tốt, tốt nhất là nên giải quyết xong trước khi nữ chính xuất hiện.
Mặc dù tới lúc ấy thì Dịch Thành sẽ dễ dàng đồng ý ly hôn, nhưng cô không muốn mình bị dính vào cốt truyện chút nào.
Nữ chính nguyên tác không chỉ đơn thuần thiện lương mà còn đa sầu đa cảm.
Nếu tới khi đó Dịch Thành vì cô ấy mà ly hôn, có khi sẽ gây ra chướng ngại tâm lý đối với cô ấy.
Điều đó sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tuyến tình cảm của hai người, rồi có khi cô lại bị vạ lây.
“Tôi không yêu anh, anh không yêu tôi, vậy hà cớ gì chúng ta phải tự làm khổ nhau? Tôi đã phí phạm mấy năm thanh xuân bên anh rồi, tôi không muốn đánh mất thêm nữa.
Xem như tôi cầu xin anh có được không? Ly hôn đi, sau đó biết đâu chúng ta sẽ tìm được người phù hợp với mình hơn.” Tâm Dao khẩn khoản nài nỉ.
Tuy nhiên, đối diện với sự van nài của cô, hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh đến đáng sợ.
“Không thể.”
“Tại sao?!” Tâm Dao gắt lên, uất ức như sắp khóc đến nơi.
Dịch Thành điềm đạm trả lời: “Cô là người ba mẹ tôi chọn, cũng là người thích hợp nhất.”
Môn đăng hộ đối, tài giỏi, hiểu chuyện, không làm phiền, đó có lẽ là những tiêu chí khiến hắn cảm thấy cô là người phù hợp nhất.
Ấy là chưa kể, cha mẹ hắn duyệt cô.
Chỉ cần hai người họ vẫn sống chung dưới danh nghĩa vợ chồng, Dịch Thành sẽ không phải đối mặt với nhiều rắc rối.
Hắn không phải nghe lời cằn nhằn của ba mẹ về việc gia đình, cũng tránh được những lời mời của mấy vị sếp lớn tuổi muốn gả con gái cho hắn, hơn hết là kha khá cô gái biết điều không làm phiền hắn nữa.
Tâm Dao đã làm rất tốt vai trò của một tấm khiên chắn, và hắn muốn cô tiếp tục như thế.
Tâm Dao siết chặt nắm tay, dứt khoát không nói thêm gì nữa.
Coi như cô không đủ quyết tâm cũng được, chờ tới lúc cô có người mới hay thêm hai ba tháng nữa thì hai người cũng ly hôn thôi.
Tới lúc đó dù chuyện gì xảy ra thì hắn cũng đừng trách cô.
Cô giận dỗi cau có nhìn ra ngoài cả chặng đường còn lại mà không hay biết rằng, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng vẫn dừng lại trên người cô, còn mang theo ý cười.
Có lẽ bởi vì chưa từng nhìn thấy một Tâm Dao như thế nên hắn cảm thấy cô của lúc này rất đỗi đáng yêu.
—————————-
Sau khi về nhà họ Dịch, cuộc sống của hai người vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Hắn vẫn đi sớm về muộn, hai người chỉ gặp nhau trên bàn ăn.
Tâm Dao cũng chẳng rãnh mà để tâm tới hắn toàn thời gian nữa, cô còn phải lo việc ở quán café.
Mặt bằng được chuyển nhượng nhanh, công nhân đang tiến hành thi công sửa chữa, sắp xếp mọi thứ theo bản thiết kế của Hải Nguyệt.
Nhờ tiềm lực kinh tế nên mọi việc đều được hoàn thành suôn sẻ và nhanh chóng.
Ngoài ra còn nhờ vào sự hỗ trợ của Đức Huy.
Gần đây vì chuyện đó nên hai người liên lạc với nhau thường xuyên hơn, khoảng cách dường như đã được kéo lại rất gần.
Khoảng cách càng gần, Tâm Dao lại càng phải gấp rút nghĩ cách ly hôn với Dịch Thành.
Ngay lúc này, Hải Nguyệt gọi điện tới hẹn cô ra ngoài.
Tâm Dao đã chuẩn bị xong thực đơn cùng vài việc khác nên cũng đang cần gặp cô nàng.
Hai người hẹn nhau ở một quán ăn nhỏ gần quán đang xây dựng.
“Cái đó xem sau, tao có cái này cho mày xem này!” Hải Nguyệt có vẻ rất gấp gáp, không vội xem những tài liệu cô đưa mà đã lấy ra một sấp giấy đặt lên bàn.
Sấp giấy có mười mấy gần hai mươi tờ, bên trên có hình ảnh và thông tin sơ bộ của mấy cô gái.
“Đây là thám tử mà tớ thuê điều tra được, đây đều là những cô gái thường xuyên tiếp cận Dịch Thành.”
Tâm Dao lật lật xem mấy tờ giấy đó, mặc dù cô không muốn để tâm chút nào.
Hải Nguyệt làm thế này cũng xem như là xâm phạm quyền riêng tư của người khác rồi, nếu để họ biết được thì không hay chút nào.
Hải Nguyệt lật đến một trang giấy thì đưa cho cô xem, bộ dạng nghiêm túc: “Người này là nguy hiểm nhất.
Trần Châu Anh, tiểu thư Trần thị.
Cô ta và mày có rất nhiều điểm tương đồng, đặc biệt là hoàn cảnh lớn lên.
Cô ta cũng là bảo bối của Trần thị, từ nhỏ tới lớn cũng được nuôi dạy rất kĩ lưỡng.
Chỉ có điều, Trần thị không so được với Khương thị.
Đó cũng là một phần lí do tại sao năm đó nhà họ Dịch chọn mày chứ không chọn cô ta.”
Tâm Dao “à” một tiếng, nhìn cô gái trong ảnh.
Trần Châu Anh chính là nữ phụ thứ hai trong nguyên tác, cũng có tình cảm rất sâu nặng với Dịch Thành.
Trong nguyên tác, hai người từ thù thành bạn, hợp tác với nhau để hãm hại nữ chính.
Đương nhiên, vì cô mới là trùm cuối nên Châu Anh gặp nạn trước cô.
“Cô ta có tình cảm rất nặng với Dịch Thành, hâm mộ hắn từ khi mới cấp hai.
Kể cả khi mày và hắn đã kết hôn thì cô ta vẫn không chịu từ bỏ.
Cô ta vẫn luôn oánh trách vì có mày nên cô ta mới không thể kết hôn với Dịch Thành.” Hải Nguyệt luyên thuyên nói.
Tâm Dao thở dài, gấp sấp hồ sơ lại rồi nói: “Mày đừng nhọc công nữa, tao hết tình cảm với hắn rồi, bây giờ dù hắn có yêu ai làm gì tao cũng chẳng quan tâm đâu.
Mày làm thế này, có khi để người khác biết được thì lại trở thành tự tìm rắc rối cho mình.”
Hải Nguyệt gật gật đầu nhưng vẫn cứng rắn nó: “Dù không còn tình cảm thì mày cũng không được để tiểu tam nhởn nhơ thế kia được! Đây là tôn nghiêm, tôn nghiêm đó! Người ta sẽ coi mày ra gì chứ?”
“Không phải đâu.” Tâm Dao lẩm bẩm.
Thật sự thì mấy cô gái này chẳng có ai lọt vào mắt Dịch Thành cả.
Người có thể nắm giữ trái tim hắn chỉ có nữ chính Thẩm Bạch Liên mà thôi….