Quá mười giờ đêm, cả ba bắt đầu về phòng ngủ.
Thế nhưng lúc Tâm Dao rẽ về phòng mình, mẹ Dịch chợt hỏi: “Hai đứa không ngủ chung phòng à?”
Cả người cô cứng lại, bàn tay dừng lại ở tay nắm cửa.
Chết rồi, cô phải trả lời như thế nào đây? Có lí do nào để một cặp vợ chồng hạnh phúc ngủ riêng phòng không nhỉ?
“Con…” Tâm Dao đảo mắt muốn tìm một lí do.
Bỗng, Dịch Thành lên tiếng thay cô: “Cô ấy chỉ sang đó lấy đồ mà thôi.
Phải không?”
Tâm Dao gượng cười gật gật đầu.
Mẹ Dịch vẫn có vẻ nghi ngờ, bà đứng ở cửa như đang chờ đợi.
Hết cách, Tâm Dao đành vào phòng lấy điện thoại rồi chậm chạp đi vào phòng Dịch Thành.
Lúc cô đã bước vào trong, mẹ Dịch mới hài lòng mỉm cười rồi đóng cửa phòng lại.
Tâm Dao nhìn một lượt qua khắp phòng, căn phòng mang hơi thở lạnh nhạt và âm trầm hệt như chủ nhân của nó.
Trước đây, không ít lần nguyên chủ vào phòng Dịch Thành để giúp hắn dọn dẹp, nhưng cô thì khác.
Kể từ khi xuyên tới đây, đây là lần đầu tiên cô bước chân vào phòng hắn.
“Chờ… chờ một lát mẹ ngủ thì tôi sẽ về phòng.” Tâm Dao thỏ thẻ.
Cô cũng không muốn ngủ chung phòng với hắn đâu! Tuy cô biết chắc hắn sẽ không làm gì cô, nhưng bản thân cô lại cảm thấy vô cùng bài xích chuyện này.
“Cô nghĩ mẹ dễ qua mặt thế à?” Dịch Thành đáp.
Mẹ Dịch đã có tuổi, tuy bình thường được bồi bổ tốt nhưng bà vẫn mắc một số bệnh người già.
Mẹ Dịch thường xuyên bị mất ngủ, hơn nữa khi ngủ cũng rất tỉnh, chỉ vài âm thanh nhỏ ngoài hành lang cũng đủ làm cho bà thức giấc.
“Chứ… chứ chẳng lẽ tôi ngủ ở đây?” Tâm Dao c ắn môi dưới.
“Ừ, cũng không bắt cô ngủ chung giường.”
“Vậy anh ra sofa ngủ à?” Tâm Dao liếc mắt về cái sofa nhỏ đặt ở một góc phòng.
Dịch Thành cũng nhìn theo tầm mắt cô.
Đôi lông mày kiếm chau lại, hắn đáp: “Không!”
Tâm Dao đã đi đến bên cái giường lớn, lúc này mới quay đầu lại ngờ vực nhìn hắn: “Chứ chẳng lẽ anh để tôi ngủ ở sofa? Dịch Thành, anh có phải đàn ông không thế?”
Dịch Thành nhướng mày nhìn cô, dường như bản thân hắn cũng đang bối rối không biết nên làm thế nào.
Chuyện này cũng không lạ, bởi một công tử từ khi sinh ra đã ở vạch đích như hắn thì làm gì phải trải qua việc ngủ ơ nơi thiếu thoải mái như sofa?
“Hay thế này đi… chúng ta đối chọi công bằng, ai thắng thì người đó ngủ giường.” Tâm Dao cũng hết cách, nhưng bản thân cô cũng chẳng muốn ngủ ở sofa.
Dịch Thành ngờ vực nhìn cô như muốn hỏi xem cô định làm trò gì.
Bất ngờ, một cái gối bay về phía hắn.
Dịch Thành nhanh tay chụp được.
Đang định lên tiếng hỏi cô muốn làm gì thì hắn nhận ngay một cái đánh vào mặt.
Tâm Dao cầm gối, cười hì hì: “Trông thì có vẻ trẻ con thật, nhưng chỉ còn cách này thôi.
Chúng ta đánh gối, ai thắng thì người đấy ngủ giường.”
“Chờ chút đã.” Dịch Thành muốn lên tiếng ngăn lại nhưng không thể.
Nói thế nào thì hắn cũng là một người đàn ông trưởng thành, sao có thể đánh nhau với một cô gái được? Tâm Dao không để tâm, cô cầm gối nhằm ngay hắn mà đánh.
Các phòng trong biệt thự đều có cách âm rất tốt, cô tin là dù trong này có ồn ào tới mức nào thì mẹ Dịch ở phòng bên cạnh cũng không nghe thấy.
Kết quả rất nhanh đã được quyết định, Dịch Thành chỉ biết cầm gối đỡ chứ không dám đánh lại nên hẳn nhiên là nhận thua.
Vậy là hắn đành cầm theo gối ra sofa.
Tâm Dao mỉm cười hài lòng, sau đó nhanh lẹ chui vào chăn ngủ say.
Cô không mang theo chút phòng bị nào cả, bởi đối phương là nam chính.
Dù trời có sập thì hắn cũng sẽ không nảy sinh ý nghĩ đen tối nào với cô nên cô không cần thiết phải lo lắng.
Thế nhưng, ngoài dự đoán của cô, khi cô đã ngủ say, có một bóng người lẳng lặng đến bên giường.
Hắn im lặng nhìn cô gái đã ngủ say, gò má trắng nõn hơi hơi ửng hồng vì hơi ấm.
Dáng ngủ của cô khá ngoan, cuộn tròn người như một con mèo nhỏ trong tấm chăn dày.
Nhịp thở cô vẫn đều đều, vài sợi tóc rũ xuống bên má.
Dịch Thành không biết trong lòng mình là cảm giác gì, không biết liệu đó có phải là tức giận vì bị cướp chỗ hay không hay là thứ cảm giác khác.
Hắn im lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó cúi người vén vài sợi tóc bên má cô lên.
Ngón tay hắn lướt nhẹ qua gò má trắng mịn, trong đầu lại chợt hiện về hình ảnh lúc sáng làm bên tai hắn hơi đỏ lên.
Dịch Thành thu tay lại, sau đó sang phòng làm việc rồi ở đó cả đêm.
Dù sao hắn cũng không thể ngủ được, chi bằng tranh thủ làm việc.
Thật ra hắn cũng chẳng tập trung được mấy, bởi cứ thi thoảng thì hắn lại ngước lên nhìn cô gái đang nằm trên giường ở bên kia.
Hắn làm gì cũng nhẹ nhàng sợ đánh thức cô, mặc dù việc ấy chẳng cần thiết lắm.
Tâm Dao ngủ rất sâu, cả đêm cũng chỉ cựa mình rồi xoay trở hai ba lần.
Cô ngủ một mạch tới sáng.
Lúc cô thức dậy, Dịch Thành đã xuống nhà từ lâu rồi.
Cô cũng không gấp gáp, lén quay về phòng mình đánh răng rửa mặt, thay một bộ quần áo đơn giản rồi mới xuống nhà.
Mẹ Dịch thấy cô tinh thần vui vẻ, hoàn toàn không giống mất ngủ thì nghi ngờ trong mắt mới giảm xuống.
Dịch Thành tuy quen thức khuya, nhưng ít khi thức trắng đêm nên lúc này trông hắn có vẻ khá mệt mỏi.
Hắn vừa uống café vừa xem tài liệu, Tâm Dao tiện miệng nhắc nhở: “Đừng nạp nhiều cafein.”
Nhìn hắn như thế làm cô cũng có chút chột dạ, có lẽ bởi vì bị cô chiếm chỗ nên hắn mới mất ngủ.
Không biết chuyện này sẽ kéo dài trong bao lâu, cô mong là mẹ Dịch sẽ mau chóng về nhà….